Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy chị gái họ Hồ dấu tên nào đó đang nằm thù lu trong chăn cuộn tròn lại chẳng khác gì con sâu, bộ dạng đặc biệt mất hình tượng, khó tránh khỏi làm người khác nghi ngờ sao có thể đâm đầu đi yêu con người này được chứ.

"..." Bạch Trà Quân vớ lấy điều khiển từ xa, tiện tay bấm đại một kênh, xem gì cũng được miễn sao không phải thấy bản mặt của cô là được.

Trong TV đang chiếu chuyên mục tìm người thân thất lạc, bên trong là một người đàn ông trung niên muốn tìm lại con gái của mình, nói năm đó vì điều kiện kinh tế của gia đình mà phải đem con gái gửi cho nhà người khác. Dù hứa rằng sẽ không đi quấy rầy gia đình bọn họ nữa nhưng hiện tại gặp bệnh nan y, dù gì cũng là máu mủ, muốn gặp lại con mình lần cuối. Nói chưa dứt câu cuối đã bật khóc nức nở, khó tránh khỏi làm người khác cảm động.

Hồ Duyệt thường không xem những chương tình như này, hốc mắt dần đỏ lên, cũng không muốn mất mặt với Bạch Trà Quân, vội vàng chuyển kênh, "Cũng thật sự đáng thương, thời gian hẳn không còn bao nhiêu, không biết bác ấy có thể tìm thấy con gái mình không."

"Chẳng có gì đáng thương ở đây, nuôi không nổi liền đem đi bỏ, giờ có bệnh lại muốn đi tìm lại con, tám phần là muốn nhờ nó gánh vác chi phí hộ mình." Bạch Trà Quân liền đầu đều không ngẩng, ánh mắt một mực nhìn điện thoại, giống như đối với nàng, thứ cảm tình này thật giả tạo, có người căn bản không đủ tư cách làm cha làm mẹ.

Hồ Duyệt nghe xong lời của nàng thì nhíu mày, mặc dù biết nàng là bị người khác nhận nuôi, khả năng cũng đã trải qua chuyện bị cha mẹ ruồng bỏ, nhưng lỡ đâu là vì hết cách rồi mới bất đắc dĩ phải làm như vậy. "Em đừng lạnh lùng thế chứ, nào có cha mẹ nào cam lòng đem con mình bỏ lại đâu chứ."

"Thế những đứa trẻ bị vứt bỏ đó từ đâu ra? Trên bầu trời rơi xuống?" trước kia còn nói mình như thánh mẫu thiện lương, giờ ngược lại phải là cô mới phải.

"Không hẳn đâu, mỗi người mỗi cảnh nha." Hồ Duyệt cảm thấy Bạch Trà Quân tức giận chuyện này thật không hiểu nổi, mình cũng chỉ bảo người này thật đáng thương mà thôi, nàng đâu cần thiết phải phản ứng mạnh như vậy. "Em không thể bởi vì chuyện của mình mà cho rằng tất cả mọi người đều như vậy, đâu phải ai cũng giống em..." đến câu cuối giọng gần như là nói thầm.

"Cạch!" điện thoại bị đập mạnh xuống mặt bàn, Bạch Trà Quân giận thật rồi, nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất nàng nổi giận như vậy, "Chị thì biết cái gì? Chị hiểu được tôi bao nhiêu mà nói tôi như vậy?"

Không hoàn toàn là vì chuyện này, có lẽ vì thâm tâm đã cho rằng đối phương là người rất quan trọng với mình, nhưng người ấy không biết nội tình bên trong ra sao đã nói mình như vậy làm Bạch Trà Quân rất uất ức, nhịn không được mà nổi giận với nàng.

Hồ Duyệt cũng ngớ người ra, cô lần đầu tiên thấy Bạch Trà Quân tức giận đến vậy, điện thoại nằm trơ chọi trên mặt bàn, trên màn hình còn xuất hiện cả vết nứt, biết là không nên chạm vào chỗ đau của người khác nhưng trông thấy nàng như vật thực sự giống như đây là hai người hoàn toàn khác xa nhau.

Ngẫm nghĩ lại, trong lòng của nàng hẳn là vẫn luôn không vừa mắt chính mình, mà bản thân mình cũng không có tài năng hay thứ gì đáng để tin tưởng cả, chướng mắt mình cũng là chuyện bình thường, cho nên mới một mực không tiếp thu những gì mình nói và có thái độ như vậy.

Bạch Trà Quân đóng sầm cửa mà đi, nàng không biết mình muốn đi đâu nữa, người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, cũng chẳng có chỗ nào để đi, nội tâm đau nhói, thật giống như chính mình tỉ mỉ bố trí ngụy trang, lại bị người khác vạch trần một cách vô cùng đơn giản, vết thương được ngụy trang lại kia giờ chỉ còn lại máu tươi chảy đầm đìa.

Hồ Duyệt có thể cảm nhận áp lực cùng thống khổ trong nàng, nhưng trước giờ nàng chưa bao giờ cùng cô chia sẻ những chuyện đó, muốn giải quyết những chướng ngại đó cũng không thể làm gì được, cảm giác như nàng không tin tưởng bất kì kẻ nào. Người khác hay bảo Hồ Duyệt rất lạnh lùng, giờ phút này Hồ Duyệt lại cảm thấy Bạch Trà Quân mới là người lạnh tới cực hạn.  

Cứ nằm trên giường ngơ ngác một hồi, Hồ Duyệt mới kịp phản ứng lại, một người sĩ diện như nàng vậy mà mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, có thể tưởng tượng được chuyện ban nãy nghiêm trọng cỡ nào.

Hồ Duyệt giờ thực sực bắt đầu áy náy, đổi lại là mình, vết thương đã cố gắng che dấu bao năm nay giờ lại bị người khác động chạm vào như vậy, sao mình lại có thể ngu ngốc đến mức nói nàng như thế chứ.

Hồ Duyệt lật đật cầm áo khoác chạy ra ngoài, ở thành phố này nhiệt độ trong nhà và bên ngoài rất chênh lệch, ban ngày nóng muốn thành khô mực, ban đêm gió thổi lại rất lạnh.

Hiện tại chỉ nghĩ chạy nhanh đi tìm Bạch Trà Quân, cầm áo khoác vội vàng xuống lầu, trên đường đi đều không thấy bóng dáng nàng đâu, Hộ Duyệt thật sự lo lắng, đã gần nửa đêm rồi nàng một thân một mình chạy đi đâu, lại còn mặc như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Càng nghĩ càng gấp, thế nhưng lúc xuống lầu còn không có cầm điện thoại, mà cầm cũng vô dụng, Bạch Trà Quân cũng đâu có cầm điện thoại!

"Cậu đi đâu đấy Hồ Duyệt, đêm khuya rồi còn mặc đồ ngủ chạy đi đâu." vừa lúc gặp được đoàn người của đạo diễn mới cơm nước xong trở về.

"Mau tìm giúp tôi với! " Hồ Duyệt thiếu điều nhảy lên chộp lấy đạo diễn mà lắc.

"Tìm cái gì? Điện thoại bị mất?"

"Mất cái mặt cậu! Tìm người!"

"A-ai? " đạo diễn lập tức kịp phản ứng, kéo Hồ Duyệt qua một bên nhỏ giọng hỏi, "Tìm Bạch tiểu thư? Cậu làm gì người ta rồi? " nhìn bộ dạng không chỉnh tề của Hồ Duyệt, trừng mắt, "Đừng nói là làm gì với người ta rồi nha."

"Cái tên đầu óc đen tối này, tụi tôi vừa cãi nhau, là tôi sai khiến em ấy bỏ đi, các cậu làm ơn nhanh chân đi tìm người giúp tôi với, em ấy cũng mặc áo ngủ đã chạy đi rồi, lỡ có người xấu thấy thì xong đời."

"Biết ngay cái mỏ của cậu sớm muộn gì cũng gây họa mà, Bạch Trà Quân tốt tính như vậy mà cũng bị cậu chọc điên lên, rốt cuộc là nói gì con người ta vậy?"

"Aishh đừng nói nhảm, lẹ lẹ đi tìm người hộ tôi đi mà, nếu xung quanh đây vẫn không thấy đâu thì lập tức đi báo cảnh sát, điện thoại tôi quên cầm xuống mất rồi, lấy điện thoại cậu gọi 110 đi."

Hồ Duyệt tại dưới đại sảnh chỉ huy mọi người tỏa ra tứ phía tìm, bề bộn một đầu mồ hôi, gió thổi qua rùng mình một cái, trong nội tâm sinh ra đủ loại suy nghĩ không ổn, nàng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, nếu không chính mình thật sự sẽ hối hận cả đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net