Chương 52: Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giả Kỳ đã chết, chúng ta không cần tuân thủ cái gọi là quy tắc trò chơi, cũng không cần nhận định cái gọi là mục tiêu, chẳng lẽ không phải sao?" Hà Kỳ trầm mặc, nhíu mày nói.

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Hà Kỳ một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không tiếp tục vấn đề này chỉ mở miệng nói: "Nói đến loại chuyện này, không bằng ngay bây giờ làm rõ đi, mục tiêu của ta là gì vậy K rô?"

Tằng Thi Dĩnh nhất thời nâng mắt, yên lặng nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Tôi?"

"Phương pháp cũng có thể nói cho cô." Tô Duyệt Cẩn cong môi, dừng một chút, mới nói ra một chữ, "Độc."

Tằng Thi Dĩnh trầm mặc một lúc lâu, sau đó oán niệm thâm sâu mà mở miệng, "Cô chính là bởi vì điều này mà lúc nãy đã nói, nhìn thấy tôi tâm trạng liền tốt?"

Tô Duyệt Cẩn còn chưa mở miệng, liền nghe Tần Liễm Vi buồn bã nói: "Lời này, khi nào nói?"

"Trước đó, lúc chị còn chưa đến." Tô Duyệt Cẩn nói ra vô cùng thản nhiên, không có chút ý tứ sợ hãi.

Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nhướng mày, "Còn rất hợp lý hợp tình."

Diệp Tử Ninh quét nhìn hai người này, có chút lo lắng sợ hai người này bọ lộ tẩy, cô nàng hé miệng thở dốc, còn chưa lên tiếng liền nghe Tô Duyệt Cẩn nói tiếp: "Em nhìn thấy chị cũng rất vui vẻ, đặc biệt là khi phát hiện chuyện chị đến trễ lại xác thật bởi vì lý do gì đó. Chị hẳn cũng rất vui vẻ, đúng không? Mục tiêu là K cơ K bích."

Tần Liễm Vi nghe vậy cười khẽ một tiếng, "Ừ."

Diệp Tử Ninh yên lặng không nói nên lời, tuổi của cô còn quá nhỏ, không hiểu được thâm ý trong lời nói của cô bạn cùng tuổi và người yêu của ẻm.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đơn giản trực tiếp ngả bài, sau đó phát hiện, mục tiêu của sáu cá nhân là tạo ra một kế hoạch giết người hoàn mỹ.


Lấy thân phận K cơ của Tô Duyệt Cẩn, mục tiêu của cô sẽ là K rô - Tằng Thi Dĩnh, mà mục tiêu của Tằng Thi Dĩnh là K chuồn - Diệp Tử Ninh, mục tiêu của Diệp Tử Ninh là Q cơ - Bạch Phụ, Q bích Hà Kỳ là mục tiêu của Bạch Phụ, mục tiêu của Hà Kỳ là K bích - Tần Liễm Vi, cuối cùng mục tiêu của Tần Liễm Vi là K cơ - Tô Duyệt Cẩn.

"Vậy từng người trong chúng ta đều đã chuẩn bị xong thủ pháp giết người trước khi tập hợp, có phải không?" Bạch Phụ chần chờ hai giây, mở miệng nói.

Tằng Thi Dĩnh mím môi, nói tiếp: "Không chỉ như vậy, có thể trước khi chúng ta hiện thực được thủ pháp giết người tốt nhất của mình  thì người khác đã dùng cách giết người của họ đặt trên người chúng ta rồi."

"Cô nàng 007 này chơi vui thật đấy......" Diệp Tử Ninh che mặt tức giận.

Mọi người trầm mặc một lát, thời điểm mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên loa truyền đến âm thanh, thông báo mọi người thả xuống manh mối trong tay, đến nhà ăn ăn cơm, vì thế, mọi người liền di chuyển đến nhà ăn.

Trong nhà ăn, Hà Kỳ dẫn đầu mở miệng: "Mọi người thử nói xem, đã đến nước này rồi, cái gọi là mục tiêu liền mặc kệ đúng không? Chỉ cần sau khi tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người ngoan ngoãn về phòng đợi như vậy thì sẽ không có người chết."

"Ngoài ra nếu có người nào chết, thì hiện tại liền có thể tìm ra hung thử, dù sao cũng biêt rõ ai là mục tiêu của ai, cho nên, mọi người tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ đến hừng đông, là chúng ta có thể ra ngoài rồi." Diệp Tử Ninh nói tiếp.

Bạch Phụ gật đầu, rồi nhún nhún vai, "Tuy rằng tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy."

"Chúng ta trước hết cứ chờ tiếng chuông đi, sau khi tiếng chuông tiếp theo vang lên mọi người trở về phòng, nửa giờ sau trở lại tập hợp, rồi xem xét tình huống xem sao." Tằng Thi Dĩnh lên tiếng đề nghị.

Tất cả mọi người tỏ vẻ tán thành.

"Còn có điện thoại, ai đó cầm về phòng suy nghĩ thử mật mã đi? Mật mã nhất định có manh mối." Lúc này Tô Duyệt Cẩn mở miệng nói, "Hung thủ giết chết Giả Kỳ khẳng định là người biết nội tình nhiều nhất,  nói không chừng sẽ nắm giữ nhiều tin tức tương quan, chúng ta không thể từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ được. Mà xét thấy mỗi người ở đây đều có khả năng là hung thủ, nếu không chúng ta rút thăm đi?"

"Có thể." Tần Liễm Vi nói.

"Thông tin trong điện thoại cần cho cả tập thể, chúng ta chỉ lo hung thủ biết thông tin trước, bởi vậy cần phải tình toán đến khả năng này. Hung thủ hiển nhiên không thể dễ bị lộ, nếu không nói là luôn ẩn mình. Xác xuất một phần sáu, đánh cược một phen vậy." Bạch Phụ trầm giọng nói.

"Tôi cảm thấy chúng ta hình như đều xem nhẹ một chuyện, nguyên nhân chết Giả Kỳ là gì?" Hà Kỳ lúc này mở miệng nói, "Hình như không ai đến kiểm tra thi thể cả."

"Ngoại thương không rõ ràng, khả năng lớn nhất chính là hạ độc?" Diệp Tử Ninh mở miệng, nói xong, đem tầm mắt dời về phía Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn đối diện tầm mắt Diệp Tử Ninh, mày hơi nhăn lại, "Cậu hoài nghi mình?"

"Trước mắt mà nói, chỉ có cô có độc, cho nên khả năng là lớn nhất, đương nhiên, hiện tại cũng không thể loại trừ những người khác cũng có khả năng giấu chất độc trong người." Tằng Thi Dĩnh bình tĩnh mà mở miệng nói.

Tô Duyệt Cẩn không để ý mà cười cười, "Mọi người có thể giữ thái độ hoài nghi đó, nếu hiềm nghi tôi nhiều nhất, tôi sẽ không tham gia rút thăm."

"Bất quá, từ phòng Giả Kỳ đến vài căn phòng chỉ cách một khoảng rất ngắn, đi qua lại cũng không bao nhiêu thời gian, như vậy mà nói dù có xuất hiện chậm hay sớm cũng không giảm bớt bao nhiêu khả khi." Tằng Thi Dĩnh lại nói.

"Lại nói tiếp, K bích, trước đó cô nói có chuyện cần làm, cụ thể là gì, có thể nói cho chúng tôi biết được không?" Diệp Tử Ninh ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi hơi trầm ngâm, nói: "Có thể, đương nhiên là đi làm công tác chuẩn bị."

"Công tác chuẩn bị?" Hà Kỳ lộ ra vài phần nghi hoặc.

"Như thế nào, mỗi người đều có mục tiêu, mọi người không có chuẩn bị gì sao?" Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau đem ánh mắt dời về phía Tô Duyệt Cẩn, Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Nhìn tôi làm gì? Trên người tôi lúc nào cũng mang theo độc dược để tùy thời cơ chuẩn bị động thủ, vốn dĩ thời gian ăn cơm là cơ hội tuyệt vời, đáng tiếc người nào đó ngồi cách tôi quá xa." Nói rồi Tô Duyệt Cẩn trực tiếp lấy ra một cái bình nhỏ, ở trước mắt mọi người quơ quơ.

Sắc mặt Tằng Thi Dĩnh đen vài phần, vẻ mặt những người khác cũng đen theo, ai muốn cùng cô nói về chuyện này chứ, trọng điểm không phải là Tần Liễm Vi chuẩn bị cái gì mà đi trễ sao?...... Dù sao cô cũng  chuẩn bị sát hại người khác.

"So sánh những người còn lại, mọi người đều không có hành động gì thì lại càng thêm khả nghi, không phải sao?" Tô Duyệt Cẩn quét mắt nhìn bốn người còn lại, nói.

"Không có mang gì trên người." Bốn người không khác nhau mà giải thích, chuẩn bị xong hung khí thì cũng không có cách bắt được người ở chỗ này, mọi người chỉ có thể đơn phương hành động rồi tìm cơ hội xuống tay.

"Cho nên, cụ thể là cô chuẩn bị gì?" Bạch Phụ nhìn về phía Tần Liễm Vi, hỏi.

"Sau khi em rời đi, chị lén vào phòng của em đó." Tần Liễm Vi trả lời.

Tô Duyệt Cẩn nghiêng mắt, "Lén làm gì?"

"Chuẩn bị nước tắm cho em." Tần Liễm Vi cười như không cười mà nói.

---------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Ta sai rồi, ngày hôm qua ta không viết được chữ nào, vốn dĩ nghĩ rằng hôm nay ngày sáu sẽ viết một chút, kết quả hôm nay mẹ tôi tới thăm, người đau choáng váng QAQ, ngày mai chắc chắn sẽ viết.

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

06/07/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net