Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Trước đây, chị và Cảnh lão sư đã từng là người yêu của nhau đúng không?

Hơn bảy giờ tối, Quý Hựu Ngôn và Dương An Nhiên đã hoàn thành buổi tập, họ kết thúc công việc một cách hoàn mỹ. Cảnh Tú vẫn còn đang tập luyện bù cho lúc sáng, nên trong phòng chỉ còn một mình Quý Hựu Ngôn, yên tĩnh và tối tăm.

Quý Hựu Ngôn không mở đèn, ngồi xếp bằng trên sofa, cô đeo tai nghe nghe nhạc, tâm tư miên man trôi xa.

Lúc sáng Diêu Tiêu hỏi cô 'chị thật sự đã chuẩn bị xong chưa?', cô đã nghe ra hàm ý của cô ấy: Chị đã thật sự sẵn sàng để đón nhận những điều khác ngoại trừ ngọt ngào trong tình yêu chưa?

Ngay cả Diêu Tiêu cũng không dám tin tưởng cô, huống chi là người trong cuộc như Cảnh Tú... .

Quý Hựu Ngôn biết rằng, những gì cô đã làm trong quá khứ, thật sự khiến cho người ta rất thất vọng. Nói thẳng ra, nếu không phải cô ôm một tia hi vọng, hi vọng vào sự dịu dàng và tình yêu mà Cảnh Tú đã biểu lộ ra ở kiếp trước, khi nàng mặc kệ hôn lễ, ngàn dặm xa xôi chạy tới sau khi nghe tin cô chết; thì cho dù là sống lại, cho cô một trăm cái mặt, cô cũng không dám làm như chẳng có gì xảy ra mà dây dưa nàng không ngớt  khi gặp lại như thế này.

Quá mặt dày vô sỉ. Quý Hựu Ngôn muốn cắn chính mình vì quá chán ghét bản thân. Nhưng trong khoảnh khắc cô vừa há mồm, năm ngón tay đang nâng lên đã dần dần nắm lại thành quyền, sau đó lại buông xuống.

Cái thói xấu này, theo tâm trạng dần chuyển biến tốt ở kiếp trước thì cô cũng đã từ bỏ nó.

Cô ngửa đầu tựa vào lưng ghế sofa mà thở ra một hơi thật dài, sau đó cô duỗi tay lấy điện thoại, muốn mượn âm nhạc để thư giãn cảm xúc một chút, đúng lúc này trên màn hình có một cái cửa sổ pop-up của WeChat nhảy ra.

Là của Nguyễn Ninh Vi gửi cho cô, nói rằng đã đến Lăng Châu, cô ấy lập tức sẽ tới khách sạn và hỏi nên đưa đồ cho cô bằng cách nào.

Quý Hựu Ngôn ngồi dậy, suy nghĩ một chút rồi trả lời lại. Sau đó, cô gọi điện thoại nhờ Lâm Duyệt xuống đón và dẫn Nguyễn Ninh Vi lên phòng gặp mình bằng lối đi nội bộ.

Thật ra, cô cũng có thể trực tiếp để cho Lâm Duyệt đi gặp Nguyễn Ninh Vi lấy đồ rồi rời đi, nhưng Quý Hựu Ngôn cảm thấy như vậy quá kênh kiệu và có phần coi thường người khác. Dẫu gì cũng do cô làm phiền người ta.

Ở kiếp trước, Nguyễn Ninh Vi luôn nổi tiếng với biệt danh Không Động tỷ và kỹ thuật diễn 'cặn bã'. Trong giới giải trí hiện nay, bạn có thể không có kỹ năng diễn xuất, nhưng bạn không thể không có độ phổ biến, hay nói cách khác là không có duyên với khán giả. Nếu không có kỹ thuật diễn thì bạn còn có thể nỗ lực luyện tập, nhưng nếu không có duyên với khán giả thì bạn cũng chỉ có thể bị gọi là "Cút khỏi giới giải trí".

Nguyễn Ninh Vi khá thảm, cô ấy không có cả hai thứ trên. Cô ấy làm việc chăm chỉ, là người khiêm tốn, tướng mạo cũng dịu dàng hiền thục, điểm đen duy nhất của cô ấy là không có kỹ năng diễn xuất. Một diễn viên không có kỹ năng diễn xuất thì cũng không phải là hiếm thấy trong giới giải trí, theo đó, lẽ ra cô ấy không tới nỗi bị công kích đến mức làm gì cũng thành sai như vậy. Nhưng có lần khi Nguyễn Ninh Vi đảm nhiệm vai chính thì có tin đồn cô ấy dùng tư bản để cướp vai của một tiểu hoa đán nổi tiếng nào đó, tiểu hoa còn ở nơi đầu sóng ngọn gió mà đăng một cái Weibo tự thị nhi phi* thương thân trách phận, làm cho fan vô cùng xót xa, kích động đứng lên đòi lại công đạo cho tiểu hoa. Từ đó, Nguyễn Ninh Vi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục*.

*tự thị nhi phi: trông thì giống thật nhưng thật ra là giả.

*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp cũng không thể trở lại được.

Quý Hựu Ngôn và Nguyễn Ninh Vi dầu gì cũng chung một công ty, nghe Lâm Duyệt nói lại rằng, hoàn toàn là do cái đoàn phim kia cố tình lan truyền tin đồn, tự biên tự diễn để tạo đề tài thu hút dư luận, còn tiểu hoa đán bị loại khỏi vai diễn đó, vì cô ta thấy Nguyễn Ninh Vi chỉ là một diễn viên mười tám tuyến dễ ức hiếp, nên giậu đổ bìm leo, đi theo bán thảm để kéo thêm fan hâm mộ.

Khi một người đã nhìn bạn không vừa mắt, thì dù cho bạn có tốt đến đâu, người đó cũng có thể 'từ trong trứng gà mà lựa ra xương'. Huống chi là cả một đám người; vả lại Nguyễn Ninh Vi thực sự không có kỹ năng diễn xuất. Cho nên từ đó về sau, Nguyễn Ninh Vi từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ phong cách sống cho đến thái độ làm việc, đều bị những lời nói vô căn cứ, hoàn toàn bịa đặt, hắc* cho thành than. Nguyễn Ninh Vi chịu đựng tất cả, cô ấy chưa bao giờ biện minh, giải thích cho bản thân trước công chúng.

Cho đến khi... cô ấy lấy cái chết tạ mạc*.

Cái chết của Nguyễn Ninh Vi làm chấn động làng giải trí, trên internet có rất nhiều người bắt đầu hối lỗi và quay sang chỉ trích lại việc bạo lực mạng lúc trước, nhưng vẫn còn không ít người có giọng điệu coi thường, chế nhạo rằng đây hẳn là một lần hot nhất trong cuộc đời của Nguyễn Ninh Vi. Mãi đến mấy ngày sau, truyền thông mới đưa ra ánh sáng chuyện Nguyễn Ninh Vi khi còn sống vẫn luôn lặng lẽ làm từ thiện, thu nhập từ công việc của cô ấy, ngoại trừ các chi phí sinh hoạt cần thiết để lại cho mẹ an hưởng tuổi già, thì hầu hết phần còn lại đều được quyên góp để xây dựng trường học, thư viện và còn tài trợ cho rất nhiều trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.

Đến lúc này, những kẻ giễu cợt đều lặng ngắt như tờ.

Sau đó, truyền thông đồng loạt đổi chiều gió, thương tiếc tưởng niệm, kiểm điểm nhận lỗi, quả là chân thành tha thiết làm người cảm động.

*hắc: bôi đen, nói xấu, công kích người khác.

*tạ mạc: chào cảm ơn (thường dùng cho diễn viên ra sân khấu chào cảm ơn khán giả).

Quý Hựu Ngôn chứng kiến toàn bộ quá trình, đối với một số người lúc trước thì ngạo mạn lúc sau lại cung kính như vậy, cô chỉ cảm thấy vừa nực cười, vừa thương hại. Sau khi cảm khái xong, cô lại càng kính phục Nguyễn Ninh Vi, một người phải có tấm lòng thế nào, mới có thể vẫn luôn âm thầm lặng lẽ mà đi yêu thương giúp đỡ người khác trong khi bản thân lại đang gánh chịu vô số ác ý của người đời như thế.

Một ít hạng người mua danh bán tiếng, họ làm từ thiện cũng như diễn trò; nhưng Nguyễn Ninh Vi, dù cho ở trong tình cảnh gian nan như vậy, cô ấy cũng chưa từng tiết lộ mảy may, chưa từng mượn nó đến tẩy trắng cho mình.

Làm từ thiện chân chính, là làm cho tâm của mình xem. So sánh như thế mới thấy được Nguyễn Ninh Vi quả thật là cao thượng hơn nhiều.

Cho nên, Quý Hựu Ngôn không muốn thất lễ với Nguyễn Ninh Vi, chí ít, cô cảm thấy Nguyễn Ninh Vi cũng được xem là một người đáng giá để tôn trọng.

Âm thanh thẻ cảm ứng mở cửa phòng cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Hựu Ngôn, cô ngẩng đầu lên, liền trông thấy Lâm Duyệt đẩy cửa ra và gọi một nữ nhân mảnh mai, dịu dàng xinh đẹp vào cửa: "Chị Ninh Vi, mau vào đi. Chị Quý, bọn em đến rồi."

Quý Hựu Ngôn buông bình trà trong tay xuống, cô đứng lên và tiến lên vài bước tỏ ý nghênh đón.

Nguyễn Ninh Vi tự mình kéo rương hành lý, theo sau Lâm Duyệt tiến vào. Nhìn thấy Quý Hựu Ngôn, cô cong cong mặt mày và lộ ra một nụ cười điềm đạm: "Chị Quý, chào chị, em là Nguyễn Ninh Vi. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Quý Hựu Ngôn bình tĩnh quan sát Nguyễn Ninh Vi vài lần, cô cảm thấy so với trên màn ảnh thì Nguyễn Ninh Vi ở ngoài đời càng thanh tú ôn hoà hơn mấy phần, ánh sáng trong mắt sạch sẽ thuần khiết, khiến cho người ta cảm thấy dễ gần.

Rất khó có thể tưởng tượng một người thanh tú hoà nhã như vậy lại dứt khoát đi lên tuyệt lộ vào hai năm sau.

Quý Hựu Ngôn thu lại tâm tư, cô tự mình giúp Nguyễn Ninh Vi kéo hành lý sang bên cạnh, rồi hiền hoà nói đùa: "Khách khí rồi, tôi cũng chỉ mới vừa có chút danh tiếng trong năm nay mà thôi?" Cô một bên mời Nguyễn Ninh Vi ngồi xuống, một bên quở trách Lâm Duyệt: "Sao em lại không giúp đỡ chia sẻ hành lý vậy." Giọng điệu cũng không nghiêm khắc, hiển nhiên cũng chỉ là lời nói khách sáo.

Lâm Duyệt còn chưa kịp giải thích, Nguyễn Ninh Vi đã giành trước mà biện hộ giúp: "Là do em không muốn làm phiền Tiểu Duyệt, hành lý cũng không quá nặng, để em tự kéo là được rồi."

Lâm Duyệt ngồi ở một bên, biết vâng lời không có biện giải, bộ dáng khôn khéo hợp lòng người.

Quý Hựu Ngôn vốn cũng không phải thật sự muốn trách cứ Lâm Duyệt, cô liền theo lời Nguyễn Ninh Vi mà bỏ qua chuyện này. Cô rót đầy một tách trà nhỏ và đưa tới trước mặt Nguyễn Ninh Vi, quan tâm nói: "Đã ăn cơm tối chưa? Trà Phổ Nhĩ*, uống cho ấm áp thân thể." Vừa nói, cô cũng đưa cho Lâm Duyệt một tách.

*trà Phổ Nhĩ: một loại trà được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh.

"Em đã ăn lúc ở trên máy bay rồi." Nguyễn Ninh Vi khẽ cúi đầu ngửi hương trà, sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ.

Lâm Duyệt bận rộn nửa ngày, đang khát khô cả miệng, nên cô liền nâng tách trà lên và uống cạn trong một hơi, kết quả, bị nóng đến mức hít mạnh một cái.

Biểu cảm hài hước, một sự tương phản vô cùng thê thảm với dáng vẻ đoan trang diễm lệ của Nguyễn Ninh Vi. Khiến cho cả Quý Hựu Ngôn và Nguyễn Ninh Vi đều nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

"Uống như trâu." Quý Hựu Ngôn ghét bỏ.

"Em khát mà, nước khoáng quá lạnh, lúc em đi ra ngoài thì nước chỉ mới vừa được đun xong, chưa có uống được." Lâm Duyệt ngọng nghịu nói.

Quý Hựu Ngôn thở dài. Là cô vô ý chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của Lâm Duyệt, rồi lại buồn cười nói: "Nói như thể chị đây hà khắc lắm vậy, không để cho em kịp uống một ngụm nước. Chỗ chị cũng không có chuyện gì nữa, em đi về nghỉ ngơi trước đi, đi mà uống nước của em đi."

"Chị Quý..." Lâm Duyệt có chút làm nũng nói.

"Thật đó, em yên tâm trở lại chăn ấm đi, nếu mà có việc thì chị sẽ gọi lại cho em." Quý Hựu Ngôn tốt tính nói.

Thấy cô nói nghiêm túc đến như vậy, Lâm Duyệt cũng yên lòng, lại ngồi thêm mấy phút, sau đó mới nghe lời mà cười hì hì rời đi.

Nguyễn Ninh Vi vẫn luôn cười híp mắt nhìn Quý Hựu Ngôn và Lâm Duyệt tương tác qua lại với nhau, thỉnh thoảng cô mới hàn huyên vài câu.

Sau khi Lâm Duyệt rời đi, Nguyễn Ninh Vi mới trầm ngâm mà cảm thán: "Chị Quý quả thật thân thiện gần gũi giống như em nghĩ." Nói xong, không đợi Quý Hựu Ngôn phản ứng, cô liền đứng dậy đi đến rương hành lý ở cạnh tường, lấy ra một cái túi giấy, sau đó quay lại đưa cho Quý Hựu Ngôn: "Quà gặp mặt dành cho chị Quý. Đây cũng không phải là thứ quý giá gì, chị Quý đừng chê cười."

Quý Hựu Ngôn nhận nó bằng cả hai tay, cô cười hỏi: "Tôi có thể mở ra nhìn một chút được không?"

"Có thể nha." Nguyễn Ninh Vi sảng khoái đáp ứng.

Món quà được đóng gói tinh xảo, nhưng cũng không khó để mở ra. Mở không đến ba lần, Quý Hựu Ngôn đã thấy được thứ đáng yêu tinh xảo ở bên trong——một chiếc bình giữ nhiệt phiên bản giới hạn rất nổi danh.

Nguyễn Ninh Vi dường như có chút ngượng ngùng, thẹn thùng nói: "Xem dự báo thời tiết thấy sắp tới sẽ ngày càng lạnh hơn, cho nên em nghĩ chị Quý có thể sẽ dùng đến nó."

Quý Hựu Ngôn chân thành nói: "Có lòng, tôi thực sự cần nó, lúc đến đây tôi quên suy xét tới, cho nên không mang theo nó. Bất quá..." Tầm mắt cô dời sang, nhìn đến táo đỏ và câu kỷ tử đặt cạnh bình, có chút dở khóc dở cười.

"Xem ra, tôi thực sự đã đến độ tuổi cần phải dưỡng sinh rồi."

Nguyễn Ninh Vi vội vàng xua tay, mất tự nhiên mà nói: "Chị Quý, chị đừng hiểu lầm, em vốn dĩ muốn tặng lá trà, nhưng lúc thu thập thì bị Đào tổng nhìn thấy, chị ấy nói, tốt hơn là nên tặng cái này."

Quý Hựu Ngôn bật cười, có nên khen Đào Hành Nhược thật là một người thực tế không đây? Có điều, cô không cẩn thận mà chú ý sai, qua câu đó trọng điểm của cô lại dừng ở mối quan hệ thân mật của Nguyễn Ninh Vi và Đào Hành Nhược.

Lòng hiếu kỳ rục rịch trỗi dậy.

Nguyễn Ninh Vi hoàn toàn không nhận thấy được, tiếp tục nói: "Em nghe Đào tổng nói chị Quý đang ở cùng Cảnh lão sư, nên em đã chuẩn bị luôn hai phần quà giống nhau, nếu Cảnh lão sư đi vắng, vậy em có thể làm phiền chị Quý chuyển cho chị ấy giúp em không?"

Quý Hựu Ngôn tất nhiên không chối từ. Cô nhìn vào khuôn mặt hiền lành đến dễ gạt của Nguyễn Ninh Vi, không kìm được lòng hiếu kỳ mà ngập ngừng nói: "Khụ khụ, tôi... Ninh Vi, tôi hỏi em một vấn đề nha, nếu mà em thấy không tiện thì cũng có thể không cần trả lời."

"Mối quan hệ giữa em và Đào tổng, là tình yêu sao?" Cô thực sự có chút không dám tin Đào Hành Nhược lại có người yêu, hơn nữa người đó lại là Nguyễn Ninh Vi. Nếu đó là sự thật, thì khả năng nắm bắt thông tin của cô ở kiếp trước cũng quá hạn hẹp rồi.

Gò má trắng nõn của Nguyễn Ninh Vi hơi chút ửng hồng, cô ấy nháy nháy mắt, ranh mãnh hỏi ngược lại: "Chị Quý, vậy sau khi em trả lời xong vấn đề này của chị, thì chị có thể cũng trả lời lại cho em một vấn đề được không?"

Quý Hựu Ngôn chần chờ không đáp, Nguyễn Ninh Vi liền nói thẳng: "Chị Quý, trước đây chị và Cảnh lão sư đã từng là người yêu của nhau đúng không?"

Quý Hựu Ngôn dời đi ánh mắt, lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Dựa vào trực giác, cô tin rằng Nguyễn Ninh Vi là một người đáng tin cậy, có thể quen thân; nhưng suy cho cùng chuyện này vẫn liên quan đến việc riêng của Cảnh Tú, cô cũng không xác định liệu Cảnh Tú có sẵn lòng để cho Nguyễn Ninh Vi biết hay không.

Nhưng thấy Quý Hựu Ngôn không phủ nhận ngay, điều này cũng xem như đã giải thích rõ vấn đề. Nguyễn Ninh Vi giỏi đoán ý người, cho nên cũng không tra cứu thêm, cô trả lời: "Em và Đào tổng... Tạm thời xem như người yêu đi." Có một sự không xác định vô hình trong giọng nói của cô ấy.

Nguyễn Ninh Vi nghiêng nghiêng đầu, làm dịu không khí mà nói: "Sở dĩ em hỏi như vậy, là bởi vì trước đây em là fan CP của chị với Cảnh lão sư." Cô xoa tai một chút, nhỏ giọng thẳng thắn: "Em còn cắt ghép rất nhiều video đồng nhân* của hai chị, thậm chí còn từng viết tiểu thuyết đồng nhân. Nhưng mà em vẫn luôn rất biết giữ chừng mực, cũng chỉ 'chèo CP' trong một phạm vi nhỏ mà thôi. Chị Quý, chị đừng tức giận."

Quý Hựu Ngôn ngẩn ra.

"Hả?"

*đồng nhân: được hiểu đơn giản là lấy nhân vật, bối cảnh từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình đã có sẵn từ trước hoặc người thật ở ngoài đời, để viết truyện, ghép video...

Mẫn Nhiên có lời muốn nói:

Quý lão sư liếc mắt đưa tình: Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến chính là cùng với chị hảo hảo dưỡng sinh.

Cảnh Tú: . . . (Thu chân lại, âm thầm tăng nhiệt độ của bồn ngâm chân lên).

Quý lão sư: Nóng nóng nóng nóng! Em sai rồi. Quạc quạc quạc!!!

Cảnh Tú cười trộm.

.

Ha ha ha, xoa xoa một chút những tiểu khả ái đáng thương đã báo danh đúng giờ trong phần bình luận ngày hôm qua, không sao cả, sắp đến năm mới rồi, chúng ta phải có lòng tin! O(∩_∩)O

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net