Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh ở trong lòng của Tiểu Thanh, muốn hấp thu hơi ấm của Tiểu Thanh. Nhưng mà, rắn là động vật máu lạnh, cho dù đã trưởng thành, cũng không có độ ấm, huống hồ Tiểu Thanh bây giờ chỉ là hồn phách.

"khụ khụ..." Tiếng ho khan truyền đến như nhắc nhở. Tiểu Thanh lúc này mới ý thức được, họ đang ôm nhau ngay giữa Diêm Vương Điện. Mặt của nàng đỏ lên, theo bản năng buông Bạch Tố Trinh ra.

"Hai ngươi chú ý hình tượng một chút, ở đây dù sao cũng là Diêm Vương Điện." Diêm Quân nửa đùa nửa thật nói.

"Ngươi không cảm thấy là ngươi làm trễ nãi chuyện tốt của ta sao? Huống hồ, ở tình huống này, chẳng lẽ ngươi không tự tránh mặt một chút được sao?" Tiểu Thanh đỏ mặt nói, nàng nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, sửa sang lại ý nghĩ, ngược lại trách cứ Diêm Quân.

"Nói như vậy, trái lại là ta thất lễ?" Diêm Quân híp mắt hỏi.

"Đúng!" Tiểu Thanh vừa muốn tán dóc một chút đã bị Bạch Tố Trinh cắt ngang.

"Diêm Quân hiểu lầm rồi. Thanh nhi nàng không có ý gì khác. Nếu như chọc phải Diêm Quân, Tố Trinh thay mặt Thanh nhi nhận lỗi. Mong rằng Diêm Quân đừng khiển trách." Bạch Tố Trinh thi lễ một cái.

Đứng dậy, nàng tiếp tục nói: "Nếu Tiểu Thanh đã xuất hiện, như vậy Tố Trinh sẽ mang nàng quay về, làm phiền Diêm Quân, mong rằng Diêm Quân rộng lượng đừng trách tội. Tố Trinh cáo từ." Nói xong, nàng kéo Tiểu Thanh đi.

"Khoan đã!" Diêm Quân ngăn lại. "Bạch Tố Trinh, ta đã nói rồi, ngươi không thể mang nàng đi."

"Ý Diêm Quân là gì?" Bạch Tố Trinh không hiểu. Chẳng lẽ là chuyện trả nợ?

Không đợi Diêm Quân lên tiếng, Tiểu Thanh buông lỏng tay Bạch Tố Trinh, "Tỷ tỷ, ta ở đây vẫn còn một số việc muốn nói với Diêm Quân, tỷ..."

"Không! Thanh nhi!" Bạch Tố Trinh lần nữa nắm lấy tay Tiểu Thanh. "Thanh nhi, ta không để cho muội ở lại, hôm nay ta nhất định phải mang muội trở về!"

"Nhưng mà..."

Tiểu Thanh còn chưa nói hết đã bị Bạch Tố Trinh ngắt lời: "Đừng nói nữa, ta biết hết rồi!"

"Diêm Quân, tỷ muội chúng tôi đã nói nhiều rồi, phiền ngài..." Bạch Tố Trinh nói xong liền kéo Thanh nhi đi.

Trong góc phòng, Tiểu Thanh mím môi không nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Trinh.

"Ta..."

"Ta..."

Hai người cùng nói, lại cùng lúc im lặng.

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Tố Trinh mở miệng: "Thanh nhi, tâm ý của muội ta đều hiểu. Ta... ta nghĩ, có lẽ, ta đối với muội... chắc là có yêu." Dứt lời, Bạch Tố Trinh đỏ mặt cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

"Cái gì?" Tiểu Thanh nhất thời không có phản ứng, nhưng theo bản năng trả lời một câu.

"Ta..." Bạch Tố Trinh hít sâu một hơi, nhắm mắt chậm rãi nói: "Thanh nhi, ở trong lòng của ta, không phải không có muội. Trước đây, cho dù muội gây ra bao nhiêu hoạ, ta cũng không trách muội. Bảy trăm năm qua, ta rời khỏi Lôi Phong, người đầu tiên nhìn thấy là muội, cho dù Hứa Tiên ở đó mấy mươi năm, vì ta tảo tháp, vì ta sửa phật, nhưng chỉ có lúc muội đến, trong lòng ta mới có chấn động. Kể từ khi biết tâm ý của muội đối với ta, ta có lung lay, cự tuyệt tình cảm của muội. Khi ta thấy muội bị thương nằm ở trong phòng, lòng ta dường như bị hàng ngàn con dao nhỏ đâm vào. Thấy muội tỉnh lại, ta mừng đến không nói nên lời, nhưng... muội cứ như vậy rời đi, không để lại dù chỉ một câu nói..." Bạch Tố Trinh nghẹn ngào, nàng chầm chậm nói tiếp: "Muội làm sao lấy được tinh nguyên, ta đã biết rồi. Muội không sợ bị thương nặng cũng vì ta cố gắng lấy cho được thuốc tốt, ta..." Bạch Tố Trinh cắn môi: "Ta lúc này mới phát hiện, vốn dĩ ta đối với muội, không chỉ có tình cảm tỷ muội, trong lúc vô tình, ta đã yêu muội. Biết rõ chuyện của muội, ta liền gấp như vậy chạy đến, Thanh nhi, muội vì ta làm nhiều chuyện như vậy, ta đều rõ. Ta sợ mất đi muội, sợ hãi sau khi muội quay lại, mọi chuyện sẽ thay đổi." Nàng kéo tay Tiểu Thanh đặt lên ngực mình, "Trái tim này, từ nay về sau chỉ vì muội mà đập, muội... hiểu chưa?"

"Tỷ tỷ!" Tay của Tiểu Thanh vẫn đặt trước ngực Bạch Tố Trinh, nàng cảm thụ được nhịp đập của Bạch Tố Trinh, mặt của nàng không tự chủ đỏ lên.

"Trở về đi, ta không thể không có muội." Bạch Tố Trinh tựa vào người Tiểu Thanh, đầu đặt lên vai nàng. "Hồn phách như thế này, dựa vào không có hơi ấm, Thanh nhi, ta muốn hơi ấm của muội."

"Được. Chúng ta cùng trở về." Tiểu Thanh ôm Bạch Tố Trinh, một tay vòng qua thắt lưng nàng, tay kia vuốt tóc nàng. "Tỷ tỷ... ta muốn tỷ cảm nhận được hơi ấm thực sự của ta."

"Thanh nhi..." Bạch Tố Trinh khẽ gọi, vùi đầu vào lòng nàng.

Tiểu Thanh đưa tay nâng cằm Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh dường như hiểu được mục đích của nàng, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.

Tiểu Thanh chậm rãi cúi xuống, đôi môi áp lên môi Bạch Tố Trinh, nhẹ nhàng hôn, rồi liếm nhẹ, cạy môi Bạch Tố Trinh ra, cùng nàng quấn quít đầu lưỡi, điên cuồng thăm dò khoang miệng nàng. Tay ôm thật chặt eo nàng.

Mãi đến khi hai người không thể hô hấp, Tiểu Thanh mới buông Bạch Tố Trinh ra. Khẽ thở hổn hển, nhìn gương mặt đỏ lên thẹn thùng của Bạch Tố Trinh, nàng cười. Rốt cục, nàng có thể hôn người yêu của nàng, nàng có thể ôm nàng ta thật chặt. Đáng tiếc là giờ nàng là hồn phách lại ở chỗ không mong muốn. Phải nhanh trở về thôi.

"Ách..." Một âm thanh lúng túng truyền đến. "Ngại quá, làm phiền các ngươi rồi."

"Ngươi đến đây làm gì?" Tiểu Thanh nhìn chằm chằm phán quan, trong mắt đầy lửa giận, ai biết người này đến đã bao lâu, ai biết hắn đã nhìn thấy gì.

"Ngươi đến bao lâu rồi?" Nàng không nhịn được hỏi một câu.

"Từ lúc các ngươi bắt đầu hôn nhau."

"..." Tiểu Thanh không nói, gắt gao nhìn phán quan. Người này da mặt dày thật.

Thấy Tiểu Thanh thế này, trong lòng phán quan có chút sợ sệt, dù sao Thanh xà ngay cả cổ áo Diêm Quân cũng dám nắm, không nên chọc vào. "Việc ấy..." Hắng giọng một cái, phán quan nói: "Diêm Quân nói, các ngươi có thể về. Còn việc kia... thực ra thì... Ách..." Phán quan rụt cổ, nếu như Thanh xà biết là trò lừa, có thể phá huỷ địa phủ mất...

"Thực ra thì cái gì?!" Tiểu Thanh cao giọng hỏi.

"Ách... thì đúng là lừa ngươi." Phán quan nói xong, rất sợ Tiểu Thanh giận chó đánh mèo, như một làn khói chạy mất.

%#@#%#^... Tiểu Thanh không nói, địa phủ này đều là những người thế này hả! Đời này có chết ta cũng không trở lại địa phủ!

"Tỷ tỷ, chúng ta quay về."

Bạch Tố Trinh cười nhạt, nói: "Được." thật muốn về nhanh, sau đó lôi kéo tay của Thanh nhi, vùi trong lòng Thanh nhi, cảm nhận hơi ấm của Thanh nhi.

Nghe Bạch Tố Trinh nói như vậy, Tiểu Thanh cũng không so đo với Diêm Quân. Hai người tay trong tay rời đi.

Dọc đường đi, ngang qua cầu Nại Hà, một thanh âm gọi "Thanh xà!" thấy không có phản ứng, lại gọi: "Tiểu Thanh!"

Nghe được thanh âm kia, Tiểu Thanh cho là mình nghe lầm, nàng giả vờ không nghe được, kéo Bạch Tố Trinh tiếp tục đi, không dừng lại. Lúc nghe được âm thanh còn cao hơn, Tiểu Thanh giật mình.

Không cần quay đầu lại, nàng biết người này là ai. "Tru Sa..." Tiểu Thanh nuốt nước miếng quay đầu lại.

"Ngươi sao lại ở đây? Ngươi không bị ta đánh vài cái chịu không nổi đấy chứ? Ta kháo, rất không đáng! Bạch xà kia nhất định sẽ khóc đến chết mất! Tiểu Thanh, ngươi hối hận không? Ha ha hắc~" Tru Sa vui vẻ cười lớn. Đáng! Ai bảo ngươi đâm ta!

Tiểu Thanh nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Tru Sa, ta phải đi về, ta không chết!"

Tiếng cười của Tru Sa bỗng nhiên dừng lại, nàng nhìn Tiểu Thanh, lại nhìn tay phải Tiểu Thanh, từ trên xuống dưới. "Không sai, ngươi không có chết. Vậy sao ngươi lại ở đây?"

Nhắc đến việc này, Tiểu Thanh liền tức giận. Nàng nói: "Ngươi đi hỏi lão Diêm Quân kìa!"

"Tiểu Diêm? Hắn làm gì ngươi?"

"Ngươi tự mình đi hỏi!" Tiểu Diêm? Mẹ ơi! Tiểu Thanh nổi gai ốc đầy người. Thế này chẳng lẽ Tru Sa và Diêm Quân có quan hệ gì sao...

"Ai, được rồi, hôm nào đi hỏi Tiểu Diêm." Tru Sa chớp mắt, thấy được Bạch Tố Trinh. A? Bạch xà?

"Nàng làm sao lại ở nơi này?"

"Tỷ tỷ đến đón ta về." Tiểu Thanh kéo tay Bạch Tố Trinh. "Tru Sa, cám ơn ngươi!" Nếu như không phải Tru Sa muốn giúp nàng, chỉ sợ Tiểu Thanh bây giờ không thể cứu được Bạch Tố Trinh.

"..." Tru Sa trầm mặc hồi lâu, nàng xông lên trước nắm lấy vạt áo Tiểu Thanh. "Ngươi muốn tạ ơn ta a? Ta đồng ý giúp ngươi, ta cam tâm tình nguyện, ngươi quản được ta a? Tiểu Thanh, ta cho ngươi biết, không phải là ta cố tình giúp ngươi, ta là thấy ngươi quá đáng thương, không có được tình yêu của Bạch xà, ta chính là không cẩn thận bị ngươi đâm trúng! Ta cho ngươi biết, trên người ngươi có vật của ta, ngươi cả đời này cũng đừng quên ta!"

"Ách..." Tiểu Thanh nghẹn lời. Không ngờ Tru Sa lại có thể nghĩ không thông như vậy.

"Được được được, ta sai rồi." Tiểu Thanh nói.

"Hừ!" Tru Sa hừ một tiếng, buông lỏng vạt áo Tiểu Thanh. "Phải đi về đúng không, phải về thì về nhanh đi, đừng cản trở chỗ này, không nhìn thấy Mạnh Bà trừng ngươi đã nửa ngày rồi sao?"

Tiểu Thanh quay đầu nhìn về phía Mạnh Bà, Mạnh Bà cũng mờ mịt nhìn nàng. "Ách..." Nàng lần thứ hai lại nghẹn họng.

"Vậy... chúng ta trở về. Tru Sa, ngươi nhớ bảo trọng."

"Bảo trọng!" Tru Sa đẩy Tiểu Thanh đi ra. "Đừng đến nữa a, ta cũng không muốn thấy ngươi ở đây! Ta cho ngươi biết, ngươi nếu trở lại, ngươi đến một lần ta đánh ngươi một lần!"

"Ách..." Tiểu Thanh đổ mồ hôi. "Ngươi phải ở đây đợi?"

"Ta và Tiểu Diêm có chuyện cần nói, ta cam tâm tình nguyện! Ngươi bớt can thiệp vào ta đi!"

"Được được được, ta mặc kệ, ta mặc kệ." Tiểu Thanh lôi kéo Bạch Tố Trinh, chạy như một làn khói.

Ngươi vẫn còn cười! Ta bị giết như vậy, cũng là vì ngươi!

Nhưng mà... nụ cười của Tiểu Thanh cũng đã có người đáp lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net