Chương 1: Ba tháng sau khi trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bầu trời trong xanh vạn dặm, trên sân cỏ được tu bổ bằng phẳng, ở dưới cánh cổng vòm rực rỡ sắc hoa, một nữ nhân xinh đẹp mặc váy cưới xuất hiện. Trong khúc nhạc mở màn hôn lễ lãng mạn của người nghệ sĩ dương cầm, nàng dắt tay người đàn ông bên cạnh, họ chậm rãi bước đi trên tấm thảm trắng thánh khiết tưởng chừng như nhìn không thấy đoạn cuối kia.

Nơi nơi, đều là cảnh hân hoan chói mắt; đầy tai, đều là những tiếng cười vui làm đau nhói lòng người.

"Cảnh Tú tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho Tống Văn Ngạn tiên sinh làm vợ, vô luận..." Mục sư nhìn đôi nam nữ đứng trước mặt, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ.

"Không muốn... Không thể... Tôi phản đối... Tôi phản đối!" Vừa nói Quý Hựu Ngôn vừa tiến lên muốn kéo lại Cảnh Tú. Không ngờ cô lại trơ mắt mà nhìn cánh tay của bản thân xuyên qua thân thể của nàng. Nhìn bản thân mình ở bên cạnh Cảnh Tú như một tên hề cố sức rống to, nhưng cổ họng tựa như bị cái gì giữ lại, bất kể thanh âm nào cũng không phát ra được...

Không làm nên chuyện gì.

Cô không ngăn cản được gì, cũng không chạm được thứ gì...

"Tú... Cảnh Tú..." Ba giờ sáng, Quý Hựu Ngôn lại một lần nữa kêu tên người trong lòng, đau thấu tâm can mà tỉnh dậy từ trong ác mộng.

Trong bóng tối vô biên cùng với sự yên tĩnh của màn đêm, cô trở mình và từ trên giường bật dậy, bất chấp vén lên mái tóc ngổn ngang trên trán, cô nắm lấy cái đồng hồ điện tử ở đầu giường mà kiểm tra tỉ mỉ, rồi sau đó hung hăng nhéo chính mình một cái. Hồi lâu, cô mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Đây là tháng thứ ba sau khi sống lại, cũng không biết là lần thứ mấy cô thức tỉnh từ trong ác mộng vào nửa đêm như vậy trong suốt ba tháng nay.

Dù vậy, Quý Hựu Ngôn vẫn không thể an tâm, vẫn ở mỗi một lần tỉnh mộng mà phân không rõ đâu mới là thật, đâu mới là cảnh trong mơ.

May mắn, sau mỗi lần tỉnh mộng nhéo chính mình cũng sẽ thấy đau, mỗi một lần tỉnh dậy mọi chuyện vẫn tiến triển theo hướng bình thường. Quý Hựu Ngôn từ lúc ban đầu không dám ngủ, càng về sau cũng dần dần ổn định xuống, vừa khóc vừa cười mà tiếp nhận sự thật bản thân đã sống lại.

Đây là ba năm trước khi diễn ra hôn lễ của Cảnh Tú. Cũng là năm thứ hai sau khi cô và Cảnh Tú chia tay.

Một năm này, cô 27 tuổi, mới vừa đạt được Bạch tượng thị hậu. Lại bị Đỉnh Phong đóng băng hoạt động.

Thật tốt, mọi thứ vẫn còn kịp.

Quý Hựu Ngôn co quắp tựa vào giường, ngậm cười lau đi nước mắt, từ dưới gối lấy ra một tấm ảnh, đầu ngón tay quyến luyến vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của người yêu, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn tràn đầy nhu tình.

Cảnh Tú, hãy cho em thêm một cơ hội, lần này, em nhất định sẽ không đánh mất chị nữa. Cô thành kính khẩn cầu ở trong lòng.

Tám giờ sáng, lúc trợ lý Lâm Duyệt gọi điện thoại tới nhắc nhở cô nên thức dậy, thì Quý Hựu Ngôn đã rửa mặt xong, đang bưng ly giữ nhiệt uống nước ấm.

Nhận thấy rằng ở kiếp trước, bản thân càng về sau càng vì nguyên nhân công việc và tâm tình mà điên cuồng tìm đường chết*, dẫn tới dạ dày liên tục 'báo động đỏ', cuối cùng chết do dạ dày xuất huyết nhiều và ngộ độc cồn. Kiếp này từ lúc sống lại đến nay, Quý Hựu Ngôn liền có ý thức bắt đầu dưỡng sinh.

*tìm đường chết: ở đây không phải tự sát, mà do QHN làm việc bất chấp đến sức khỏe bản thân.

Tám giờ rưỡi, Lâm Duyệt xách theo đồ ăn sáng vẫn còn đang nóng hầm hập, vội vàng đi lên. Người còn chưa bước vào cửa, tiếng nói đã truyền trước vào phòng khách: "Chị Quý, em đến rồi, chúng ta phải tranh thủ một chút, ở ngoài hình như có chút kẹt xe."

Quý Hựu Ngôn nghe tiếng ra đón, cười nhận lấy bữa sáng trên tay Lâm Duyệt, biết nghe theo mà đáp lại: "Được, chị bên này cũng chuẩn bị xong hết rồi, ăn xong là có thể đi. Em ăn chưa? Nếu chưa thì cùng nhau ăn một chút."

Tuổi của Lâm Duyệt so với Quý Hựu Ngôn kém đến hơn hai-ba tuổi, là ở vào năm ngoái lúc Quý Hựu Ngôn hơi có chút căn cơ, sau khi cô sa thải trợ lý do người đại diện cũ - Uông Quân Thiền phân cho, thì Lâm Duyệt là trợ lý do chính bản thân cô ký nhận vào.

Quý Hựu Ngôn cư xử hiền hòa với mọi người, tính khí ôn hòa; Lâm Duyệt mới vừa tốt nghiệp, làm việc tuy còn ngây ngô, nhưng nghiêm túc công tác, là một người chân thành. Cho nên hai người đều thưởng thức cách làm người của nhau, sống chung rất hợp phách. Ở kiếp trước, khi Quý Hựu Ngôn bị Đỉnh Phong đóng băng hoạt động một năm, trong công ty ai cũng muốn 'đạp' cô một chân, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lâm Duyệt ở cạnh cô, không rời không bỏ. Vì vậy, kiếp này sau khi sống lại, lúc quyết định rời đi công ty đại diện Đỉnh Phong trước thời hạn một năm, sau khi đã trưng cầu ý kiến của Lâm Duyệt, Quý Hựu Ngôn lại một lần nữa không chút do dự mang theo Lâm Duyệt cùng nhau rời đi.

Tiểu cô nương này tuy có một khuôn mặt loli, lúc cười rộ lên thì ngọt ngào, nhưng giọng nói lại thành thục lạ thường. Lúc ban đầu khi Quý Hựu Ngôn ký nhận cô vào, chính là thích đặc điểm 'ngoại hình loli, giọng nói ngự tỷ' này. Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô sẽ dễ có tâm trạng tốt, nghe giọng nói của cô lại có cảm giác ổn định.

Nghe được Quý Hựu Ngôn gọi cô ăn điểm tâm, Lâm Duyệt lộ ra đôi mắt cười cong cong, vừa vào cửa vừa đáp lại: "Tốt, các quán ăn bên này em cũng không quen, không biết quán nào tốt, cho nên lúc đi ngang qua nhìn thấy cũng ổn là em đều sẽ ghé vào mua một phần. Chị Quý, chị nhìn xem thích món nào thì ăn đi, còn dư lại đưa em là được."

_Quý Hựu Ngôn bây giờ còn thích thêm sự chu đáo của cô.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Lâm Duyệt chở theo Quý Hựu Ngôn, lái xe tới tổng bộ của công ty giải trí truyền thông Nhiễm Văn. Trước mấy ngày, người đại diện - Ngụy Di Chân đã thông báo, trước lúc chính thức tham gia chương trình [Toàn dân đại chế tác], công ty có một cuộc họp ngắn vào buổi sáng cần tham gia.

Công ty giải trí truyền thông Nhiễm Văn là công ty giải trí mới thành lập và phát triển trong gần hai năm nay, nhưng người đại diện Ngụy Di Chân lại không như vậy. Ngụy Di Chân xuất thân từ một gia đình có truyền thống nghệ thuật, có thâm niên mười năm trong nghề, từng làm nên giai thoại khi dẫn dắt ra hai ảnh hậu trong cùng một thời kỳ, từ đó trở thành nhân vật truyền kỳ có một không hai trong nghành. Cho đến hai năm trước, sau khi cùng đại hoa Kỳ Nhuế Hân kết thúc hợp tác, đột nhiên mai danh ẩn tích, truyền kỳ cũng kết thúc.

Vừa đạt được Bạch tượng thị hậu, Quý Hựu Ngôn 'nhảy' một cái trở thành người đứng đầu của tứ tiểu hoa đán, không ký tiếp hợp đồng với công ty lâu đời, của cải phong phú - Đỉnh Phong, mà lựa chọn đi theo Nhiễm Văn - một công ty nhỏ ít người biết đến; công chúng sôi nổi nghị luận, đa số vẫn không hiểu được. Dẫu sao, họ nghe nói số nghệ sĩ dưới trướng của Nhiễm Văn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, có cảm giác tồn tại nhất bất quá cũng chỉ là tiểu minh tinh mười tám tuyến Nguyễn Ninh Vi - nổi tiếng với kỹ thuật diễn cặn bã nên còn có biệt danh "Không Động tỷ"*.

*không động tỷ: chị gái trống rỗng, ý là chỉ được vẻ ngoài.

Nhưng khi đến tin tức tiếp theo, lúc nguồn tin này truyền ra người đại diện tiếp nhận Quý Hựu Ngôn là Ngụy Di Chân, thì tất cả mọi người mới đều có một loại cảm giác hiểu ra chân tướng, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nhiễm Văn có thể mời tới Ngụy Di Chân, xem ra cũng không đơn giản chỉ là một công ty nhỏ ít người biết như bề ngoài của nó. Lòng hiếu kỳ của cộng đồng mạng trong nháy mắt di chuyển từ Quý Hựu Ngôn sang Nhiễm Văn cùng với nữ tổng tài còn rất trẻ - Đào Hành Nhược.

Giống với mọi người, Quý Hựu Ngôn cũng tràn ngập tò mò về Đào Hành Nhược.

Nữ nhân trẻ tuổi này, mặc dù kiếp trước đã hợp tác được ba năm, Quý Hựu Ngôn vẫn không thể nhìn thấu được cô ấy, thậm chí có thể nói là cô không quen thuộc với cô ấy một chút nào.

Kiếp trước, trong lúc Quý Hựu Ngôn bị Đỉnh Phong đóng băng hoạt động một năm, ở thời điểm cô gần như tuyệt vọng thì Đào Hành Nhược đã tự vươn một cành ô-liu* cho cô; rồi sau đó giao cô cho Ngụy Di Chân toàn quyền quyết định và không để ý tới nữa. Sau khi cô sống lại ở kiếp này thì Đào Hành Nhược lại bất ngờ không theo lẽ thường, mà lại tranh thủ sớm một năm tự mình vươn cành ô-liu* cho cô, trước cả lúc cô đến hạn hợp đồng với Đỉnh Phong. Điều này, khiến cho Quý Hựu Ngôn không thể không hoài nghi, ở kiếp trước chẳng lẽ cô quá mức kiêu ngạo, cho nên không nhớ được cái gọi là công ty nhỏ này đã xem trọng cô từ lâu, trước cả khi cô bị đóng băng hoạt động.

*vươn cành ô-liu: giúp đỡ lúc khó khăn.

Mà thời khắc này, sau khi họp xong cuộc họp buổi sáng với Ngụy Di Chân, một mình Quý Hựu Ngôn "được" quan tâm đặc biệt - bị kêu đi đến phòng làm việc của Đào Hành Nhược, thì lúc này sự hiếu kỳ của cô đối với Đào Hành Nhược cũng lên tới đỉnh điểm.

Trong kiếp trước, kể từ lúc ký hợp đồng xong, cô chỉ gặp Đào Hành Nhược được vài lần. Nhưng mỗi một lần gặp mặt Đào Hành Nhược, Quý Hựu Ngôn cũng có thể nhạy cảm mà nhận thấy - kỳ thực Đào Hành Nhược cũng không thích cô. Cho nên, mặc dù kiếp trước Quý Hựu Ngôn không rõ nguyên nhân, cô vẫn căn cứ vào nguyên tắc giảm thiểu phiền toái hết mức có thể, cố gắng tránh gặp mặt Đào Hành Nhược.

Kiếp này, gần như bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, Quý Hựu Ngôn liền có cảm giác ánh mắt của Đào Hành Nhược nhìn cô không giống lúc trước. Như lần này, cũng là lần đầu tiên trong cả hai kiếp mà cô ấy kêu một mình cô đi đến phòng làm việc để gặp mặt nói chuyện.

Mặc dù sẽ xuất hiện hiệu ứng cánh bướm bởi vì cô sống lại, nhưng cũng không đến nổi nhanh chóng như vậy chứ? Quý Hựu Ngôn có chút nghi ngờ.

Nhưng sau khi trải qua gần mười năm rèn luyện trong sự nghiệp diễn xuất, Quý Hựu Ngôn đã học được cách kiểm soát biểu cảm rất tốt. Cho nên, dù trong thâm tâm có một nỗi lo sợ vô hình, trên mặt của Quý Hựu Ngôn vẫn lãnh tĩnh mỉm cười, cô vẫn duy trì lễ phép đối với Đào Hành Nhược.

Đằng sau chiếc bàn xa hoa và chắc chắn, Đào Hành Nhược mặc một chiếc áo sơ mi sọc sang trọng làm bằng lụa được thiết kế chuyên biệt, mái tóc màu mực trông như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, dù cho ai thấy cũng phải cảm thán một câu: "Hảo! Thật là một lãnh mỹ nhân".

"Quý tiểu thư, tôi giữ một mình cô ở lại là bởi vì có chuyện riêng." Sau mấy giây đối mặt, Đào Hành Nhược cũng mở miệng, một giọng nói lãnh đạm xen chút từ tính, không nhanh không chậm truyền ra.

Quý Hựu Ngôn nghe vậy hơi hơi nghiêng đầu, nở nụ cười khéo léo, chờ đợi Đào Hành Nhược nói tiếp. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản với quần jean và ngồi nay ngắn ở đối diện Đào Hành Nhược. Hai tay cô tự nhiên nắm lấy nhau cùng đặt trên đùi của chính mình. Tư thế ngồi duyên dáng nhưng không gò bó. Ống tay áo cô vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như ngọc, trên tay đeo ngay ngắn một chiếc đồng hồ dây màu đen nạm kim cương, giống như khí chất của bản thân cô lúc này vậy - khiêm tốn, trầm ổn, nhưng vẫn khiến cho người khác chú ý.

Không chỉ là ảo giác của hôm ký hợp đồng, Quý Hựu Ngôn quả thật có chút không giống trước. Đôi mắt của Đào Hành Nhược thoáng qua một chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh bị cô ấy che giấu đi.

"Có lẽ cô còn không biết, trong chương trình [Toàn dân đại chế tác], công ty chúng ta không chỉ có một mình cô tham gia, còn có một diễn viên khác - Nguyễn Ninh Vi cũng tham gia." Trong lúc nói, có một chút dịu dàng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của Đào Hành Nhược.

"Chẳng lẽ cô ấy là vị cố vấn then chốt mà tổ chương trình hồi lâu chưa công bố sao?" Quý Hựu Ngôn đột nhiên thu lại nụ cười, cô thẳng sống lưng, hỏi một cách nghiêm túc.

"Không phải." Đào Hành Nhược phủ nhận, "Cô ấy tham gia với tư cách là diễn viên mới tham gia tuyển chọn."

Chân mày của Quý Hựu Ngôn lại giãn ra lần nữa, cô thả lỏng sống lưng, khôi phục lại sự trấn định tự nhiên như lúc đầu.

Đào Hành Nhược không có chú ý tới chút biến hóa đó của cô, mà như đang nghĩ tới chuyện gì, tự nhíu nhíu mày, rồi lại thấp giọng phân phó: "Tôi hi vọng trong lúc thu hình, Quý tiểu thư làm cố vấn, có thể giúp tôi lưu ý Ninh Vi một chút, tốt nhất, cô có thể giúp tôi tìm ra khúc mắc của cô ấy đối với diễn xuất."

Quý Hựu Ngôn sững sốt, chừng hai giây cô mới phản ứng lại, đáp ứng: "Được, Đào tổng cứ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ chú ý nhiều hơn."

Là chủ của công ty, quan tâm sự phát triển của nghệ sĩ dưới trướng, yêu cầu nghệ sĩ có năng lực dưới trướng dìu dắt những người khác một chút, đây là những chuyện thường tình. Nhưng mà, điều Đào Hành Nhược yêu cầu lại là giúp Nguyễn Ninh Vi tìm ra khúc mắc trong lúc thu hình chương trình tuyển chọn?

Bà chủ này có phải quá chu đáo rồi không? Cái yêu cầu này có phải hơi quá tư nhân hay không? Quý Hựu Ngôn không nhịn được mà oán thầm.

A, đúng rồi, lúc nãy Đào Hành Nhược đã nói, cô ấy tìm cô là vì việc tư...

Từ từ, sao chuyện này lại là việc tư? Quan hệ của Đào Hành Nhược với Nguyễn Ninh Vi thân thiết thế sao? Sao cả kiếp trước cô lại không biết chút nào? Sắc mặt của Quý Hựu Ngôn thay đổi mấy lần, không cầm lòng được mà ngẩng đầu lên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Đào Hành Nhược.

Như là nhìn thấu nghi vấn của Quý Hựu Ngôn, Đào Hành Nhược không được tự nhiên mà nhấp môi trong vô thức, rồi sau đó, dùng khuôn mặt poker của cô ấy cố gắng trấn định mà giải đáp: "Ninh Vi là bạn gái của tôi, còn làm phiền Quý tiểu thư chiếu cố giúp tôi một tay."

"... ? ? !" Quý Hựu Ngôn hoàn toàn hóa đá.

"Không Động tỷ" Nguyễn Ninh Vi là bạn gái của Đào Hành Nhược? Đào Hành Nhược không phải là một 'sát thủ' không có cảm tình hay sao? ! Hơn nữa...

Nguyễn Ninh Vi ở kiếp trước, cô ấy còn chết sớm hơn cô mà...

Chết vì tự sát...

Mẫn Nhiên có lời muốn nói:

Quào, có ai ở đây không? Tác giả vội vàng tới jiojio, kể chuyện trước khi ngủ ~φ(>ω<*)

Khẩn trương xoa xoa tay, hy vọng mọi người sẽ thích. Đừng hoảng sợ, là chua chua ngọt ngọt, HE đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net