Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phấn Giác và Tử Yên chạy đến, Tiểu Thanh tươi cười, nói: "Ta lấy được rồi!" Sau đó liền ngất đi. Cảnh tượng lúc đó chỉ có vậy.

Một đoạn lỗ hổng rất lớn, một màu đen không nhìn thấy gì cả. Phấn Giác và Tử Yên liền đi ra ngoài, những thứ này họ không nên nhìn, họ cũng không thấy được. Bạch Tố Trinh nhìn chằm chằm hình ảnh kia.

Sau một mảnh đen kịt, Bạch Tố Trinh thấy Phấn Giác và Tử Yên đem Tiểu Thanh trở về, Nam Cực Tiên Ông chữa thương cho nàng, thương thế rất là nghiêm trọng, Tru Sa quả nhiên kiếm pháp rất tinh xảo, cộng thêm Tiểu Thanh không phản kháng, thân thể không chịu đựng nổi, xương trắng lộ ra, vô cùng chói mắt.

Sau khi Tiểu Thanh hôn mê một hồi lâu, ngón tay giật giật, sau đó chậm rãi mở mắt.

"Lão đầu..." Tiểu Thanh kêu.

"Tinh nguyên... tỷ tỷ, không, không muốn... phát hiện..." Tiểu Thanh nói không thành câu.

"Ta hiểu. nhưng bây giờ thương thế của ngươi quan trọng hơn." Nam Cực Tiên Ông chưa hề dừng tay, nước thuốc bôi từng bình, tiên đan cũng từng viên một nuốt xuống.

Tiểu Thanh, ngươi ráng chịu một chút. Bạch Tố Trinh sẽ mau chóng tỉnh lại, nàng tỉnh lại sẽ đến thăm ngươi!" Tử Yên sợ Tiểu Thanh chịu không được, mở miệng nói.

"Không!" Tiểu Thanh lắc đầu. "Bộ dạng ta hiện nay, không thể... không thể để tỷ tỷ thấy được." Tiểu Thanh nắm tay Tử Yên, ngăn Tử Yên muốn ra ngoài.

Tiểu Thanh nói xong hai mắt nhắm lại, "Ta mệt quá, nghỉ ngơi một chút. Phần còn lại nhờ các người..."

Nghe được Phấn Giác nói: "Được!", Tiểu Thanh nhàn nhạt gật đầu, hơi thở chậm rãi trở nên nhẹ nhàng.

Kế tiếp, Bạch Tố Trinh nhìn thấy hồn phách của Tiểu Thanh đến địa phủ, nàng đứng trước cổng địa phủ, khoé miệng cười khinh miệt, tự giễu mình nói: "Vẫn phải tới. Thôi được, Tru Sa, ta nợ ngươi một mạng, trả lại ngươi cũng là phải đạo."

Nhưng Tiểu Thanh cũng không bước tiếp, nàng nhìn về phía ngược lại: "Chỉ tiếc... không nhìn thấy nàng một lần cuối..." Chớp mắt mấy cái, nói tiếp: "Nàng bảo trọng, ta đi đây. Hy vọng có thể đầu thai vẫn làm muội muội nàng, khi đó... Ai, quên đi, chỉ làm muội muội là tốt lắm rồi, cho dù nàng không thương, cũng có thể ở bên cạnh nàng cả đời..."

Tiểu Thanh ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng ý nghĩ muốn gặp Bạch Tố Trinh lần cuối lại càng đậm, đến sau cùng, không thể chịu nổi.

"Tỷ tỷ. Ta muốn gặp tỷ..." Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u của địa phủ, nàng thấy thật là áp lực.

Không được! Ta không thể chết được, ta phải trở về! Tiểu Thanh trong đầu tràn đầy ý niệm này. Nàng vội vàng bước nhanh về phía ngược lại.

"Đứng lại!" Một đôi giáo chắn ngang trước mặt Tiểu Thanh, vệ binh của địa phủ ngăn cản Tiểu Thanh, "Địa phủ từ trước đến nay, chỉ có vào không có ra."

"Chỉ bằng các ngươi mà muốn cản ta?!" Tiểu Thanh híp mắt khinh miệt nhìn thoáng qua đám vệ binh.

"Thanh xà, nơi này là địa phủ, không phải nhân gian, không được phép giở thói ngang ngược!" Phán quan cầm bút từ giữa địa phủ đi đến.

"Ta phải trở về, ngươi làm gì được ta?!" Tiểu Thanh ở địa phủ, thương thế đã không còn, nàng bây giờ chỉ còn là hồn phách, nàng căn bản không thể đại náo địa phủ.

"Không làm gì đươc ngươi." Phán quan nói thật. Ngay cả thượng cổ thần thú cũng có thể giết, hắn quả thực không thể động vào nàng được. "Diêm Quân muốn ta truyền lời, cho ngươi hai canh giờ, trở về hoàn thành tâm nguyện của ngươi."

Hai canh giờ... tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng không nên hy vọng xa vời.

Tiểu Thanh vô cùng lo lắng chạy về, nàng chạy một mạch, nàng muốn ở lại bên cạnh Bạch Tố Trinh. Nhanh một chút!

Trở lại dương gian, nàng nhìn thấy Bạch Tố Trinh đang nắm tay nàng, canh giữ bên cạnh nàng.

Trở lại thân thể mình, trong nháy mắt cảm giác đau đớn bao vây. Đau quá!

"Tỷ tỷ..." Nàng líu ríu một câu.

"Thanh nhi, ta ở đây! Tỷ tỷ ở đây!" Bạch Tố Trinh nắm tay nàng, càng thêm siết chặt.

Trong lòng của nàng chỉ có Bạch Tố Trinh.

Vì nàng ta, hi sinh mạng mình cũng không oán hận.

Sợ nàng mệt mỏi, xua đuổi nàng đi, thầm nghĩ cách gần nàng thêm một chút, cảm nhận hơi ấm của nàng. Nhưng không nghĩ đến, hai canh giờ lại nhanh như vậy.

Thấy Hắc Bạch vô thường đến, nàng cam chịu mà than thở, chào tạm biệt lần cuối...

Ở trước phòng Bạch Tố Trinh, nước mắt nàng chảy xuống, tình yêu cả đời của nàng đều dành cho người này.

Nhìn Tiểu Thanh ở trước mặt Diêm Quân nói, Bạch Tố Trinh cũng không nhìn được nữa, nàng rót chén trà, không nói lời nào.

Đắng chát, giống như nỗi khổ trong lòng nàng.

Bỗng dưng, Bạch Tố Trinh đứng dậy. Tiếp tục như vậy, Tiểu Thanh không biết khi nào mới quay về, sau khi trở lại Tiểu Thanh sẽ trông như thế nào... Bạch Tố Trinh không dám suy nghĩ nhiều, nàng sợ, sợ Tiểu Thanh khi trở về nàng sẽ mất đi Tiểu Thanh, Tiểu Thanh ở địa phủ nói như vậy, ít nhiều gì cũng tác động đến nàng.


Không được! Ta muốn tìm Tiểu Thanh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net