Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 06: Phương pháp xào nấu Dương Đà.



Được mỹ nhân ôm vào lòng vuốt lông là loại trải nghiệm gì?

Mỗ Dương Đà không muốn lộ ra tên họ cho biết: Cảm giác tựa như đang bồi hồi giữa sự sống và cái chết vậy.

Tuy Diệc Thu chưa từng đu idol bao giờ, nhưng được cái hay lướt video và Weibo nên cũng thường thấy một số ngôi sao, hot girl mạng chơi với chó giỡn với mèo.

Hình ảnh mỹ nữ và thú cưng tất nhiên  là điều rất tốt đẹp, dưới phần bình luận và bình luận trôi trên màn hình vẫn luôn có nhiều những mẫu câu kiểu này.

—— Á á á á người không bằng chó/mèo!

—— Muốn xuyên thành chó/mèo quá!

—— Á nhon mọi người, tôi là em chó/mèo này nè, giờ tôi hạnh phúc quá đi!

Giờ này khắc này, Diệc Thu thân là người lạc vào trong cảnh lại khóc không ra nước mắt.

Suốt quá trình bị Ma Tôn đút cơm, não nàng vẫn luôn ở trong trạng thái trì trệ ngưng hoạt động.

Nàng từ bỏ chống cự, rưng rưng sắm vai thú nhồi bông mặc người tùy ý bài bố, chết lặng há mồm, chết lặng nhấm nuốt, chết lặng bị người trước mặt vò đầu, thân thể vốn mềm mại trở nên cực kỳ cứng đơ.

Ma tộc thể hàn thế nên ngón tay của U Nghiên rất lạnh, móng tay vừa nhọn vừa dài, mỗi một lần lướt nhẹ qua da lông Diệc Thu đều khiến cả người Diệc Thu trở nên lạnh lẽo.

Diệc Thu cũng không muốn căng thẳng, nhưng bởi vì nàng cực kỳ sợ U Nghiên, kể từ lần đầu tiên gặp mặt nỗi sợ hãi đã dâng lên không rõ nguyên do rồi.

Trước đây, nàng cũng không hiểu rõ và ấn tượng với bốn từ mỹ nhân rắn rết này lắm, nhưng vào lúc này đây, nếu có người hỏi nàng, mỹ nhân rắn rết nghĩa là gì, nàng chắc chắn sẽ đưa ra câu trả lời hoàn mỹ bằng hai chữ —— U Nghiên.

Diệc Thu chắc chắn chỉ số "rắn rết" của nữ nhân không phải rắn cũng chẳng phải bò cạp này cao hơn tất cả những loài rắn rết trên thế gian này.

Lý do à? Vốn dĩ chẳng cần lý do!

Nàng chưa bao giờ thấy một nữ nhân nào vừa cười vừa đút sủng vật nhà mình mà trên mặt lại viết "Nếu dám cãi lời, ta sẽ giết chết ngươi" như vậy.

Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!

Lúc trước xem tiểu thuyết, Diệc Thu vẫn luôn cảm thấy bản thân rất thông minh.

Tác giả tỉ mỉ chôn gợi ý, chi tiết trong truyện không ai chú ý, còn có rất nhiều tình tiết ngọt ngược để phục vụ cho về sau hầu hết đều bị nàng nhìn ra. Thỉnh thoảng cũng hay đăng một vài bài phân tích dài, đảm đương khoá đại biểu, khiến người trong khu bình luận nhấn like không ngừng.

Nàng đã từng nghĩ đến chuyện ngày nào đó mình sẽ xuyên vào một quyển sách, trong đầu biết được hướng đi của cốt truyện có lẽ sẽ sống hô mưa gọi gió giống những nữ chủ sảng văn khác.

Nhưng sự thật chứng minh nàng sai hoàn toàn, ngày hôm sau sau khi xuyên thư, nàng đã bị vai ác điên phê áp chế trên mọi phương diện.

Chắc chắn U Nghiên đang áp dụng biện pháp câu cá lên người nàng.

Giờ nàng có thể hoàn toàn xác định, hành vi dị thường hôm qua của mình đã làm cho U Nghiên hoài nghi rồi, nếu không thì U Nghiên cũng sẽ chẳng đùa bỡn nàng bằng cách vừa đấm vừa xoa này đâu.

Đúng, chính là "đùa bỡn", dùng từ này vô cùng chuẩn xác.

Từ nhỏ Diệc Thu không phải là một cô gái ưu tú, thậm chí còn không xứng trở thành "con nhà người ta" trong mắt các phụ huynh, mặc dù vậy thì nàng cũng là độc đinh trong gia đình, chưa bao giờ bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như hiện tại.

Mà nàng lại không có biện pháp để phản kháng.

Thân thể này quá yếu ớt, đừng nói đến việc đối mặt với một thế hệ Ma Tôn, chỉ cần đem thân thể khuyết thiếu vận động của mình ở hiện thế đến, dùng một ít sức lực có khi còn có thể dễ dàng chế phục con Dương Đà này ấy chứ.

Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần cúi đầu cụp mắt, không những không bị thương mà còn sẽ có cơm để ăn.

Đến nỗi tôn nghiêm, thể diện gì gì đấy, tất cả đều thuộc về một con Dương Đà trong thế giới tiểu thuyết, dù cho có ném không còn một miếng thì liên quan gì đến một thanh niên trung thực ở thế kỷ 21 chứ?

Nghĩ vậy, dưới áp lực tâm lý Diệc Thu lấp đầy bụng, sau đó lại cương cổ uống lên vài ngụm canh, mới thử thăm dò chui ra khỏi lòng bàn tay U Nghiên.

Rời xa U Nghiên hai mét, nàng thở dài nhẹ nhõm, cảm xúc trên mặt như thể được trọng hoạch nhân sinh.

Nàng muốn rời đi theo bản năng, nhưng vào lúc này lại phát hiện cửa phòng đã đóng chặt kín, chốt cửa bị một tầng linh lực bảo vệ, chỉ cần dùng tám cái móng tay nhỏ của nàng cũng có thể đoán ra được rằng U Nghiên căn bản không tính thả nàng đi.

Diệc Thu cắn chặt răng, mặt mang theo tuyệt vọng ghé vào cạnh cửa.

Sau khi cho linh sủng nhà mình ăn uống no đủ, U Nghiên thay đổi một đôi đũa gỗ, bắt đầu ăn.

Mông của tiểu Dương Đà ịn lên tấm cửa mở, đôi mắt u oán trừng sàn gỗ, cái miệng nhỏ như gặp phải điều uất ức, vểnh vểnh lên.

Bởi vì quá nhàm chán, nàng giống những con Dương Đà bình thường, bắt đầu nhổ nước miếng để thể hiện sự bất mãn của mình.

Đương nhiên, lần này nàng không dám phun vào người U Nghiên, chỉ dám phun loạn xạ xuống sàn nhà.

Điều làm nàng không ngờ tới chính là loại hành vi phát tiết cảm xúc này, thế mà lại đạt được độ thiện cảm.

Diệc Thu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua U Nghiên, thấy nàng cầm muỗng nhỏ húp canh, không có ý định phản ứng mình.

"Quy luật tăng giảm của độ thiện cảm làm người khó hiểu quá đi..." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm dưới đáy lòng, hệ thống đột nhiên trở nên im lặng, không nhảy ra nói lời nào cả.

Hệ thống không hé răng, U Nghiên không nói lời nào, Diệc Thu chán nản cúi đầu nhìn bộ lông ố vàng của mình.

Tuy không thấy ngứa hay khó chịu gì, nhưng cơ thể nàng hiện tại hơi bẩn, đặc biệt là bốn cái chân.

Hai ngày trước, Diệc Thu vẫn là một con người ưa thích sạch sẽ, nào ngờ mới biến thành Dương Đà hai ngày đã dơ dáy đến tận này.

Có một số việc, không để ý không sao, mà một khi để ý liền cảm thấy khắp người đều trở nên khó chịu.

Diệc Thu nghĩ, đợi lát nữa chờ U Nghiên thả nàng đi, nàng nhất định phải tìm một chỗ rửa cho sạch sẽ.

Đúng lúc này, U Nghiên bỗng nhiên buông chén canh trong tay, nâng mi nhìn lướt qua tiểu Dương Đà đang ngồi bò ở cửa.

Vào cái khoảnh khắc bị người nhìn chăm chú, Diệc Thu tựa như học sinh đi học bị giáo viên bắt gặp đang làm việc riêng, ngay lập tức ngồi thẳng, chiếc cổ dài thẳng đứng, biểu tình ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Đôi mắt nhỏ tràn ngập chờ mong, phảng phất đang hỏi U Nghiên: "Cô ơi, mình tan học chưa ạ?"

U Nghiên đánh giá tiểu Dương Đà từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mặt dừng ngay tại hai cặp chân đen xì kia.

"Bẩn quá." Nàng nói, rồi đứng dậy đi đến chỗ Diệc Thu đang trốn tránh ánh mắt của nàng.

Tấm mành treo bên sườn giống như sống lại, từ trên xà nhà trượt xuống tới trước mặt Diệc Thu, lập tức che lại đôi mắt nàng.

Diệc Thu hết sức hoảng loạn, vội dùng chân gạc tấm mành trên đầu, lúc này mành sa đã trải trên ván gỗ dính đầy nước miếng, trở thành con đường sạch sẽ dưới chân U Nghiên.

U Nghiên đến chỗ nàng, nàng theo bản năng nuốt nước miếng, muốn lui về sau nhưng không được, trong lúc nhất thời Dương Đà co rúm lại thành một quả cầu bông lớn.

"Trốn làm gì? Tiểu quỷ dơ." U Nghiên nói, cúi người duỗi tay bế nàng.

Bốn chân bỗng nhiên cách mặt đất khiến Diệc Thu khiếp sợ, nàng không tự chủ được mà run rẩy thân mình, dựa vào bản năng, bốn chân dơ dáy đá loạn lên vài giây rồi ngoan ngoãn rúc vào lòng U Nghiên.

Ma Tôn vẫn chưa ghét bỏ tiểu gia hỏa dơ hề hề trong lòng ngực, không những vậy mà còn vừa xoa đầu Diệc Thu, vừa ôm nàng rời phòng.

"Hơ~" Chẳng lẽ đưa nàng đi tắm rửa?

Diệc Thu mờ mịt giương mắt, chỉ thấy được cần cổ trắng nõn cùng với cái cằm gần như hoàn mỹ của U Nghiên.

Vị vai ác này quả thật không hề cô phụ sự miêu tả của tác giả, nàng thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng mà Diệc Thu từng thấy.

Lúc xem tiểu thuyết, Diệc Thu vẫn không hiểu lý do tại sau khi nam chủ hắc hóa biết được chân tướng lại có thể dễ dàng tha thứ cho U Nghiên, nhưng bây giờ nàng cũng thể lý giải được phần nào rồi.

Đối với một khuôn mặt đẹp thế này, tùy tiện chọn đại một cái móng heo thì kết quả cũng như nhau thôi, có khi U Nghiên nói gì bọn họ cũng tin, ngay cả tên họ của mình còn chẳng nhớ nổi luôn ấy chứ.

Tuy không thể tin được nhưng Diệc Thu phải thừa nhận tư thế ôm người của U Nghiên... À không, ôm Dương Đà của U Nghiên rất chi là ôn nhu săn sóc. Giờ này khắc này, nàng rúc vào ngực U Nghiên, trừ việc thoải mái ra, còn có một cảm giác an toàn không thể nói nên lời.

Vào lúc ấy, Diệc Thu thậm chí còn mơ màng hồ đồ mà suy nghĩ, nếu không biết về sau mình bị nữ nhân này làm thịt, nàng nghĩ bản thân rất có khả năng sẽ mặc kệ nữ chủ, trực tiếp bò tường làm phản.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ giằng co trong vài giây thì đã bị nàng bác bỏ.

Bởi vì U Nghiên mang kẻ mới ăn no uống đủ là nàng đây vào một gian bếp.

Nàng mê man nhìn U Nghiên thả nàng xuống, ngửa cổ nhìn chằm chằm U Nghiên đang mang một chậu nước đến. Sau đó ngồi xổm bên người nàng, nắm lấy cặp móng đen thui đằng rồi trước bỏ vào chậu.

Không biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý không, mà khi vừa mới chạm vào làn nước lạnh lẽo kia, toàn thân Diệc Thu run lên.

Thề với trời, nàng thật sự không hiểu tại sao lại phải rửa chân ở phòng bếp.

Đang lúc Diệc Thu nghi hoặc, bỗng nhiên có thứ gì rơi từ trên xuống, liên tiếp tọt vào trong "bồn rửa chân" của nàng.

Xuyên vào thế giới này hai ngày, Diệc Thu cảm giác bản thân tựa như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, trái tim nhỏ bé vốn không kiên cường kia dần dần trở nên bất ổn, tựa như con chim sợ cành cong, không chịu nổi kinh hách.

Chính vì thế, mấy cái "thứ từ trên trời rơi xuống" tuy vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng vẫn khiến nàng sợ đến chết khiếp.

Tiểu Dương Đà giãy giụa muốn chạy trốn, lại phát hiện hai chân trước dính chặt trong bồn, cố rút cũng không được.

Nàng nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng giết heo "Ưm ụt ụt ụt" nửa ngày, hơn nửa ngày cơn đau không xuất hiện như trong dự đoán mới chậm rãi hé một con mắt, liếc thoáng qua bồn rửa chân.

Không thấy còn được, chứ thấy xong là toàn thân run lẩy bẩy lên.

Những thứ trôi nổi trong bồn rửa chân, thường thường va chạm vào chân tiểu Dương Đà chính là...

Hành thái, gừng lát, hoa hồi, vỏ quế.

Đây, đây đây đây đây... Đây không phải là gia vị dùng để khử mùi hôi của dê sao?

Thì... Thì ra, cách nấu Dương Đà cũng tương tự như cách nấu dê à...

"Hựm hựm... Á hu hu ~~!"

Tiểu Dương Đà run bần bật bắt đầu xin tha, một đôi mắt nhỏ chứa đầy nước mắt, khóc đến mức lông hai bên khoé đều ướt hết.

Sai rồi, ta sai rồi, vai ác đại nhân!

Mặc dù thường xuyên kêu ca tồn tại không thú vị, mỗi ngày oán giận nhân gian không đáng, nhưng nàng thật sự không muốn chết!

Vào lúc Diệc Thu bị dọa tới mức la toáng lên thì trong não đột nhiên hiện ra lời nhắc từ hệ thống.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +20 】

Gì vậy?

Diệc Thu cảm thấy hoang mang, trong lúc hoảng hốt tựa nghe được một tiếng cười khẽ.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mạt ý cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng, hiếm lắm mới không mang theo một tia lạnh lẽo hoặc châm chọc.

Mặt mày U Nghiên thon dài, có vài phần mị ý, cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp.

Thoáng chốc Diệc Thu xem ngây người, khi lấy lại tinh thần đã bị U Nghiên ôm trong lòng ngực, nhất thời cả kinh cái miệng nhỏ đều khép không được.

"Không đùa ngươi nữa." U Nghiên nhẹ giọng nói, mang Diệc Thu đi đến suối.

Tâm trạng Diệc Thu vạn phần phức tạp, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Nàng nhảy vào thanh tuyền, dùng rất nhiều sức lực để tắm cho thật sạch.

Bởi vì bộ lông trắng bị nước suối lành lạnh làm ướt nhẹp, cho nên thân thể tiểu Dương Đà trông gầy yếu hơn thường nhiều lắm, phảng phất gió thổi qua là có thể làm gãy luôn đôi chân nhỏ bé ấy.

U Nghiên ngồi trên một núi đá bên cạnh, một góc hắc sa rũ trên mặt nước, ánh mắt nàng tự do, không biết suy nghĩ đã bay xa về phương nào.

Diệc Thu từ bên suối đứng dậy, tầm mắt không tự giác đặt lên người U Nghiên một lát, lúc thu hồi ánh mắt, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác khó có thể hình dung được.

Đại vai ác này, có vẻ cũng không máu lạnh như trong miêu tả của tác giả lắm.

Nàng hít sâu một hơi, không biết đã ăn gan hùm mật gấu ở đâu, tay chân sờ soạng trèo lên sườn núi đá, điên cuồng lắc lắc cơ thể đang ướt dầm dề của mình.

"Ngươi..." U Nghiên nhanh chóng phục hồi tinh thần, trong ánh mắt dường như có chứa sự kinh ngạc.

Tiểu Dương Đà thấy trò đùa dai thành công, vội vàng tung ta tung tăng xoay người trốn đi, mặc dù kéo một thân lông ướt đẫm, nhưng bước chân lại rất đỗi nhẹ nhàng.

Diệc Thu chạy một mạch về phòng, trên đường thu được thông báo từ hệ thống, thẳng đến bò lên tấm đệm nhung mới mở ra nhìn.

【 Sức mạnh +10 】

【 Linh căn +10 】

【 Nhanh nhẹn +20 】

【 Sức khoẻ +10 】

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +20 】

Mấy chỉ số này kỳ quái thật, tăng giảm chẳng có tí logic nào.

Mà thôi kệ đi, hôm nay trôi qua bình an là được rồi.

Tâm tình Diệc Thu nhẹ nhàng không ít, vừa ngáp vừa mở 【 Thuộc tính hiện tại 】 ra thưởng thức một chút, đúng là thuộc tính tăng trưởng luôn khiến cho người ta vô cùng yên tâm.

Chỉ là khi nhìn thấy dòng chữ【 Độ thiện cảm của U Nghiên 】, hai mắt bỗng tối sầm lại.

Trời ơi đất ơi, nãy giờ cố gắng thao tác như mãnh hổ, vậy mà độ thiện cảm vẫn dừng lại ở con số 250 (đồ ngốc)!

----o o----

Tác giả có lời muốn nói:

《 Phương pháp xào nấu Dương Đà 》: Đe dọa, có thể làm cho thịt Dương Đà săn chắc hơn, thêm một số gia vị khử mùi tanh, tiếp theo ngâm Dương Đà trong nước suối để giảm bớt sự khẩn trương, điều đó khiến cho Dương Đà trở nên mềm mại, và cuối cùng, hâm nóng đến mặt đỏ tâm cong là có thể chén được rồi. (thực đơn trên do tác giả tự chế ra)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net