Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☆, Chương 4:

“Tôi… Bà mẹ nó… cô… sao cô có thể… Chạy… Nhanh như vậy…” Ta có cảm giác phổi sắp nổ luôn rồi, mệt như con chó, trở lại văn phòng liền tê liệt ngồi trên ghế, thẳng tắp ngay đơ nằm chỗ đó.

“Mỗi ngày tôi đều chạy bộ rèn luyện”. Nàng hít sâu mấy cái, sau đó liền bình tĩnh lại, mồ hôi trên trán chỉ ra một tầng mỏng, sắc mặt cũng không có biến, ni mã, thật không phải con người nữa!

Toàn thân ta đều ướt đẫm đổ mồ hôi, phía sau lưng như bị giội nước, bị  điều hòa trong phòng thổi, trực tiếp hắt hơi một cái.

“Hoàng Khanh! Cô buổi sáng đi muộn, buổi chiều lại muộn! Cô có kỷ luật một chút được không! Tiền lương hôm nay của cô toàn bộ bị khấu trừ!” Hành chính đại tỷ mỗi ngày đều ngồi xổm trong góc chờ mong khấu trừ tiền của mọi người, ta cũng hoài nghi nàng khấu trừ tiền lương của chúng ta có phải được trích phần trăm lợi nhuận hay không!

“Hắt xì ——“ ta đây nhảy mũi một cái, liền nước mắt nước mũi đều cùng một chỗ phun ra, vội vàng rút tờ khăn giấy lau nước mũi.

Lúc này đột nhiên một tấm vải từ trên trời giáng xuống vừa vặn ném vào trên đầu của ta, ni mã, ai ném loạn đồ vật sao lại ném tới trên đầu lão nương!

Vừa giương nanh múa vuốt mang thứ đó cào xuống chuẩn bị phát tác, lại trông thấy là một kiện áo khoác mỏng, của ai?! Quay đầu lại nhìn về phía Mã tiểu thư, nàng ngồi nghiêm chỉnh chăm chú vẽ tranh, xem loại tính tình lạnh lùng này của nàng, chắc chắn sẽ không có lòng nhiệt tình cho ta mượn y phục.

Mà đám nữ nhân chung quanh, nhìn thế nào cũng không giống như người sẽ mặc loại áo khoác phong cách giản lược này, sát, được rồi, mặc trước đã.

Bởi vì là người mới, cho nên bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ đều bắt ta đi chạy, thậm chí ngay cả loại sự tình như mua cà phê này cũng phải làm, “Tiểu Hoàng ~ giúp tôi mua bình cà phê, hiệu XX cà phê đen, không nên mua sai, cám ơn ~ trở về trả thêm tiền cho cô”

“Ách, thật có lỗi, MT tỷ, không phải, Vương tỷ, hôm nay em không có mang nhiều tiền a. Tháng trước từ chức tiền công còn chưa lấy, mới đến công ty này còn chưa tới hạn lãnh lương, lập tức muốn hết gạo sạch đạn (*Nói túm lại là hết tiền) rồi, xem ra phải gọi điện thoại nhờ người bên ngoài giúp đỡ rồi.”

“Hai mươi mấy khối tiền cũng không có?” MT tỷ rõ ràng bất mãn việc ta công nhiên kêu lên ngoại hiệu của nàng.

“Thực là không có, mỗi tháng em đều có vài ngày muốn tiểu ra máu như vậy, bây giờ trong túi quần chỉ có mười hai khối rưỡi ba cọng lông ba thôi, tháng này chỉ dựa vào số tiền này mà sống thôi, mới vừa rồi còn bị khấu trừ một ngày tiền lương…”

Nhìn ta khóc than, MT tỷ có chút không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Được rồi được rồi, tôi có năm mươi khối đây, đi nhanh về nhanh.”

“Tốt ~” ta nhận tiền, liền ra văn phòng, hừ, không biết xấu hổ! Muốn ta bỏ tiền mua cà phê cho ngươi? Không có cửa đâu! Nếu so về mặt dày,  chưa hẳn ta sẽ thất bại!

Đi siêu thị mua loại cà phê MT tỷ muốn, sau đó trông thấy trên khay chứa đồ bên cạnh có loại cà phê lúc trưa Mã tiểu thư uống, bất quá chỉ là bề ngoài, không biết uống được không, được rồi, hơn mười khối tiền, coi như là đáp lễ sách manga hồi trưa.

Mang theo cà phê đi đến công ty, trong thang máy, ta đem bình cà phê mua cho Mã tiểu thư vụng trộm lấy ra kẹp vào trong áo khoác, để tránh bị người khác phát hiện, nhưng mà sao ta thấy đau hông quá.

Đem tiền lẻ cùng cà phê đều đưa cho MT tỷ, ta trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt xéo qua nhìn lướt chung quanh, thừa dịp mọi người không chú ý, cầm lấy bình cà phê kia, khi đi ngang qua bàn của Mã tiểu thư nhẹ nhàng đặt xuống cạnh tay nàng.

Ánh mắt của nàng có chút mở lớn, xem như một cái biểu lộ kinh ngạc a, ta cười làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, sau đó trở về vị trí an vị.

Không biết vì sao, trong nội tâm rất vui vẻ, tựa hồ nhìn thấy được biểu lộ không đồng dạng như vậy của nàng, tuy rằng nàng lớn lên rất đẹp, nam đồng sự trong công ty thầm yêu nàng, công khai yêu nàng, người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng nàng tựa hồ có quan hệ bất hòa cùng tất cả các đồng sự, luôn độc lai độc vãng, có đôi khi chỉ làm theo ý mình, chưa bao giờ để ý đến nghị luận của người khác.

Trong mắt của ta, nàng là một người rất thần bí, điều này cũng khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của ta, nghĩ muốn biết càng nhiều việc về nàng, nhưng mà, hiếu kỳ hại chết mèo, kiếp trước ta chính là chết ở trong tay tò mò, ni mã, cái gì mà cần phải gặp được thân nương! Chết thật là thảm! Cho nên đời này ta không bao giờ muốn hiếu kỳ bất cứ chuyện gì nữa!

Vừa tan sở, chỉ thấy Mã tiểu thư thần tốc thu thập đồ vật, tắt máy tính, tất cả mọi người đã quen việc nàng chưa bao giờ tăng ca, theo nội dung cốt truyện bình thường của kịch truyền hình, đều là vì trong nhà có hài tử mới đúng, cũng không biết Mã tiểu thư đã kết hôn chưa, nhưng ta xem nàng tính tình lãnh đạm như vậy đoán chừng nam thung lũng hữu cũng không có chứ đừng nói đến nam bằng hữu!

Tổng thanh tra nghệ thuật đi ra từ phòng làm việc riêng của nàng, giẫm lên đôi giày cao mười cen-ti-mét, một thân sườn xám cách tân tựa như váy liền thân, từ bả vai đến trước ngực chợt ẩn chợt hiện làm cho người ta hai mắt sáng rực, ni mã, muốn làm gì đây! Chẳng qua là đi làm hằng ngày mà thôi, cần phải mặc thành như vậy không!

“Bức vẽ thiết kế lần này, kiểu dáng, màu sắc. Marjorie đều đã đưa cho tôi, hy vọng bức tranh của tổ chúng ta cũng nhanh chóng đưa đến”. Tổng thanh tra nghệ thuật làm dáng nhấc chân từ văn phòng đi qua, lúc nói chuyện dùng ngón tay gõ trên mặt bàn của MT tỷ.

Tổng thanh tra nghệ thuật đi rồi, MT tỷ đem đồ vật trong tay ném trên mặt bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, “Mẹ nó! Liều mạng như vậy làm gì?! Nàng đến đây mấy tháng bắt chúng ta mỗi ngày tăng ca cho kịp tiến độ! Không phải là muốn khoe khoang trước mặt lão bản sao, phải kéo tất cả mọi người xuống nước ư! Tiện nhân!”

Hình như ta vừa biết được chân tướng vì sao sau khi vào công ty này mỗi ngày đều phải tăng ca rồi, bất quá, Mã tiểu thư thật sự lợi hại như vậy sao? Một mình nàng có thể hoàn thành công tác của ba người chúng ta không nói, sáng sớm cùng buổi trưa còn đến muộn, nàng rút cuộc là làm sao làm được, chẳng lẽ thật là thiên tài ư!

Bởi vì thuê phòng cách công ty hơi xa, thêm vào tan việc về đến nhà đã hơn 9 giờ, co quắp trên giường không muốn động, đầy trong đầu đều là sơ đồ phác thảo mà MT tỷ vẽ, quả thực chính là Thiên Thư, muốn đem nó biến thành bức tranh chính thức hoặc bức tranh công nghệ, độ khó có thể so với lên trời a!

Ta thật sự rất muốn thưởng thức qua tác phẩm của Mã tiểu thư một chút, đến cùng có bao nhiêu trâu bò mới có thể không để kẻ nào vào mắt, hơn nữa lão bản cũng dung túng nàng như thế.

Lười biếng nằm ở trên giường, ngửi trên người, tại sao lại có hương vị của Mã tiểu thư, thậm chí ngay cả trên nội y cũng có nhàn nhạt mùi thơm nước hoa.

Chẳng qua là ngồi đọc sách chung một chỗ mà thôi, như thế này thật là dễ làm cho người ta hiểu lầm a, sờ lên cằm nghĩ nửa ngày, hình như buổi trưa bộ y phục từ trên trời giáng xuống kia trên đó chính là hương vị này, chẳng lẽ thật là y phục của nàng sao?!

Sáng sớm ngày hôm sau, để không xảy ra bi kịch, ta quyết định đặt báo thức sớm nửa giờ đi ra ngoài, quả nhiên, lần này xe buýt còn trống, đến công ty sớm gần một tiếng.

Vốn đang suy nghĩ, mình có chìa khóa công ty không, tới sớm như thế không ai mở cửa làm sao bây giờ, ai ngờ đến công ty vậy mà đã có người tới, đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy Mã tiểu thư đã ngồi ở vị trí của nàng bắt đầu vẽ tranh rồi.

“Thật sớm, không phải cô đến muộn không mất tiền sao, tới sớm như vậy làm gì”. Ta đem ba lô đặt ở trên mặt bàn, sau đó cầm lấy vở quạt gió.

“Tổng thanh tra nói có chỗ còn chưa hoàn chỉnh” Nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ đơn giản giải thích một câu.

Mã tiểu thư hôm nay mặc áo T-shirt rộng, cổ áo rộng rũ xuống, lộ ra dây đai nội y, lại còn là loại màu đen có viền, ni mã, loại này không thích hợp cho độ tuổi này của nàng mặc a, làm dáng hơi quá đi, chẳng lẽ… Nàng thật sự là một người khó chịu?!

Không bao lâu, các đồng sự lần lượt đến công ty, lúc đi đến gần đó, có thể thấy rõ ràng ánh mắt của bọn hắn đều dính trên người Mã tiểu thư, quay đầu lại nhìn về phía nàng, nàng vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay cũng không có nhàn rỗi, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt nàng yêu nhất cũng bị lãnh đạm quăng qua một bên.

Ta đạp chân xuống đất, lướt đến chỗ ngồi của nàng, dán bên tai nàng nói nhỏ, “Này, dây nội y của cô lộ ra rồi”

Nàng ngay cả ánh mắt cũng không chuyển, vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng nói, “Tôi đang bận, cô giúp tôi sửa đi.”

“Cáp?!“ Ta nhìn chung quanh, tựa hồ không có người nhìn qua, vì vậy đưa tay tới, tay run rẩy cầm cổ áo của nàng kéo lên.

“A, cô làm cho tôi ngưa ngứa.” Mã tiểu thư nghiêng đầu vươn vai, dùng lỗ tai cọ cọ lên bả vai, kết quả bởi vì động tác này của nàng, cổ áo ở vai bên kia lại rớt xuống, lộ ra dây nội y bên kia.

“Ài, vậy cô tự mình làm đi!” Ta lại đưa tay cầm cổ áo bên kia kéo lên, bởi vì kéo hơi quá, cổ áo bên này lại rớt xuống, móa, cổ áo kiểu gì vậy, cố ý mặc như vậy đúng không!

Mã tiểu thư rút cuộc bất đắc dĩ buông xuống công tác trong tay, dùng hai tay sửa sang cổ áo, để cổ áo cân bằng hai bên, sau đó lại bắt đầu gõ bàn phím.

Ta cũng quay người lại, mở Computer, mắt thoáng nhìn thấy kiện áo khoác mỏng lúc sáng mang tới, lúc này mới nhớ tới hỏi, “Này, áo này là của cô sao?” Ta giơ áo khoác lên lắc lắc hỏi nàng.

Nàng đầu cũng không quay lại, không kiên nhẫn nói, “Bỏ vào tủ của tôi. Tôi đang bận, không nên làm phiền nữa”

Vốn định cám ơn nàng, nhưng nhìn cái thái độ này của nàng ta làm sao cũng cảm kích không nổi a, chẳng qua là nước mũi một mực chảy… Thật đúng là cảm động đến rơi nước mắt a! Dẹp!

Xép áo khoác của nàng lại, sau đó bỏ vào hộc tủ dưới bàn của nàng, cánh tay trong lúc vô tình đụng lướt qua bắp chân của nàng, làn da thật trơn a.

“A!” Mã tiểu thư giống như bị rắn độc cắn vậy, nhanh chóng rút chân, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía ta, thanh âm của nàng làm tất cả mọi người nhìn qua.

“Cô làm gì phản ứng lớn như vậy, chẳng qua là bị cánh tay đụng trúng thôi, cũng không mất miếng thịt nào…” Kêu lớn tiếng như vậy, làm ta sợ nhảy dựng…

Ta quả thật bị phản ứng quá độ của Mã tiểu thư hù dọa, lúng túng nhìn nàng, nhưng phản ứng đầu tiên là, nàng có phải ghét bỏ chuyện ta thích nữ sinh không, cho nên mới mẫn cảm với việc cùng ta tiếp xúc thân thể như vậy?

Dù sao trước kia lúc đi học, có rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta ngược lại không sao cả, dù sao cũng không muốn làm bằng hữu với các nàng, nhưng với phản ứng của Mã tiểu thư, không biết vì sao, nội tâm đột nhiên hạ thấp, nguyên lai nàng cũng giống người khác vậy.

“A, tôi tưởng là con chuột”. Nàng lập tức khôi phục thần thái bình thường, trên mặt không chút biểu cảm.

“Lông của tôi nhiều vậy sao?! Còn con chuột…” Tuy rằng ta khinh bỉ liếc nàng một cái, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thở dài một hơi.

“Trong tầng này có chuột đấy, cô xem, sau lưng cô có một con, thật lớn”

Nhìn mặt nàng cứ như thiệt, nhưng ta mới không bị trò đùa dai của nàng gạt, trong tòa cao tầng như thế này làm sao có chuột! Lừa gạt quỷ a! Hừ, cho dù có ta cũng không sợ! Bao nhiêu người ở đây còn sợ chuột?

Ta khinh thường quay đầu lại, kết quả dưới cái bàn phía sau mông của ta, có một con ngồi chình ình ở đó, không nhỏ hơn mèo hoang ở tiểu khu của ta bao nhiêu. Rất lớn a!!!

“Đờ mờ! Ni mã!! Này là chuột tinh rồi!!! A —— nó đã tới!!! Cứu tôi a!!!!” Ta hô phá yết hầu, bị hù nhảy dựng lên sau đó ngã ngồi xuống, tiện tay ôm lấy đồ vật có thể chụp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net