Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong bữa tối, Trình Nặc với Lâm Thiều cùng ngồi trên sofa chọn một bộ phim điện ảnh để xem. Bởi vì bộ phim tương đối cảm động, Lâm Thiều rơi nước mắt, khóc rối tinh rối mù.

Trình Nặc thấy Lâm Thiều rơi nước mắt, nàng biết Lâm Thiều ngày thường trông tuỳ tiện, nhưng lại có một trái tim vô cùng mềm mại, vì thế tâm niệm vừa động, liền ôm Lâm Thiều đang dựa vào người mình vào trong lồng ngực.

Cảm giác cả người mình được Trình Nặc ôm lấy, tim Lâm Thiều đập gia tốc đến lợi hại, cả người đều được hơi thở của Trình Nặc vây quanh, tâm tư không tự chủ được mà từ trong cốt truyện cảm động kia lui ra, đầy đầu óc đều là Trình Nặc cùng với hương vị trên người Trình Nặc, nước hoa dung hợp với hương vị trên người Trình Nặc. Lâm Thiều không hiểu về nước hoa, nàng chỉ cảm thấy hương thơm trên người Trình Nặc là hương thơm nhất nàng từng ngửi qua, hơn nữa mùi hương cũng không ổn định, Lâm Thiều ở trên người Trình Nặc đã ngửi qua được ba loại mùi hương không giống nhau, Trình Nặc tựa hồ là căn cứ vào tâm tình mà đổi nước hoa. Được vây quanh bởi mùi hương của người mình thích, Lâm Thiều đã sớm tâm viên ý mã, đặc biệt là thân mình nàng còn dựa vào lòng Trình Nặc, cảm giác lưng sát vào trước ngực mềm mại, nàng có thể cảm giác được ngực Trình Nặc cũng không nhỏ, nghĩ đến đây, Lâm Thiều cảm thấy mặt nóng lên, thân mình không dám động, chỉ sợ mình vừa động liền khiến cho Trình Nặc chú ý, chính là nàng càng nhịn để mình bất động, thân mình giống như càng muốn động, điều này làm cho nàng nhẫn nhịn thật sự rất vất vả.

Trình Nặc cũng không biết có phải vì mình ôm Lâm Thiều vào trong lồng ngực nên có hiệu quả an ủi hay không, Lâm Thiều ở trong lồng ngực mình liền không còn rơi nước mắt. Nàng nào đâu biết rằng, tâm tư Lâm Thiều sớm đã động ở nơi không nên động. Kỳ thật bộ phim này, mình đã xem qua một mình, nhưng khi có hai người cùng xem, sao lại thấy không giống nhau đây? Có đôi khi, không cần đối phương làm cái gì, chỉ cần nàng an tĩnh ở cạnh mình, liền sẽ cảm thấy không còn tịch mịch như vậy.

Lâm Thiều không xài nước hoa, hương vị trên người thực thoải mái thanh tân, chỉ có chút mùi dầu gội nhàn nhạt giữa những sợi tóc. Lâm Thiều ở trong lòng Trình Nặc, kinh nghiệm tình cảm của nàng giống như một tờ giấy trắng, làm cho Trình Nặc muốn nhuộm đầy tờ giấy trắng Lâm Thiều này bằng sắc thái của mình, đậm một chút. Nếu có thể trực tiếp trở thành một bức hoạ, đó là tốt nhất, nếu không thể, nàng cũng hy vọng mình có thể trở thành một phần đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của Lâm Thiều.

Trình Nặc duỗi tay nắm lấy tay Lâm Thiều, tựa hồ thực tự nhiên nắm lấy như vậy, nhẹ nhàng thưởng thức ngón tay Lâm Thiều, phát hiện đầu ngón tay Lâm Thiều được cắt tỉa thật sự chỉnh tề, căn bản không cảm giác được móng tay ngăn cách người kia. Vốn dĩ là muốn nắm tay Lâm Thiều, chỉ là đột nhiên muốn làm như vậy, cũng không nghĩ nhiều như vậy, thời điểm thật sự nắm ngón tay Lâm Thiều vào lòng bàn tay, lại phát hiện hành động của mình có vẻ như quá mức ái muội, thậm chí còn lộ ra vài phần cảm giác ám chỉ. Giờ phút này chính bản thân Trình Nặc cũng không cách nào chân chính phân biệt là, mình chỉ là hành động vô ý, hay là trong tiềm thức đã muốn câu dẫn Lâm Thiều, rốt cuộc thì nàng cũng thật sự có suy nghĩ về phương diện này, đặc biệt là bên ngoài gió thổi rì rào, trong nhà cô nữ quả nữ ôm nhau, bầu không khí này thực dễ dàng làm người nảy sinh ra loại dục niệm nào đó. Mặc kệ là vô tình hay cố ý, đại khái đều không có quan trọng như vậy, bởi vì nàng cảm giác Lâm Thiều trong lồng ngực mình hơi cứng đờ thân mình một chút, hiển nhiên là đã bị trêu chọc.

Động tác Trình Nặc cho dù có tự nhiên đơn giản, nhưng đối với Lâm Thiều mà nói, đều không phải là một hành động đơn giản tuỳ ý, đều sẽ mang đến cho Lâm Thiều ảnh hưởng lớn lao, đồng thời làm nàng liên tưởng càng nhiều. Lâm Thiều vẫn luôn biết giữa les với nhau, ngón tay là bộ phận thực ái muội, cảm giác Trình Nặc đang sờ đầu ngón tay của mình, là ám chỉ mình có thể tiến thêm một bước sao? Lâm Thiều nghĩ đến loại khả năng như vậy, thân mình nàng cứng đờ một chút, cảm giác cả người đều sắp khí huyết sôi trào, tim đập như sấm, thế nhưng so với tiếng gió ngoài phòng còn mãnh liệt hơn.

Lâm Thiều xoay người, đối mặt với Trình Nặc.

"Tỷ tỷ......." Thời điểm Lâm Thiều kêu tỷ tỷ, nuốt nước miếng một chút.

"Sao vậy?" Trong tối tăm, thanh âm Trình Nặc có vẻ càng thêm mềm mại, thậm chí còn mang theo một loại vũ mị câu nhân.

"Đêm nay, em có thể chứ?" Lâm Thiều lấy hết can đảm hỏi, tim đập giống như tiếng trống khi ra trận, dồn dập vang dội.

Đèn đại sảnh tắt, chỉ có màn hình TV phát ra ánh sáng, ánh sáng cùng với màn hình nhảy lên lập loè. Trình Nặc nhìn mắt Lâm Thiều, đôi mắt xinh đẹp kia ở trong tối tăm có vẻ sáng rực như vậy, tựa hồ như bên trong có ánh sáng.

"Còn muốn xem TV không? Nếu không xem thì đi tắm rửa đi." Thanh âm Trình Nặc ôn nhu trước sau như một.

Lâm Thiều có được đáp án, cảm giác trong lòng nháy mắt nở hoa khắp nơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC