Chương 23: Xé Tan Mảnh Giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Phất thầm thở dài, lẳng lặng nhìn bàn tay nắm chặt ấy. Nàng có chút hoảng hốt, không hiểu cảm giác ấm áp đang trào dâng nơi ngực trái, là cảm động hay là điều gì khác chăng?

Yến Anh giữ chặt tay nàng như thể đang giữ chặt trân bảo, sợ một khi buông tay, đối phương sẽ lập tức tan biến.

Sở Phất hồn nhiên chưa phát giác ý cười nhàn nhạt hiện trên đuôi mắt, rốt cuộc cũng có người đối xử với nàng như trân như bảo, ấy vậy mà... Lại là một cô nương đáng thương không biết ngày mai sẽ thế nào.

Sở Phất chợt thấy lòng buồn tênh, lắc đầu cười khổ. Sở Phất ơi Sở Phất, tội gì phải thả mình vào vũng nước đục? Tội gì phải tham luyến "Không nên có" như vậy? Tội gì phải... Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Dập tắt ý nghĩ xằng bậy thì sẽ không có sương hàn. Không có hi vọng thì sẽ không có thất vọng.

Sở Phất cũng không biết rằng, nàng ở bên này trằn trọc suy nghĩ, đồng thời, Yến Anh nắm tay nàng bình yên chìm vào giấc ngủ.

Chỉ cần nắm tay Phất nhi sẽ không cần lo lắng liệu rằng ngày mai không thể tỉnh lại, cũng không cần lo lắng những cơn ác mộng sẽ ập đến, càng không cần quan tâm khi nào Phất nhi trở về?

Có Phất nhi ở đây là tốt rồi.

Sở Phất nằm im một lúc, nghe hô hấp Yến Anh trầm ổn, vốn định vụng trộm rút tay ra, gỡ nút thắt trên góc áo, quay về giường tiếp tục xem y thư. Nhưng ngón tay mới động, nàng chỉ đành từ bỏ. Tiểu quận chúa không biết lấy ngón út của mình móc vào ngón út của nàng từ lúc nào, nếu Sở Phất giãy mạnh tay nhất định sẽ đánh thức Yến Anh.

Bất đắc dĩ lại thở dài, ít nhất tối nay, Sở Phất chỉ có thể ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở chỗ này. Hàng mi nàng khẽ nhíu, mệt mỏi nhắm mắt lại, đành ngủ một lát vậy, chỉ cần thức dậy trước khi mặt trời ló dạng là được chứ gì.

Ai dè, một giấc này tỉnh lại, ánh nắng ấm áp đã chiếu xuyên qua ô cửa, làm gì còn trước khi mặt trời ló dạng đâu, vì ông mặt trời đã thức từ lâu rồi!

Không tốt!

Sở Phất hớt ha hớt hải ngồi dậy, ngày thường giờ này Tần Vương phi đã tới thăm hỏi tiểu quận chúa. Nếu nhìn thấy nàng ngủ trên giường tiểu quận chúa như vậy thì đây chính là tội bất kính!

"Thức rồi?" Yến Anh ghé vào mép giường, nở nụ cười ấm áp.

"Dân nữ thất nghi, xin..." Sở Phất trong vô thức muốn rời khỏi giường.

"Lục nhi, đè Phất nhi lại, không được cho nàng ấy xuống giường!" Yến Anh dường như sớm biết rằng Sở Phất sẽ như thế, bỗng nhiên nghiêm giọng hạ lệnh.

Sở Phất kinh hãi, "Quận chúa, không thể hồ nháo!"

Lục Lan sao dám không nghe lời tiểu quận chúa? Nàng tiến lên vịn vai Sở Phất, ôn nhu khuyên nhủ: "Sở đại phu, ngươi nghe quận chúa đi."

Lần theo giọng nói Sở Phất, Yến Anh chạm vào tay Sở Phất, nắm thật chặt, mỉm cười nói: "Đừng sợ, mẫu phi đều đi cả rồi."

Trong lòng Sở Phất vang lên tiếng lộp bộp, việc này e là càng nghiêm trọng hơn.

"Dân nữ không thể nghỉ ngơi ở đây được." Quả nhiên là bị Tần Vương phi nhìn thấy, nàng còn có thể nào ăn vạ ở trên giường? Việc cấp bách trước mắt, phải mau chóng thỉnh tội với Tần Vương phi.

Yến Anh lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Phất nhi, ngồi xuống."

Sở Phất không muốn cùng nàng hồ nháo, "Quận chúa, dân nữ chỉ là dân nữ, không giống ngươi."

"Sở đại phu đừng sợ, Vương phi nói, Sở đại phu chăm sóc quận chúa vất vả, việc lần này sẽ không trách tội." Lục Lan lại khuyên giải an ủi một câu.

Sở Phất bối rối.

Yến Anh thăm dò, thấp giọng nói: "Ta nói với mẫu phi, tối hôm qua ta liên tục gặp ác mộng, vô cùng sợ hãi, cho nên mới bảo Phất nhi dỗ ta ngủ."

Lời tuy có lý, nhưng cùng quận chúa chung gối, thật sự đã đi quá giới hạn.

"Đừng sợ." Yến Anh nhịn cười, lời nói lại rất nghiêm trang, "Mẫu phi biết ta gặp ác mộng sẽ rất sợ, khi còn nhỏ đều là nhũ mẫu ôm ta dỗ ta ngủ."

Lục Lan gật đầu, "Ừm! Quận chúa nói đều là thật!"

"Nhưng dân nữ không phải ngươi..." Sở Phất chưa nói hết lời này, bởi vì nàng đã phát hiện ra nụ cười "Xấu xa" vừa quen thuộc lại giảo hoạt của Yến Anh.

Yến Anh cũng gật gật đầu, nói càng thêm đứng đắn, "Ta không coi Phất nhi là nhũ mẫu, ở trong lòng ta, Phất nhi giống như tỷ tỷ vậy!"

Ai muốn làm tỷ tỷ ngươi?

Sở Phất ráng nhịn để không bật ra câu này, gặp phải tiểu hồ ly như vậy, nàng biết hôm nay là nói không có lại. Nhưng rất nhanh, nàng nhận ra được một điều rất kì lạ -- nàng xưa nay ngủ rất nông, Yến Anh muốn giải thích với Tần Vương phi, tự nhiên sẽ nói chuyện, nhưng vì sao nàng lại không giật mình tỉnh giấc?

Sở Phất nhẹ nhàng ngửi ngửi,【 Mưa Xuân Gian 】tựa hồ thơm hơn ngày thường.

Yến Anh không nghe thấy Sở Phất lên tiếng, nàng ngược lại thành thật, trước tiên thẳng thắn, "Phất nhi, ta lo lắng ngươi đêm qua chăm sóc ta ngủ không được, nên khi tỉnh lại đã bảo Lục nhi thắp an thần hương để ngươi ngủ một giấc thật ngon." Nàng lay lay cánh tay Sở Phất, mím môi, chân thành nói: "Ta canh Phất nhi, Phất nhi đừng sợ, không ai dám khi dễ ngươi trong lúc ngươi ngủ hết."

Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của tiểu quận chúa, Sở Phất muốn giận nàng làm sao mà giận nổi?

Mọi việc Yến Anh làm đều nghĩ chu toàn hết cho nàng, nếu như nàng trách mắng Yến Anh, vậy có vẻ tự mình không biết tốt xấu rồi.

Nhưng mà.

Những tiền lệ này một khi đã biến thành lẽ đương nhiên, tiểu quận chúa kiêm tiểu hồ ly này chỉ sợ sẽ được nước làm tới, không biết sẽ còn "Hồ nháo" ra cái dạng gì?

Sở Phất thấp thỏm, ấn đường nhíu chặt, nhìn dáng vẻ đơn thuần và thiện lương của tiểu quận chúa, sao nỡ nặng lời với nàng đây?

"Chỉ lần này." Sở Phất lùi lại một bước, lạnh giọng nói xong, nàng đứng lên, nâng Yến Anh dậy, "Quận chúa mau lên đây, ở dưới lạnh."

"Ừm!" Yến Anh nghe lời, sờ vào mép giường tức thì đá văng giày, kéo chăn Sở Phất đã đắp, chui vào.

Hơi ấm vẫn còn, mùi hương dược cũng vẫn còn.

Yến Anh cực kì hưng phấn, xoay người nằm cuộn tròn lại, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý.

Sở Phất thiệt là phát sầu, tiểu quận chúa này cái tốt không học lại đi học cách đá giày.

Lục Lan che miệng cười, kể từ khi Sở đại phu tới đây, tính tình tiểu quận chúa hoạt bát lên hẳn, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng tinh thần so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Sở Phất cười khổ lắc lắc đầu, cúi người nhặt giày Yến Anh đá rơi lên, đặt nó lại ngay ngắn.

Mặc dù tiểu quận chúa đã nói giúp cho nàng nhưng nàng vẫn phải đến chỗ Tần Vương phi để thỉnh tội.

"Lục Lan cô nương, ta đi xuống rửa mặt trước."

"Ừm!"

Lục Lan gật đầu, quỳ gối bên giường Yến Anh, cẩn thận trông chừng.

Sau khi tỉnh dậy được một phen hú vía thì bù lại tinh thần quả thật tốt hơn hẳn. Sở Phất đi đến bên giường cất túi châm, đóng sách châm pháp của Hứa Diệu Chi lại, cho vào hòm thuốc.

Mảnh giấy nhỏ vẽ chim ưng biển đêm qua vẫn còn nằm trên mặt đất, Sở Phất nhặt lên, còn chưa kịp bỏ vào trong rương thuốc, đã nghe thấy giọng nói Hồng Nhiễm vang lên bên ngoài【 Mưa Xuân Gan 】.

"Hứa công tử, mời."

Hứa Diệu Chi nho nhã lễ độ xách hòm thuốc bước vào tiểu các, hắn nghiêng đầu liền thấy Sở Phất, vừa hay nhìn thấy tờ giấy nhỏ Sở Phất cầm trên tay, hắn vừa mừng vừa sợ, ánh mắt đột nhiên nhiệt liệt lên.

Sở Phất biết hắn có ý gì, nàng hờ hững xé mảnh giấy làm đôi, trực tiếp chặt đứt ý niệm của hắn.

Ý cười trên mặt Hứa Diệu Chi cứng đờ, nhìn mảnh giấy bị Sở Phất vò nát, vứt đi không thương tiếc.

"Ngươi..."

"Hứa công tử tới thỉnh mạch cho ta đấy à?" Yến Anh thản nhiên mở miệng, vươn tay phải ra, lại thúc giục nói, "Ta mệt mỏi, thỉnh lẹ lên để ta còn nghỉ ngơi."

Hứa Diệu Chi lấy lại tinh thần, đứng ở bên ngoài bình phong cung kính, "Dạ."

Hồng Nhiễm cúi đầu đi vào, giúp Lục Lan buông màn che giường xuống, rồi lại ôn nhu nói: "Hứa công tử, có thể thỉnh mạch."

Hứa Diệu Chi gật đầu cười cười, quỳ bên mép giường đặt hòm thuốc xuống kế đến lấy đệm mềm trong hòm thuốc ra gối lên tay tiểu quận chúa.

Ngón tay hắn áp lên mạch cổ tay Yến Anh, nghiêng đầu xuyên thấu qua bình phong mông lung, lén nhìn sang phía Sở Phất, lúc này nàng đang lẳng lặng đứng ở trong góc nhỏ chờ đợi kết quả bắt mạch.

Xé? Là mình quá mức đường đột sao?

Hứa Diệu Chi thất thần suy nghĩ, tùy tiện truyền thư như vậy quả thực có hơi manh động. Chỉ mới đêm qua, hẳn là Sở cô nương vẫn chưa xem quyển sách thứ ba, nếu như đã xem, chắc chắn sẽ hiểu tâm ý của mình.

Lòng hắn vốn lạnh lẽo, bỗng nhiên có một tia mong chờ.

Lần bắt mạch này, Hứa Diệu Chi cố ý làm rất chậm, chỉ vì hắn biết, chỉ cần hắn chưa nói ra kết quả, Sở Phất vẫn sẽ đứng yên ở ngay đó, vậy là hắn có thể ngắm nhìn nàng lâu thêm chút nữa.

Ngay từ đầu Hứa Diệu Chi đã cảm thấy Sở Phất xinh đẹp đến động lòng người, không giống như dong chi tục phấn bình thường, hiện giờ cách bình sa mông lung ngắm thêm đôi lần, dáng vẻ nhìn không rõ ràng kia lại càng khiến tâm can hắn cồn cào ngứa ngáy.

Hắn làm càn như vậy, Yến Anh nhìn không thấy, nhưng Hồng Nhiễm và Lục Lan thấy rất rõ ràng.

Lục Lan nhíu mày nhìn Hứa Diệu Chi, lại nhìn Sở Phất, nhớ lại ngày ấy từng thấy hắn và nàng cầm ô đứng nói chuyện ở trong đình, lẽ nào Hứa công tử cùng Sở đại phu lén lút nảy sinh tình cảm? Nàng không biết tình yêu là gì, cũng là lần đầu nhìn thấy nam tử sau khi động tình, ánh mắt lại đắm đuối si tình đến vậy.

Hứa công tử cùng Sở đại phu là người trong đồng đạo, nếu mai này có thể kết duyên thành đôi cũng coi như là một đoạn giai thoại.

Nghĩ đến đây, Lục Lan mỉm cười, thật không ngờ tới có thể nhìn thấy hình ảnh trong vở kịch nam tại đây. Nàng không hề phát hiện, lúc này đáy mắt Hồng Nhiễm tràn đầy lòng đố kị.

Bên trong ống tay áo Hồng Nhiễm, ẩn giấu hai quả đấm siết chặt. Nàng cũng từng nghĩ đến việc chung sống hòa bình với Sở Phất, cũng từng tự trách bản thân phòng người quá mức, nhưng giờ thì sao?

Từ khi Sở Phất tới đây, nàng trước bị quận chúa "Giáo huấn", sau lại bị Tần Vương phi điều ra【 Mưa Xuân Gian 】, mấy ngày nay ở tiền điện bận tới bận lui, cái eo này như muốn sắp gãy ra đến nơi vậy.

Thậm chí, lần duy nhất công tử anh tuấn trước mắt này đây chủ động bắt chuyện với nàng cũng chỉ để hỏi -- "Hồng Nhiễm cô nương có biết Sở cô nương thích ăn cái gì không?"

Hồng Nhiễm cũng biết mình có thân phận gì, nhưng nàng chính là không cam lòng, mình sao càng ngày càng không bằng lúc trước?

Truy cứu nguyên nhân, thay đổi hết thảy, vẫn là bắt đầu từ ngày Sở Phất xuất hiện.

Yến Anh cảm thấy thời gian bắt mạch hôm nay lâu hơn mọi khi, nàng nhịn không được hỏi: "Hứa công tử, hôm nay mạch tượng ta sao rồi?"

Hứa Diệu Chi hoàn hồn, hắn cấp tốc suy nghĩ, trả lời cho có lệ: "Mạch tượng quận chúa như thường, tạm thời không có nguy hiểm." Nói rồi, hắn đứng dậy cung kính cúi đầu, "Thang dược như thường chỉ cần uống hai ngụm. Mấy ngày nay thời tiết ấm, nếu muốn tắm thuốc thì cách một ngày tắm một lần là được." Ngừng một lát, hắn thoáng thấy Sở Phất xách hòm thuốc bước ra khỏi【 Mưa Xuân Gian 】.

Hắn vội la lên: "Tại hạ cáo lui, quận chúa cẩn thận tĩnh dưỡng." Nói xong, hối hả chạy theo Sở Phất.

Yến Anh nghe ra sự nôn nóng trong giọng nói của hắn, thừa dịp Lục Lan và Hồng Nhiễm kéo màn giường, hỏi: "Hứa công tử có việc gì gấp sao?"

Lục Lan cười nói: "Có lẽ là có chuyện muốn nói với Sở đại phu."

"Hả?" Yến Anh nghiêng đầu.

Oanh Oanh trong giỏ trúc nhỏ ló đầu ra "Tra" một tiếng.

Hứa Diệu Chi muốn nói chuyện với Phất nhi cho nên mới đi gấp như vậy, mà Phất nhi kia đi nhanh đến nỗi ngay cả Oanh Oanh cũng quên mất... Chẳng lẽ... Yến Anh không dám nghĩ tiếp nữa, chút ý cười trên mặt nay còn đâu?

Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót khó tả, luôn cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở giữa cổ họng.

Một ngày nào đó Phất nhi sẽ rời đi, một ngày nào đó sẽ lấy chồng, rồi một ngày nào đó sẽ... Quên đi nàng...

Nghĩ đến điều ấy, viền mắt Yến Anh đỏ ửng, quay mặt sang hướng khác, nước mắt lặng yên rơi xuống, thấm ướt gối đầu.

Đừng vậy, được không?

Tác giả có lời muốn nói:

Hết chương ~

*thương thương*Tiểu quận chúa ~ nào không khóc.

Tâm của Hứa Diệu Chi người qua đường hầu như đều biết, cảm giác Phất nhi bị quấy rầy dài dài =.=


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net