Chương 9: Miếng lót tăng chiều cao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy động tác của Khâu Diệc Bạch, Thẩm Ninh Hinh tức khắc ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi cô chỉ chú ý tới chuyện Khâu Diệc Bạch giấu điện thoại, cho rằng người này dịch qua một bên, cách xe như vậy là vì muốn trốn cô, căn bản không hiểu được hành động này còn có một ý nghĩa khác.

Cô ấy là muốn cùng mình ngủ trên cùng một chiếc giường sao?

Nói giỡn sao!

"Không được, không được." Cô vội lắc đầu, thân thể theo bản năng lui về phía sau, "Lần đầu tiên tới nhà đã ngủ cùng giường với cô, không hợp lý, không hợp lý."

"Lại nói dáng ngủ của tôi cũng không tốt lắm, lỡ như ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị thì rất không tốt."

"..."

Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.

Đầu tiên là vì ngại, thứ hai là vì sợ sáng mai sau khi Khâu Diệc Bạch tỉnh táo lại sẽ giết người diệt khẩu.

Ý cự tuyệt của Thẩm Ninh Hinh vô cùng rõ ràng.

Khâu Diệc Bạch vỗ vỗ vài lần lên giường cũng không thấy cô leo lên, đột nhiên lại nghe được cô nói những lời này, chớp chớp mắt vài lần tựa như đang cân nhắc liền lập tức phản ứng lại.

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó cái tay kia cực kỳ không tình nguyện mà chậm rãi thu hồi, khóe môi dần dần ép xuống, đầu rũ xuống, hốc mắt cũng đỏ lên.

Bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ khóc đến khóc đỏ mũi.

Thẩm Ninh Hinh: "..."

Bình thường cô ấy giả vờ hung hăng như vậy, cơ thể luôn bao bọc hương vị nghiêm túc, ánh mắt nhàn nhạt, ngữ khí vô cùng lạnh lùng, thật sự rất khó để người khác tiếp cận.

Cho dù đã biết được tính cách thật của cô ấy, nhưng Thẩm Ninh Hinh cũng không dám liếc mắt nhìn cô ấy một lần, cho nên hiện giờ, người này hiền lành như vậy, gần gũi như vậy, nhìn lâu thêm một chút cũng có chút hồi hợp.

Khâu Diệc Bạch quả thật là cực kỳ đẹp.

Lông mi rất dài, làn da trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh tùy ý xoả tung trên vai, có vài sợi bởi vì nằm trên giường mà bị làm cho rốt tung.

Gương mặt cũng bởi vì say rượu mà có chút ửng đỏ, không còn bộ dáng cách xa vạn dặm thường ngày, chỉ còn sót lại bộ dáng nguyên thủy nhất của bản thân là một tiểu khóc bao.

Thực sự là... Làm người khác khó có thể cự tuyệt được.

Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm cô ấy thêm một lúc lâu, cuối cùng vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà mềm lòng.

Chết thì chết thôi.

Cô thở dài một hơi, cuối cùng vẫn vẫn căng thẳng mà ngồi xuống giường.

Nhẫn nại nói điều kiện cùng con ma men khó chiều này, băo cô ấy tối ngủ tuyệt đối không được lấn sang, không được khóc nháo, cảm thấy cơ thể khó chịu nhất định phải lập tức nói với cô.

Khâu Diệc Bạch gật gật đầu tỏ ra vô cùng nghe lời, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng dễ nói chuyện.

Lúc này Thẩm Ninh Hinh mới yên tâm, rướng người tắt đèn cuối cùng mới căng thẳng nằm xuống, nhưng cũng chỉ dám ngủ ở mép giường.

Ngay lúc đang chờ Khâu Diệc Bạch ngủ say thì sẽ lập tức chuồn về, thì tầm mắt thoáng nhìn qua bỗng nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch ở bên cạnh đột nhiên ngồi dậy trong đêm.

Lại muốn làm gì đây?

Thẩm Ninh Hinh đưa mắt, chưa kịp nói gì liền thấy cô ấy bỗng nhiên nghiêng người về phía mình.

Đầu tiên là sờ sờ ước chừng khoảng cách giữa hai người, sau đó đưa tay kéo cô nằm lại giữa giường, lại tiện tay giúp cô đắp chăn thật kỹ.

Môi cũng hơi hơi cong lên, ngữ khí thực nhẹ, đáy mắt đầy ý cười.


Cô ấy nói: "Ngủ ngon."

"..."

----------------

Thẩm Ninh Hinh thế mà bất tri bất giác lại ngủ quên mất.

Trước đây, cô luôn bị khó ngủ vào buổi tối, yêu cầu phải được ôm thú bông thì mới có thể đi vào giấc ngủ, hiện tại cái gì cũng không có, vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được.

Kết quả là thực tế lại vô cùng khác so với suy nghĩ của cô.

Có lẽ là bởi vì tối hôm qua có uống chút rượu, cũng có lẽ là vì hôm nay làm việc cả một ngày cho nên mỏi mệt, hoặc có lẽ là...

Là bởi vì người nằm bên cạnh hô hấp vô cùng trầm ổn.

Khó có được một giấc ngủ ngon.

Hơn một tuần đi làm đã giúp cô hình thành đồng hồ sinh học, thời điểm gần 7 giờ sáng, cô đột nhiên tỉnh dậy.

Đáy lòng bị một trận hoảng loạn đánh úp tới, cô thoáng ổn định lại hô hấp, đang muốn nhanh bước xuống giường thì người bên cạnhđã trước một bước mà ngồi dạy rồi.

Khi nhìn thấy có người ngủ bên cạnh, đầu tiên là hoảng sợ, ngay sau đó hô hấp cũng dồn dập không ít.

Hình như so với cô còn hoảng loạn hơn.

Trong lúc Thẩm Ninh Hinh nhất thời chưa hiểu rõ tình huống thế nào, cũng không biết bây giờ nên làm gì, làm cô bị doạ sợ đến không dám động, liền cắn răng nhắm hai mắt tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng lỗ tai lại dựng lên, xấu hổ tìm cơ hội mở mắt.

Lúc này Khâu Diệc Bạch hẳn là hoàn toàn thanh tỉnh, trầm mặc một lúc, cô ấy khẽ nhẹ nhàng xốc chăn lên.

Lại phát hiện hai người vẫn đang mặc quần áo cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cầm lấy điện thoại bước xuống giường đi vào toilet.

Chỉ một lát sau, từ bên trong liền truyền đến âm thanh nói chuyện.

Thẩm Ninh Hinh nghiêng tai lắng nghe, phát hiện người này đang gọi điện thoại cho trợ lý Hàn, dò hỏi chuyện đã phát sinh đêm qua.

"Tại sao Thẩm Ninh Hinh lại cùng tôi trở về?" Cô ấy hỏi, giọng nói cố tình áp xuống, cố ý che dấu sự hoảng loạn xuống đáy lòng, "Hôm qua sau khi tôi say đã có chuyện gì xảy ra?"

"Không có chuyện gì cả." Trợ lý Hàn đã sớm quen với cách nói chuyện của cô ấy, cho nên rất nhanh đã trả lời, "Hôm qua nhà em đột nhiên có chút việc, vừa lúc tiểu Thẩm ở gần nhà của chị, cho nên em liền nhờ em ấy tiện đường đưa chị trở về."

Tiện đường.

Khâu Diệc Bạch trầm mặc một lát, từ bên trong ghé đầu ra đưa mắt về phía giường ngủ.

Tiện đường trực tiếp tiện đến trên giường luôn rồi.

"..."

Đây không phải lần đầu cô ấy uống say, trước kia tuổi trẻ bốc đồng cùng khách hàng nói chuyện làm ăn cũng không cẩn thận say vài lần, nhưng ý thức cũng rất nhanh trở lại, cái gì nên làm thì làm, cái gì không nên thì tuyệt đối không làm.

Cho nên mỗi khi uống say, vì ngừa trường hợp mình nói sai gì đó, cô ấy sẽ lựa chọn im lặng.

Cho đến nay vẫn luôn bình yên không có chuyện gì xảy ra.

Không giống hôm qua.

Chuyện ngày hôm qua cô ấy thực sự hoàn toàn không nhớ gì.

Trong đầu lúc này vô cùng hỗn loạn, Khâu Diệc Bạch nỗ lực suy ngẫm một lúc lâu, nhưng vẫn không thể nhớ được bất kỳ thông tin hữu ích nào cả.

Vô cùng ảo não mà cúp điện thoại, cô ấy không vội đi ra ngoài, mà lại click mở Weibo.

Ngay lập tức... liền phát hiện tối hôm qua đầu óc mình thật sự không tỉnh táo chút nào, lại đăng Weibo này ——

Lần đầu tiên mang bạn về nhà ngủ cùng.

Có chút vui vẻ.

Tự mình ép Thẩm Ninh Hinh ngủ lại ???

Khâu Diệc Bạch điện thoại vứt qua một bên, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới mở vòi nước.

Mặt bị tát mấy cái quá mạnh.

Cô ấy nghĩ, thật muốn không chết đuối ở chỗ này cho rồi.

---------------

Thẩm Ninh Hinh nằm ở trên giường đợi nửa ngày, rốt cuộc vẫn không chờ được Khâu Diệc Bạch đi ra.

Nhưng lại nghe được âm thanh nước chảy rất lâu, rất lâu.

Đang làm cái gì vậy.

Thẩm Ninh Hinh do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn sợ Khâu Diệc Bạch xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngồi dậy, thử đi vào phòng tắm.

Mới vừa chui đầu vào thăm dò, liền phát hiện Khâu Diệc Bạch xổ đầy một bồn nước, đang cúi đầu như suy tư gì đó.

"..."

Đây là phương pháp rửa mặt độc lạ của chị ấy sao?

Vừa thấy nước trong bồn sắp tràn ra, Khâu Diệc Bạch lại không có bất kỳ động tĩnh nào, Thẩm Ninh Hinh cũng không còn cách nào khác chỉ có thể bước lên một bước khóa vòi nước lại.

Cho rằng cô ấy còn chưa tỉnh táo, cô theo bản năng hỏi một câu: "Khâu Diệc Bạch chị sao vậy?"

Lời vừa dứt thì đột nhiên Khâu Diệc Bạch ngẩng đầu lên, có chút khiếp sợ hỏi cô, "Cô gọi tôi là gì?"

"Khâu tổng!" Thẩm Ninh Hinh lập tức sửa lời, "Tôi gọi chị là Khâu tổng."

"Buổi sáng tốt lành, Khâu tổng..."

Cô cười cười, nỗ lực khống chế biểu cảm trên mặt, làm bộ như tối qua chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Rất nhanh Khâu Diệc Bạch đã liếc mắt nhìn qua như đang quan sát biểu cảm của cô.

Môi cũng khẽ mở, khó có khi không làm mặt lạnh với cô: "Thẩm Ninh Hinh, tối qua là cô đưa tôi về nhà?"

"Đúng vậy." Thẩm Ninh Hinh vội vàng gật đầu, tiếp lời, "Tối hôm qua là bởi vì nhà trợ lý Hàn có việc gấp, cho nên chị ấy nhờ tôi đưa chị về nhà."

"Sau đó thì sao?" Quả nhiên Khâu Diệc Bạch lại hỏi tiếp.

"Chúng ta đều có chút say." Thẩm Ninh Hinh lại tiếp tục, "Trời cũng đã tối đen, chị lo tôi trở về nhà một mình sẽ không an toàn cho nên đã giữ tôi ở lại nhà."

Vì muốn bảo toàn mạng sống cho nên cô không thể nói ra sự thật.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Khâu Diệc Bạch có chút chần chừ, "Không có chuyện gì khác phát sinh thêm?"

"Không có." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu giả ngu, "Tôi rất nhanh đã ngủ mất, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng nước chảy, lâu quá không thấy chị ra, sợ có chuyện gì nên mới đẩy cửa đi vào."

Tôi không có thấy chị khóc đâu.


Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch hình như đã yên tâm không ít.

Cũng không dùng ánh mắt đầy nghi ngờ mà nhìn cô nữa, mà là nhắm mắt đứng thẳng người, thoắt cái đã trở lại bộ dạng lạnh nhạt lúc trước.

Ngoắc ngoắc tay, ánh mắt đạm mạc ra lệnh cho cô: "Vào đây rửa mặt."

"..."

---------------------

Cầm bàn chải đánh răng mới màu hồng nhạt và cái ly nhỏ Khâu Diệc Bạch vừa đưa cho mình bắt đầu đánh răng rửa mặt. Đến khi Thẩm Ninh Hinh vừa bước ra từ toilet liền nhìn thấy Khâu Diệc Bạch đã ăn mặc chỉnh tề.

Bộ âu phục đen đem, cắt xẻo rất tinh tế phác hoạ vòng eo hoàn hảo, áo sơ mi trắng bên trong được mở một cúc, lộ ra một phần xương quai xanh trắng nõn, hai chân thon dài, khí chất giỏi giang, cả người tràn ngập khí chất cao lãnh.

Cùng tiểu khóc bao tối hôm qua hoàn toàn không giống nhau.

Thẩm Ninh Hinh nhìn cô, trong nhất thời có chút sững sờ, không kịp phản ứng lại, thấy cô ấy vẫy vẫy tay với mình liền theo bản năng đi đến.

Đến gần mới phát hiện trên giường có một bộ váy mới tinh, nhìn lướt qua đã thấy được nhẫn hiệu của Chanel.

"Thay quần áo đi." Cô ấy nói, nhân lúc chờ Thẩm Ninh Hinh thay quần áo liền tiện tay trả lời tin nhắn từ khách hàng gửi đến, "Mặc quần áo còn lưu mùi rượu trên đó mà đến công ty thì không tốt."

"Bộ đó tôi vừa mới mua năm nay vì size có chút nhỏ cho nên còn chưa mặc qua, cô mặc hẳn là sẽ hợp."

Quả thật là vậy.

Thẩm Ninh Hinh cảm ơn cô ấy, cầm quần áo đi vào toilet, rất nhanh đã ý thức được Khâu Diệc Bạch rất cao, đoán chừng cô ấy hẳn cao khoảng 1m75, so với mình hình như cao hơn một cái đầu, trước kia mỗi khi cùng cô ấy nói chuyện Thẩm Ninh Hinh đều phải ngẩng đầu theo bản năng.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, bỗng nhiên Thẩm Ninh Hinh lại cảm thấy hôm nay Khâu Diệc Bạch hình như không có cao như bình thường.

Đang nghĩ nghĩ thì Khâu Diệc Bạch đã ở bên ngoài thúc giục cô: "Thẩm Ninh Hinh có bị sao không đó?"

"Không... không sao. Tôi xong rồi." Thẩm Ninh Hinh vội vàng mở miệng trả lời cô ấy, nhìn gương chỉnh lại váy, tóc xong liền duỗi tay đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này Khâu Diệc Bạch đang đứng trước cửa, ánh mắt nhìn lướt qua cô từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: "Cũng được, rất hợp."

Thật khó có dịp được khen.

Thẩm Ninh Hinh có chút vui vẻ, đi theo phía sau Khâu Diệc Bạch ra cửa mang giày.

Thân là một tổng tài, giày của Khâu Diệc Bạch đều là hàng giới hạn, từ màu sắc đến chất liệu tất cả đều không có chỗ nào để chê.

Thẩm Ninh Hinh nhìn cô ấy ngồi trên sô pha, duỗi chân đi giày vào, lúc đứng lên đột nhiên đã cao lên rất nhiều.

Lại giống với ngày thường cao hơn cô một cái đầu.

Thẩm Ninh Hinh khiếp sợ, theo bản năng cúi đầu nhìn, vẫn không phát hiện đôi giày kia có gì khác lạ.

Cho nên là...

"Miếng lót tăng chiều cao?" Cô không cẩn thận nhẹ giọng nói ra.

Lời vừa dứt, Khâu Diệc Bạch đột nhiên kinh ngạc, rất nhanh quay đầu qua nhìn, lỗ tai giấu sau những sợi tóc có chút phiếm hồng.

Nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng, cơ hồ như rít lên từ trong kẽ răng: "Thẩm Ninh Hinh..."

--------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Khâu tổng thật đáng thương, liên tục ở trước mặt lão bà bị vả mấy lần.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

26/06/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net