Chương 5: Tựa như một con mèo nhỏ cáu kỉnh xù lông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi nói xong câu nói kia, Cảnh Tú liền thản nhiên mà xoay người rời đi, để lại một bóng lưng cao ngạo cho Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, có một sự ưu thương dần dần xuất hiện giữa hai hàng lông mày. Cô máy móc mà rửa tay, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói vừa nãy của Cảnh Tú.

Những lời này của Cảnh Tú là có ý gì đây?

Cô ấy là đang chán ghét tư thái gặp dịp thì chơi của mình ở trên bàn rượu sao? Quý Hựu Ngôn nhìn chằm chằm vào gương, thử cong cong khóe môi, bỗng nhiên chợt cảm thấy gương mặt tươi cười đầy giả tạo này của mình trở nên xa lạ đến đáng sợ.

Đúng thật là rất xấu xí, cô cũng căm ghét bộ dạng này của bản thân. Đôi môi mỏng của Quý Hựu Ngôn mím lại thành một đường, vẽ một chữ X thật to ở trong gương.

Chẳng qua... Ở kiếp trước, sau khi cô rời khỏi sự che chở âm thầm của Cảnh Tú, cô mới hiểu được cái giới giải trí này tàn khốc đến mức nào.

Ở trong giới này, khi gặp những loại trường hợp này, nếu chỉ uống vài ly để xã giao một chút thì cũng xem như may mắn lắm rồi. Tính ra, người đại diện Ngụy Di Chân này cũng là một người ngay thẳng chính trực, rất săn sóc cô. Nhưng việc cô ấy có thể làm được cho cô cũng chỉ là tận lực giúp cô giảm bớt những buổi xã giao không cần thiết và tuyệt đối sẽ không để cho cô giống như hai người nam, nữ trẻ tuổi kia - sau khi kết thúc bữa tiệc, vẫn phải mỉm cười, tiếp tục "Xã giao".

Suy cho cùng, bây giờ cô vẫn chưa thể có năng lực để đứng ngoài những chuyện này giống như Cảnh Tú được.

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn dần ảm đạm, tâm tư cuồn cuộn, nhất thời hồi tưởng lại rất nhiều chuyện không vui trong quá khứ. Nhưng ngay sau đó, cô ngăn lại dòng suy nghĩ đang sắp trôi theo chiều hướng tiêu cực kia của mình, lập tức xoay chuyển ý nghĩ để trấn an chính mình: Dù thế nào đi nữa, lần này cũng có thể coi như là Cảnh Tú đã chủ động phản ứng lại cô.

Cô chỉnh lại lớp trang điểm, đứng tại nơi Cảnh Tú vừa mới đứng lúc nãy, cô nhắm mắt lại, cảm thụ lấy hương thơm thoang thoảng đã gần như không còn tồn tại mà Cảnh Tú lưu lại trong không khí kia, lộ ra một nụ cười ngây ngô.

"Khụ..." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng tằng hắng đầy lúng túng.

Cả người Quý Hựu Ngôn run lên một cái, không kịp che giấu sự hoảng loạn, giật mình mở mắt ra và ngay sau đó cô nhìn thấy gương mặt đang cố nhịn cười của Diêu Tiêu. Diêu Tiêu vừa đi vào vừa giả bộ vô tội hỏi cô: "Chị Quý, chị... đang làm gì vậy?"

Dù là người đã quen che đậy cảm xúc như Quý Hựu Ngôn, cũng không tránh khỏi mà đỏ mặt tía tai. Cô hắng giọng một chút để giảm bớt cảm giác lúng túng, sau đó liền dùng tư thế hai cánh tay chéo nhau, giơ lên rồi hạ xuống, làm bộ tự nhiên mà nói: "À, không có gì, tôi đang hoạt động một chút cho tỉnh rượu."

Diêu Tiêu bĩu môi, trong ánh mắt rõ ràng là vừa buồn cười vừa nghi ngờ. Hoạt động gân cốt có cần cười phơi phới như chị không?

Quý Hựu Ngôn âm thầm giận Diêu Tiêu một chút, mặt càng nóng lên. Coi như nhìn không thấy sự chế nhạo của Diêu Tiêu, cô cầm túi lên, giả vờ bình tĩnh nói: "Vậy tôi đi trước đây."

Cô đi được hai bước, như đang suy nghĩ điều gì đó, lại thay đổi chủ ý, bổ sung: "Không được phép nói chuyện này với người khác."

Diêu Tiêu "Xì" cười ra tiếng, nghiêm túc đáp ứng: "Được rồi, em sẽ không nói cho ai hết."

Cô ấy đã hứa chân thành như thế, ngược lại làm cho Quý Hựu Ngôn có chút tiếc nuối. Cô xoay người lại, đi trở về chỗ ngồi, ai oán oán thầm: Diêu Tiêu, em chính là có nhược điểm này - quá thành thật! Không hiểu giấu đầu hở đuôi là gì sao?! Chả lẽ chị Cảnh của em là người khác sao? Ngốc quá ngốc!

Bởi vì không nghĩ ra được ý tứ ẩn giấu bên trong câu nói vừa nãy của Cảnh Tú là gì, nên lúc trở lại bàn rượu, Quý Hựu Ngôn đối với việc bị người khác mời rượu cũng đã không còn dám dung túng như lúc trước nữa.

Sau vài lần từ chối, cô làm như lơ đãng mà liếc trộm Cảnh Tú một cái, bất ngờ nhận ra đường nét khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của Cảnh Tú từ lúc gặp lại đến giờ, dường như đã dịu lại rất nhiều, khí tràng lạnh như băng quanh người nàng cũng trở nên nhu hòa hơn trước.

Quý Hựu Ngôn nhìn con cua lớn trên đĩa của Cảnh Tú một chút, lại tiếp tục nhìn gò má như ngọc của nàng, có sự dịu dàng và cưng chiều chợt lóe qua trong mắt cô.

Ăn thật vui vẻ nha ~

"Tiểu Ngôn à, em không thể lại từ chối một ly rượu này của anh Vương đây nữa nhé." Mang theo một tiếng nấc rượu, giọng nam chán ghét ngả ngớn giống như ruồi nhặng lại một lần nữa vang đến tai Quý Hựu Ngôn.

Nam nhân kia tựa hồ thật sự có chút say, thậm chí còn chuẩn bị đứng lên vòng tới bên cạnh Quý Hựu Ngôn, bị Ngụy Di Chân ở một bên tỉnh bơ kéo lại.

"Vương tổng, phải nếm thử rượu ngon và các món ăn ngon nha. Từ từ mà uống, trước đến nếm thử xem nước sốt đặc biệt mà tôi vừa làm cho ngài xem thế nào." Ngụy Di Chân tươi cười dùng đũa chung để gắp một miếng thịt dê được cắt sẵn, chấm sốt, đích thân đưa đến trong bát giúp ông ta.

Nam nhân quả nhiên dừng lại động tác đứng dậy, hưởng thụ mà gắp lên miếng thịt dê Ngụy Di Chân đưa đến, một bên nói: "Vậy tôi phải nếm thử một chút", một bên lại dùng ánh mắt đảo quanh người Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn không chịu được sự quấy nhiễu này, đáy lòng không kiên nhẫn mà khinh thường mấy lần.

Trong lúc cô nghiêng đầu né tránh tầm mắt đó, thì đột nhiên vô tình mà đụng phải ánh mắt của Cảnh Tú.

Còn chưa kịp phân rõ cảm xúc trong mắt nàng, Cảnh Tú liền bình tĩnh thản nhiên cúi đầu, tiếp tục nhấm nháp thức ăn trên đĩa của mình.

Nàng có phải là đang nhìn mình không? Quý Hựu Ngôn do dự. Cô quay đầu lại, nhìn thấy họ Vương kia đã ăn xong thịt dê, giơ lên ly rượu, lại muốn đi tới.

Ngụy Di Chân nhìn cô bất đắc dĩ, biểu thị cô ấy đã cố hết sức nhưng vẫn không giúp được. Quý Hựu Ngôn nhíu nhíu mày, dư quang lại lần nữa quét sang Cảnh Tú đang thờ ơ bên cạnh, cô cắn cắn môi, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm.

Cô lộ ra nụ cười uyển chuyển, chớp thời cơ trước khi Vương Vịnh định nói thêm vài lời ép rượu, cô một nửa là trêu đùa, một nữa bất đắc dĩ mà thoái thác: "Vương tổng, tôi thật sự không thể uống thêm được, uống nữa sẽ phải ngã xuống mất. Ai, tôi say không quan trọng, nhưng là tôi uống say rồi thì trạng thái sẽ không tốt, lỡ đâu nửa đêm náo loạn, làm phiền đến Cảnh lão sư thì thật không hay."

Dứt lời, cô mang theo bộ mặt tươi cười cùng trái tim bất an thấp thỏm mà nhìn về phía Cảnh Tú - người cũng đang nhìn cô chằm chằm bởi vì đột nhiên bị đề cập. Cô và Cảnh Tú nhìn nhau, sau khi xác nhận trong mắt nàng không có phiền chán và phản cảm, cô mới tiếp tục nở nụ cười, thử thăm dò: "Mọi người không biết, trước kia tôi đã ở cùng một phòng ký túc xá với Cảnh lão sư khi tham gia chung chương trình. Lúc Cảnh lão sư ngủ không ngon, thì đặc biệt..." Cô cố ý mại ra một cái nút.

Người đầu tư trẻ tuổi kia liền kích động tiếp đón: "Có gì đặc biệt vậy?" Hắn ta cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đại mỹ nhân lạnh như băng này.

Nụ cười của Quý Hựu Ngôn càng sâu hơn một chút, lấy lòng mà hỏi ý Cảnh Tú: "Cảnh lão sư, chuyện này có quá phá hỏng hình tượng của chị hay không?"

Cảnh Tú biết Quý Hựu Ngôn là một người có chừng mực, chuyện có thể nói ra cũng bất quá chỉ là những câu chuyện vô hại, không ảnh hưởng gì đến ai mà thôi. Nàng chỉ là kinh ngạc, kinh ngạc Quý Hựu Ngôn lại chủ động nhắc tới nàng, muốn dựa vào nàng để giải vây cho cô ấy.

Nàng thu lại ánh mắt đang nhìn kỹ Quý Hựu Ngôn của mình, lắc lắc chiếc ly trong tay, bên môi nở nụ cười như có như không, đáp lại đầy hứng thú: "Cô nói đi, tôi cũng rất tò mò, bộ dạng lúc ngủ không ngon của tôi ở trong mắt cô là như thế nào?" Coi như nàng đã cho Quý Hựu Ngôn thể diện.

Quý Hựu Ngôn thấy nàng chịu phối hợp với mình, bỗng dưng cảm thấy trong lòng có hơi nóng lên.

Sẽ đặc biệt đáng yêu nha, tựa như một con mèo nhỏ cáu kỉnh xù lông, khiến cho người ta muốn vuốt ve cưng nựng. Trong lòng cô thầm trả lời Cảnh Tú, ngoài miệng lại đáp: "...sẽ đặc biệt... Dũng mãnh."

Cô miêu tả sinh động như thật: "Không biết Cảnh lão sư có còn nhớ hay không, lúc mới vừa bắt đầu ghi hình chương trình, tất cả mọi người còn chưa quen. Phòng ký túc xá ở cách vách hơn nửa đêm vẫn náo loạn không ngủ, làm cả phòng của chúng ta đều bị đánh thức. Tất cả mọi người đều ngượng ngùng không dám đi nhắc nhở, Cảnh lão sư sượt một cái ngồi dậy, hùng hùng hổ hổ đi gõ cửa căn phòng sát vách kia và bô bô mà nói một tràng tiếng Pháp, làm phòng cách vách sợ đến mức không dám ồn ào nữa.

Quá khứ hiện lên rõ ràng trước mắt, đáy mắt của Quý Hựu Ngôn đong đầy hoài niệm.

"Ha ha ha ha, tức đến mức nói tiếng mẹ đẻ luôn à?" Người đầu tư họ Phan kia bật cười.

Tầm mắt của Vương Vịnh rốt cuộc dời đi, chuyển đến trên người Cảnh Tú: "Không nhìn ra Cảnh lão sư còn có lúc như vậy nhỉ?"

Cảnh Tú không tỏ rõ ý kiến, nàng nhìn Quý Hựu Ngôn một chút, khuôn mặt nàng có ý cười nhẹ nhàng lan tỏa, như phù dung chớm nở, đẹp đến mức làm mọi người kinh ngạc.

Nàng chống cằm, khẽ trêu ghẹo: "Vậy cô ấy có thể còn không biết, tôi hiện tại càng hung hãn, nếu bây giờ mà cô ấy náo loạn đánh thức tôi, có khả năng tôi sẽ lấy gối đánh cô ấy."

Dường như nhìn thấy lớp tuyết ngày Đông dần tan rã, trái tim của Quý Hựu Ngôn đã bị sự khoan dung và dịu dàng ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh băng của Cảnh Tú làm cho tan chảy.

Cô cố kìm nén sự chua xót và cảm động trong lòng, nặn ra một nụ cười, khoa trương chắp tay xin tha: "Tất cả mọi người đều nghe thấy phải không, Vương tổng, Cảnh lão sư đã rào đón như thế rồi, tôi thật sự không thể uống nữa, mọi người thủ hạ lưu tình mà giúp tôi giữ lại cái mạng nhỏ này đi."

Kiều nhan, nhuyễn ngữ*, cho dù là ai cũng đều không thể chịu được mà thỏa hiệp, nhất thời, trên bàn rượu đều cười thành một tràng.

*Kiều nhan, nhuyễn ngữ: nhan sắc xinh đẹp, giọng nói mềm mại.

Cảnh Tú đã phối hợp đỡ lời cho Quý Hựu Ngôn, qua đó mọi người thấy được thái độ của nàng có phần muốn giúp Quý Hựu Ngôn chắn rượu. Không phải không thể trêu chọc, chỉ là không cần thiết như vậy.

Các nam nhân biết được bối cảnh của Cảnh Tú, ở trong lòng tự khuyên chính mình, quên đi, dù sao cũng không còn gì để chơi nữa, trong đầu họ có so đo, quả nhiên sau đó cũng không còn người nào không thức thời mà đi ép rượu Quý Hựu Ngôn nữa.

Kim đồng hồ chỉ đến 10 giờ, sau cuộc vui, bữa tiệc cũng rốt cuộc tàn.

Cả bữa tiệc, Cảnh Tú không dính một giọt rượu, là người tỉnh táo nhất. Tiệc vừa tan, Quý Hựu Ngôn vẫn còn ở cửa để cùng Ngụy Di Chân đưa tiễn những người đầu tư còn tỉnh táo, chưa kịp hỏi thăm xem Cảnh Tú có cần quá giang hay không, thì Cảnh Tú đã đỡ Diêu Tiêu - người đang có chút men say, đi trước một bước.

Mặt ngoài Quý Hựu Ngôn lựa ý hùa theo Ngụy Di Chân đang nói cười bên cạnh, nhưng ánh mắt của cô lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa dần của Cảnh Tú, có hơi thất thần.

Chờ đến lúc vào trong xe, Ngụy Di Chân tháo xuống mắt kính, xoa xoa huyệt thái dương, muốn nói vài câu với Quý Hựu Ngôn thì mới nhận ra hình như cô đã không tập trung từ lúc Cảnh Tú vừa rời đi.

"Nghĩ gì thế? Hồn vía lên mây rồi!" Ngụy Di Chân từ trong túi xách lấy ra một tấm vải lau kính và tùy ý hỏi.

Quý Hựu Ngôn thu tâm tư lại, lắc lắc đầu, qua loa mà nói: "Không có gì, khả năng là uống nhiều quá, có chút đau đầu, cho nên để đầu óc trống rỗng một chút."

Ngụy Di Chân thấy cô không muốn nhiều lời, cũng không ép buộc, thuận miệng trêu chọc: "Vậy cho nên em cần phải cảm ơn Cảnh Tú, bằng không thì lúc này đầu của em sẽ càng đau hơn."

Sau khi nói xong, Ngụy Di Chân chợt nhớ tới tin tức từng nghe thấy lúc trước, cảm thấy mình có lẽ đã nói sai, lúng túng ho khan hai tiếng, sửa chữa: "Buổi chiều tôi cùng với Trần Đức Sinh đã bàn qua, lần này an bài chỗ dừng chân chỉ do hoàn cảnh bất đắc dĩ mà thôi. Không ai trong số chúng tôi có ý định muốn xào lại chuyện của em và Cảnh Tú, em cũng thấy đó, bên truyền thông vẫn gió êm sóng lặng. Sau khi chương trình bắt đầu, sẽ không xuất hiện các bài báo liên quan, tuy nhiên có khả năng là cũng không tránh khỏi việc có một ít tin đồn tự phát xuất hiện. Nhưng em đừng lo, bên này chúng tôi sẽ ngăn chặn."

Quý Hựu Ngôn nhìn cảnh đêm đang nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, mím mím môi, im lặng giây lát, trầm giọng nói: "Không sao, chỉ cần chúng ta không chủ động xào, những chuyện còn lại cũng không cần phải để ý quá mức."

Ngụy Di Chân sửng sốt một chút, dừng lại động tác lau kính, có chút kinh ngạc nhìn Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn nhìn thấy ánh mắt đó của Ngụy Di Chân từ hình ảnh phản chiếu của cửa kính, quay đầu cười nhạt: "Tại sao lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn em?"

Nguỵ Di Chân cong cong khóe môi, trả lời: "Nếu em không ngại, thì đương nhiên việc che giấu tin tức  không tốt bằng việc để cho tin tức tự do phát triển. Dù sao cũng không gây nên sóng to gió lớn gì, nếu như có phương hướng dẫn dắt chính xác còn có thể giúp em có thêm chút nhiệt độ. Chỉ có điều..."

Ngụy Di Chân nói thẳng: "Lúc tôi tiếp nhận em, tôi đã điều tra và tìm hiểu kỹ về em, theo như  biết, từ sau khi em chính thức ra mắt, vẫn luôn cố gắng rũ sạch mọi quan hệ của em với Cảnh Tú, cũng rất để ý các tin đồn nói em ôm đùi, cọ nhiệt. Hai năm qua hai người bọn em thật sự cắt đứt liên lạc, em còn thường xuyên bị truyền ra nhiều scandal với các sao nam, thì hầu như những chuyện năm đó đã phai nhạt hoàn toàn trong ký ức của mọi người. Bây giờ em không sợ một khi không cẩn thận, thì những chuyện trước đây sẽ bị đào ra hay sao?"

Quý Hựu Ngôn nhìn sang nơi khác, kinh ngạc ngắm nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, cô dường như lại trông thấy khuôn mặt của Cảnh Tú của những năm đó, một lần lại một lần miễn cưỡng gượng cười.

Trái tim, lại bắt đầu đau đớn âm ỉ.

Một hồi lâu, Ngụy Di Chân nghe thấy cô cười khổ một tiếng, nụ cười tràn đầy tự giễu và bi ai: "Đó là vì, trước đây em ngốc...".

Mẫn Nhiên có lời muốn nói:

Cám ơn các tiểu khả ái đã bình luận, yêu các ngươi (づ  ̄3 ̄) づ╭?~

Cám ơn bình luận dài của tiểu khả ái 'tỷ tỷ', "Đẩy ra thì không nỡ, đến gần thì không cam lòng", bạn đã nắm rất tinh chuẩn cảm xúc trong lòng của Cảnh lão sư! (che mặt, cái này có tính là spoil hay không đây~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net