Số hiệu 36624

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính văn

"36624, đi vào"

Nữ cảnh ngục sắc mặt lạnh lùng, thúc giục lấy Liễu Chức tiến vào phòng giam

Liễu Chức ngẩng đầu lên, đang muốn đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, lại bị nữ cảnh ngục bỗng nhiên đẩy vào trong phòng giam, nhanh chóng khóa lại

"Có người mới a!"

Còn không có tinh tế thấy rõ hoàn cảnh trong phòng giam, xung quanh thì truyền đến một trận tiếng cười đùa hì hì

Liễu Chức ngẩng đầu nhìn lại, thì trông thấy trước mặt có 9 nữ tử mặc đồ tù, đều cười hì hì nhìn mình

"Này, người mới! Cô là phạm vào chuyện gì mà vào?"

Một thái muội (người chưa thành niên) trong đó trên cổ xăm lên hình xăm

Liễu Chức hoảng sợ mà cúi thấp đầu, lại vẫn cứ bị một tiếng nện ở trên cửa phòng giam của nữ nhân kia làm sợ sợ hết hồn

"Này! tôi kêu cô đó! Cô là điếc hay là căm?"

Thái muội này kiên nhẫn nói ra

Liễu Chức co rúm lại thân thể run lên, cuối cùng mở miệng: "Tôi, tôi là phòng vệ quá mức...."

"Ồ, phòng vệ quá mức?" thái muội bỗng nhiên không kiêng kị mà bật cười

Nữ tử đồ tù xung quanh bỗng nhiên lớn tiếng mà bật cười

Thậm chí cả nước mắt đều cười ra

Liễu Chức có chút không rõ vì sao, đang muốn mở miệng hỏi một câu, nữ cảnh ngục lại chợt đi tới, quơ côn điện ở trên cửa phòng giam đánh hai cái

"Cười cười cười! Cười cái rắm! Kêu la nữa, nhốt các ngươi một tuần biệt giam!"

Trong phòng giam nhất thời hoàn toàn yên tĩnh

Đợi đến nữ cảnh ngục quan sát hai cái, rời khỏi nơi này, hoàn cảnh chung quanh mới một lần nữa trở nên chí cha chí chít lên

Nhưng mà thanh âm của họ lần này, vẫn là nhỏ chút

"Này! Người mới! Nhìn dáng dấp của cô cũng không tệ lắm, chẳng lẽ là bị cưỡng gian rồi? Ý tứ của phòng vệ quá mức là, nam nhân kia chết rồi?"

"Không..... Là ba mẹ tôi...." Liễu Chức nỗ lực tranh luận, kết quả lại bị thanh âm xung quanh chế trụ lại

"Đúng vậy đúng vậy, nam nhân kia thế nào? Có đẹp trai hay không? Chúng tôi đã lâu chưa từng thấy nam nhân rồi!"

"Phi! Bà tám cô! Lại bắt đầu muốn nam nhân có phải không! Lão nương tôi không có thỏa mản cô sao!"

"Cái mông a! thì thân thể nhỏ bé cô? Mười người như cô còn tạm được!"

Lời nói tục tĩu trùng kích tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của Liễu Chức, nàng không khỏi có chút ngây ngẩn cả người

Là ở trong ngục này loạn tưởng

Còn có vì tiền đồ của chính mình sau này

Nhưng mà, nếu như để cho nàng lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn là sẽ không chút do dự mà lựa chọn đem dao cắm ở trên ngực ba

Bởi vì nếu là không như vậy, nàng và anh trai, đều sẽ bị ba đánh chết

"Này, cô tên gì?"

Lúc này khi mấy nữ nhân dùng các loại lời thô tục mắng nhau, trên một cái giường bên trái lại bổng nhiên truyền đến một thanh âm

Liễu Chức không khỏi quay đầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy nữ nhân toàn thân trắng quá mức

Da thịt của cô nhợt nhạt vô sắc, dường như rất lâu cũng không có phơi qua ánh mặt trời, một đầu tóc ngắn màu trà, trên sống mũi là một cặp đôi mắt vô thần lười nhác

Dùng lời của anh trai mà nói, đây chính là loại người không hề có hi vọng kia, tự cam sa đọa

"Thính lực cô không tốt lắm?" Nữ nhân bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, nghi hoặc mà nhích đến, giơ tay lên, chỉa về phía nàng lỗ tai của chính mình

Liễu Chức vội vàng xua tay, nói rằng:" Không có không có, tôi tên là Liễu Chức"

"Ừm" Nữ nhân lấy tay để xuống, không kiêng dè chút nào đánh giá toàn thân Liễu Chức, khẽ nói: "Rất tốt, sau này cô thì liền theo liền theo tôi"

"Hả?" Liễu Chức có chút không hiểu

Nữ nhân này chẳng lẽ là lão đại trong phòng giam này?

"Này! Lão Chuột! cô lại dám cướp đồ ăn!" thái muội kia bỗng nhiên không vui lên tiếng

Liễu Chức kỳ quái nhìn về phía thái muội, vừa vặn nghe thấy thái muội nói ra: "Ngươi có phải thích nữ nhân không! Đây là nữ, không phải nam! Cặp mắt chuột kia của ngươi có phải là mù rồi!"

Xung quanh vang lên một trận cười vang

Nữ nhân xoa xoa tóc màu trà, nhàn nhạt đáp lại nói: "Ta yêu thích ai không yêu thích ai, chuyện không liên quan tới ngươi! Độc Lang, nếu như ngươi yêu thích ta, cứ việc nói thẳng, nhưng mà ta sẽ không cho ngươi cơ hội thượng ta!"

Tiếng cười vang xung quanh càng lớn

Hiển nhiên họ thì thích thích xem tiết mục như vậy

"Lão tử mới sẽ không coi trọng loại nữ nhân ngươi đây! Lão chuột! Ngươi...."

Âm thanh hung tợn của Độc Lang vừa mới vang lên, cửa phòng giam đã bị nữ cảnh ngục thô bạo đá văng ra

"Ai kêu la nữa, đêm nay cũng không cần đi ngủ!"

Mọi âm thanh yên tĩnh

Ánh mắt lạnh như băng của nữ cảnh ngục nhìn chung quanh phòng giam vài cái, cuối cùng rời khỏi

Liễu Chức lúc này mới có cơ hội hỏi nữ tử tóc trà: "Cô tên là gì a?"

"Gọi ta lão chuột thì được rồi" Lão chuột lạnh nhạt nói, sau đó lại cuộn lại nằm vào trong chăn

Liễu Chức nhìn lão chuột một lúc lâu, chung quy vẫn không có đem câu "Tại sao muốn tôi theo cô" kia hỏi ra lời

-----------------------------------------

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong ngục giam vẫn rất có quy luật

Sáng sớm 6:00 rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong 20 phút cảnh ngục đến kiểm tra điểm danh

6: 30, thời gian bữa sáng

7: 00, đi làm lao động, bình thường đều là dệt áo lông, thỉnh thoảng cũng sẽ có sinh hoạt bất đồng cần làm

11: 00, chính là thời gian cơm trưa

Giải lao 1 tiếng, tiếp tục lao động

18: 00, kết thúc công việc, bữa tối

19: 30, thời gian nghỉ ngơi, có thể xem TV các loại

10: 00, tắt đèn ngủ

Đương nhiên, mỗi tuần cũng có thời gian học tập, chủ nhật là thời gian nghỉ ngơi, có thể ở dưới giám sát của cảnh ngục tự do hoạt động bốn tiếng, tên gọi tắt thông gió

Thế nhưng bao gồm thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn cơm, Liễu Chức đều là đi theo phía sau lão chuột

"Lão chuột, làm khoản giao dịch thế nào?" Vào lúc này thường thường có người sẽ gặp mặt cười đi tới, lôi kéo làm quen với lão chuột

Lão chuột cũng hầu như có thể lấy ra hai bao thuốc lá, một bao mì, hoặc là một ít đồ ăn khan hiếm trong ngục giam, cùng những người kia đổi lấy tiền và thứ khác

Lúc này cũng vậy.

Nữ nhân kia dùng tiền mua một ít thuốc lá với lão chuột, trong quá trình cũng không quên trò chuyện sự tích hào quang của lão chuột, khen tặng lão chuột một chút, nỗ lực chải một chút cảm giác tồn tại của mình

Lão chuột vẻ mặt nhàn nhạt, tựa hồ không thèm để ý cô ta

Liễu Chức thì đem thuốc lá đưa cho nữ nhân kia, vừa vặn lão chuột đang nhắm mắt chợp mắt, nữ nhân kia liền thừa cơ sờ soạng tay của Liễu Chức một cái

"Cám ơn" Nữ nhân thầm than cảm giác thật tốt, nắm lấy thuốc lá đang muốn quay người rời khỏi, lại bị lão chuột bỗng nhiên bắt lấy cánh tay

"Hở? lão chuột ngươi có phải yêu thích...."

"Xin lỗi cô ấy" lão chuột khẽ nói

Nữ nhân sắc mặt hơi đổi một chút, nhìn Liễu Chức bên cạnh một chút, thật nhanh nói một tiếng "Xin lỗi", liền tránh ra tay của lão chuột, rời đi

"Cô thấy được?" Liễu Chức đỏ đỏ mặt, đưa cánh tay thu về phía sau mình, lúng túng nói

Lão chuột gãi đầu một cái, sau đó theo thói quen đưa tay dấu ở trong túi quần, khẽ nói: "Lần sau phát sinh cái gì nữa, nắm lấy tay người đó, sau đó kêu ta"

Liễu Chức theo bản năng mà gật gật đầu, trên mặt màu đỏ ửng càng lúc càng đậm

--------------------------------------------

Sinh hoạt khô khan vô vị trong ngục giam

Liễu Chức từng lần từng lần dệt áo lông, thật vất vả mới trông tới chủ nhật, muốn đi bên ngoài tự do hoạt động tắm nắng, lại bị mưa to đột nhiên xuất hiện đánh vỡ

Một đống nữ tù chen ở bên cạnh, nhìn nước mưa xối đất

Dần dần, bên trong nữ tù khá là nổi danh mấy đôi tình nhân không thấy

Lão chuột cũng kéo lấy tay của Liễu Chức, hướng về góc tường hẻo lánh mà đi

Chỉ cần có thể để cảnh ngục thấy được, cho dù là cố ý đến góc tường cũng không có chuyện gì

Nhịp tim của Liễu Chức rất nhanh

Nàng không biết là nên từ chối, hay là nên đáp ứng

Nếu như nàng từ chối, lão chuột này chắc chắn sẽ không còn bảo vệ nàng như vậy

Nhưng mà nếu như nàng đáp ứng, vậy....vậy có sẽ rất kỳ quái không?

"Ngươi là học sinh hệ biểu diễn à?" Ở khúc quanh hành lang dừng lại, lão chuột đột nhiên hỏi

Liễu Chức gật gật đầu, hơi nghi hoặc một chút

"Nhảy một bản đi." lão chuột nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười nhã nhặn kia lây nhiễm Liễu Chức

Nàng quả nhiên ở trước mặt lão chuột khiêu vũ lên

Lão chuột dần dần ngâm nga ca

Lúc này dưới loại đệm nhạc kỳ dị, Liễu Chức nhảy tới kết thúc

Lòng của nàng, cũng ở đây cuối cùng, nhảy dường như muốn nhảy ra cuống họng

Tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên

Nhưng mà cũng không phải lão chuột ra tay vỗ

Mà là Độc Lang

Cô ta vẫn không chịu buông tha Liễu Chức, cho dù là thời gian đang nghỉ ngơi, cũng kìm lòng không đặng theo bước chân của hai người này đi tới nơi này

"Lão chuột, làm giao dịch thế nào?"

Lão chuột không nói gì

"Đem cô ấy nhường cho ta, ta có thể cho ngươi tiền, hoặc là thứ khác, đều được"

Liễu Chức kinh hoảng nhìn về phía lão chuột, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt giống như thường ngày của cô

"Ta đã nói rồi, cô ấy là nữ nhân của ta"

"Đừng cho là ta không biết! Ngươi không thích nữ nhân! Ngươi chạm cũng không có chạm qua cô ấy! Làm sao có khả năng...."

Lão chuột trước mặt bỗng nhiên vươn tay ra, đè lấy vách tường, Liễu Chức trong lồng ngực là hoảng hốt lo sợ

Lão chuột sửng sốt một chút, cúi đầu, môi hơi lạnh bao trùm ở trên môi của Liễu Chức

Một giây

Hai giây

Liễu Chức nghe thấy được tiếng tim mình đập

Phịch phịch phịch phịch

Dường như muốn nổ tung

Cuối cùng

Lão chuột đem môi dời ra, quay đầu nhìn Độc Lang giận hờn rời đi, thở ra: "Cuối cùng đi rồi"

Thời điểm quay tròng mắt lại, lão chuột nở nụ cười, cười đến cực kỳ ôn hòa

"Xin lỗi, ta không phải cố ý"

----------------------------------------------

Liễu Chức từ tuỳ tùng của lão chuột, đã biến thành nữ nhân của lão chuột

Chí ít ở bề ngoài là như thế

Đến ngục giam hai tháng, anh trai cuối cùng xin được một lần cơ hội đến thăm

Liễu Chức cũng là ở sau khi trở thành tội phạm, lần đầu tiên nhìn thấy anh trai

Anh ấy gầy nhiều, mặt lộ vẻ mỏi mệt

Nhưng nhìn thấy Liễu Chức tựa hồ cũng không có làm sao thay đổi, trên người cũng không có vết thương, nỗi lòng luôn lo lắng của Liễu Thuật cũng hạ xuống

"Ở bên trong không có ai làm khó dễ em chứ?"

"Có ăn no hay không? Ngủ đến thế nào?"

"Chuyện ở bên ngoài em cũng không cần lo lắng, các thân thích mặc dù đang ầm ĩ, thế nhưng người kia đã chết rồi! Không còn có người sẽ bắt nạt chúng ta!"

"Yên tâm, thời kỳ thụ án của em anh đã nghĩ biện pháp nhờ bạn bè, giảm thiểu đến hai năm, hai năm sau, em là có thể ra ngoài rồi!"

"Xin lỗi, anh trai, không có bảo vệ tốt anh"

"Anh đã sai người ở trong ngục tìm được một người, anh cho cô ấy ba mươi vạn, cô ấy đáp ứng có thể bảo vệ em! Em nhìn thấy cô ấy không? Cô ấy tên là Bạch Khôi!"

Tự tin của Liễu Chức cũng ở một khắc này tan thành mây khói

Lão chuột... Có phải là bạch Khôi?

Cô ấy có phải anh hai phí ba mươi vạn mua đến bảo vệ nàng?

Nếu quả như thật là như thế, vậy trái tim mãnh liệt nhảy của mình tính là gì? tự mình đa tình sao?

Liễu Chức ngây ngẩn cả người

Liễu Thuật gọi nàng, lại cẩn thận nói chút việc vặt, cuối cùng rời khỏi

Liễu Chức cũng một lần nữa về tới trong phòng giam, nhìn chằm chằm lão chuột, nói: "Anh của tôi nói cho tôi biết"

"Huh?"

"Cô là anh ấy dùng ba mươi vạn mời tới bảo vệ tôi"

"Đúng, không sai" lão chuột cười cười, nụ cười trên mặt lập tức trở nên nhạt, sau đó biến mất

Liễu Chức không tiếp tục nói nữa, một đêm chưa ngủ

Ngày thứ hai, nàng vẫn là tiểu tuỳ tùng sau lưng của lão chuột

----------------------------

Nửa năm sau, Liễu Chức bởi vì biểu hiện tốt lành, giảm nhẹ hình phạt đến một năm

Trong ngục giam, lại bổng nhiên đến nam cảnh ngục

Hơn nữa đúng lúc, phụ trách chỗ phòng giam Liễu Chức ở

"Số hiệu 36624, ra ngoài" Chạng vạng, nam cảnh ngục điểm tên xong, kêu một câu

Lão chuột bỗng nhiên đứng lên, thay thế Liễu Chức đi ra ngoài

Nam cảnh ngục hơi kinh ngạc, nhưng nhìn dáng người của lão chuột cũng không tệ, vui cười hớn hở đồng ý

Liễu Chức có chút rối rắm, bỗng nhiên đứng dậy, theo lão chuột đi ra ngoài

Nhưng nàng còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu

Không phải thanh âm của lão chuột

Sau đó, nam cảnh ngục bị điều đi, lão chuột cũng bị biệt giam một tháng

Sau khi đi ra, lão chuột bị độc lập nhốt ở trong phòng giam một người, cũng không có trở về phòng giam này nữa

----------------------------------------

Năm năm sau

Cửa của ngục giam XX mở ra

Bạch Khôi từ trong ngục giam đi ra, một thân quần dài trắng thông thường

Trước cửa ngục giam, Liễu Chức đứng ở nơi đó, nhìn thấy Bạch Khôi đi ra, không nhịn được nụ cười trên mặt

"Đợi người?" Bạch Khôi cũng cười cười, hỏi

Liễu Chức gật gật đầu

"Đợi chị"

Hoàn

18/1/19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net