Chương 10: Văn Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ tư Sở Phất đến hành cung, sắc mặt tiểu quận chúa cũng hồng nhuận hơn trước, tuy mỗi ngày đều ho ra máu nhưng khi ho ra chỉ là huyết mạt, so với ba ngày trước đã tốt hơn nhiều. Tần Vương và Tần Vương phi xem như nhẹ nhõm phần nào, có điều phần thưởng Tần Vương sắp ban cho Sở Phất lại bị Tần Vương phi ngăn cản.

"Nhẹ." Tần Vương phi vỗ vỗ mu bàn tay Tần Vương, mỉm cười nói: "Nếu Sở đại phu là người ham vàng bạc, ngày đầu tiên đến đây đã không nói những lời ấy."

Tần Vương gật gù, "Nhưng bổn vương cũng nên thưởng nàng ta chút gì đó."

Tần Vương phi cười thần bí, "Những việc này cứ giao cho ta đi."

"A Cẩn, hình như chuyện gì nàng cũng nghĩ kĩ hết rồi?" Tần Vương khá tò mò, "Nàng muốn thưởng nàng ta cái gì?"

Tần Vương phi không có ý trả lời Tần Vương, nàng chậm rãi lấy ra một xấp giấy đặt trước mặt Tần Vương, "Ta còn có một chuyện, nhờ điện hạ giúp đỡ."

Tần Vương nghi hoặc nhìn xấp giấy, trên đấy viết chi chít toàn tên thuốc, "Đây là... Đơn thuốc của A Anh?"

"Đó là đơn thuốc do Lưu Tả viện phán kê." Ngón tay Tần Vương phi gõ lên đơn thuốc hai nhịp, "Điện hạ không hiểu y, ta cũng không hiểu, cho nên, ta muốn điện hạ truyền triệu Hứa thị – Lâm Hoài đến giám định."

"Đơn thuốc có vấn đề?" Tần Vương hốt hoảng.

Tần Vương phi mờ mịt lắc đầu, "Không biết."

Tâm Tần Vương như bị treo lơ lửng, hắn gấp giọng, nói: "Sự tình liên quan đến tính mạng A Anh, Lưu Minh hắn làm sao có lá gan lớn đến thế? Hơn nữa, hắn chính là nhân tài kiệt xuất bước ra từ Linh Xu Viện, chẳng những thế năm đó còn đứng đầu bảng nhập khảo Thái Y Viện, người như vậy, sao có thể..."

"Ta chỉ muốn cầu tâm an." Tần Vương phi nắm lấy tay Tần Vương, "Điện hạ giao hảo với hắn nhiều năm, dĩ nhiên sẽ hiểu hắn hơn ta."

"Cũng được." Tần Vương gật đầu, hắn quả thật không tin bạn thân giao hảo nhiều năm sẽ khai căn hại con gái yêu của hắn. Như lời Tần Vương phi nói, cầu tâm an cũng tốt.

"Người đâu!" Tần Vương cất giọng kêu.

Phủ vệ canh gác trước cửa điện bước vào đại điện, cung kính ôm quyền với Tần Vương, "Có mạt tướng."

"Lấy phủ lệnh bổn vương đi thỉnh Hứa thị – Lâm Hoài, nếu từ chối không theo, vậy thì đành động thủ bắt về, hôm nay bổn vương nhất định phải nhìn thấy Hứa Xuyên hắn, hoặc con hắn Hứa Diệu Chi!" Trước khi Tần Vương đến Lâm Hoài, Hứa gia – Lâm Hoài là cái tên nghĩ đến đầu tiên, nên khi dán vương bản cầu y, mong muốn gặp được nhất chính là người của Hứa gia. Nào đâu trên dưới Lâm Hoài không một vị y giả yết bảng, cuối cùng tới lại là một y nữ giang hồ dị quốc đến từ Đại Lăng. Bởi nên Tần Vương biết rõ, hôm nay có mời hơn phân nửa Hứa gia tới thì cũng sẽ mượn cớ thoái thác, thay vì để bọn họ tìm cách thoái thác, chi bằng hắn "Ỷ thế hiếp người" một lần trước.

"Rõ!" Phủ vệ lĩnh phủ lệnh xong lui xuống.

Tần Vương quay đầu nhìn về phía Tần Vương phi, nhìn ra vài phần kinh ngạc nơi đáy mắt nàng, giọng hắn phút chốc dịu xuống, "A Cẩn, làm sao vậy?"

"Hóa ra điện hạ cũng biết 'Khinh người'." Tần Vương phi mỉm cười trêu ghẹo.

Tần Vương nhíu mày nói: "A Cẩn nàng lại chê cười ta."

"A, ta đi ban thưởng Sở đại phu đã, quay trở về sẽ tự tay làm điểm tâm cho ngươi." Nàng hơi mỉm cười, nhìn thoáng qua đơn thuốc trên bàn, "Nếu người Hứa gia tới, chờ ta trở lại, ta cũng muốn nghe xem."

Tần Vương mỉm cười, "Được."

Tần Vương phi đứng dậy nghiêng mình hành lễ với Tần Vương, rồi rời khỏi điện.

Nhóm tỳ nữ theo chờ bên ngoài điện tiến lên hỏi, "Vương phi có gì dặn dò?"

"Mang 'Văn Ngôn' của ta tới đây." Khóe miệng Tần Vương phi gợi lên ý cười, gương mặt dịu dàng, đứng dưới mái hiên ngước nhìn bầu trời trong xanh, miệng lẩm bẩm: "Cảnh đẹp thế này, không đàn một khúc thì thật đáng tiếc."

"Dạ." Tỳ nữ lĩnh mệnh lui ra đi ôm đàn.

Chẳng mấy chốc, tỳ nữ ôm Văn Ngôn theo Tần Vương phi băng qua dãy hành lang dài, sải bước trên đường trúc xanh biếc, rồi đi vào trong đình【 Mưa Xuân Gian 】.

Những đóa hoa tuyết trắng nhỏ xinh tranh nhau đua nở dưới bụi cỏ xanh mượt mà, hoa đào sâu trong đình viện cũng nở rộ mấy đóa, đến cả mảng rêu xanh bám trên dẫy tường tựa hồ đang trèo cao hơn. Không rõ vì cớ gì, trông thấy những sinh cơ ngập tràn bên ngoài【 Mưa Xuân Gian 】, trong lòng Tần Vương phi có chút kiên định, ý cười nơi khóe miệng cũng càng đậm thêm.

Tần Vương phi nheo mắt nhìn về hướng tiểu các, nét cười bỗng cứng ngắc trong tích tắc —— Yến Anh khoác lên mình chiếc áo choàng nằm nhoài trên bệ cửa sổ, trông về nơi xa mà mỉm cười, ánh dương ấm áp chiếu rọi lên gương mặt Yến Anh, sắc mặt nàng không hề tái nhợt như trước kia.

Đã bao năm không được thấy A Anh như vậy rồi?

Kể từ ngày Yến Anh cất tiếng khóc chào đời, Tần Vương phi đã đem lòng khát khao A Anh của nàng có thể sống một cuộc đời tươi đẹp, cuối cùng có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy, Tần Vương phi không ngăn nổi chút chua xót dâng trào.

Nàng im lặng mỉm cười, tầm mắt bỗng nhạt nhòa. Nàng cúi đầu gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, mới bước lên thềm đá đi vào【 Mưa Xuân Gian 】.

"Tham kiến Vương phi."

Hồng Nhiễm và Lục Lan dừng mọi việc trong tay, quỳ xuống hành lễ với Tần Vương phi.

"Miễn lễ." Tần Vương phi vô thức nhìn hai người bên ô cửa ——

Sở Phất buông quyển《 Kinh Thi 》trên tay xuống, đứng dậy cúi đầu với Tần Vương phi.

"Mẫu phi?" Yến Anh quay người lại, nghiêm mặt nói, "Phất nhi nói, con phơi nắng tốt cho sức khỏe." Nói rồi, làm như lo lắng Sở Phất sẽ bị Tần Vương phi trách mắng, liền kéo áo khoác ra tí, "Người xem, con mặc tận hai chiếc áo khoác lận, sẽ không cảm lạnh đâu."

Tần Vương phi hiểu ý cười, bước đến yêu thương xoa đầu Yến Anh. Có lẽ bởi vì nàng được tắm mình trong ánh mặt trời nên mái tóc xanh ấm áp, cả trán cũng ấm áp.

Tần Vương phi kéo áo choàng lại cho Yến Anh, cười nói với Sở Phất: "Hôm nay điện hạ rất cao hứng, ta cũng rất cao hứng."

Sở Phất hơi nghiêng mặt thì thấy cổ cầm được tỳ nữ nâng trên tay.

"Cầm này tên 'Văn Ngôn'." Tần Vương phi chậm rãi nói, ra hiệu tỳ nữ ôm đàn lại đây, "Ngày ấy nghe ngươi hợp tấu một khúc với A Anh, nói vậy Sở đại phu cũng là người hiểu cầm."

Sở Phất hơi kinh ngạc, ban thưởng như vậy, thật sự quá quý trọng.

"Vương phi, y giả cứu người, vốn chính là..."

"Cầm này trân quý, ta yêu vô cùng." Tần Vương phi không để nàng nói hết, cười nhìn Yến Anh, "A Anh rất thích tiếng đàn của cầm này, nếu như có thể, có được mời Sở đại phu tấu một khúc hay không?"

Sở Phất nhíu mày, quận chúa không chỉ sinh ra giống với Tần Vương phi, mà ngay cả cách đối xử tốt với người khác cũng vòng vo y chang nhau. Tần Vương phi đã nói đến thế rồi, chẳng lẽ nàng lại còn cự tuyệt?

"Như thế, dân nữ liền bêu xấu." Sở Phất lĩnh mệnh, ngồi xuống trước Văn Ngôn.

Tần Vương phi ôm Yến Anh cùng nhau ngồi xuống, Yến Anh chui toản vào trong ngực Tần Vương phi, giọng cực nhỏ nói: "Mẫu phi, thật tốt."

"A Anh của ta có thể khỏe lại, điều đó mới thật sự tốt." Tần Vương phi xúc động nói xong, liền nghe thấy tiếng cầm âm linh hoạt kỳ ảo phát ra từ dây đàn, nàng mỉm cười nhìn vào mi mắt Sở Phất.

Sở Phất không che giấu được ánh mắt kinh hỉ, cầm tốt như vậy, phàm là người hiểu cầm đều sẽ thích.

Nghìn vàng dễ có được, cầm tốt khó tìm ra.

Một phần ban thưởng nếu có thể làm cho người nhận yêu thích nó từ tâm thì đó chính là tấm lòng chân thành của người trao tặng.

Ngón tay Sở Phất đang mạt, câu, khiêu, tích trên dây tơ, tiếng đàn nổi lên như dòng nước chảy, người hiểu âm, chỉ cần nhắm mắt lắng nghe liền có thể nhìn thấy hoa lau bên bờ như tuyết, sương thu như thể khói sương.

Hiu quạnh...

Rõ ràng có ánh mặt trời soi chiếu sau lưng, nhưng khi khúc đàn nhẹ vang, lại có một cỗ lạnh lẽo quẩn quanh bên trong tiếng đàn khó mà diễn tả hết.

Sở Phất vẫn là một cô nương trẻ tuổi, sao lại có tâm tình thê lương đến như thế?

Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.

Yến Anh dựa theo tiếng đàn ngẩng đầu lên, nhìn lại một cách ngẩn ngơ, trước mắt tối đen như mực, nàng không thể chứng kiến bộ dáng Sở Phất đánh đàn, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ngữ khí Sở Phất ban nãy đọc câu thơ này.

Trước đó ——

Yến Anh tắm thuốc xong, mới thay nội bào, Sở Phất đã cởi áo choàng trên người mình ra, phủ lên người nàng. Yến Anh cảm nhận được hơi ấm còn vương trên áo, không khỏi cười nói: "Phất nhi, cảm ơn."

Sở Phất thản nhiên nói: "Hồng Nhiễm cô nương, khoác thêm áo cho quận chúa nữa đi."

"Được." Hồng Nhiễm lấy chiếc áo choàng trên giường tới, ôn nhu khoác lên người Yến Anh.

Yến Anh nghi hoặc hỏi: "Hôm nay vẫn chưa có mưa, không lạnh nhỉ?"

"Hôm nay trời đẹp, thích hợp tắm nắng nhất." Sở Phất nói xong, đi tới bên cửa sổ, mở tung cánh cửa ra, mang theo ngàn ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp cả phòng.

Cảnh trí trong đình rất đẹp, nhưng Sở Phất chỉ vội nhìn lướt qua, liền tiến lên đỡ Yến Anh tới bên cửa sổ, "Đỡ xong." Nàng nắm tay Yến Anh đặt trên bệ cửa sổ.

"Chỉ tiếc... Ta không thể ngồi ở bên cửa sổ đọc sách nữa..." Yến Anh bỗng nhiên cất tiếng, ngữ khí trầm xuống, hoài niệm biết bao những năm tháng khi còn nhỏ ngồi bên ô cửa sổ cầm quyển sách đọc mặc cho thời gian dần trôi.

Sở Phất muốn nói lại thôi, cuối cùng giãn mi, lấy quyển《 Kinh Thi 》trên kệ sách nằm im trong một góc của tiểu các tới.

Yến Anh nghe nàng đi mà quay lại, nghiêng mặt hỏi: "Phất nhi?"

Sở Phất đến gần Yến Anh, cầm quyển《 Kinh Thi 》tùy ý lật một trang《 Tần Phong · Kiêm Gia 》. Ánh mắt nàng có chút lạnh, thản nhiên nói: "Ta đọc cho quận chúa một đoạn đi."

Yến Anh háo hức gật đầu, y như chú thỏ con ngoan ngoãn đang chờ được ăn cà rốt.

"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương."

(Cỏ lau tươi tốt bạt ngàn, hạt sương trắng xóa hóa thành giá sương.)

Giọng Sở Phất rất lạnh, tám chữ này vốn dĩ phác họa bức tranh sương thu lạnh buốt, rồi thốt ra từ miệng nàng, lại có một mạt cảm giác thê thương không sao tả được.

"Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương."

(Người thương mong nhớ trong lòng, giờ đang đứng lặng ở bờ bên kia.)

Yến Anh chẳng thể nào thấy được Sở Phất, tuy nhiên có một hình ảnh hiển hiện trong đầu nàng. Nàng cùng Sở Phất cách nhau bởi con sông lạnh, chợt có làn gió rét khẽ se lạnh qua, lay động lau sậy ven sông trông hệt như là tuyết bay, làm nhòa đi bóng hình nữ tử lẻ loi bên kia bờ sông.

"Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường..."

(Ngược dòng lên để tìm nàng, đường dài hiểm trở gập ghềnh gian nan.)

"Phất nhi."

Yến Anh chợt gọi nàng một tiếng, vịn cửa sổ kiếm tìm ngắm theo những tia nắng ấm áp chiếu rọi, đôi môi ngậm lấy nụ cười, "Sẽ tốt thôi."

Sở Phất ngây ngất nhìn nàng.

Ánh mặt trời ấm áp soi sáng nụ cười Yến Anh, nàng tựa như đóa hoa đào rực rỡ lặng yên nở rộ trong đình, mang theo vẻ chói chang lấp lánh bất ngờ không kịp tránh đi, xâm nhập vào mi mắt Sở Phất, thời khắc đó như có một viên đá nhỏ ném trôi xuống lòng hồ yên tĩnh của Sở Phất.

Yến Anh không nghe thấy Sở Phất hồi đáp, nàng nghiêng đầu hỏi: "Phất nhi?"

Sở Phất thản nhiên cười, "Sẽ tốt."

Tiếng đàn miên man, Yến Anh hoàn hồn trở lại, nàng nhẹ nhàng nắm tay áo Tần Vương phi, "Mẫu phi, con cũng muốn đánh đàn." Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Sở Phất nghe rõ.

Sở Phất dừng đánh đàn, nàng đứng dậy cung kính cúi đầu.

"Phất nhi, đỡ ta qua đi." Yến Anh vẫy vẫy tay với Sở Phất.

Sở Phất lĩnh mệnh, tiến lên cẩn thận nâng Yến Anh dậy, dìu nàng đi qua bên cạnh Văn Ngôn, rồi cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống.

Yến Anh duỗi tay giữa không trung, dường như đang sờ vị trí dây đàn.

Sở Phất dẫn dắt hai tay nàng đặt trên dây đàn, "Ở chỗ này." Nói xong, liền buông tay ra.

"Phất nhi,《 Kiêm Gia 》nên là như vầy." Yến Anh ôn nhu cười với nàng, đầu ngón tay hấp dẫn dây tơ đàn, tiếng đàn thứ nhất vang lên.

Ban đầu vẫn là khúc nhạc của Sở Phất, nhưng tiếng đàn vừa chuyển không lâu, giống như có nguyên đàn hạc xuyên qua giữa ngọn cỏ lau, ngẫu nhiên nghịch nước, ngẫu nhiên nhảy múa, ngẫu nhiên sát cánh cùng bay.

Vốn dĩ đầu khúc thê lương, thế nhưng lập tức biến thành đoản khúc náo nhiệt của những chú hạc chơi đùa trong tiết trời mùa thu, còn đâu cảm giác hiu quạnh?

"Tố hồi tòng chi, uyển tại thủy trung ương." Lúc ở cuối khúc nhạc, Yến Anh từ từ ngâm một câu, nàng mỉm cười hỏi, "Phất nhi ngươi đoán, là ai ở giữa hồ?"

(Lại xuôi dòng xuống để tìm, dường như trông thấy nàng nơi giữa hồ.)

Sở Phất thật không ngờ Yến Anh thế nhưng lại đột nhiên đặt câu hỏi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Yến Anh ý cười thâm sâu, "Lục nhi, mang giỏ trúc nhỏ qua đây."

Thì ra là Oanh Oanh.

Sở Phất hiểu rồi, nhưng Tần Vương phi vẫn còn ở đây, cho dù nàng biết đáp án cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Lục Lan mang giỏ trúc nhỏ qua, đặt bên cạnh tiểu quận chúa.

Mấy hôm nay lúc Tần Vương phi đến thăm đã sớm chú ý tới giỏ trúc nhỏ kia, "Trong này là cái gì?"

Yến Anh sờ vào cửa giỏ trúc, Oanh Oanh bỗng nhiên nhảy lên mu bàn tay nàng, vỗ đôi cánh nhỏ, lông vũ thưa thớt xòe trên đỉnh đầu, đột nhiên kêu một tiếng "Tra".

"Khởi bẩm Vương phi..." Sở Phất vừa muốn giải thích.

Yến Anh cười nói: "Mẫu phi, đây là con chim Phất nhi đã cứu, con nhất định có thể khỏe hơn nó trước."

Tần Vương phi không nhịn được cười, nói: "Phải, A Anh của ta nhất định có thể khỏe lại." Nói rồi, nàng ý vị thâm trường nhìn về phía Sở Phất, nàng thật sự là may mắn khi có thể ở Lâm Hoài gặp được Sở Phất, cho A Anh có thêm một niềm hy vọng hằng sống.

Sở Phất không biết nên đáp lại thế nào với ánh mắt ấy của Tần Vương phi, nàng chỉ đành cúi mặt.

Tần Vương phi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Ta cũng nên trở về làm điểm tâm, Sở đại phu, A Anh bèn giao cho ngươi chăm sóc."

"Vâng." Sở Phất ôm quyền.

Tần Vương phi hài lòng gật đầu, dẫn tỳ nữ rời khỏi【 Mưa Xuân Gian 】.

Sở Phất vốn định cùng Lục Lan và Hồng Nhiễm cung tiễn Tần Vương phi tới cửa, nhưng nàng mới bước lên một bước, liền bị Yến Anh chộp lấy góc váy.

Yến Anh nở nụ cười hồn nhiên, nhưng ngữ điệu lại trầm thấp, "Anh Anh sẽ bơi đến giữa hồ."

"Quận chúa..." Sở Phất không phân biệt được rõ, liệu lúc ấy nàng nói đến rốt cuộc là chim chóc, hay là chính nàng.

Yến Anh lại nói với Oanh Oanh, lúc này đang đứng trên mu bàn tay nàng: "Vì vậy Oanh Oanh phải mau khỏe lên."

"Hồ ngôn..."

"Đàn không gọi hồ ngôn, gọi văn ngôn."

"..."

"Cho nên, Phất nhi nghe thấy là tốt rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Ta có cái ý tưởng táo bạo về Tần Vương phi... (Mau che miệng Diên Tiểu Ngưng lại lẹ!)

Sở muội tử không dễ theo đuổi, mọi người mau mau làm điểm tựa cho tiểu quận chúa ~~ lúc này mới sờ sờ móng vuốt nhỏ, đường còn dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net