Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆ Chương 1:

“Này… Tôi đang họp…, chị có chuyện gì?” Ta cuốn mình lại trốn dưới bàm hội nghị, lấy tay bụm microphone lại nhỏ giọng nói với điện thoại.

“Hoàng Khanh!” Một thanh âm bén nhọn vạch phá không khí phòng họp, muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người luôn rồi.

Ta vội vàng nói với người trong điện thoại một câu, “Để lát nữa gọi lại cho chị” Sau đó đứng dậy, lập tức đổi lại vẻ mặt bi thương, đối với nơi phát ra âm thanh kia một mực gật đầu nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, tổng giám đại nhân, trong nhà của em đột nhiên có việc, quấy rầy đến mọi người họp rồi, em thực là…”

“Trong nhà có việc vậy cô đi ra ngoài giải quyết rồi trở lại, dù sao bây giờ không có chuyện của cô.” Nữ nhân nói chuyện nghễnh đầu giương cằm, bộ dạng tựa hồ lúc nào cũng không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, khinh thường liếc nhìn ta, sau đó cứ tiếp tục họp.

Tuy rằng trong nội tâm của ta hận không thể xé nát quần áo của người cao quý lãnh diễm này, nhưng trên mặt vẫn phải phủ lên nụ cười cảm kích, cúi đầu từ trong phòng lui ra, đóng cửa lại, dựng thẳng ngón giữa với cánh cửa.

Móc ra gói thuốc trong túi tiền, ngậm một điếu sau đó châm lửa, đi đến lối thoát hiểm ở cuối hành lang, tựa bên bệ cửa sổ, đốt thuốc, hít một hơi thật sâu.

Vừa tốt nghiệp liền từ thành phố Tân Hải đi đến thành thị phương bắc xa xôi này, làm ngành sản xuất trang phục không phát lắm,  rõ ràng tại Tân Hải  nghề này phát triển vô cùng tốt, ta lại xá cận cầu viễn (bỏ gần tìm xa), cho nên lúc trước cha mẹ cũng không đồng ý.

Bất quá ta một mực kiên trì, về phần nguyên nhân, là vì 23 năm trước, ta luôn sống ở thành phố này, mặc dù không có quá nhiều lưu luyến, nhưng trong đáy lòng luôn có một vấn đề.
Ta muốn tìm được một người, một người tuy rằng ta oán hận, nhưng cũng là người ta muốn gặp nhất, không có lý do gì, vậy đại khái đã thành một loại chấp niệm, vì vậy cho nên ta mới chết rồi lại trọng sinh sao.

Ta lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, “Uy ~ vừa rồi tìm tôi có việc? Tôi đang họp a, vì nghe điện thoại nên bị Tô tổng giám phê bình đây ~” ta ở đây hào hứng bừng bừng nói, bên kia điện thoại lại một mực trầm mặc, “Này? Chị còn ở đó không?”

“A Hoàng, chúng ta chia tay đi”. Bên kia điện thoại thanh âm có chút trầm thấp, ta đã nói rất nhiều lần, ta không thích cái nick name này, cảm giác giống như là đang gọi con chó vàng vậy, nhưng nàng lại một mực kiên trì gọi như vậy, nói cảm giác rất tốt, quả nhiên mức đánh giá độ tốt của chúng ta không quá giống nhau.

“A…” Ta nhất thời không biết nói gì, yêu xa vậy mà so với yêu khác phái còn không đáng tin hơn a.

“Khoảng cách của chúng ta xa quá, em đi Tái Bắc nửa năm, điện thoại càng ngày càng ít. Kỳ thật em căn bản là chưa từng ưa thích tôi phải không, nếu không tại sao phải đi đến nơi xa như vậy, em có cân nhắc qua cảm thụ của tôi sao?” Giọng nữ bên kia nói qua điện thoại có chút nghẹn ngào.

“Thực xin lỗi, nhưng có một số việc, tôi nhất định phải tới đây làm rõ ràng.” Ta bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói, “Khoan hãy nói tôi, không phải chị đã đính hôn sao? tôi còn là người cuối cùng biết được chuyện này, hơn nữa còn là từ trong miệng người khác biết được đấy, vậy chị có cân nhắc qua cảm thụ của tôi sao?”

“Em… Em biết? Chẳng lẽ vì  lý do này em mới  đi Tái Bắc sao? Tôi chỉ là bất đắc dĩ…” Nàng có chút lo lắng giải thích.

“Ha ha, không sao, tôi hiểu chị, dù sao chị lớn hơn tôi vài tuổi, tôi hiểu”. Ta có chút bất đắc dĩ cười cười, lúc trước khi mình tìm bạn gái lớn hơn mình 6 tuổi, thì phải biết sẽ có kết quả này.

Cúp điện thoại, ta lại rút ra một điếu thuốc, châm lửa xong liền dùng hết sức hít hai hơi, đậm đặc sương mù xông vào trong phổi, sặc làm một hồi buồn nôn.

“Ở đây không cho phép hút thuốc, cô thuộc ngành nào?” Sau lưng vang lên thanh âm có chút lãnh đạm, ngữ điệu không có một điểm phập phồng.

Ta quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ nhân đang cầm một thỏi socola vừa ăn vừa lên lầu, nàng mặt không biểu tình nói với ta.

Ta nhớ được nàng, nàng là một trong những nhà thiết kế trong tổ thiết kế của chúng ta, tuy rằng ta đến công ty này đi làm chỉ có hơn mười ngày, nhưng nàng ấn tượng cho ta rất sâu, nàng rất đẹp, thế nhưng trong xinh đẹp luôn mang theo một cỗ khí thế lạnh lùng cự nhân ngàn dặm, làm cho người ta không dám tới gần.

Đi làm hơn mười ngày, cho tới bây giờ chúng ta còn chưa có nói chuyện, đây là câu đầu tiên, hơn nữa, ta đau buồn phát hiện, ta cứ như vậy không có cảm giác tồn tại ư! “Tôi và cô làm chung một nghành đó a…”

“A, thật có lỗi, tôi không có chú ý, xin chào”. Nàng vẫn không có chút biểu cảm, một bên cắn thỏi socola, một bên nói chuyện với ta.

Nếu như không phải bởi vì nàng lớn lên rất đẹp, ta đã sớm bạo phát với nàng rồi! Có cần phải không lễ phép như vậy không, tuy rằng ta chỉ đang thực tập ở vị trí trợ lý thiết kế thôi…

“Xin chào, ha ha, tôi là Hoàng Khanh ~” ta vẫn đang bảo trì phong độ đưa tay ra.

Kết quả ánh mắt của nàng chẳng qua là liếc qua tay của ta, “A”. Chẳng qua là nhổ ra một chữ, lại tiếp tục gặm thỏi socola trong tay.

Tay của ta cứ như vậy dừng lại giữa không trung, ni mã, có cần phải không nể tình như vậy không a! Không nói tên coi như xong, ngay cả bắt tay cũng ghét bỏ như vậy là tính náo cái gì!!! A con em ngươi chứ a! Ngươi thích ăn socola như vậy ư! Quan trọng lại là thể loại ăn không mập, thật là làm cho người ta sốt ruột!

May mắn ta không phải là trợ lý của nàng, trong tổ thiết kế ta là trợ lý của MT tỷ, hình như nàng không có trợ lý, cũng khó trách, tính cách lạnh như vậy, có người nguyện ý đi theo nàng mới là lạ!

“Ha ha ha ha, cô tên là gì cơ? Có chút khó đọc, tôi thật sự không nhớ kỹ ~” trên mặt của ta vẫn đang nở nụ cười , nhưng cảm giác gân xanh trên trán đã muốn bạo phát, sống bốn mươi mốt năm cho tới bây giờ Hoàng tiểu thư chưa thấy qua người làm cho người ta căm tức như vậy!

Các ngươi không nhìn lầm, toán học  của ta không phải thể dục lão sư dạy, ta xác thực đã sống 41 năm, chỉ có điều, trước đây 18 năm ta tồn tại ở một thân thể khác.

“Marjorie”. Nói xong, nàng lại cắn thỏi socola một cái.

“A, Mã.. cái gì cơ? Cái tên này thật sự khó đọc a”. Ta vẻ mặt đắc ý ti tiện cười.

Rút cuộc, nàng ngừng miệng, chú ý, nàng thật sự ngừng miệng, sau đó gương mặt lạnh lùng nhìn ta, nhìn đến nỗi ta lạnh cả người, “Anh văn của cô là số học lão sư dạy sao?”

Đậu xanh!!! ta còn chưa mở miệng, nàng lại nôn rãnh ta trước! Ta che ngực cảm giác ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, xem ra gặp đồng sự khó tính là như vậy sao?!

Chẳng lẽ về sau phải sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng rồi hả? Có nên cân nhắc đổi công ty không, nhưng ở Tái Bắc, đây đã là công ty tốt nhất.

Được rồi, dù sao ngươi là người của MT tỷ, cũng không ảnh hưởng đến ta. Nàng đã ăn xong một thỏi socola, lại xé mở một thỏi khác.

A là nữ nhân miệng siêu cấp ti tiện kia a! Ta thật không tinh mắt như vậy ư! { kỹ năng trào phúng } của nàng đã lên đến đỉnh cấp rồi, năng lực kéo cừu hận không ai bằng, kỹ năng trào phúng đã sắp bung nóc luôn rồi!

Thật không biết cái loại người này làm thế nào lẫn vào trong công ty lâu như vậy, cũng khó trách tên mặt co quắp băng sơn quái dị này có thể thượng vị nhanh như vậy, MT tỷ đã nói lý ra nói nàng thật nhiều nói bậy rồi.

Nàng có một đôi mắt phượng hẹp dài, mắt một mí, môi hơi mỏng, cái cằm rất nhọn, thoạt nhìn chính là chủng loại siêu cấp làm dáng, hoàn toàn chính là trương mặt hồ ly, có lẽ lập tức có thể thành tinh! Mình cũng có thể chết rồi sống lại, cho nên ta không bao giờ tin tưởng khoa học nữa rồi…

“Cô thất tình rồi hả?” Nàng thấy ta nãy giờ không nói gì, vì vậy nói.

“Cô nghe lén!?” Ta lui về sau hai bước, nàng không chỉ có trong lời nói làm cho người ta chán ghét, lại còn nghe trộm người ta nói điện thoại, lại còn là nội dung bi thương như thế!

Trên mặt của nàng vẫn diện vô biểu tình, chẳng qua là đuôi lông mày nhẹ nhàng nâng lên, “Đây là nơi công cộng, cô nói không phải là để cho tất cả mọi người nghe sao”. Nét mặt của nàng phối hợp với ngữ khí không sao cả kia thật là  làm cho người ta muốn xé nát mặt của nàng a!!!

“Đúng thì sao, mắc mớ gì tới cô”. Tâm tình của ta khó chịu, nói chuyện cũng không có hòa khí như lúc ban đầu.

Nàng giống như một chút cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi một câu không quá liên quan, "Cô ưa thích nữ sinh?”

“Thế nào? Cô cũng thích?!” ta đứng bên cửa sổ, lại đốt một điếu thuốc.

“Tôi thích nam nhân”. Nàng đi tới mặt không biểu tình đem điếu thuốc trong miệng ta ném xuống đất, “Giẫm tắt nó”.

Ta cảm thấy ta trừng mắt sắp rớt ra luôn rồi, người này rút cuộc là thần thánh phương nào, quả thực là hiếm thấy trong máy bay chiến đấu,” Tại sao tôi phải giẫm tắt của tôi, chân của cô bị hư sao?” Nhưng ta vẫn đi qua giẫm tắt tàn thuốc kia.

“Giày của tôi rất đắt tiền”. Nàng vậy mà vẫn đang bình tĩnh ăn thỏi socola.

Ta thật muốn nói, ni mã, ngươi  là quỷ chết đói nhập xác ư, một mực ăn ăn ăn, ăn lại không mập, cái này gọi là lãng phí đồ ăn ngươi hiểu hay không! “Sát, vậy cô còn lãng phí một điếu thuốc của tôi, nó cũng rất đắt tiền.”

“Vừa rồi xem như bồi thường a.”

“ Bồi thường cái gì?!”

“Cô vừa rồi cứ nhìn ngực của tôi”.

“…” Ni mã, bây giờ ta thật sự muốn điên rồi, thốt ra một câu, “Ngực của cô lớn lên ở đó, không phải để cho người ta nhìn sao!”

Nàng sửng sốt một chút, lập tức khôi phục lại trạng thái bình thản không gợn sóng, sau đó con mắt liền nhìn chằm chằm vào ngực của ta, trong miệng một mực nhai Socola,  thiên a! ta nghĩ đánh nàng! Các ngươi ai cũng đừng cản ta!

Lúc này điện thoại di động của nàng vang lên, nàng lấy điện thoại trong túi xách ra, “Tô tổng giám, a, tôi về liền, không có việc gì, trên đường gặp một người kỳ quái.”

Người kỳ quái! Người kỳ quái a!!! Rút cuộc là ai kỳ quái a! Nhưng lại nghĩ lại, tạm thời còn làm cộng sự với nàng một đoạn thời gian, trước nhịn một chút a, “Có thang máy không đi, cô đi thang bộ lên sao?”

Nàng mặc một bộ váy dài liền thân, cầm làn váy đi trước ta một đoạn, một tay vẫn đang cầm thỏi socola, quay đầu lại nhìn ta, “Mấy ngày hôm trước trong tin tức có nói về sự cố trong thang máy, đầu cũng bị kẹp đứt, thật là khủng khiếp”. Nói xong nàng liền rặc rặc một tiếng cắn đứt thỏi socola trong tay.

Ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn dáng người chập chờn của nàng, trong nội tâm có chút sợ hãi, ni mã, nàng thật không phải là nhân loại a!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (editor đã tỉnh lược ngàn chữ )
PS: này văn là sau khi sống lại tại không gian song song, hai người không có bất kỳ liên hệ máu mủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net