Chương 38: Hinh Hinh? Lại còn nước chanh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ninh Hinh và Khâu Diệc Bạch không giống, uống nhiều rượu cũng không đến mức quên hết mọi thứ, ngoại trừ việc suy nghĩ có chút chậm chạp ra, còn lại vẫn bình thường.

Thà cứ không giống bình thường, Thẩm Ninh Hinh tình nguyện bản thân sẽ phản ứng như vậy.

Cô có bao nhiêu bản lĩnh cơ cứ, thế mà lại còn vừa lôi kéo mặt của tiểu khóc bao vừa vui vẻ...

Một cảm xúc khẩn trương tức khắc ập đến, xấu hổ đến mức cô muốn giả vờ như bản thân uống say rồi té xỉu ngay tại chỗ.

Chẳng qua khẳng định là không thể thực hiện được.

Giương mắt lên nhìn lại, gương mặt Khâu Diệc Bạch đang bị cô lôi kéo lúc này đã đen lại hết mức có thể.

Tuy rằng không lên tiếng cũng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt kia lại giống như muốn giết người, trong chốc lát nhìn Khương Duyệt ngồi cách đó không xa, trong chốc lát lại nhìn Thẩm Ninh Hinh, mày nhăn môi cũng dùng sức mím chặt.

Như là sắp tức chết rồi.

"..."

Sau một lúc lâu, Thẩm Ninh Hinh không dám nhìn thẳng nữa mà cúi đầu.

Hôm nay cô uống có chút nhiều, đầu óc không linh hoạt như bình thường, chậm chạp tự hỏi một hồi lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết.

Thật vất vả mới giảm bớt xấu hổ, người vốn luôn ngồi phía sau Khương Duyệt đột nhiên đi đến.

Người này hôm nay mặc rất ít.

Gió đêm quá lạnh, thổi vào làm cho toàn thân cô ấy đều run rẩy, vốn dĩ đang dựa sát vào Thẩm Ninh Hinh nhưng giờ lại không thấy đâu, Khương Duyệt chịu không nổi, dứt khoát đứng lên tự mình đi tìm cô.

Vừa nhấc mắt, vừa lúc thoáng thấy Thẩm Ninh Hinh đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có một cô gái chưa từng gặp mặt.

Nhìn bộ dáng của hai người làm như quan hệ rất thân mật, một người dùng hai tay đặt lên bả vai người còn lại, rồi người đó lại dùng tay đặt lên mặt đối phương.

Chơi trò gì vậy?

Vẻ mặt Khương Duyệt ngốc ngốc, nghiên cứu một chút vẫn không hiểu được, dứt khoát lảo đảo đi đến, nghiêng đầu nhìn nhìn.

Qua một lát vẫn tò mò, vì thế liền duỗi tay vô vào cánh tay  Thẩm Ninh Hinh một cái, hạ giọng hỏi: "Này là ai vậy?"

Nghe giọng điệu như tra hỏi tội phạm vậy.

Trong lòng Thẩm Ninh Hinh thống khổ không thể tả, muốn nói đây là cấp trên, lại sợ mình tỉnh táo như vậy thì ngày mai sẽ bị Khâu Diệc Bạch ghi thù.

Đang nghĩ xem có nên dùng danh từ khác thay thế hay không, thì Khương Duyệt đứng bên cạnh đã nói chuyện.

"Co ấy cũng thật là xinh đẹp nha." Vừa nói vừa gật đầu tỏ vẻ khẳng định đối với Khâu Diệc Bạch, "Mình lần đầu tiên gặp được một người đẹp như vậy đó."

Mình cũng là lần đầu tiên thấy cậu sau khi uống say không có nói mấy lời mê sảng đó.

Thẩm Ninh Hinh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rốt cuộc vẫn là lời khen ngợi, Khâu Diệc Bạch khẳng định sẽ thích nghe, vì thế liền hùa theo Khương Duyệt nói: "Đúng đúng, cậu nói quá đúng."

Nói xong, sắc mặt Khâu Diệc Bạch quả nhiên tốt lên một chút.

"Đôi mắt thật lớn, làn da thật trắng." Khương Duyệt còn đang tiếp tục.

Thẩm Ninh Hinh: "Đúng đúng."

"Làm mình nghĩ tới một từ." Khương Duyệt ôm tay trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng búng tay một cái, "Tiểu bạch kiểm!"

Thẩm Ninh Hinh: "??!"

Chị em tốt của mình ơi, cậu mau câm miệng lại giúp mình đi!

"..."

Sự thật chứng minh, vẫn là không thể buông lỏng cảnh giác đối với Khương Duyệt sau khi cô ấy uống say.

Thẩm Ninh Hinh nhất thời sơ sẩy không cẩn thận đã gây ra sai lầm, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng, lại vừa ngẩng đầu quả nhiên Khâu Diệc Bạch đã hoàn toàn tức giận, mày nhăn lại, biểu tình trở nên lạnh lẽo nhất có thể.

Đoán chắc là muốn đi, nhưng lại thật sự lại không yên lòng cái người đã say trước mặt, rốt cuộc vẫn kiên trì không xoay người rời đi.

Chỉ là khi mở miệng, mỗi một chữ đều như phát ra từ trong kẽ răng, thở phì phì gọi tên cô: "Thẩm Ninh Hinh..."

Thẩm Ninh Hinh quả nhiên bị dọa đến muốn khóc, nghe được cô ấy gọi mình, cơ hồ là theo bản năng ngay lập tức đáp lại: "Dạ!"

Trả lời xong sau đó mới cảm thấy co quắp lại khẩn trương, vội vàng lại rũ mắt xuống, như xấu hổ không dám nhìn ai.

Bởi vì vừa uống rượu, gương mặt của cô lúc này đỏ bừng.

Đáy mắt cũng mang theo chút ánh nước mờ mịt, bị ánh đèn màu trắng chiếu vào, sáng long lanh thật xinh đẹp.

Khâu Diệc Bạch vốn có rất nhiều lời muốn hỏi cô.

Muốn biết cô không phải nói không thể uống rượu sao, tại sao hôm nay đột nhiên lại uống nhiều như vậy? Muốn biết người bên cạnh cô là ai, như thế nào hết người kia rồi giờ đến người này đều là những người mà cô ấy chưa từng thấy qua? Còn muốn biết lời hai người vừa nói rốt cuộc là có ý gì, cái gì mà thích, thích đặc biệt thích.

Nhưng lời đến miệng, rồi lại không có cách nào nói ra được, cũng không biết là sợ hai người sẽ cãi nhau lần nữa hay vẫn là vì điều gì khác.

Cơ hồ là trầm mặc sau một lúc lâu, lúc này rốt cuộc mới điều chỉnh tốt tâm trạng.

Nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Ninh Hinh, cuối cùng có chút không vui, lạnh giọng hỏi một câu: "Hiện tại cô phải về nhà sao? Tôi có thể đưa cô về."

Lời này nói ra có chút tức giận, nhưng ý tứ bên trong lại thật ôn nhu.

Thế là đang quan tâm mình, rõ ràng chị ấy đã bị chọc tức không ít mà.

Thẩm Ninh Hinh có chút kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có  dòng nước ấm chảy qua.

Cơ hồ là theo bản năng gật gật đầu.

---------------------

Mạnh Dao vừa lúc cũng trở về.

Cô và bạn đi lấy xe về, vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi liền thuận tay mua mấy chai nước chanh.

Một chai là cho người bạn, hai chai còn lại là cho hai con ma men đang ngây ngốc ngồi trước nhà hàng chờ cô.

Thật ra cô không có thói quen uống đồ uống, cho nên chỉ mua ba chai nước chanh.

Kết quả không nghĩ tới lại mua thiếu, bên cạnh Thẩm Ninh Hinh đột nhiên không biết sao lại có thêm một người.

Lớn lên khá xinh đẹp, vóc người cũng cao, âu phục trên người làm toát ra khí chất rất hoàn hảo, nhìn qua rõ ràng là một nhân vật lai lịch không nhỏ.

Chẳng qua không biết là chuyện như thế nào, Mạnh Dao cảm thấy đáy mắt của người này lại như mang theo địch ý, đặc biệt là sau khi cô xuất hiện.

Đây lại là sao nữa?

Mạnh Dao có chút ngốc, trong lúc nhất thời không rõ tình huống này là thế nào, nhìn chai nước chanh trong tay, một lát sau nhấc chân đi về phía trước.

Một chai đưa cho Thẩm Ninh Hinh, một chai khác dứt khoát đưa cho Khâu Diệc Bạch.

Trên mặt cũng cười rộ lên, nói một câu chào hỏi: "Là bạn của Hinh Hinh sao? Là ngẫu nhiên gặp phải hay là đến đón cậu ấy, vừa lúc tôi vừa mới mua nước chanh, cùng nhau uống chút không?"

Hinh Hinh? Lại còn nước chanh?

Khâu Diệc Bạch tức khắc không vui, rũ mắt xuống nhìn ba chai nước chanh trong tay cô, một lát sau lắc lắc đầu.

Nhưng thật ra cũng không biểu hiện ra tâm tư khó chịu của mình, ngược lại còn công thức hoá cười cười, nói: "Không cần, mọi người uống đi, mỗi người một chai vừa đủ."

"Thẩm Ninh Hinh, lát nữa tôi tự mua cho em ấy."

Hai chữ 'tự mua' kia còn nói ra rất nặng.

Thẩm Ninh Hinh đã nhận ra khác thường, ngay sau đó liền quay đầu nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Khâu Diệc Bạch, có cảm giác hôm nay chị ấy có chút khác thường.

Nói tức giận đi, lúc này lại không giống, nói cao hứng, càng không thể, tuy nói giờ phút này chị ấy đang cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng như cũ.

Chẳng lẽ là...

Thẩm Ninh Hinh dùng đầu óc có chút mơ hồ nghĩ nghĩ, một lát sau có chút không chắc chắn đưa ra một kết luận.

Không phải chị ấy đang ghen đó chứ?!

-----------------------

Khâu Diệc Bạch muốn đưa Thẩm Ninh Hinh đi, thái độ vô cùng rõ ràng.

Mạnh Dao không giống kiểu người thần kinh thô như Khương Duyệt, tuy nói mới vừa cùng tiếp xúc với Khâu Diệc Bạch trong chốc lát, cũng đã nhạy bén nhận ra gì đó.

Vì thế liền gật đầu lấy cớ lát nữa mình và bạn bè còn có việc phải làm, trực tiếp đem Thẩm Ninh Hinh giao cho Khâu Diệc Bạch.

Không đến một lát sau, đám người Mạnh Dao liền lái xe rời đi.

Khương Duyệt hôm nay cùng Thẩm Ninh Hinh chơi rất vui, thời điểm đi thì không chịu, nhân lúc xe đang quay đầu còn vịn cửa sổ gọi tên Thẩm Ninh Hinh.

"Hai ngày nữa gặp lại nhé Hinh Hinh!" Giọng nói siêu lớn, siêu vang dội, "Chờ có thời gian chúng ta lại nói rốt cuộc có bao nhiêu thích..."

Còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Dao kéo vào trong, ngay sau đó cửa sổ cũng đóng lại.

Thật sự là quá náo nhiệt.

Thẩm Ninh Hinh nhìn hai người đùa giỡn, vốn dĩ có chút muốn cười, mới vừa há miejng ra, đột nhiên nhớ tới người bên cạnh mình là một tiểu khóc bao đang thở phì phì, vì thế lại vội vàng thu trở lại.

Đưa mắt nhìn Khâu Diệc Bạch, sau một lúc lâu lại thử gọi tên cô ấy một tiếng.

"Khâu tổng." Cô nói, trong giọng nói mang theo sự lấy lòng, "Chúng ta trở về thôi?"

Tuy rằng uống say, nhưng vẫn nhớ rất rõ nàng.

Khâu Diệc Bạch nghe vậy tâm trạng mới có chút tốt lên, lúc này mới gật đầu.

"..."

Hai người rất nhanh ngồi vào trong xe, xe rất nhanh chạy trên đường, làm như một chút cũng không muốn dừng lại.

Thẩm Ninh Hinh lúc đầu chỉ ngồi yên trên ghế phụ phát ngốc, mãi đến khi sắp về đến nhà mới đột nhiên ý thức được gì đó.

Chị ấy nói mua nước chanh mà?

Khâu Diệc Bạch không phải nói muốn tự mua nước chanh cho mình sao?

"Khâu tổng..." Cô dừng một chút, nhân lúc Khâu Diệc Bạch đang chờ đèn xanh, duỗi tay kéo góc áo cô ấy, "Không phải chị nói muốn mua nước chanh sao?"

Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ không hỏi, sẽ không lớn mật như vậy, sợ Khâu Diệc Bạch còn đang tức giận, chọc vào càng làm chị ấy không vui.

Nhưng lúc này lại không giống thế, rượu vào lời ra, lá gan của Thẩm Ninh Hinh  bất tri bất giác lớn hơn rất nhiều.

Dám mở miệng hỏi, giọng nói cũng không nhỏ, ánh mắt cũng hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào mặt Khâu Diệc Bạch.

Trong giọng nói thậm chí còn mang theo sự ngọt ngào và làm nũng mà chính cô cũng không ý thức được.

Khâu Diệc Bạch nghe liền sửng sốt.

Nghiêng đầu đưa mặt nhìn cô, sau một lúc lâu cũng không biết nhớ tới cái gì, liền tức giận: "Không có nước chanh, không cho mua!"

Còn đang tức giận à?

Vậy được đi, không có liền không có đi.

Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật gật đầu, không nói gì nữa, tuy nói có chút thất vọng, nhưng vẫn thành thật một lần nữa ngồi thẳng thân người.

Không thèm nhìn Khâu Diệc Bạch nữa, cho nên tự nhiên cũng không chú ý được Khâu Diệc Bạch đang nhìn cô.

Năm phút sau, hai người cuối cùng cũng đến nhà Thẩm Ninh Hinh.

Bởi vì uống chút rượu, Thẩm Ninh Hinh lúc này đã bắt đầu mệt mỏi.

Khâu Diệc Bạch cũng biết cô buồn ngủ, cũng liền trực tiếp đỡ cô trên giường, hung hăng vừa kéo chăn vừa bảo cô nằm cho tốt vào.

Làm xong sau đó mới đột nhiên xoay người, không biết muốn đi đâu.

Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng cô ấy phải đi, theo bản năng muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại bởi vì quá buồn ngủ nên rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ có thể đưa mắt mong nhìn Khâu Diệc Bạch rời đi.

Không đến một lát sau, chính mình cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Thậm chí còn mơ một giấc mơ, mơ thấy Khâu Diệc Bạch thật ra không có rời đi, lúc này đang đứng trong bếp nấu canh giải rượu cho cô.

Người này trước nay chưa từng nấu cơm, ngay cả trước khi nấu canh cũng phải lên mạng tra công thức mới được.

Chuẩn bị cũng vụng về, trong chốc lát tìm không thấy công thức, trong chốc lát lại đổ quá nhiều nước, qua một hồi lâu rốt cuộc mới làm xong.

Thẩm Ninh Hinh còn ở trong mơ cười cười, nghĩ Khâu Diệc Bạch sao có thể hiền huệ như vậy.

Đang nghĩ nghĩ, lại đột nhiên không biết bị lay lay bả vai.

Động tác còn rất ôn nhu, nhưng lại đủ để đánh thức cô.

Thẩm Ninh Hinh kinh ngạc, theo bản năng mở bừng mắt, ngay sau đó... liền phát hiện trước mắt mình thật sự có một bát canh giải rượu.

Còn có cái cau mày của Khâu Diệc Bạch, rõ ràng bộ dáng thật sự không vui, nhưng vẫn cầm muỗng múc từng muỗng nhỏ đưa lên môi nhẹ nhàng thổi thổi.

Như đang muốn đút cho cô.

Trong miệng cũng nhỏ giọng nhắc mãi gì đó, Thẩm Ninh Hinh cẩn thận nghe một chút, nghe thấy cô ấy nói: "Không cho cô uống nước chanh, chỉ cho cô uống cái này thôi."

"Chờ cô tỉnh táo rồi cô sẽ liền hối hận thôi." Cô ất nói, "Buổi tối không có việc gì làm lại chạy ra ngoài uống rượu, thật lợi hại đấy, không phải không thể uống sao..."

Lẩm nhẩm lầm nhầm nói một hồi, ngạo kiều mang theo sự khó chịu.

Nhưng thực tế lại là vô mà suy xét.

Nghe Thẩm Ninh Hinh đều không tự giác mà cong môi lên cười cười.

Ngoài miệng cũng không nhịn xuống, cúi đầu xuống uống sạch muỗng canh giải rượu, sau một lúc lâu đáy mắt liền sáng lên.

Tiến sát vào hết sức chăm chú nhìn Khâu Diệc Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, làm như muốn cố ý chọc giận cô ấy, nói: "Tôi sẽ không hối hận đâu."

Quả thật là làm cho Khâu Diệc Bạch tức lên.

Động tác tay múc canh tạm dừng một chút, môi cũng khẽ mở, đang chuẩn bị nói gì đó để phản bác.

Chẳng qua không chờ cô ấy mở miệng nói chuyện đột nhiên bị Thẩm Ninh Hinh kéo cổ áo.

Cũng thấy Thẩm Ninh Hinh dần dần tiến sát lại gần, con ngươi sáng lấp lánh, biểu cảm trên mặt mang ý cười, hôn lên trên môi của mình.

"??!"

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

27/08/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net