Chương 12: Thích Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, ngọn đèn lờ mờ.

Dưới bình phong, tràn ngập một tầng hơi nước như ẩn như hiện.

Giỏ trúc nhỏ đặt cạnh bồn tắm, Oanh Oanh ló đầu nhỏ ra nghiêng đầu nhìn nhìn ——

Sở Phất mệt mỏi ghé vào thành bồn, tay nàng nhẹ nhàng gãi gãi cái mỏ Oanh Oanh, thì thào kêu: "Oanh Oanh."

Chẳng hiểu sao, lúc không có ai gọi nó thêm đôi lần, lại cảm thấy cái tên này càng kêu càng thuận miệng.

"Tra..." Làm như Oanh Oanh nhận ra cái tên này, nó vỗ đôi cánh và run run lông vũ, vài sợi lông thưa thớt dựng thẳng đứng trên đỉnh đầu.

"Sẽ tốt... Thật sự sẽ tốt chứ?" Sở Phất lẩm bẩm hỏi lại.

Dẫu nước nóng trong bồn rất ấm, nhưng một lòng của nàng vẫn không thôi lạnh.

"Tra!" Lần này Oanh Oanh kêu rất to.

Sở Phất nhịn cười nhìn nó, trong đầu không tự chủ được hiện ra câu nói ấy của tiểu quận chúa ngày hôm nay.

"Anh Anh sẽ bơi đến giữa hồ."

Ăn nói linh tinh!

Sở Phất vội xua đi những suy nghĩ viển vông, không dám trêu đùa Oanh Oanh nữa. Nàng xoay người lại, dựa lưng lên thành bồn, thở hắt ra một hơi, vốc nước ấm hất lên mặt, khiến mình tỉnh táo lại.

Nước trong bồn tắm lắc nát hình ảnh phản chiếu Sở Phất, đợi gợn sóng lắng dịu, Sở Phất kinh ngạc nhìn bản thân trong nước.

Hơn một năm tới Đại Yến, nàng đã gặp qua rất nhiều bá tánh Yến quốc nhiệt tình, hiện giờ cẩn thận nghĩ đến, khuôn mặt của những người đó chỉ còn lại một mảnh mơ hồ. Chẳng bận tâm người và việc, tự nhiên sẽ không cần nhớ. Nếu mình là khách qua đường, vậy cũng không cần khắc sự ấm áp của người khác ở trong lòng, uổng công mai đây phải nhung nhớ.

Đợi chữa khỏi đôi mắt tiểu quận chúa, nàng vẫn sẽ rời đi. Những lời Yến Anh nói hôm nay, toàn bộ coi như là lời nói nhảm của nàng, qua liền qua đi.

Không biết tương lai sẽ mắc cạn ở đâu, cũng không biết mai đây sẽ mọc rễ ở nơi nào?

Khi cảm giác mệt mỏi cùng cảm giác cô độc quen thuộc lại ập vào trong lòng, như một cơn bão tuyết quét qua lòng hồ, đóng băng tất cả mọi thứ trong nháy mắt, lạnh đến thấu xương.

"Tra..." Oanh Oanh lại kêu một tiếng, thế mà còn mổ vào đầu Sở Phất.

"Hửm?" Sở Phất xoay người nhìn nó, hơi nhướn mi, cười nói: "Ngươi tiểu gia hỏa này còn biết đánh lén người." Nói rồi, Sở Phất nhẹ điểm đầu Oanh Oanh, "Có phải đói bụng?"

Oanh Oanh nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Sở Phất —— đúng là một con chim thông nhân tính.

Không biết vì sao, bị nó nháo lần này, phần lạnh lẽo trong lòng lại được vơi bớt đi. Sở Phất khẽ thở phào, từ trong bồn tắm đứng lên, giọt nước lấp lánh thi nhau trượt theo mái tóc xanh, nàng duỗi tay với lấy xiêm y bên cạnh.

Từng giọt rơi xuống, trong chớp mắt, xuân, quang, vô hạn.

Hắc ảnh trên mái hiên theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, cảm giác trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ánh mắt trầm xuống, trong lòng chợt nổi lên một ý niệm.

Hắc ảnh từ từ đặt mái ngói xuống, vô thanh vô tức lật người xuống mái hiên. Khẽ ấn nhẹ cửa, không chút nhúc nhích, nói vậy bị chặn từ bên trong. Hắc ảnh nhanh chóng lóe tới bên cửa sổ, chủy thủ cạy cạy, khung cửa sổ hé ra một lỗ nhỏ.

Sở Phất mới mặc xong nội bào, bỗng nhiên nghe thấy cửa sổ phát ra một tiếng "Kẽo kẹt ——".

Một hắc ảnh phóng nhanh vào cửa sổ, nghe được dị vang Sở Phất cảnh giác xoay người, nhưng hắc ảnh lại nhanh hơn nàng một bước, thanh chủy thủ đã chỉa vào ngực nàng.

"Đứng im..."

Cho dù hắc ảnh đã cực lực áp chế giọng nói vốn có của mình, nhưng Sở Phất vẫn nhận ra nàng.

"A Hà?!"

"Câm miệng!"

Trái tim kinh động của Sở Phất dần dần bình tĩnh trở lại, nàng hờ hững nhìn A Hà, nhắc nhở nói: "Nơi này là hành cung Lâm Hoài!"

"Thì làm sao?" A Hà căm giận giật khăn đen trên mặt xuống, đôi mắt nàng đỏ ngầu, rất là ủy khuất, "Lúc ở Đại Lăng, tỷ nói như thế nào? Sở tỷ tỷ." Nói rồi, A Hà dùng sức ấn Sở Phất lên trên vách tường, "Vì sao phải ném ta?"

Sở Phất nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ của A Hà, thản nhiên nói: "Ta chưa bao giờ coi ngươi là tỳ nữ, từ đâu nói đến 'ném'?"

Tay nắm thanh chủy thủ của A Hà rũ xuống, nàng nức nở nói: "Sở tỷ tỷ, theo ta đi, chúng ta rời khỏi Lâm Hoài, tìm một chỗ hành y mới, được không?"

"Không được." Sở Phất lập tức phủ quyết nàng.

A Hà khó hiểu, "Vì sao?"

"Ta muốn chữa khỏi đôi mắt quận chúa." Sở Phất nói đến kiên quyết, nàng cùng Yến Anh ngoắc tay, nếu đã ước định, vậy nàng sẽ không bội ước.

A Hà lắc đầu, "Vạn nhất chữa không khỏi?"

"Không có vạn nhất." Sở Phất rất kiên định.

"Sở tỷ tỷ, hà cớ gì chứ?" A Hà không hiểu, nghèn nghẹn hỏi: "Nếu ta không tìm tới, Sở tỷ tỷ phải chăng chuẩn bị dùng bốn chữ 'mạnh khỏe, chớ nhớ' đuổi ta rồi hay không?"

Sở Phất không hiểu nổi nàng rốt cuộc đang bực cái gì, lạnh giọng trả lời: "Phải thì sao?"

A Hà hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt mà sương giá, giống như một con sói hoang có thể cắn xé cổ họng con mồi không tha bất cứ lúc nào, "Sở tỷ tỷ, đây là ngươi bức ta."

"Ngươi muốn làm gì?" Lời Sở Phất vừa dứt, thanh chủy thủ của A Hà liền nằm ngang trước cổ nàng.

"Ngươi thiếu ta, ta muốn lấy lại!" A Hà lấn người tới gần Sở Phất, "Nếu ngươi dám kêu một tiếng, ta lập tức cắt vỡ yết hầu ngươi!"

"A." Sở Phất giận quá hóa cười, ưỡn người kề sát lưỡi dao buốt giá, "Ta thiếu ngươi cái gì? Ngươi lại muốn lấy lại cái gì?"

Lưỡi dao sáng như tuyết phản chiếu một vệt máu xuất hiện trên da thịt Sở Phất, tay nắm thanh chủy thủ của A Hà đột nhiên run lên bần bật, hốt hoảng lui về sau một bước.

Sở Phất giữ chặt tay nắm thanh chủy thủ của nàng, dửng dưng nói: "Ngươi muốn giống những người đó, coi ta như con rối gỗ giật dây tùy ý bài bố?"

A Hà mãnh liệt lắc đầu, "Không, không phải như vậy!"

Sở Phất bỗng dưng đẩy nàng ra, cực kì chán ghét thản nhiên nói một chữ —— "Cút."

Nàng càng điềm tĩnh lên tiếng, lại càng khiến lòng A Hà đau như dao cắt.

Nàng cùng nàng, cuối cùng là muốn trở thành người xa lạ hay sao?

A Hà siết chặt thanh chủy thủ cúi gầm mặt, thân mình không nhịn được run rẩy, rõ ràng mấy ngày trước hết thảy đều tốt đẹp, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

"Tra!" Oanh Oanh vỗ cánh, núp ở trong giỏ trúc nhỏ ló đầu gắt gao nhìn chằm chằm Sở Phất.

A Hà đột nhiên cười nhạo, lạnh lùng nhìn về phía Oanh Oanh, "Ta không hề biết... Sở tỷ tỷ còn thích cả chim chóc..."

Sở Phất cũng không có trả lời nàng, tiến thẳng đến cạnh bồn tắm, lấy ngoại bào sạch sẽ mặc nốt vào, phảng phất như chả có A Hà trong phòng này, nhấc giỏ trúc nhỏ lên, đi về phía bàn trang điểm.

Các khớp xương của A Hà gồng lên kêu răng rắc, cưỡng chế ủy khuất cuồn cuộn nơi đáy lòng, giọng nói khàn khàn: "Sở tỷ tỷ... Ta biết sai rồi..."

Sở Phất đặt giỏ trúc nhỏ cạnh gương đồng, lấy lược chải lại mái tóc xanh ướt một nửa, sau đó bới tóc thành búi, dùng một chiếc trâm bạc cài lên.

Hai tay nàng nâng nâng cổ áo, cũng không thể hoàn toàn che hết vết máu tinh tế nơi cần cổ. Thoáng liếc nhìn, nàng trông thấy hàn ý dữ tợn trên mặt A Hà.

Sở Phất nở nụ cười trào phúng, với nàng mà nói, tồn tại bao giờ cũng gian nan hơn đã chết, A Hà tàn nhẫn hơn nữa, nàng cũng không hề sợ hãi.

"Oanh Oanh, đừng sợ." Sở Phất gập đầu ngón tay lại nhẹ nhàng gãi vào mỏ Oanh Oanh một cái, nàng ôn nhu nói xong, mang theo giỏ trúc nhỏ đi về phía cửa phòng đóng chặt.

"Sở Phất!" A Hà bỗng nhiên ra tay, thanh chủy thủ cắt đứt một sợi tóc mai của Sở Phất, cắm vào trong cánh cửa, "Ngươi cho rằng ngươi có thể ở chỗ này trốn ta cả đời sao?"

Sở Phất thờ ơ vén lọn tóc bị cắt ra sau tai, phảng phất như không hề nghe thấy lời nói của nàng, từ từ tháo chốt ra, mở toang cửa phòng ——

"Phủ vệ Tần Vương ở đâu?"

"Dạ có!"

Bó đuốc chiếu sáng toàn bộ đình viện, ánh lửa chiếu rọi lên lân giáp phủ vệ, theo Yến Anh ra lệnh một tiếng, chúng phủ vệ nhao nhao rút kiếm, sát khí nổi lên bốn phía.

Sở Phất còn chưa kịp thấy tiểu quận chúa ở nơi nào, đã bị phủ vệ gần nhất kéo ra đằng sau.

"Sở đại phu! Mau trốn bên này nè!" Lục Lan lo lắng kéo tay Sở Phất, lại lôi kéo nàng lui về sau mấy bước.

Sở Phất lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Yến Anh khoác lên mình chiếc áo choàng đứng cách đó không xa.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người Yến Anh, trên khuôn mặt hốc hác lại gầy, nàng ưỡn thẳng lưng, đứng ở giữa đình. Không nhìn thấy thì sao? Nàng là quận chúa mà ốm thì lại như thế nào? Nàng chỉ biết, nói chuyện phải giữ lời, nếu nàng có thể thực hiện lời hứa, nàng tin tưởng Sở Phất cũng sẽ thực hiện lời hứa.

Hai tên phủ vệ bảo hộ Sở Phất và Lục Lan ở sau lưng, Lục Lan kích động nói: "Quận chúa, Sở đại phu an toàn."

Yến Anh theo tiếng nghiêng tai, khóe miệng nhếch lên, nụ cười vẫn mãi ấm áp, "Phất nhi, an tâm."

Thình thịch!

Trái tim Sở Phất bỗng rạo rực, nàng kinh ngạc nhìn sườn mặt Yến Anh, chẳng biết tại sao, lại có chút cảm giác chua xót len lỏi không tên trào lên trong lòng.

Lời Yến Anh nói, không phải mê sảng, nàng đang dùng mệnh thực hiện lời hứa, thực hiện lời hứa "Bình yên" nàng hứa với nàng lúc ban ngày.

Ngốc...

Sở Phất chỉ cảm thấy hốc mắt như bị bỏng, Yến Anh trong tầm mắt dần mơ hồ.

"Bắt lấy!" Yến Anh dùng sức quát một tiếng, tác động tâm mạch, nhịn không được phát ra chuỗi ho khan mãnh liệt.

"Sở Phất, ngươi sẽ hối hận!" A Hà rưng rưng gào ghét, đồng thời phủ vệ xông vào phòng, nàng từ cửa sổ lướt ra ngoài, mũi chân đạp mạnh lên mũi kiếm, dựa thế phóng lên mái hiên, giống như một ngôi sao băng ám dạ, rất nhanh biến mất sâu trong màn đêm.

"Đuổi theo!" Phủ vệ trưởng hô to, dẫn theo các huynh đệ lục soát phương hướng A Hà rời đi.

Sở Phất quăng giỏ trúc xuống, vội vã tiến lên đỡ lấy thân thể không ngừng run rẩy của Yến Anh, thuận thế thăm dò mạch đập Yến Anh.

Mạch đập hỗn loạn, lúc yếu lúc mạnh.

"Ta... Sẽ không... Khụ khụ... Nuốt lời..." Đột nhiên Yến Anh xụi lơ trong ngực Sở Phất, nàng nắm tay Sở Phất, vừa ho vừa nói: "Khụ khụ... Ta sẽ... Khụ khụ... Che chở... Khụ khụ... Cho ngươi... Khụ khụ..." Bọt máu trào ra khỏi miệng Yến Anh, phút chốc Yến Anh như muốn ngạt thở, há miệng lại nôn ra một ngụm máu tươi.

Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, bắt lấy tay Sở Phất, sít sao giữ chặt, "Khụ khụ... Không cho... Nuốt lời..."

Tiểu quận chúa không nuốt lời, Sở Phất làm sao có thể nuốt lời?

"Nếu ngươi có thể vượt qua đêm nay..." Sở Phất cũng chưa có nói hết, nàng nghẹn ngào nhẫn lời, tránh tay Yến Anh ra, quay mặt đi, gấp giọng nói: "Mau chóng bế quận chúa trở về【 Mưa Xuân Gian 】!"

"Rõ!" Phủ vệ lĩnh mệnh, bế quận chúa lên, chạy về【 Mưa Xuân Gian 】.

Yến Anh nắm thật chặt nắm đấm, nàng gắt gao cắn chặt răng, cố nén ngứa ngáy nơi cổ họng, chỉ cần ho ít một chút, liền có thể ho ít đi một ngụm máu.

Chịu đựng được, chịu đựng được liền có thể nghe Phất nhi nói hết những lời còn lại.

Nàng có thể làm được!

Tác giả có lời muốn nói:

Hết chương ~ chương này được thúc giục bởi trường bình của tiểu tức phụ nên mới đăng sớm ớ ~

Chuyện xưa tiếp tục phát triển ~ khí tràng Yến Anh mở ra, vẫn là rất A ~ bởi vậy, mọi người vẫn muốn đứng theo phe Sở đại phu công hở?

PS: Vẫn là việc trau chuốt lại từ ngữ, mọi người có thể xem lại lần nữa, như vậy câu văn sẽ mượt mà hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net