Chương 26: Giải Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tỳ nữ nhẹ nhàng thối lui ra cửa, các nội thị tập trung dời bình phong ra ba bước, sau đó cũng thối lui ra bên ngoài chờ đợi.

Tần Vương phi ngồi bên cạnh Yến Anh, nắm tay ái nữ —— Lòng bàn tay ướt đẫm, đã không biết là của nàng hay là của A Anh?

Nói không sợ, thì là nối dối.

Yến Anh nhắm chặt mắt, kỳ thật còn có chút sợ đau.

Khi lòng bàn tay ấm áp chạm lên gương mặt, trái tim thấp thỏm của Yến Anh cuối cùng cũng có một tia bình yên.

Sở Phất nâng khuôn mặt nàng lên, ôn nhu nói: "Nhịn một chút, rồi mọi thứ sẽ ổn."

"Ừm!" Yến Anh gật đầu, Phất nhi nói, nàng tin.

Sở Phất liếc nhìn Hứa Diệu Chi, "Hứa công tử, đã chuẩn bị kỹ càng?" Ngữ khí lãnh đạm, làm sao còn có nửa điểm ôn nhu vừa rồi?

Hứa Diệu Chi đặt giá cắm nến xuống, mở túi châm ra, đắn đo một lúc, thấp giọng nhắc nhở: "Sở cô nương, y thư ngươi thật sự xem hết rồi chứ?"

"Bắt đầu ngay đi." Sở Phất không cho hắn cơ hội chần chờ, cũng mở túi châm mình ra, cầm ngân châm hơ qua ngọn nến.

Hứa Diệu Chi ở thời điểm này hỏi nàng, chả khác nào ngầm nói châm pháp Sở Phất mới học không lâu.

Tần Vương phi nghe được rõ ràng, Yến Anh cũng nghe được rõ ràng.

Nàng lẳng lặng quan sát khuôn mặt nghiêm túc của Sở Phất, không có chột dạ, không có khiếp đảm, trong mắt lóe lên một tia sáng định liệu trước. Cảm giác Yến Anh gãi gãi lòng bàn tay, Tần Vương phi cẩn thận phân biệt, ra là Yến Anh lặng lẽ viết hai chữ vào lòng bàn tay mình.

Tin nàng.

A Anh hiếm khi tin tưởng một ai đó như vậy.

Nếu không phải thám tử vẫn luôn theo sát, Tần Vương phi sẽ không đời nào tín nhiệm một y nữ giang hồ như vậy, có lẽ, đây là mặt đáng tôn trọng và tin cậy của Sở Phất.

Vậy thì đánh cược một lần đi.

Tần Vương phi không nói gì nữa, chỉ yên lặng quan sát.

Hứa Diệu Chi làm sao còn dám lơ là nhìn những thứ khác, hắn ngưng thần cầm châm, "Sở cô nương, đâm thẳng, Tứ Bạch." Vừa dứt lời, mũi kim của hắn và mũi kim của Sở Phất đâm vào huyệt vị nằm ở phía dưới hai bên mắt của Yến Anh gần như cùng một lúc.

Hàng lông mày Yến Anh nhíu lại, hàm răng cắn chặt.

"Đâm thẳng, Tình Minh." Hứa Diệu Chi lại nói.

Sở Phất và hắn lại lần nữa cùng hạ châm, sau một lúc lâu, cả hai chắp tay cúi đầu với Tần Vương phi, thay đổi vị trí, quỳ gối hai bên hông Yến Anh.

Tần Vương phi buông tay đứng dậy nhường chỗ cho Sở Phất, nhìn hai người vén ống tay áo Yến Anh lên, cơ hồ là đồng bộ từng châm từng châm dọc theo kinh mạch mà xuống, thẳng đến khi, đâm thủng Trung Xung.

Huyết châu đen sẫm ứa ra từ huyệt Trung Xung, từng giọt thi nhau rơi xuống.

Tần Vương phi càng xem càng đau lòng, chất độc tích tụ nhiều năm trong cơ thể A Anh không ngờ nghiêm trọng như vậy, nàng không khỏi nặng nề thở dài, trong đầu lại hiện ra giọng nói của người kia.

"A Cẩn, đứa nhỏ này không được!"

Hốc mắt nàng đỏ au, nhìn về phía Yến Anh, nàng sao nỡ không cần A Anh? Trên đời này không ai có thể hiểu được, khi A Anh lần đầu tiên cất tiếng gọi "A Nương" nàng đã vui mừng hạnh phúc biết bao.

Lúc trước nàng đánh cược một lần, sinh hạ Yến Anh, hiện giờ nàng muốn đánh cược một lần nữa, đánh cược A Anh của nàng có thể gặp nạn thành tường, một ngày nào đó thật sự có thể khỏe lại.

Tiêu độc đã thành, quận chúa hồi phục thị lực có hi vọng.

Hứa Diệu Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn lặng lẽ đánh giá Sở Phất, cô nương này quả nhiên thông minh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như vậy đã học được các châm pháp ghi chép trong y thư một cách tường tận.

Quả nhiên, không có nhìn lầm nàng.

Đang lúc Hứa Diệu Chi mừng thầm trong bụng, Sở Phất nhíu mày liếc hắn một cái, nhắc nhở nói: "Hứa công tử, nên thu châm."

"Phải, phải nên thu." Câu nói của Hứa Diệu Chi ẩn chứa hàm ý, cùng Sở Phất rút ngân châm ra, lấy sợi bông ấn vào ngón giữa Yến Anh cầm máu giúp nàng.

Yến Anh nhịn đau hồi lâu, nàng gấp không chờ nổi mà mở mắt, chớp chớp mắt, vẫn là một màu đen tối, "Xong rồi?"

Hứa Diệu Chi gật đầu, "Hồi quận chúa, xong rồi."

Yến Anh sốt ruột, "Cái ta hỏi không phải cái này!"

Sở Phất nhẹ nhàng nắm tay nàng, "Điều dưỡng mấy ngày, cứ từ từ, nhất định sẽ nhìn thấy thôi."

"Thật chứ?" Yến Anh kinh hỉ hỏi.

"Ừm." Sở Phất gật đầu, cảm giác được ánh mắt nhiệt liệt của Hứa Diệu Chi đang nhìn mình, nàng cố ý không nhìn hắn, mở sợi bông ra xem, thấy không còn thấm máu nữa, "Quận chúa, dân nữ đi thay nước ấm, tàn độc trên tay phải rửa sạch sẽ mới được."

"Ừm!" Yến Anh mỉm cười, ngữ khí lại có chút phức tạp, "Cần phải sạch sẽ!"

Sở Phất nghe được kỳ quái, việc cấp bách, cũng không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, lập tức cúi đầu với Tần Vương phi, cất kỹ túi châm, rời khỏi【 Mưa Xuân Gian 】.

Tần Vương phi ngồi trở lại bên cạnh Yến Anh, lấy khăn tay ra lau hết mồ hôi trên trán cho Yến Anh, "A Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Khóe miệng Yến Anh nhoẻn lên, "Phất nhi bảo con sẽ ổn thì con nhất định sẽ ổn."

"Nói hết lời ngốc." Tần Vương phi mỉm cười nói xong, ấm giọng hỏi: "A Anh, con cứ như vậy mà tin tưởng Sở đại phu?"

"Mẫu phi chẳng lẽ không tin?" Yến Anh đôi mắt lóng lánh nước, hỏi ngược lại.

Tần Vương phi ý vị thâm trường đáp: "Cái này..."

Chả hiểu sao, Hứa Diệu Chi luôn cảm thấy cuộc đối thoại của hai người này có chút không bình thường? Nơi này không tiện ở lâu, vẫn nên sớm lui ra thì tốt hơn, hắn cất túi châm, đứng dậy cúi đầu với Tần Vương phi, "Tại hạ cũng lui xuống."

"Khoan."

Tần Vương phi đột nhiên ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt như đao, dọa tới mức Hứa Diệu Chi hoảng sợ cúi đầu xuống.

"Vương phi còn có gì phân phó?"

Tần Vương phi khẽ vuốt ve lưng Yến Anh, giọng áy náy: "A Anh, mẫu phi vốn không nên ở chỗ này xử lý những chuyện như vậy, quấy nhiễu A Anh tĩnh dưỡng." Lời nói vừa chuyển, Tần Vương phi lạnh lùng nhìn Hứa Diệu Chi, "Nhưng A Anh của ta cũng không phải là cô nương tầm thường, mà là Vân An quận chúa Đại Yến! Có một số việc, A Anh con phải cố gắng học hỏi để ngày sau mới không bị người ta lừa gạt, bị người ta khi dễ."

Yến Anh hiểu ý cười, "Lúc nhi nhìn thấy vẫn luôn xem và học, lúc nhi nhìn không thấy vẫn luôn lắng nghe và học. Mỗi câu dạy bảo của mẫu phi, nhi lúc nào cũng luôn luôn ghi nhớ."

Hướng gió này hình như không đúng lắm.

Hứa Diệu Chi lén lút liếc nhìn Tần Vương phi một cái, lại bị ánh mắt như đao của Tần Vương phi bức cho lại phải cúi đầu. Lưng như bị gai đâm, tâm tấm tắc lạnh, nghĩ đi nghĩ lại, mấy ngày gần đây cũng chỉ có chuyện lời đồn đại mới có thể chọc Tần Vương phi không vui.

Hứa Diệu Chi hít một hơi khí lạnh, thay vì bị động chi bằng chủ động, hắn đột nhiên quỳ xuống, ôm quyền nói: "Khởi bẩm Vương phi, tại hạ cùng Sở cô nương tuyệt đối không có chút cử chỉ vượt quá khuôn phép nào, tuyệt đối là phát hồ tình, chỉ hồ lễ... Không phải như lời đồn đã nói!"

Yến Anh không nghe còn tốt, nghe xong giống như bị cái gì đó đâm vô lỗ tai, cả tâm cũng nhức nhói theo.

Phát hồ tình, chỉ hồ lễ?

Phất nhi rõ ràng nói là, chuyện của hắn không liên quan gì đến nàng!

"Hứa công tử, ngươi tiến hành cung để làm cái gì? Yến Anh dùng tông giọng lạnh hơn cả chữ lạnh hỏi hắn.

Hứa Diệu Chi vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trị liệu quận chúa."

"Vậy thế nào cùng Phất nhi 'Phát hồ tình' hả?" Yến Anh lại hỏi, nếu như có thể nhìn thấy, Yến Anh ngược lại muốn coi thử xem Hứa Diệu Chi này rốt cuộc là đẹp đến cỡ nào? Phất nhi nói "Không liên quan" sao vô miệng hắn lại biến thành "Lưỡng tâm tương duyệt"?

Hứa Diệu Chi nhất thời á khẩu, "Tại hạ cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu?"

"Không biết nói như thế nào, vậy liền nghe người khác nói thử đi." Tần Vương phi đứng lên, liếc mắt nhìn nội thị ngoài cửa, "Đem người tới đây."

"Dạ." Nội thị lui ra không lâu, liền đem Hồng Nhiễm áp giải lên.

Hứa Diệu Chi nhận ra Hồng Nhiễm, cô nương này xem như là người nhiệt tình nhất với hắn trong hành cung, chút tâm tư kia của nàng, trong lòng Hứa Diệu Chi biết rõ.

Lục Lan hai mắt trợn tròn, nhìn thế trận này, nhất định là Hồng Nhiễm gây ra đại họa rồi, nàng không khỏi rụt rụt về sau.

"Vương phi tha mạng, nô tỳ biết sai rồi!" Hồng Nhiễm vội vàng quỳ xuống dập đầu, thấy Tần Vương phi không nói gì, liền bắt đầu tự tát vào mặt mình, "Nô tỳ miệng tiện, nô tỳ biết sai rồi!"

Tiếng tát ngày một giòn tan vang vọng khắp cả căn phòng, nghe được tất cả những người có mặt tại đây tim ai nấy cũng đều đập mạnh dữ dội.

Yến Anh nhíu mày, nàng đã sớm biết Hồng Nhiễm không an phận, lại không ngờ mới rời【 Mưa Xuân Gian 】mấy ngày, cứ như vậy "Họa từ miệng mà ra."

Tần Vương phi vẫn không hô dừng, thẳng đến Hồng Nhiễm đánh tới hai má sưng tấy đỏ lên gần như rớm máu, nàng mới nhẹ nhàng bâng quơ cất tiếng: "Kéo ra ngoài, tìm chủ bộ quản lý nàng ta, rồi tìm người môi giới đuổi đi."

"Vương phi, nô tỳ thật sự biết sai rồi!" Hồng Nhiễm gào khóc bổ nhào xuống dưới chân Tần Vương phi, nàng vừa run rẩy vừa khiếp sợ, không ngừng lắc đầu cầu xin, "Nô tỳ chỉ là nhất thời tâm trí mê muội, nô tỳ không phải cố ý hãm hại Sở đại phu, xin Vương phi nể tình nô tỳ nhiều năm chăm sóc quận chúa, tha cho nô tỳ một lần đi." Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Yến Anh, "Quận chúa, người cứu nô tỳ với, cứu nô tỳ với."

"Tâm trí mê muội?" Yến Anh thất vọng lắc đầu, "Ai lợi hại như vậy có thể thao túng được tâm trí ngươi? Phất nhi là đại phu trị liệu cho ta, ngươi ở sau lưng nói lung tung, lỡ như bức đến nàng ấy muốn rời đi, thì ta phải làm sao bây giờ?" Cười lạnh một tiếng, Yến Anh đưa tay sờ góc áo Tần Vương phi, "Mẫu phi, nhi cho rằng, phạt nhẹ."

Hồng Nhiễm suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, đột nhiên sợ tới mức cái gì cũng không nói ra được.

Tần Vương phi vỗ nhẹ mu bàn tay Yến Anh, cười nói: "A Anh, thưởng phạt phải rõ ràng, nàng ta hầu hạ con mười năm có công, mẫu phi xem như đây là nể tình tha cho nàng ta một mạng. Về phần... Nàng ta xuất cung sau này có thể sống tốt hay không, thì đành tùy thuộc vào tạo hóa của nàng ta." Nói xong, nàng phất phất tay, nội thị lập tức kéo Hồng Nhiễm xuống.

Sống lưng Hứa Diệu Chi lạnh toát, nơi nào còn dám nhiều lời?

"Hứa công tử." Tần Vương phi quay đầu lại, đột nhiên khẽ gọi.

Hứa Diệu Chi run cầm cập, "Dạ có..."

"Mấy ngày trước, Sở đại phu buổi tối gặp ngươi đã nói những gì?" Tần Vương phi từ tốn hỏi hắn, Hứa Diệu Chi không dám lập tức đáp, hắn nhanh chóng suy nghĩ, nên nói như thế nào mới có thể tránh bị phạt?

Yến Anh bấu chặt tay áo Tần Vương phi.

Nàng rõ ràng đã nhắc nhở Phất nhi, mẫu phi còn chưa ngủ, chỉ cần tìm mẫu phi đi triệu Hứa Diệu Chi, nhất định có thể miễn đi mấy tin đồn vớ vẩn này. Đây cũng là điều làm Yến Anh nhọc lòng nhất khi nghe được trong tin đồn.

Bộ có lời gì không thể đợi tới ban ngày ban mặt nói được hay sao?

Tần Vương phi biết Hứa Diệu Chi sẽ không lập tức trả lời, nàng không nhanh không chậm nói: "Sở đại phu là đi hỏi ngươi việc A Anh ho ra máu, rõ ràng là đường đường chính chính mở cửa nói chuyện, sao qua miệng các phủ vệ lại biến thành chuyện yêu đương rồi?"

Tần Vương phi đến cả những gì hắn và Sở Phất nói cũng đều biết!

Hứa Diệu Chi càng nghĩ càng sợ, vậy những lời hắn và Sở Phất nói ở trong đường trúc, chẳng lẽ Tần Vương phi cũng biết?

"Vương phi minh giám! Tại hạ cùng Sở cô nương vẫn luôn chỉ nói chuyện y dược, tuyệt đối không hề đề cập đến tư tình nam nữ!"

"Đều nghe thấy rồi?" Tần Vương phi lạnh lùng liếc mắt nhìn đám tỳ nữ cùng đám nội thị đứng ngoài cửa, "Một tên nô tỳ miệng không sạch sẽ nên bị đuổi, mấy kẻ phủ vệ tâm tư bất chính phạt tám mươi trượng, không chết liền tiếp tục lưu dụng, chết liền tìm chỗ chôn."

Cả đám im lặng.

"Hứa công tử." Tần Vương phi lại kêu tên hắn.

Hứa Diệu Chi luôn cảm thấy hôm nay là đang bị Tần Vương phi lăng trì, nàng càng không trừng phạt hắn thì hắn lại càng cảm thấy bị giày vò.

"Còn có gì muốn nói sao?" Tần Vương phi nhàn nhạt hỏi xong, lại nhắc nhở, "Thánh giá sắp tới, nếu lại xảy ra tin đồn gì truyền đến tai bệ hạ thì sự tình cũng sẽ không xử trí như bây giờ đâu."

Hứa Diệu Chi run giọng đáp: "Sẽ không... Sẽ không lại xảy ra những tin đồn gì nữa."

"Sở đại phu dù sao cũng là cô nương, trải qua truyện này, chỉ sợ danh tiết tổn hại." Tần Vương phi ra vẻ cân nhắc, "Ngươi cùng nàng ở ngoài cung như thế nào là chuyện của các ngươi..."

"Khụ khụ!" Yến Anh không thích những lời này của mẫu phi, nàng ho nhẹ hai tiếng, nghiêm giọng nói, "Hứa công tử trước khi chưa tới, Phất nhi cũng không có một chút tin đồn nào."

Tần Vương phi biết nàng đang muốn che chở Sở Phất, cười nói: "A Anh nói đúng lắm, quả thật sau khi Hứa công tử tới, mới xảy ra phá sự này."

Hứa Diệu Chi bên tai nóng lên, "Sau này tại hạ chắc chắn thận trọng từ lời nói đến hành động, tuyệt đối sẽ không có những chuyện như vậy xuất hiện nữa!"

"Đều ở trong hành cung, quy củ vẫn cần phải tuân thủ. Bắt đầu từ hôm nay, canh giờ không thỉnh mạch liền thỉnh Hứa công tử ban ngày ở Thái Y Viện cùng các ngự y thương thảo y đạo, ban đêm liền sớm trở về tiểu viện nghỉ ngơi, nếu không có việc gì khác, không được cùng các thị nữ nói chuyện với nhau để tránh lại gây ra chuyện thị phi." Tần Vương phi ngữ khí quyết liệt, rõ ràng chính là đang cảnh cáo.

"Dạ." Hứa Diệu Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

"Đặc biệt không thể lại tiếp cận Phất nhi!" Yến Anh nói xong, nghiêm trang nói, "Mẫu phi, nhỡ đâu lại có kẻ khua môi múa mép nhìn thấy, lại bịa ra chuyện gì đó." Ngừng vài giây, lời nói lại nói cho Hứa Diệu Chi nghe, "Trong cung này kẻ không sợ chết, vẫn còn đầy ra!"

Hứa Diệu Chi nào dám già mồm, lập tức nói: "Dạ."

Tần Vương phi vui vẻ gật đầu, "Lục Lan, lại đây hầu hạ quận chúa trước nghỉ ngơi, chờ Sở đại phu trở về, rồi rửa sạch tay cho A Anh."

"Dạ." Lục Lan sợ hãi gật đầu, cúi đầu bước nhanh đến mép giường quỳ xuống.

Yến Anh vừa muốn nói gì, Tần Vương phi tiếp tục nói: "Hứa công tử, ta còn có chút chuyện muốn hỏi riêng ngươi, bên này để A Anh nghỉ ngơi đi. Thỉnh."

"Dạ..." Hứa Diệu Chi chỉ cảm thấy chân mềm nhũn cả ra, không biết hôm nay tai họa này bao giờ mới kết thúc?

Yến Anh tuy rằng hiếu kì nhưng cũng sẽ không hồ nháo quấn lấy Tần Vương phi ở chỗ này hỏi rõ ràng, nàng hiện nay chỉ ngóng trông Sở Phất mau quay về để tìm cách hỏi rõ chuyện đêm đó.

Vì sao phải không màng danh tiết mà hỏi hắn vào ban đêm?

Hứa Diệu Chi theo chân Tần Vương phi đi xuống con đường đá, rồi đi vào đường trúc, tình cờ Sở Phất bưng chậu nước ấm cũng bước vào đường trúc.

Sở Phất thoáng kinh ngạc, đã thấy Tần Vương phi cho lui hết nội thị và tỳ nữ sang con đường trúc khác.

Trông thấy Sở Phất, Hứa Diệu Chi giật mình hiểu ra Tần Vương phi còn muốn hỏi chính là chuyện gì?

"Sở đại phu tới đúng lúc lắm." Tần Vương phi cười khẽ vẫy tay, ý bảo Sở Phất lại đây.

Sở Phất lo sợ bất an, nàng bưng nước ấm đến gần, hành lễ với Tần Vương phi, "Tham kiến Vương phi."

Tần Vương phi nhàn nhạt nói: Người luôn có lúc phạm sai lầm, nhưng chỉ cần có ý hối hận, vậy thì vẫn là một y giả tốt."

Sở Phất cả kinh, "Vương phi?"

"Lưu Tả viện phán đều nói rõ với ta rồi." Tần Vương phi đứng khoanh tay, nhìn lướt qua hàng trúc nơi này, "Ngươi vì sao ban đêm gặp Hứa Diệu Chi? Ta nghĩ, đại khái đúng như ta đoán."

Sở Phất hổ thẹn, cúi đầu nói: "Suýt nữa hại quận chúa, là dân nữ sai, xin Vương phi trách phạt." Nói xong, nàng liền bưng nước ấm quỳ xuống.

"Ngươi dụng tâm trị liệu A Anh, xem như công quá tương để, chuyện này liền thôi, ta sẽ không truy cứu." Tần Vương phi tự tay đỡ Sở Phất dậy, ánh mắt liếc đến trên người Hứa Diệu Chi, "Nếu việc này truyền đến chỗ điện hạ, cũng sẽ không xử trí như vậy."

Hứa Diệu Chi biết ý của Tần Vương phi, hiện giờ xem như triệt để chặt đứt khả năng lấy việc này áp chế Sở Phất, tuy rằng đáng tiếc, nhưng so với mất mạng vẫn tốt hơn.

"Tại hạ chắc chắn giữ kín như bưng."

"Còn có một chuyện, ta phải nhắc nhở Hứa công tử." Tần Vương phi không rảnh vòng vo, câu từ vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, "A Anh là bảo bối trong lòng ta, nếu có sơ suất, ta cũng sẽ bắt người đền mạng."

Hứa Diệu Chi lạnh quéo hết cả người, đều nói nữ nhân trong cung không dễ chọc, hiện giờ hắn không thể không tin.

"Tại hạ ghi nhớ."

Tần Vương phi gật đầu, lại nhìn về phía Sở Phất, dặn dò: "Ta muốn A Anh mấy ngày nay bình yên vô sự, Sở đại phu thấy thế nào?"

"Tự nhiên sẽ cố gắng hết sức." Sở Phất nghiêm túc trả lời.

Tần Vương phi thoải mái cười khẽ, vỗ vỗ đầu vai Sở Phất, "Ta chưa bao giờ nhìn lầm qua ai, tự nhiên cũng sẽ không nhìn lầm ngươi." Nói xong, nàng lại bổ sung một câu, "Ngươi để A Anh nhìn thấy mùa xuân ấm áp, chỉ bằng điểm này, A Anh tin ngươi, ta cũng sẽ tin ngươi." Nói xong, nàng nói với Hứa Diệu Chi, "Hứa công tử, ngươi cũng vậy, đừng để ta nhìn lầm."

"Dạ." Hứa Diệu Chi vội vàng hành lễ, dưới sự ngầm đồng ý của Tần Vương phi, hối hả chạy đi.

Sở Phất thầm thở phào nhẹ nhõm, Tần Vương phi đi vài bước chợt quay đầu lại cười nói: "Sở đại phu, cô nương bản lĩnh như ngươi, nếu thật sự coi trọng hắn thì chính là ta nhìn lầm ngươi."

"A?" Sở Phất ngơ ra.

Tần Vương phi mặc bộ hoa phục đứng dưới đường trúc, những vệt nắng ấm mỏng manh len lỏi qua từng kẽ lá chiếu rọi lên nụ cười xinh đẹp của nàng. Nụ cười ấy rực rỡ và chói lòa làm sao, khiến người đối diện phải xao xuyến tâm hồn, mặc vết thời gian in hằn trên khóe mắt vẫn tạo cho ta cảm giác đẹp đẽ vô ngần, năm tháng tĩnh lặng đã thấm nhuần ra vẻ đẹp mỹ lệ đằm thắm dịu dàng này.

"Chăm sóc tốt A Anh." Tần Vương phi mỉm cười xoay người, bóng nàng khuất dần sau hàng trúc xanh.

Sở Phất giật mình hoàn hồn, mới sực nhớ đã quên không nói một câu, "Vâng."

Gió nhẹ thoảng qua, vài chiếc lá trúc rời cành bay xuống, không nghiêng không lệch, có một mảnh rơi vào trong chậu, làm hình ảnh phản chiếu của Sở Phất trong chậu rung chuyển.

Tiểu quận chúa nếu trưởng thành, cũng giống Tần Vương phi đến thế này thì?

Đúng là... Cực phẩm.

"Phất nhi..."

Sở Phất lại một lần nữa xuất thần, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu quận chúa đứng dưới đường trúc, quay đầu khẽ gọi nàng, cũng như vậy mà nở nụ cười xinh đẹp, cũng minh diễm mà khiến con tim người ta phải bồi hồi thổn thức.

Tác giả có lời muốn nói:

Diên Tiểu Ngưng yếu ớt nhấc tay lên nói: Tần Vương phi quá ngầu rồi, ta rất thích a!!!!!

Anh Anh Quái nhanh chóng khỏe lại để trở thành tiểu ào ào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net