Chương 29: Thế Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô cô, để ý bậc thềm trơn." Bên ngoài【 Mưa Xuân Gian 】bỗng vang lên một giọng nói xa lạ, giọng nói dịu dàng, như là một chàng thiếu niên.

Không đợi Yến Anh trả lời, Sở Phất liền đứng dậy kéo áo khoác đắp lên người Yến Anh, cung kính lui ra sau một bước.

Nghi hoặc dần tăng, giọng nói dịu dàng như vậy, dường như từng nghe qua ở đâu đó.

"Ngươi cũng coi như có tâm." Tần Vương phi mỉm cười dứt lời, dẫn bạch y thiếu niên đi vào【 Mưa Xuân Gian 】.

Yến Anh lỗ tai giật giật, kinh hỉ nói: "Biểu ca?"

Cháu đích tôn của Dương Thanh Công, thế tử Tiêu Tử Tĩnh.

Cũng là nhân thân* từ nhỏ của Yến Anh, quận mã tương lai Tiêu Tử Tĩnh.

*Nhân thân (姻亲): Quan hệ thông gia.

Sở Phất ảm đạm, lại lui về sau một bước, cúi đầu xuống, cung kính hành lễ với Tần Vương phi và bạch y thiếu niên, "Tham kiến Vương phi, tham kiến thế tử."

Yến Anh hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ: "Phất nhi thế nhưng biết biểu ca là ai?"

Chẳng lẽ... Ngay cả việc hôn ước cũng biết?

Nàng lén liếc nhìn Sở Phất một cái, Phất nhi giống như có điểm mất mát? Phất nhi không vui, Yến Anh ngược lại cảm thấy vui, nàng coi như không có việc gì vươn tay về phía Tần Vương phi và bạch y thiếu niên.

"Mẫu phi, biểu ca."

Tần Vương phi thoáng kinh ngạc, hôm nay cảm thấy ánh mắt A Anh sáng ngời, không giống trước kia.

Bạch y thiếu niên mặc một bộ bào phục thêu hình con hạc, mái tóc được chải chuốt gọn gàng vấn bên trong chiếc mũ nhỏ nhắn màu bạch ngọc. Nhìn kỹ mặt mày thế tử, thanh tú như họa, da dẻ trắng nõn không giống những hán tử thô ráp bên ngoài, dáng dấp cũng gầy hơn các con cháu thế gia khác.

Sở Phất vốn không dám nhìn lén thế tử, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn nhìn một chút, nhìn xem quận mã của quận chúa sẽ là một người như thế nào? Bây giờ thấy được rồi, Sở Phất bình yên, nhưng càng ảm đạm hơn.

Tiêu Tử Tĩnh ngồi ở mép giường, nắm tay Yến Anh, ôn hòa hỏi: "Anh muội muội đã đỡ hơn chưa?"

Yến Anh tỉ mỉ nhìn Tiêu Tử Tĩnh một lượt từ đầu tới chân rồi đánh giá, "Biểu ca mấy năm nay một chút cũng không thay đổi, vẫn gầy như ngày nào."

"A Anh," Tần Vương phi đại hỉ, ngồi ở phía đối diện, khẽ vuốt đầu Yến Anh, "Con có thể nhìn thấy thật rồi sao?!"

Yến Anh gật đầu, đắc ý nhìn về phía Sở Phất đang đứng trang nghiêm một bên, "Mẫu phi, đều là công lao của Phất nhi, nên thưởng!"

Tần Vương phi kích động nói: "A Anh nói nên thưởng, vậy nhất định phải trọng thưởng!"

Sở Phất quỳ xuống, chắp tay nói: "Y giả cứu người là lẽ đương nhiên, huống hồ Vương phi đã thưởng qua, lại thưởng dân nữ, dân nữ thật sự áy náy."

Tần Vương phi hiểu ý cười, đoái công chuộc tội, xác thực xem như đã thưởng.

Tiêu Tử Tĩnh im lặng đánh giá Sở Phất, chợt hỏi: "Ngươi chính là Sở Phất?"

Sở Phất tự nghĩ, chưa từng biết thế tử.

Tiêu Tử Tĩnh mỉm cười nói: "Bệ hạ có hỏi qua, y giả yết bảng vào hành cung trị liệu Anh muội muội là ai? Hôm nay gặp mặt, không nghĩ tới Sở đại phu tuổi còn trẻ, đã có bản lĩnh như vậy."

"Bệ hạ hỏi qua?" Tần Vương phi thuận miệng hỏi.

Tiêu Tử Tĩnh đáp một cách nghiêm túc, "Bệ hạ cũng rất quan tâm Anh muội muội."

Tần Vương phi trầm mặc một lúc, Yến Anh hoài nghi hỏi: "Mẫu phi, sao vậy ạ?" Nàng nhìn ra được, mẫu phi dường như ẩn giấu tâm sự?

Tần Vương phi lắc đầu, mỉm cười nhìn Yến Anh âu yếm, "A Anh sẽ khỏe lại thôi."

"Ừm, con sẽ khỏe lại!" Yến Anh chắc chắn gật đầu cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Sở Phất, "Bởi vì con có Phất nhi!"

Khóe môi Sở Phất vẽ ra nụ cười khổ, ừ thì là quan hệ y giả và bệnh nhân mà thôi, hóa ra tất cả đều do nàng nghĩ nhiều rồi.

Nếu một ngày nào đó tiểu quận chúa khỏi bệnh, vậy nàng cũng sẽ là vợ của thế tử.

Có quan hệ gì với nàng đâu?

Từ khi nào bắt đầu ấm ức? Lại từ khi nào bắt đầu không cam lòng?

Dưới ống tay áo to rộng, đôi tay Sở Phất lặng yên siết chặt thành quyền, một lần lại một lần nhắc nhở bản thân -- Anh Anh không nên cầu, Anh Anh không thể mưu.

Tiêu Tử Tĩnh dường như nghe ra được ý khác trong lời nói của Yến Anh, nhướng mày nhìn Yến Anh.

Yến Anh nháy mắt với thế tử.

Theo như người ngoài thấy, động tác nhỏ của hai người giống như liếc mắt đưa tình, nhưng đối với Tiêu Tử Tĩnh và Yến Anh mà nói, có một số lời không phải nói ra là có thể hiểu.

Sở Phất hiển nhiên chính là "Người ngoài", càng nhìn càng chua xót, càng chua xót càng giày vò.

"Xem ra Anh muội muội rất thích ngươi." Tiêu Tử Tĩnh đột nhiên mở miệng, "Về sau cẩn thận hầu hạ Anh muội muội, ngày lành không thể thiếu ngươi!"

Sở Phất ngạc nhiên, luôn cảm thấy lời thế tử nói có thâm ý khác.

Tiêu Tử Tĩnh không nghe thấy Sở Phất lập tức lên tiếng, trong giọng nói kèm theo một tia hài hước, cười kêu: "Sở đại phu?"

"Vâng." Sở Phất cúi đầu.

Tần Vương phi không phải lần đầu tiên trông thấy Sở Phất quên đáp lời, nàng nhịn cười giảng hòa, bảo: "Sở đại phu lui xuống trước đi."

Sở Phất như trút được gánh nặng, cung kính cúi đầu, "Vâng."

Yến Anh thấy nàng đứng dậy muốn đi, vội vàng nhắc nhở nói: "Đừng quên..." Nàng chỉ chỉ về phía giỏ trúc nhỏ.

"Vâng." Sở Phất đứng dậy nhún người hành lễ, sau đó thối lui đến bên giường của mình, xách theo giỏ trúc nhỏ an tĩnh rời khỏi【 Mưa Xuân Gian 】.

"Bên trong giỏ trúc kia là gì vậy?" Tiêu Tử Tĩnh cực kỳ tò mò.

Không đợi Yến Anh lên tiếng, Tần Vương phi đã lên tiếng trước, "Sở đại phu trên đường cứu được con chim, A Anh đặt tên kêu là Oanh Oanh."

"Oanh Oanh?" Tiêu Tử Tĩnh theo bản năng nhìn thoáng qua Tần Vương phi.

Tần Vương phi cười nói: "A Anh muốn kêu nó tên gì, thì nó kêu tên đó."

Chỉ cần A Anh có thể mặc sức vui vẻ mà sống, cái gọi là tên huý, cũng chẳng cần thiết xem trọng như vậy.

Yến Anh cực kỳ vui vẻ, "Mẫu phi cũng thích tên này?"

"A Anh thích, mẫu phi tự nhiên cũng thích." Tần Vương phi gật đầu, chuyển mắt nhìn nội thị và tỳ nữ đứng chờ ngoài cửa, nàng phất tay áo ý bảo tất cả đều lui ra.

Nội thị cùng tỳ nữ lĩnh mệnh lui xuống thềm đá.

Tiêu Tử Tĩnh bỗng trở nên nghiêm túc, "Cô cô, thật sự muốn nói ở chỗ này?"

Tần Vương phi cười nhẹ, "Vì sao không thể nói ở chỗ này?" Nói rồi, nàng dắt tay Yến Anh, "Thân thể A Anh ngày một tốt hơn, những việc như vậy con bé cũng nên lắng nghe và học hỏi."

Tần Vương phi nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Yến Anh vẫn luôn biết mẫu phi cũng không phải nữ nhân đơn giản.

Yến Anh cũng nghiêm túc, "Nhi sẽ chăm chú lắng nghe và học hỏi."

Tần Vương phi cười yên tâm, "A Anh, nhớ kỹ, chỉ có cẩu mới có thể vẫy đuôi cầu sống, nếu người như thế, chỉ biết mặc người xâu xé."

Yến Anh gật đầu thật mạnh.

Tiêu Tử Tĩnh đăm chiêu nhìn Yến Anh, bất luận các nàng là ai thì kể từ khi sinh ra đã được định sẵn không thể đơn giản lớn lên như những đứa trẻ bình thường, đơn giản bước hết một đời.

"Biểu tỷ, ta bắt quả tang tỷ nhìn lén ta!" Yến Anh bỗng dưng quay sang nhìn Tiêu Tử Tĩnh, đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ta bây giờ không còn mù nữa đâu đấy."

Tiêu Tử Tĩnh cười dịu dàng, "Anh muội muội phải mau khỏe hơn nữa." Nói rồi, nàng nhìn về phía Tần Vương phi, tươi cười hơi biến mất, "Bệ hạ cố ý hứa gả Vân Thanh công chúa cho ta."

"Quả nhiên như thế." Dường như đều nằm trong dự đoán, Tần Vương phi lạnh lùng cười, những năm gần đây, nàng cố tình để Tần Vương rời xa chính sự, cố tình để phủ Tần, Vương xa cách phủ Dương Thanh Công, tựa hồ cũng chưa thể làm Thiên tử trên long ỷ an tâm.

Tiêu Tử Tĩnh lắc đầu, "Bệ hạ vẫn tin một nhà cô cô, chỉ là... Trong triều có một số người không an phận, luôn ngấm ngầm dâng tấu chương..."

"Năm trước thu thập một tên, xem ra vẫn chưa đủ." Tần Vương phi than nhẹ, bỗng nhiên chuyển mắt nhìn Tiêu Tử Tĩnh chằm chằm, "A Tĩnh, người khác ta có thể không nói, nhưng ngươi thì khác."

Tiêu Tử Tĩnh khó hiểu, "Ta?"

Tần Vương phi nói thẳng vào vấn đề, "Mấy ngày gần đây, số lần Vân Thanh công chúa chạy tới chỗ ngươi nhiều như vậy, nàng ta có tâm tư gì, ta nghĩ ngươi hiểu."

Tiêu Tử Tĩnh nhíu mày, "Cô cô, ta lại không phải nam nhi, nàng ấy tâm tư nhiều hơn nữa, với ta cũng đâu ích gì?"

Yến Anh lẳng lặng nghe, khi nghe thấy những lời này của Tiêu Tử Tĩnh, lòng không khỏi run lên.

Nhất định phải nam tử cùng nữ tử mới có thể có tâm tư như vậy sao?

Tần Vương phi nghiêm giọng nói: "Nói thì nói vậy thôi, nhưng mà A Tĩnh, thân phận của ngươi nếu bị nha đầu Vân Thanh kia vạch trần, với Tiêu gia ta mà nói, là khi quân đại tội."

"Cô cô, ta sẽ hết sức cẩn thận." Tiêu Tử Tĩnh tự nhiên hiểu được lợi hại.

Tần Vương phi hơi yên tâm, phát hiện Yến Anh hồi lâu không nói gì, lo lắng hỏi: "A Anh, có phải dọa làm con sợ không?"

Yến Anh lắc đầu, "Không phải."

"Vậy không thoải mái sao?" Tần Vương phi thấy sắc mặt nàng lại tái nhợt đi, sờ vào trán nàng, đều là mồ hôi.

Yến Anh vốn dĩ muốn hỏi, rồi lại nhịn xuống.

Nàng ra vẻ mệt mỏi ngáp một cái, "Mẫu phi, con chỉ là có chút mệt."

Tần Vương phi nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, "A Anh nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, nàng nhìn về phía Tiêu Tử Tĩnh, "A Tĩnh ngươi đi đường suốt đêm, cũng đi xuống ngủ một lát đi."

"Được." Tiêu Tử Tĩnh gật đầu.

Yến Anh lặng lẽ nắm tay áo Tiêu Tử Tĩnh, "Biểu ca khoan hãy đi."

Tần Vương phi ngạc nhiên.

Yến Anh cười nói: "Mẫu phi, con hiện giờ đỡ hơn rồi, vẫn nên cùng biểu ca thân cận nhiều hơn."

Tần Vương phi chợt hiểu, nàng rất hài lòng Yến Anh có thể nghĩ được vậy, "Ba ngày nữa thánh giá sẽ giá lâm hành cung, nha đầu Vân Thanh kia cũng ở trong đó, nên mấy ngày này để A Tĩnh ở bên cạnh con nhiều một chút."

Nếu tị hiềm vô dụng, thì dứt khoát thân mật khăng khít cũng tốt.

Tiêu Tử Tĩnh minh bạch là ý gì, "Cô cô, ta biết nên làm như thế nào."

"Thông minh." Tần Vương phi cười tán thưởng một câu, rời khỏi【 Mưa Xuân Gian 】trước.

Tiêu Tử Tĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Yến Anh cười kéo kéo tay áo nàng, lời nói có ẩn ý hỏi: "Là nàng ấy sao?"

"Hửm?" Tiêu Tử Tĩnh không hiểu Yến Anh đang hỏi "Nàng ấy" nào?

Yến Anh dứt khoát nói rõ, "Mười năm trước, tiểu cung nữ kia đẩy ta xuống hồ."

Tiêu Tử Tĩnh hít sâu một hơi, "Muội luôn biết là ai làm?"

"Trước mười lăm tuổi, ta vẫn chưa mù." Yến Anh khoan thai nói xong, cười híp mắt, nói, "Ta từng nghĩ, chết ở Lâm Hoài không thể quay về cũng tốt, ít nhất hôn ước của ta và tỷ có thể hủy bỏ."

Tiêu Tử Tĩnh nghiêm mặt: "Nói bậy! Muội phải sống thật tốt!"

"Ngữ khí này của tỷ..." Yến Anh ý cười càng sâu, chợt quay về đề tài ban đầu, "Nhưng hôm nay, ta một chút cũng không muốn chết."

Tiêu Tử Tĩnh thở phào một hơi, "Như vậy mới đúng."

"Ta biết mẫu phi vẫn luôn trải sẵn đường cho hai nhà chúng ta, vậy nên hôn sự của ta và tỷ là không thể không thành, chỉ có như vậy, thế nhân mới không biết tỷ là thân nữ nhi." Yến Anh than thở nói xong, hai tay dắt lấy tay Tiêu Tử Tĩnh, "Thế sự vô thường, chỉ có sống sót, mới có thể bảo hộ được người mình muốn bảo hộ."

Tiêu Tử Tĩnh trầm giọng nói: "Anh muội muội, muội chẳng giống tiểu cô nương mười bảy tuổi chút nào cả."

"Ở Đế vương gia, tiểu cô nương nào có sống được lâu." Yến Anh trêu ghẹo nói xong, đột nhiên nghiêm mặt nói, "Nếu ta vẫn không sống qua mười tám tuổi, có thể giúp ta một chuyện được không?" Lo lắng Tiêu Tử Tĩnh từ chối, nàng nói thêm một câu, "Xem như nể tình ta giấu kín chuyện rơi xuống nước mười năm."

Tiêu Tử Tĩnh làm sao còn có thể từ chối, "Muội nói."

Yến Anh mỉm cười, "Giúp ta bảo hộ Phất nhi một đời bình an."

"Sở Phất?" Tiêu Tử Tĩnh càng là nghi hoặc.

Yến Anh thản nhiên, "Phải, Sở Phất."

Tiêu Tử Tĩnh khuyên nhủ: "Chẳng qua chỉ là một y nữ giang hồ..."

Chưa đợi Tiêu Tử Tĩnh nói xong, Yến Anh đã chặn lời nàng, "Với ta mà nói, nàng ấy không giống." Thoáng ngừng lại, Yến Anh cười đầy thâm ý, "Ta nghĩ, tỷ hiểu."

Tác giả có lời muốn nói: Hết chương ~ chỗ này cần thiết chừa lại 13!! Xì xầm, lúc nãy có spoil cái này rồi, xầm xì!

Biểu ca là biểu tỷ!

Được rồi, tuyến CP phụ bắt đầu.

Hôm qua thống kê kết quả, cho thấy tiểu quận chúa đã chiến thắng với số phiếu áp đảo, XD. (PS: Tiểu quận chúa thân thể ốm yếu kiểu này, kỳ thật... Diên Tiểu Ngưng không được tưởng tượng! Che miệng! Kéo đi!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net