Chương 1: Yêu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa sổ sát đất, có một nữ nhân ngồi ở trên ghế, gác chân phơi nắng, một bên hát lên một bên điều khiển chiếc từ lực biểu* trên tay, thỉnh thoảng bĩu môi nhổ nước bọt một hồi, "Hừ, làm gương mặt lạnh lùng cho ai xem a, ngươi chính là băng sơn di động a, miễn phí cho người khác hạ nhiệt."

Chỉ chốc lát sau nữ nhân lại thay đổi tư thế, lần thứ hai mở ra một đoạn video, nhìn người trong màn hình điều khiển giáp máy qua lại ở Trùng tộc trung gian thì phát sinh từng tiếng kinh hô, lập tức lại khó chịu nói: "Giáp máy điều khiển cho dù tốt thì thế nào a, công tác nghiêm túc thì thế nào a, để một mình ta ở nhà, ngươi không phải một người yêu tốt."

Ngay lập tức, nàng nhìn thấy những bình luận 'Nữ thần cầu gả' khác nhau của các tiểu cô nương và tiểu đệ đệ trên màn hình, đại đại lườm một cái, làm một bộ dạng ân cần giáo dục nói: "Các fangirl, fanboy quả thực là không hiểu một chút nào về nữ thần của các ngươi. Nữ thần của ngươi chính là một người yêu vô trách nhiệm!"

Sau khi nhổ nước bọt xong , Diệp An Nhiên rốt cục cũng thở phào, ngồi dậy nhìn ra chiếc xe từ tính lơ lửng trên không trung bên ngoài cửa sổ, lần thứ hai bị sốc bởi những thiết bị công nghệ cao của thời đại này.

Nàng bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, vốn là đã chết rồi, lại không nghĩ tới khi mở mắt ra thì đã xuyên đến ngàn năm sau, mà nàng tới nơi này đã được nửa tháng. Nửa tháng trôi qua, nàng cũng hiểu rõ tình hình hiện tại.

Nàng đã kết hôn, chính xác hơn, là nguyên chủ thân thể này đã kết hôn, ngày đó khi nàng tỉnh lại, nguyên chủ đã kết hôn được ba ngày.

Tuy nhiên, nửa tháng trôi qua, nàng chưa nhìn thấy người mà nàng kết hôn, chỉ biết là cô ấy là một vị Thiếu tướng tuổi trẻ tài cao. Đối với Diệp An Nhiên, một người thích nữ nhân mà nói thì điều đó không quan trọng khi nàng kết hôn với một nữ nhân. Nhưng đối phương lại không quan tâm nàng nửa tháng thì nàng không chấp nhận được.

Mặc dù nàng biết rằng người kia kết hôn với nàng vì hôn nhân của hai gia tộc, nhưng cũng không thể sau khi cưới nàng liền đem nàng vứt một bên a. Ngay cả một đám người trên mạng cũng trào phúng nàng không xứng gả cho Thiếu tướng, càng có một đám người thương hại nàng, nói Thiếu tướng không thích nàng, làm cho nàng một mình trông phòng.

"Cô nãi nãi ta còn cần các ngươi phải thương hại? Có tin ta hay không, tới tấp chung để xem nữ thần các ngươi quỳ gối dưới váy ta?" Diệp An Nhiên nhìn bình luận của họ, trợn to mắt, trả lời nhỏ cho nhóm bình luận này.

Nhớ lại nàng ở thế giới trước đây, cũng là nam nữ ăn thông, chỉ cần là nàng coi trọng đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng, người mà không bị nàng làm mê đến thần hồn điên đảo, hiện tại chỉ có vị Thiếu tướng này, nàng không tin không bắt được.

Nhìn vào trong gương là khuôn mặt đã dần dần quen thuộc, Diệp An Nhiên lộ ra một nụ cười tự tin, đánh hướng chỉ nói: "Chỉ cần là người Diệp An Nhiên ta coi trọng thì ta sẽ bắt được, xem cô nãi nãi ta làm sao báo thù cho ngươi*."

*Ngươi ở đây là chỉ nguyên chủ của thân thể.

Nghĩ đến nguyên chủ chỉ vì câu này của Thiếu tướng 'Chúng ta đã kết hôn, vì lẽ đó không cần can thiệp vào chuyện của đối phương.' mà tự sát, nàng thì có điểm khinh bỉ nguyên chủ, nhưng lại nghĩ đến thân thể của nàng ta hiện tại bị mình chiếm giữ, nàng lại có chút áy náy, vì lẽ đó bất kể như thế nào, nàng nhất định phải làm cho vị Thiếu tướng kia yêu mình, sau đó sẽ mạnh mẽ đạp đối phương đi.

Nhất định phải làm cho đối phương nếm thử tư vị bị người mình yêu bỏ.

Ngẫm lại tư vị này, Diệp An Nhiên liền không thoải mái thì không được, kích động đến nhảy một cái, lập tức ngồi vào trong xe từ tính, lái xe tới quân đội.

"Nếu ngươi không trở về, vậy ta chỉ có thể tự mình đi tìm ngươi rồi." Diệp An Nhiên lộ ra một tia cười xấu xa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiển lộ hết vẻ nghịch ngợm giảo hoạt, khiến người ta nhìn không chỉ có không cảm thấy chán ghét, còn có chút cảm thấy nàng nhí nha nhí nhảnh khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Diệp An Nhiên từ trước vẫn luôn bị mọi người gọi là 'Tiểu yêu tinh', chỉ cần quen biết nàng, đều biết nàng là người rất thông minh đến mức nhí nha nhí nhảnh cực kì, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Đương nhiên, theo như Diệp An Nhiên đã nói, có thời gian thì nên tận hưởng lạc thú trước mắt, nên tiêu sái thì liền tiêu sái.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước bộ phận quân sự, Diệp An Nhiên kéo kính râm xuống, nhìn qua cửa sổ xe hướng tới bộ phận quân sự. Nhất thời bị đội cảnh sát vũ trang trước cửa làm sợ hết hồn, nho nhỏ kinh ngạc thốt lên một hồi. Lập tức kéo túi mở cửa đi ra khỏi xe, rồi đóng cửa lại nghênh ngang đi vào.

"Đứng lại, người nào!" Đột nhiên, một người đàn ông to lớn vạm vỡ chặn trước mặt Diệp An Nhiên, ngăn cản đường đi của nữ nhân trước mặt anh ta.

Diệp An Nhiên nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt qua cặp kính râm, huýt sáo và nói: "Đại ca, thông báo một tiếng chứ, ta tìm Đường Thiếu tướng của các ngươi."

"Ngài không có hẹn trước, chúng ta không thể để ngài đi vào." Cảnh sát vũ trang nhìn về nơi phát ra âm thanh nói.

Diệp An Nhiên bị giọng nói hùng hậu của đối phương làm cho chấn động đến mức sững sờ, dùng ngón tay ấn ấn vào cơ ngực của đối phương, nhất thời bị cơ ngực cứng cứng dọa sợ hãi nên thu về tay, lẩm bẩm một câu "Nó thật cứng." Lập tức ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chớp mắt nhìn, từ trong đôi mắt tuôn ra mấy giọt nước mắt, khóc lách tách nói: "Đại ca, ngươi biết không, Thiếu tướng các ngươi lấy nhân gia nửa tháng, nhưng lại không một lần về nhà thăm người ta."

Cơ thể vị cảnh sát chấn động, rõ ràng bị thu hút bởi tin đồn liên quan tới Đường Thiếu tướng, những người gần đó đều dựng thẳng lỗ tai, nghe động tĩnh bên này.

Diệp An Nhiên nhưng là tiếp tục khóc sướt mướt nói: "Các ngươi là không biết, nhân gia ở nhà đợi nửa tháng, ta chờ mãi nhưng không thấy Thiếu tướng của các ngươi về nhà, các ngươi nói, Thiếu tướng các ngươi có người khác phải không?"

"Tiểu thư, xin đừng nói hươu nói vượn." vị cảnh sát nghiêm túc nhìn nàng, nhưng mà trong đôi mắt họ một điểm nghiêm túc cũng không có, lần đầu bọn họ nghe được những lời đồn đại về vị Thiếu tướng mặt lạnh của họ a, bọn họ làm sao có khả năng bỏ qua.

"Ta mới không có." Diệp An Nhiên chu mỏ một cái, khỏi nói nhiều oan ức, nét mặt mảnh mai khiến người ta nhìn hận không thể đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nhưng mà vẻ mặt này rất nhanh thu hồi, nàng ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía vị cảnh sát nói: "Đại ca, ngươi xem ta có xinh đẹp hay không " vị cảnh sát chưa kịp phản ứng lại, nàng lại ăn năn hối hận nói: "Người ta xinh đẹp vậy mà Thiếu tướng các ngươi lại nhẫn tâm ném người ta ở nhà, các ngươi thấy bao nhiêu lãnh huyết."

Nhất thời một đám cảnh sát vũ trang nghe trộm được, ở trong lòng họ đều nhất trí gật đầu.

"Không được, ta ngày hôm nay nhất định phải gặp nàng, xem có phải nàng có cất giấu tiểu yêu tinh* ở đây không." Diệp An Nhiên nói liền muốn đi vào.

*Tiểu yêu tinh ở đây ý nói tiểu tam

Vị cảnh sát vũ trang suýt chút nữa bị nàng dao động, vội vã đưa cánh tay ra ngăn nàng bước qua, anh ta mạnh mẽ nói: "Tiểu thư, nếu như ngài không có hẹn trước, chúng ta thật sự không thể cho ngài vào."

"Vậy các ngươi ai có thể giúp ta thông báo một tiếng không?" Diệp An Nhiên bán manh chớp chớp mắt nhìn.

Vị cảnh sát bị nàng làm khó dễ nhất thời nhìn nàng.

Diệp An Nhiên đột nhiên chắp hai bàn tay lại, vô cùng đáng thương nhìn hắn nói: " Đại ca, van cầu ngươi giúp ta đi mà, ta đã nửa tháng không nhìn thấy Thiếu tướng, ta còn không nhớ ra được nàng trông như thế nào a."

Vị cảnh sát nhất thời gật đầu nói: "Được rồi, vậy ta đi vào giúp ngươi hỏi, ngươi ở chỗ này chờ một chút." Nói xong liền cùng một cảnh sát khác nói một tiếng liền đi vào.

"Vậy được, cám ơn đại ca." Diệp An Nhiên nhìn bóng người hắn rời đi, lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng trong lòng nàng đang điên cuồng trợn trắng mắt, nàng nhổ nước bọt, vị Thiếu tướng này thật sự không tử tế, lại không cho nàng lưu một thông tin liên hệ, nàng lại không thể hỏi ba mẹ, một khi đã hỏi ba mẹ là họ lại nhắc nhở nàng đừng quấy rầy Thiếu tướng công tác, thao thao bất tuyệt một đống, bị phụ mẫu tra tấn lỗ tai đến thuộc lòng hoặc tự mình tìm hiểu Thiếu tướng đây là hai cái lựa chọn trung, vậy nên nàng trực tiếp đến gặp vị Thiếu tướng nhà mình là tốt nhất.

Nghĩ đến một hồi đối phương nhìn thấy vẻ mặt của mình, Diệp An Nhiên liền đắc ý, ngẫm lại liền cao hứng. Nàng nhìn chiếc kính râm trong tay hát lên, một bên chờ tin tức bên trong.

* từ lực biểu là đồng hồ có công dụng như trong hình nha.

( không tìm được hình nào đẹp nên mình lấy tạm )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net