Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Như thế nào lại có xuân mộng chứ, hơn nữa lại còn cùng tên Thiếu chủ chết tiệt này, hắn như thế nào lại để tay vào bên trong của mình, còn mình thì cứ thế phóng đãng kêu, không phải là mình muốn gả đến điên rồi, thế nhưng mà ta cũng không có ý nghĩ này a, như thế nào lại chân thật như vậy a, như là thật sự, ta cùng hắn quấn quanh cùng một chỗ, hơn nữa còn chính là mình muốn. Ta tại trong mộng là cái dạng này a, cũng may, chỉ là mộng.

Nhưng mà sao người lại đau nhức như vậy, muốn cử động nhẹ, cũng không được, không đúng, đây là đâu, Mễ Hiểu Thanh rốt cuộc cũng nhớ ra, đây là phòng tân hôn của nàng, trên người lại không có mặt quần áo, trời ạ, như thế nào khắp nơi đều là máu, không phải thật sự không là mộng a, có một loại dự cảm bất thường, nhìn xuống phía dưới mình, giữa hai chân có một vết máu khô. Hạ thân vô cùng đau, chính mình hôm qua theo hắn vào phòng, uống rượu, còn những chuyện về sau, có chút mơ màng, nhưng là vẫn có thể nhớ được, hắn không phải là trong rượu hạ dược chứ. Nhất định là vậy.

Cái tên đáng chết này, ta không để cho ngươi yên, như thế nào lại dùng thủ pháp hạ lưu như vậy với ta. Chính mình lại thất thân do hắn.

” Liễu Thì Thu! Ngươi đến đây cho ta!”

“Nương tử, ngươi đã tỉnh.” Ta run rẩy tiến đến, nàng như thế nào lại đáng sợ như vậy.

“Ngày hôm qua ngươi bỏ gì trong rượu?”

“Chỉ một chút – - một chút – - “

“Một chút gì?” Âm thanh sao lại lớn như vậy?

“Thôi tình dược.”

“Là ai đưa cho ngươi?”

“Cái này không nói được không?” Không phải là Hồng Tụ cô nương kia chứ. Mà không có khả năng, không có nữ nhân nào để người mình thích chạm vào người khác, ta cũng là nữ nhân, ta biết rõ.

“Nói, không nói ngươi nhất định phải chết.”

“Là đại nương, nàng sợ ngươi không cho ta chạm vào.”

“Cái gì?”

Liễu Thì Thu liền đem những đồ đại nương hôm qua đưa cho hôm qua dâng tới. Nữ nhân này thật làm cho người khác sợ hãi, sao lại hung dữ như vậy, đêm qua thiếu chút nữa là muốn lấy mạng của hắn, hắn đã sớm hối hận vì phóng dược rồi. Hại hắn mất máu quá nhiều, buổi sáng hôm nay đầu còn choáng váng đây này.

Như thế nào lại có những thứ này, đây là cái gì a? Mễ Hiểu Thanh xấu hổ, cảm thấy cổ nhân kết hôn đều phải học giáo dục giới tính a.

“Liễu Thì Thu, ngươi nhớ cho kỹ, từ tối nay, ngươi không được bước vào phòng ta nửa bước. Ngủ ngoài phòng khách.”

“Đã biết.” Ta cũng muốn dưỡng hảo cơ thể, cơ thể không chịu nổi giày vò như vậy.

Buổi sáng, Tùy nhi đem chăn giường đi ra, phu nhân rốt cuộc là muốn nhìn một khối này ư ? Xem ra Thiếu chủ của chúng ta không kiềm chế được, như thế nào giày vò đến như vậy, sao mà khắp nơi đều là máu, Thiếu phu nhân này xuất huyết cũng hơi quá nhiều a. Trách không được ngày hôm qua trong phòng lại phát ra âm thanh kỳ quái đến như vậy?

Toàn bộ Minh Nguyệt sơn trang ai cũng biết sự tích vinh quang đem giường chiếu đều là máu đêm qua của Thiếu chủ cùng Thiếu phu nhân, toàn bộ người của sơn trang đều nhìn Thiếu phu nhân với ánh mắt đều là dấu chẩm hỏi (???), cái thời đại này không có cameras, nếu có, khẳng định là bán đắt.

Mễ Hiểu Thanh thật sự là mắc cỡ đến chết, buổi sáng đi dâng trà, căn bản vì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net