Chương 8: Có phải rất tốn công vô ích không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm có công tác, do cần phải trang điểm và chuẩn bị những thứ khác nên Quý Hựu Ngôn luôn dậy sớm để dành ra nửa tiếng. Nhưng vì, Quý Hựu Ngôn nhớ tới chuyện nếu ngày mai dậy sớm thì có thể có cơ hội cùng nhau ăn sáng với Cảnh Tú, cho nên buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ thì cô lại cố tình chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn nửa tiếng nữa.

Khi đồng hồ báo thức đúng hạn mà vang lên, Quý Hựu Ngôn vẫn còn trong mộng. Bởi vì cô ngủ muộn, lại ngủ không yên giấc, nên toàn bộ thần trí cô đều mơ mơ màng màng lúc bị đánh thức. Cô lầm bầm một tiếng, cả cơ thể đều kháng cự, không muốn rời giường. Nhưng khi cô nhắm mắt lại, cái tên Cảnh Tú này, đột nhiên tựa như một hòn đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng vậy, im hơi lặng tiếng mà làm cho mặt hồ lăn tăn gợn sóng.

Tinh thần Quý Hựu Ngôn bỗng chốc sáng suốt hẳn lên, cô lập tức ngồi dậy, trở mình một cái, xoay người xuống giường.

Cô thuận tay mặc vào áo khoác, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi chải chuốt lại một chút, cô liền vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng rất yên tĩnh, Lâm Duyệt đang ngẩng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa. Quý Hựu Ngôn đi qua kéo rèm cửa sổ ra một chút, có thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, gió mát chầm chậm thoảng qua.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Duyệt nhìn về phía phát ra âm thanh, nở nụ cười chào hỏi: "Chị Quý, sớm vậy, chị ngủ không ngon hả?"

Quý Hựu Ngôn bất giác nhíu mày, cô đến gần chút rồi nhẹ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy đến Cảnh lão sư."

Lâm Duyệt tinh nghịch mà le lưỡi một cái, cười đáp: "Em biết, nhưng mà Cảnh lão sư đã đi ra ngoài rồi."

Cơ thể Quý Hựu Ngôn đột nhiên cứng lại, cô theo bản năng mà nhìn về phía cửa phòng Cảnh Tú —— cánh cửa đóng chặt, không thể nhìn ra được có người ở bên trong hay không. Ánh sáng trong mắt cô dần dần mất đi, cô lẩm bẩm: "Sớm như vậy sao..."

"Uhm, khi em tới thì đúng lúc Cảnh lão sư đi ra ngoài, lúc đó em cũng kinh ngạc một chút. Cảnh lão sư nói chị ấy vẫn còn bị chênh lệch múi giờ, nên muốn tới phòng gym chạy một chút, xem như tập thể dục buổi sáng. Từ lúc đó đến giờ cũng lâu rồi." Lâm Duyệt nói xong liền cầm quần áo và đồ dùng hằng ngày đang đặt ở bên cạnh lên, hỏi ý Quý Hựu Ngôn: "Tối hôm qua, chị Khải phối đồ xong và kêu em mang lên, chị Quý, chị xem thử một chút nhé?"

Trước đây khi còn ở Đỉnh Phong, bên người Quý Hựu Ngôn chỉ có một trợ lý, còn lại đều chung với những nghệ sĩ khác. Sau khi ký hợp đồng với Nhiễm Văn, Đào Hành Nhược đã vô cùng mạnh tay giao cho cô một đoàn đội riêng, trang điểm, stylist đầy đủ. Ở kiếp trước, cô đã hợp tác với đoàn đội này ba năm, hai bên bổ sung cho nhau hợp tác rất ăn ý, trùng hợp là ở kiếp này khi ký hợp đồng trước thời hạn một năm, nhân viên trong đội mà Đào Hành Nhược sắp xếp cho cô vẫn y như cũ - không hề thay đổi dù chỉ một người. Chị Khải - stylist kiêm nhà tạo mẫu tóc, lúc bấy giờ vẫn còn là một nhân vật chưa có tiếng tăm gì, cũng không biết là Đào Hành Nhược đã đào được viên vàng này từ nơi nào.

Quý Hựu Ngôn thoáng thu hồi tâm tư, cô nhìn lướt qua rồi gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Chị Quý, nếu chị tỉnh rồi, vậy thì em sẽ xuống dưới xem một chút thức ăn thế nào, sau đó em sẽ báo cho bên khách sạn để họ đưa bữa sáng lên đây." Lâm Duyệt đặt quần áo lên giường Quý Hựu Ngôn, thấy ấm nước đã cạn, cô tiện tay giúp Quý Hựu Ngôn đun nước, tựa như độc thoại mà bổ sung: "Chị Tiểu Hoa cũng có thể chuẩn bị." Tiểu Hoa là chuyên gia trang điểm.

Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ánh mắt rơi vào màn sương trắng đang bốc lên từ trong ấm nước, cô có chút thất thần...

Trong bộ phòng này cũng có phòng gym, cần gì phải cố ý đi ra ngoài? Là do... Sau lần gặp vào tối qua, nên không muốn chạm mặt với mình nữa sao?

Nước bên trong ấm đã bắt đầu nóng đến điểm sôi, phát ra âm thanh ùm ùm vui tai.

Quý Hựu Ngôn nhớ tới câu nói "Không thể" như chém đinh chặt sắt của Cảnh Tú đêm qua, trong tiếng sôi trào kia, trái tim lại từng chút từng chút một mà lạnh đến mức đóng băng.

Là một người yêu cũ, có phải cô nên tự biết thân biết phận một chút hay không? Một người yêu cũ đạt tiêu chuẩn, nên giống như đã chết rồi mới đúng.

Nhưng mà, cô luôn nhớ tới một chuyện tựa như mộng ở kiếp trước, sự bi ai và quyến luyến của Cảnh Tú trong linh đường, nàng ngã vào trên băng quan* của cô, một nụ hôn nhẹ tựa như có thể thiêu đốt cả linh hồn cô...

*băng quan: chính xác là quan tài băng, bản raw nó là冰棺, chữ冰 này trong băng giá, lạnh buốt. Ở một số trường hợp nó chỉ đồ vật giống băng. Ở đây cũng có thể là 'quan tài thuỷ tinh', mình chưa rõ ý của tác giả là gì cho nên đành giữ nguyên bản gốc.

Không phải vậy, dường như nàng cũng không phải thật vui vẻ khi mình chết. Quý Hựu Ngôn nhìn bản thân trong gương, cô cắn chặt môi dưới, cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười để cổ vũ bản thân.

Mãi cho đến khi Quý Hựu Ngôn ăn xong bữa sáng, Cảnh Tú mới mang theo Diêu Tiêu cùng trở lại.

Quý Hựu Ngôn vội vã bước nhanh ra khỏi phòng ăn khi nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng cô vẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng lưu loát đóng sầm cửa lại của Cảnh Tú cùng với nụ cười có chút lúng túng của Diêu Tiêu.

Cô đợi rồi lại đợi, nhưng cũng không đợi được đến khi Cảnh Tú tắm xong đi ra, để có thể cùng nhau đi đến phòng diễn tập. Lâm Duyệt nhắc nhở cô nên đi đến phòng hoá trang để trang điểm, Quý Hựu Ngôn không thể không rời đi.

Lâm Duyệt đi ra ngoài trước để giúp cô nhấn nút thang máy, Quý Hựu Ngôn đi theo phía sau.

Trước khi rời đi, Quý Hựu Ngôn còn quay lại, cô không yên tâm mà lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách và đưa cho Diêu Tiêu, vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng nói: "Cảnh lão sư có vết thương cũ, tôi có chút lo lắng. Vạn nhất trong lúc tập luyện có gì không ổn, nếu tiện, xin hãy nói một tiếng với tôi được không?"

Diêu Tiêu không nghĩ tới Quý Hựu Ngôn sẽ nói ra những lời này, cô ngẩn người, kinh ngạc nhìn. Đợi thấy rõ sự ân cần và nhu tình tràn đầy trong đáy mắt Quý Hựu Ngôn, Diêu Tiêu đỡ đỡ kính, cô thở dài trong lòng rồi nhận lấy danh thiếp của Quý Hựu Ngôn.

Bất luận mấy năm qua Quý Hựu Ngôn thay đổi nhiều ít, cô vẫn tin tưởng, chung quy, Quý Hựu Ngôn vẫn không giống với những người khác —— sự quan tâm và dịu dàng của cô ấy dành cho Cảnh Tú cũng không phải giả. Chẳng qua là, trong đời có quá nhiều chuyện trời xui đất khiến và bất lực.

"Đừng lo lắng, em sẽ chú ý." Diêu Tiêu cẩn thận trả lời. Cô không có nói sẽ thông báo, cũng không nói không thông báo.

Quý Hựu Ngôn hiểu rõ sự khó xử của Diêu Tiêu, cô nhận lấy chút thiện ý mà Diêu Tiêu đã cấp và mỉm cười đáp lại: "Tôi biết, kỳ thực..." Nụ cười của cô nhuộm chút cô đơn, nhưng lời nói lại rất hào phóng và chân thành: "Kỳ thực, em vẫn luôn làm tốt hơn tôi trong việc chăm sóc chị ấy. Tôi chẳng qua là, nếu không nói thì bản thân tôi sẽ không an tâm được."

"Có phải rất tốn công vô ích không." Cô tự giễu nói.

Quý Hựu Ngôn nói một cách tự nhiên hào phóng, Diêu Tiêu vuốt tấm danh thiếp giữa các ngón tay, trong nhất thời không biết trả lời như thế nào cho thoả đáng. Cô thoáng trông thấy sự ảm đạm ẩn dưới ý cười của Quý Hựu Ngôn, sau đó cô liếm môi, không nhịn được hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói: "Chị Quý, ngày hôm qua chị ngủ rất muộn phải không? Chị Cảnh cố ý đi ra ngoài tập thể dục là bởi vì chị ấy sợ đánh thức chị."

Động tác vốn đang muốn xoay người của Quý Hựu Ngôn lập tức khựng lại.

"Như vậy à..." Im lặng khoảng hai giây, giọng nói gần như nỉ non của cô nhẹ nhàng vang lên.

Tuy ngữ điệu không chút gợn sóng, nhưng Diêu Tiêu lại nhìn thấy, trên sườn mặt hướng về phía cô của Quý Hựu Ngôn, khoé môi đã ức chế không được mà vểnh thật cao.

Dù là ai cũng đều nhìn ra được, nụ cười lúc nãy với nụ cười bây giờ của Quý Hựu Ngôn, cái nào mới là thực sự vui vẻ.

"Chị Quý, không đợi được chị nên thang máy đã đi xuống rồi..." Lâm Duyệt thật lâu không nhìn thấy Quý Hựu Ngôn xuất hiện, lại vòng trở về. Nhìn thấy nụ cười xán lạn chân thận đã lâu không thấy trên gương mặt của Quý Hựu Ngôn, Lâm Duyệt lắp bắp một hồi.

"Làm sao vậy? Chị Quý... sao chị cao hứng như thế?"

Quý Hựu Ngôn vén lên một chút tóc xoăn bên tai, cúi đầu giấu ý cười, câu ra một chút kiều mị. Ngay sau đó cô quay đầu lại nhìn Diêu Tiêu và nhẹ nhàng nói: "Duyệt Duyệt à, sau này em cần phải học hỏi chị Diêu của em nhiều hơn."

"Hả?" Lâm Duyệt không rõ nguyên do.

Quý Hựu Ngôn vuốt cằm và nhìn về phía Diêu Tiêu nói: "Tiêu Tiêu, cám ơn em nha. Vậy chị đi trước."

Diêu Tiêu ngượng ngùng mà xoa mũi một chút rồi gật gật đầu.

Quý Hựu Ngôn xoay người lại, một tay đút vào túi, một tay vỗ vai Lâm Duyệt, vừa đi vừa trêu Lâm Duyệt: "Hãy học hỏi từ chị Diêu của em, làm thế nào để dùng nhiều khía cạnh khác nhau mà nhìn nhận toàn diện vấn đề."

Lâm Duyệt nhìn Quý Hựu Ngôn một chút, lúc cánh cửa đóng lại cô lại nhìn sang Diêu Tiêu một chút, trên khuôn mặt nho nhỏ của cô là một sự nghi ngờ thật lớn: "? ? ?" Đang đánh đố chuyện bí hiểm gì đây.

Diêu Tiêu nhìn bóng lưng của các cô, thở dài một tiếng, không biết có phải mình đã quá lắm mồm rồi không.

.

Phòng tập của bốn người cố vấn được tách riêng ra, mỗi người một gian, được bố trí lần lượt dọc theo lối vào thang máy. Toàn bộ tầng lầu được chia thành nhiều phòng, không gian mỗi phòng cũng không rộng cho lắm, tiện cho việc dùng làm phòng tập của học viên ở các kỳ sau, để cho một ít học viên luyện tập thêm sau khi về ký túc xá.

Khi Quý Hựu Ngôn đến, một người cố vấn và một số nhân viên công tác đã đợi sẵn trong phòng tập, ngoài ra còn có một nữ diễn viên đóng cặp với cô —— Dương An Nhiên, một lưu lượng tiểu hoa* mới vừa vào giới được hai, ba năm.

*lưu lượng tiểu hoa: từ chỉ những nữ diễn viên trẻ thường xuyên xuất hiện trong những topic bàn luận trên mạng xã hội tại TQ.

Tiết mục mở màn của cố vấn do đạo diễn an bài cho cô là vai diễn đầu tiên khi cô mới tham gia đóng phim cách đây nhiều năm. Đây là một bộ phim có nội dung thoải mái, sảng khoái với bối cảnh là giới giải trí, hoàn cảnh của nữ chính là một người có thân thế nghèo khó, xinh đẹp như hoa, lại có kỹ thuật diễn hơn người; trong giai đoạn đầu bước vào giới giải trí, để bảo vệ mộng tưởng của mình, cô đã chế giễu lại nữ phụ lập dị, khi bị cô ta khinh thường gây khó dễ.

Mặc dù đã mấy năm trôi qua, nhưng ngày hôm qua khi Quý Hựu Ngôn nhìn thấy kịch bản, nghĩ đến diễn xuất trước đây của mình, cô không khỏi toàn thân run lên, nổi da gà rớt đầy đất.

Năm đó, toàn bộ nhân vật của bộ phim này chủ yếu đều là các diễn viên mới dưới trướng của Đỉnh Phong, có tuấn nam mỹ nữ, nội dung kịch bản vừa dễ thu hút lại còn thoải mái khi xem, tam quan cũng xem như ngay thẳng, cho nên sau khi phát ra đã bất ngờ được hoan nghênh, cũng khiến cho cô chính thức bước lên con đường làm lưu lượng. Nhưng một hôm nào đó ở nhiều năm sau, trong một buổi phỏng vấn nào đấy, MC đã cùng cô nhìn lại chặng đường mà cô đã trải qua và còn phát một đoạn ngắn trong bộ phim đó, Quý Hựu Ngôn nhìn bản thân đang trợn mắt mà khóc một cách giả trân trên màn hình, quả thật là mặt đỏ tới mang tai, như ngồi trên bàn chông.

Cô không biết có nên cảm ơn đạo diễn vì đã cho cô một cơ hội để chứng tỏ mình nay đã khác xưa hay không. Với kỹ năng diễn xuất hiện tại của cô, việc diễn lại một phân đoạn này đương nhiên là hạ bút thành văn, không có chút khó khăn nào.

Vì vậy đối với việc diễn tập, Quý Hựu Ngôn thành thạo điêu luyện, ngoài việc cân nhắc về diễn xuất của chính mình, cô còn săn sóc mà thu lại khí tràng của bản thân và thỉnh thoảng còn chỉ điểm một vài câu cho Dương An Nhiên - người có kỹ năng diễn xuất hạn chế.

So với phần diễn nhẹ nhàng của cô, kịch bản của Cảnh Tú vốn là khó khăn hơn rất nhiều.

Những gì nàng diễn là một phân cảnh hành động trong bộ phim [Bá Nghiệp], đòi hỏi phải dùng trường thương* để đánh một hồi với các diễn viên phụ trong phim, sau đó bễ nghễ nhìn vào bại tướng dưới tay và nói ra câu nói được tôn sùng là kinh điển vào thời điểm đó "Thiên hạ này, ai nói chỉ có nam nhi mới có thể tranh đoạt? Nếu chư vị đã không còn dị nghị, sau hôm nay, thỉnh ghi nhớ cho, cái gọi là 'chuyện nam nhân làm được' thì nữ nhân cũng sẽ làm được!"

Tuy nói rằng biểu diễn trực tiếp sẽ chú trọng nhiều hơn đến diễn xuất tổng thể, yêu cầu đối với các động tác võ thuật cũng không quá khắt khe. Nhưng so với những cái khác thì khó khăn hơn rất nhiều.

Huống chi, lưng và tay của Cảnh Tú đều có vết thương cũ.

Trong mấy phút nghỉ ngơi, suy nghĩ của Quý Hựu Ngôn đều vẫn luôn xoay quanh trên người Cảnh Tú, không khỏi lo lắng.

Cô lo Cảnh Tú quá mức quật cường, cho dù trong quá trình tập có gì không thoải mái nàng cũng chỉ cắn răng cứng rắn mà chống đỡ xuống. Cô càng lo vạn nhất có chỗ nào miễn cưỡng, người chỉ đạo võ thuật và Diêu Tiêu không thể kịp thời phát hiện mà kêu ngừng.

Đang lo lắng không yên, ngoài phòng bỗng truyền đến một tràng tiếng vang lớn của một đống ghế bị ngã.

Trong lòng Quý Hựu Ngôn nhất thời "lộp bộp" một hồi.

Một giây sau, âm thanh mà cô lo sợ nhất vẫn vang lên: "Chị Cảnh!" Các tiếng kinh hô thay nhau vang lên.

Dương An Nhiên cũng nghe thấy tiếng vang. Cô ấy đặt chai nước khoáng bên miệng xuống, tính hỏi Quý Hựu Ngôn có muốn đi sang đó nhìn xem một chút đã xảy ra chuyện gì hay không, quay đầu sang mới phát hiện —— bên cạnh chỗ nào còn có bóng dáng của Quý Hựu Ngôn.

"Chị... Quý?" Âm cuối của cô, đã bị đè xuống bởi tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng mở cửa thô bạo của Quý Hựu Ngôn.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Hựu Ngôn: Có phải A Tú không muốn nhìn thấy tôi cho nên mới đi ra ngoài không? Huhuhu

Diêu Tiêu: Chị Quý, sao chị ngốc vậy kìa, người ta đau lòng chị, chị cũng không biết sao?

Cảnh Tú thẹn quá thành giận: Diêu Tiêu, em không được phép nói ra!

.

Ngày hôm qua crystal_nqy tiểu khả ái đã bình luận một câu, tác giả cảm thấy rất hay. Muốn chia sẻ một chút với mọi người:

Hai người từng rất quan tâm nhau, nhưng cuối cùng lại chia tay nhau, mấu chốt là do mỗi lúc cãi vã và hoà giải trong chiến tranh lạnh, họ chưa bao giờ nói rõ ra những khúc mắc, oán giận của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì họ sẽ ngày càng tích tụ nhiều hơn. Dù có hoà giải rồi thì cũng chỉ là bình an vô sự với nhau trong một khoảng thời gian ngắn, rồi ngay sau đó lại xảy ra cãi vã, chiến tranh lạnh vì cùng một vấn đề, vòng đi vòng lại hết lần này đến lần khác.

Làm sao có thể trông cậy vào cảm giác mất mà tìm lại được để duy trình tình cảm đó mãi mãi chứ.

Tôi thực sự tràn đầy đồng cảm.

Chúc các tiểu khả ái, Giáng sinh vui vẻ (*^▽^*)!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net