chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7

Ta ngẩn người nhìn nam nhân kia cả buổi, “Chú họ Hoàng?”

Nam nhân có chút ngoài ý muốn, vừa rồi hắn định phát tác đấy, gặp cảnh này, nghi hoặc nổi lên, “Chúng ta nhận thức?”

Ni mã, đâu chỉ là nhận thức, ngươi chính là cha ruột của ta kiếp trước a! Nhưng ta lập tức thu liễm tâm tình, “A, không, tôi nhận lầm người.” Thế giới này ta đã không còn thuộc về vị trí ta đã từng ở thế giới kia rồi, nếu không hai "ta" sao có thể cùng tồn tại.

Ta nhìn lại tiểu la lỵ kia một chút, sát, ta trước kia đáng yêu hơn nàng nhiều được không, cha a, ngươi quá không ra lực rồi, lần này là sinh ra cái đồ chơi gì đây.

“Nhưng mà tôi đúng là họ Hoàng a, cô tên gì vậy? Có lẽ chúng ta thật sự quen biết” Cha ruột, không, Hoàng Chí Thủy đồng chí ôm tiểu cô nương nói với ta.

“Ách, thúc thúc, nhất định là cháu nhận lầm người, thúc không cần để ý, chúng cháu còn muốn đi siêu thị mua đồ, đi trước bye ~” ta cũng không muốn bộc lộ ra thân phận của ta.

“Ha ha, đúng lúc tôi cũng muốn đi siêu thị, còn có a, đừng gọi tôi là thúc thúc, tôi mới hai mươi sáu tuổi a.”

“Đúng không, ha ha a, đại ca anh kết hôn thật sớm, hài tử đều lớn như vậy.”

“Không không không, đừng hiểu lầm, đây là con của người thân, tôi còn chưa có kết hôn mà.” Hoàng Chí Thủy đồng chí cố hết sức biện giải.

Mã tiểu thư một mực không lên tiếng lúc này đột nhiên nói chuyện, “Vì cưa gái, thân khuê nữ cũng không nhận, cạn lời”

“Ba ba ~ ba thật quá phận a ~ chờ về nhà con nói cho mụ mụ, cho ba đẹp mắt.” Tiểu cô nương còn ở một bên thêm mắm thêm muối.

Hoàng Chí Thủy đồng chí trên mặt màu sắc thay đổi đủ màu, tóm lại là rất khó nhìn lại rất lúng túng nói với ta, “Nàng thích đùa dai, không phải nữ nhi của tôi a…”

“Ha ha a, tôi hiểu, bằng hữu của tôi nàng cũng đùa giỡn đấy, anh mau dẫn hài tử đi ăn chút đồ ngon nàng liền ngoan.” Tuy rằng ở kiếp này hắn không là cha của ta rồi, nhưng nhìn gương mặt đó, thật đúng là không muốn lại làm khó hắn.

“Tôi đói bụng, nhanh mua xong rồi về nấu cơm cho tôi ăn.” Mã tiểu thư kéo tay ta bước nhanh vào siêu thị. Ta bị nàng lôi đi thất tha thất thểu, một đường chạy bước nhỏ theo sau nàng. Tay của Mã tiểu thư rất mềm rất ấm áp, một chút cũng không có cảm giác băng sơn, nhưng quanh thân của nàng tựa hồ luôn tản ra một loại khí lạnh…

Tiến vào siêu thị, vốn ta còn định đi dạo, cái gì cũng muốn đi xem, kết quả nàng đoạt lấy xe đẩy, trực tiếp đi đến khu thực phẩm, ta chỉ có thể đi theo, “Đi nhanh như vậy làm gì, tôi còn muốn mua thêm một chút đồ dùng sinh hoạt đó”

“Tôi nhớ trong túi cô chỉ còn hơn mười khối tiền, còn đủ mua đồ ăn?” Nàng đầu cũng không quay lại lạnh lùng nói.

“Sát, cô có ý định ăn chùa ở chùa tại nhà tôi sao? Có chút tự giác được không” Chẳng lẽ nàng định để ta trả tất cả ư, nằm mơ!

“Tôi không mang theo ví tiền”

“Cô cố ý sao?!” Ta có chút ngứa răng rồi đó.

Nàng mặt không biểu tình buông tay làm dáng vẻ vô tội, “Đi ra ngoài sốt ruột, quên ở công ty rồi, cho nên đều phải nhờ cậy vào cô rồi.”

Ngươi nói mà một chút thành ý cũng không có có thấy không! Ta thật sự thua nàng, thật là khắc tinh của ta a, tổ tông sống là đây! "Hừ!” Lổ mũi của ta phun khí ra, nhìn xem tiền trong túi có thể mua về thứ gì.

Nhưng ta đã vòng tại khu thực phẩm vài vòng rồi, lập tức cảm thấy toàn bộ thứ nào cũng đắt hết, ni mã, cũng không thể trở về ăn màn thầu với dưa muối a, ta còn đang lẫn trong xoắn xuýt, Mã tiểu thư lại không kiên nhẫn nói, “Cô thật rườm rà, đã chọn được chưa? Tôi thật đói”

“Tôi đang suy nghĩ bữa tối ăn cái gì, loại người như cô mười ngón không dính xuân thủy đại tiểu thư làm sao hiểu được mấy thứ củi gạo dầu muối của tầng lớp bần nông trung nông như chúng tôi!”

"Đến cùng cơm tối ăn cái gì?”

“Không nên ồn ào, vậy cô muốn ăn cái gì đây!”

“Bò bít-tết.”

“Mua không nổi, đổi lại cái khác.”

“Xương sườn.”

“Cô có biết hiện tại tiền một cân thịt heo còn nhiều hơn tiền của tôi không, còn ăn thịt? Cô ăn tôi luôn đi”

“Tôi không ăn cô, sẽ nặng bụng.”

“Cô có còn muốn ăn cơm không hả? Hả? Chọn cái gì rẻ một chút! Nhanh lên…, đến cùng ăn cái gì, sao lại kiêng ăn như vậy, rõ ràng tự cô nói cô ăn cái gì cũng được, cô muốn ăn cái gì?” Ta lẩm bẩm giống như Đường Tăng.

Mã tiểu thư lông mi đều đã nhăn dính vào nhau, dừng bước lại hung dữ nhìn ta, kỳ thật trong nội tâm của ta rất thoải mái, quả nhiên một khi đã đói liền dễ dàng xù lông lên, không biết vì sao, ta chính là muốn nhìn xem nàng tức giận là cái dạng gì, “Nếu như không nói ăn cái gì, tôi liền mua chút dưa muối về là được rồi, trong nhà còn dư lại màn thầu ngày hôm qua, nhanh lên…, lề mà lề mề tìm không ra muốn ăn cái gì.”

Bỏ qua áp suất thấp của nàng, ta còn cố ý cười khiêu mi nhìn nàng, “Hả? Đến cùng ăn cái gì?”

“Ăn cục sh*t!” Mã tiểu thư tựa hồ giận thật, quay người đi qua tủ lạnh cầm thịt cùng rau quả, sau đó lại nhặt một đống đồ ăn vặt, lúc này mới hơi thả chậm bước chân.

“Này, tôi thật sự chỉ còn hơn mười khối, cô cầm nhiều như vậy tôi mua không nổi a, uy, Mã Cầu Lệ, cô có nghe tôi nói hay không!” Ta không gọi tên của nàng khá tốt, vừa hô một phát, nàng trực tiếp chạy như bay đến quầy thu ngân.

Hừ, chạy nhanh như vậy có tác dụng gì, ngươi lại không có tiền, trong nội tâm của ta phỉ nhổ, từ từ đi tới.

Nàng đã đem toàn bộ gì đó bỏ trên bàn thu ngân, nhân viên thu ngân rất nhanh nhẹn đã đem toàn bộ gì đó đều kiểm tiền, ta tò mò nhìn Mã tiểu thư, đoán chừng nàng nhất định có giữ tiền riêng, vừa rồi bất quá là đang gạt ta, hừ, chiêu này căn bản là không dùng được với ta.

“Xin chào ngài, tổng cộng một trăm tám mươi tám nguyên.” nhân viên thu ngân cười nói với Mã tiểu thư.

Ai ngờ Mã tiểu thư bình tĩnh quay đầu chỉ vào ta, “Tôi không có tiền, nàng trả”

Vì vậy nhân viên thu ngân cười lập lại một lần mấy cái chữ kia với ta, ta sững sờ đứng đó, nhìn Mã tiểu thư bình tĩnh đem những vật kia cất vào túi mua sắm, mà nhân viên thu ngân cười thò tay tới đây chờ đòi tiền.

“Ngọa tào, cô thật không có tiền? Tôi không có đủ tiền đó!”

“Tôi nói túi tiền của quên ở công ty rồi, cô già yếu si ngốc rồi sao? Quên nhanh như vậy.”

“Cô không có gạt tôi? Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy a!”

“Tôi cũng không có.”

Người xếp hàng đằng sau đã bắt đầu bất mãn nghị luận, ta cũng cười lại để cho các bác gái đằng sau chờ một chốc, sau đó cúi đầu khom lưng nói với nhân viên thu ngân không đủ tiền, chỉ có một trăm ba mươi lăm nguyên, đem toàn bộ rau quả cùng một ít đồ ăn vặt đều trả lại, thịt là đồ tươi không thể trả, ta quả thực muốn thổ huyết rồi!

Chỉnh người cũng không cần làm như vậy, ta lấy tiền xu kẹp trong hốc cũng moi hết ra, thanh âm nức nở nói với Mã tiểu thư, “Một chút tiền lẻ cô cũng không có sao?”

“Đều nằm trong ví tiền.”

“Tức quá rồi, trở về một cái cô cũng đừng ăn!” Nói xong, ta thật sự khóc ra nước mắt, trong ánh nhìn chăm chú lạnh nhạt của mọi người, cầm theo cái túi đi ra ngoài.

“Không có rau quả rất không dinh dưỡng.” Mã tiểu thư tựa hồ rất bất mãn việc ta trả lại toàn bộ rau quả. 

Ta trừng nàng, cầm một túi nặng, thanh âm lúc nói chuyện còn có chút rung động, “Muốn ăn rau quả thì tự mình đi mua a!”

“Tôi muốn ăn salad rau quả” Mã tiểu thư thò tay tiếp nhận cái túi nặng trịch trong tay ta, nàng xách trong tay giống như không có sức nặng, ni mã, thua về chiều cao còn chưa tính, ở trước mặt nàng sao ta lại có thể biểu hiện yếu như vậy được! Lão nương thế nhưng là công! Là công!

“Tôi tự xách được!” Ta làm bộ muốn chém giết cái túi trong tay nàng, ai biết nàng lại đem cái túi giơ lên, ni mã, ngươi đang ở đây khoe khoang lực tay của ngươi sao?!

Rất mất mặt chính là, ta dù nhảy lên cũng không đến tay của nàng!!! Ngươi là vượn tay dài sao?! Cánh tay sao lại dài như vậy! Ta không nhảy nữa, chung quanh đã có người bắt đầu che miệng cười, mẹ nó, ta cũng không muốn thấp như vậy a!

Kiếp trước ta đây lên cấp 3 cũng đã được 172 rồi! Ai biết ở Tân Hải khí hậu lại cằn cỗi như vậy, từ khi tốt nghiệp trung học, chiều cao lại không có tăng lên nữa. Ta muốn đi khóc một hồi, các ngươi tự tiện!

“Tức giận?” Nàng theo sát phía sau ta, ta đi nhanh vào chợ bán thức ăn cũng không bỏ qua nàng được, sát, khoe khoang ngươi thân cao chân dài sao?!

“Đúng vậy! Tôi rất tức giận a!”

“Tôi có mười khối tiền, vừa rồi nhặt được đấy.” Trong tay nàng cầm mười khối tiền bề ngoài giống như dính sh*t vậy, đưa tới trước mặt ta.

“Nhặt chỗ nào? Sao tôi đi ở phía trước lại không nhìn thấy" tuy ta nghi hoặc, nhưng vẫn dùng hai ngón tay nắm một góc của tờ tiền kia, nhìn cái dạng này, có lẽ nàng nói không sai.

“Đi mau, đợi tí nữa người mất tiền có khả năng sẽ phát hiện” Mã tiểu thư ở phía sau đẩy vai ta đi lên phía trước.

“Mười khối tiền mà thôi, cũng không phải một trăm vạn, còn nữa, nó cũng đã dính sh*t, có mấy ai giống như tôi còn có thể thương tiếc nó như thế?”

“Dài dòng, nhanh đi mua thức ăn, không đủ nói tôi, tôi lại đi lấy một ít”

“Ngọa tào, cô tưởng cô đang nhặt phân dê trên mặt đất sao?! Đừng nói đây là cô trộm được?!”

“Suỵt—— cô nhìn xem quán đồ ăn phía trước, cái khe hở ở khung chính giữa, có phải có năm mao tiền xu không?” Nàng nằm bên tai phải của ta nhỏ giọng nói.

Nhìn theo phương hướng nàng chỉ dẫn, ni mã, quả thực là có năm mao tiền a! Ở dưới ánh đèn lờ mờ lóe lên tia sáng chói mắt.

Lần này không cần nàng nhắc nhở, ta hấp tấp chạy tới, chỉ vào đồ ăn trên quầy hàng, “Đại tỷ, cái này bán thế nào? Ai nha, tiền rớt rồi” Ta thuận thế đem tiền trong tay ném xuống mặt đất, lúc xoay người nhặt lên thuận tay đem năm mao tiễn xu trong khe hở kia cũng thu vào trong tay.

Đại tỷ bán đồ ăn cũng xem như quen biết ta, bởi vì thường xuyên ở chỗ này mua một ít đồ về nấu, ngẫu nhiên còn có thể dạy nhi tử có chứng tự bế của nàng vẽ tranh,  cho nên mỗi lần nàng bán đồ ăn cho ta đều tính rất rẻ đấy.

"Ôi!!! ~ bạn gái mới?” Đai tỷ bán đồ ăn nhìn về phía Mã tiểu thư cười chớp chớp mắt.

Mã tiểu thư có chút lúng túng nhìn về phía ta, ta hoàn toàn có thể hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của nàng, nàng tuyệt đối đang oán thầm, ta sao có thể làm bạn gái của người ngu xuẩn như vậy chứ, nhìn xem, chẳng qua là ở chung hai ngày, ta đã có thể lý giải nàng như thế, xem ra ta còn có thể xem thấu ý nghĩ của người khác đây! Dẹp đi! Cao hứng cái rắm! người ta đang khinh bỉ ngươi a! Thôi đi!

“Ha ha a, không phải bạn gái…, nàng là đồng sự của em” Ta chỉ có thể cười giải thích với đại tỷ bán đồ ăn.

Tháng trước tiền nhiệm từ Tân Hải sang đây xem ta, ta còn cao hứng giới thiệu với đại tỷ, không nghĩ tới tú ân ái lại chia tay nhanh như vậy, lại để cho đại tỷ chê cười a.

“Cô này hấp dẫn hơn một chút, Tiểu Hoàng cần phải cố gắng nha.”

“Nàng có bạn trai rồi, đại tỷ cũng đừng nói bậy. Bán cho em một mấy miếng su hào, cà rốt cùng dưa leo, chọn củ nhỏ nhất đấy, mấy quả cà chua nhỏ này cũng lấy một ít, a, cà rốt kia, lấy cho em củ chỏ nhất, trong túi em chỉ còn mười khối, đừng lấy quá nhiều a.”

Mã tiểu thư tuy rằng không có mua qua đồ ăn ở chợ, nhưng là lần đầu tiên nghe được có người mua thức ăn như vậy đấy, su hào lại tính bằng miếng, quá ly kỳ.

“Không có gì, chị cũng không thiếu mấy mao tiền kia, hơn nữa em dạy cho Tiểu Cương học chị cũng đâu có trả tiền cho em, những thứ này đều là đồ ăn hôm nay bán con dư lại, em cầm lấy về nhà bỏ tủ lạnh từ từ ăn.”

“Như vậy sao được?!” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ta vẫn nhận lấy túi rau quả to kia.

“Không việc gì, bán không hết cũng vứt”

Một mực nói cảm ơn xong, ta cùng Mã tiểu thư đã đi ra khỏi chợ, hôm nay thật sự là quá may mắn, không chỉ có bảo vệ được hai mươi khối tiền trong túi quần, còn nhặt được rồi mười khối lẻ năm mao, a ha ha ha ha.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đã có đồng học đã nhìn ra? hặc hặc ha ha, không sai, câu chuyện này có rất nhiều chi tiết đều có nguồn gốc từ bạn của ta cùng vị muội giấy thần kỳ kia của nàng, bất quá mọi người cũng đừng có đi khảo chứng đâu là sự thật đâu là tiểu thuyết làm gì. Lúc bắt dầu ta không nói ra, cũng là vì không muốn mọi người quấy rầy đến nàng, thiên văn này chỉ là mong muốn mang đến cho mọi người câu chuyện nhẹ nhàng sung sướng đọc lúc rãnh rỗi mà thôi. Lúc trước nghe được câu chyện của các nàng, ta nghe đau lòng đến chết đi sống lại, quyết định phải vì bọn họ mở một hố. Bất quá khi bằng hữu ta nói, trong hiện thực các nàng chắc chắn không có cơ hội  ở cùng một chỗ, cho nên thiên văn này của ta nhất định phải kết HE, nghe nói như thế ta đây thiếu chút nữa đau lòng khóc lên! Yên tâm, thiên văn này của ta tuyệt đối sẽ HE, ta dùng dì cam đoan!

Còn có rất nhiều người nói không hiểu được đứa con ở đâu ra, mà Mã tiểu thư đến cùng cùng “Ta” có quan hệ như thế nào. Ha ha ha ha, trong văn án không phải nói, thiên văn này không tính là mẹ con văn, bởi vì không có viết ra,  cho nên chỉ có thể nói, cho dù có người bị mẫn cảm với mẹ con văn cũng có thể xem được không thành vấn đề ~ ta đã nói rồi, thiên văn này rất tươi mát! Hơn nữa còn có một điểm, Mã tiểu thư cho tới bây giờ chưa nói qua nàng họ Mã a ~

Editor có lời muốn nói: theo như lời tác giả thì hẳn sau này sẽ có màn ngược thân ngược tâm gì đó rồi mới HE 😢. Chắc editor phải chuẩn bị sẵn tinh thần trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net