Chương 43: Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Sở Phất dán chặt trên hộp trang điểm, bút kẻ mày đặt ngay trên hộp, chỉ cần nàng đưa tay ra là có thể lấy được.

Vẽ mày, tức hai tim hợp làm một.

Ý của Anh Anh là vậy sao?

Tim Sở Phất đập như trống bỏi, cái cảm giác cám dỗ này quả thật khó mà đỡ nổi.

Đang lúc Sở Phất chuẩn bị đưa tay lấy cây bút, Tiêu Tử Tĩnh bước lên bậc thềm, đứng ở bên ngoài cửa ôn nhu gọi: "Anh muội muội."

Sở Phất hoàn hồn rụt tay về.

Tóc Yến Anh cũng theo đó buông xõa, nàng ấy cau mày quay đầu lại nói với Tiêu Tử Tĩnh: "Sao biểu ca lại đến vào lúc này?"

Tiêu Tử Tĩnh âm thầm cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, liếc mắt sang thấy Sở Phất đang đứng trang nghiêm một bên, sắc mặt cũng không quá tốt. Tiêu Tử Tĩnh thu hồi tâm tư, giọng có vẻ gượng gạo: "Bệ hạ triệu kiến, lệnh cho ta đến đón muội đi dự yến tiệc trên điện." Ngưng vài giây, Tiêu Tử Tĩnh cảm thấy ánh mắt Sở Phất nhìn qua bén hệt như dao vậy, "Nếu thân thể Anh muội muội không tiện... Cũng có thể không đi."

"Quận chúa còn chưa sửa soạn xong, cho dù giữa quận chúa và thế tử có hôn ước..." Sở Phất rất là không vui, nàng đứng chắn trước người Yến Anh, "Nữ tử khuê các, không thể tùy tiện, hôm nay thế tử thất lễ."

Tiêu Tử Tĩnh tự biết đuối lý, không ngờ tới y nữ trầm lặng kiệm lời lúc trước, lúc nổi giận lên nói câu nào sắc câu nấy.

"Lời rất hợp lý." Tiêu Tử Tĩnh cung kính hành lễ với Yến Anh, "Anh muội muội, hôm nay..."

"Bệ hạ truyền triệu, không thể không đi." Yến Anh thò nửa cái đầu ra từ phía sau Sở Phất, nháy mắt ra hiệu với Tiêu Tử Tĩnh, "Biểu ca, huynh đợi ta một lát, ta sửa soạn xong sẽ đến tham gia yến tiệc."

Tiêu Tử Tĩnh chớp mắt một cái, lúc này không hiểu Yến Anh đang có ý gì?

Chỉ thấy Yến Anh cầm bút kẻ mày lên, than thở: "Đáng tiếc, chân mày này ta vẽ thế nào cũng không đẹp, không bằng biểu ca..."

Nàng ấy còn chưa nói xong, Sở Phất liền đoạt lấy bút kẻ mày trong tay nàng ấy, quỳ xuống trước mặt nàng ấy, nghiêng mặt nói với Tiêu Tử Tĩnh: "Thế tử vẫn muốn tiếp tục thất lễ sao?" Lời lẽ sắc bén như mang theo dao, ẩn hiện lửa giận.

Tiêu Tử Tĩnh khẽ ho vài tiếng, lúc Yến Anh khoanh tay vừa hay một bàn tay nhét bên trong đang phất lia lịa, ý bảo Tiêu Tử Tĩnh mau lui xuống lẹ đi.

Cứ ngỡ chỉ có thế tử gặp phải vị công chúa hung dữ, nào ngờ biểu muội cũng gặp phải vị y nữ hung dữ. Tiêu Tử Tĩnh thở hắt một hơi, im lặng lui xuống.

"Phất nhi..."

"Đứng yên."

Sở Phất dường như đang rất bực, tay trái nâng cằm Yến Anh lên để mắt nàng ấy khóa chặt vào nàng, cũng âm thầm ngăn cách dư quang thoáng nhìn bên ngoài cửa của nàng ấy.

Yến Anh nhịn cười, hai mắt chuyên chú ngắm nhìn biểu cảm nghiêm túc của Sở Phất, im lặng không nói lời nào.

Vậy mà vẫn còn cười cho được?

Nếu không phải có thế tử vẫn đợi bên ngoài, Sở Phất còn lâu mới giúp nàng ấy vẽ mày.

Cho dù thật sự phải vẽ, cũng sẽ không vẽ tỉ mỉ như vậy.

Nhưng biết làm sao giờ, hôm nay quận chúa còn phải diện thánh, không thể thất lễ.

"Câu chuyện kịch văn, đa phần đều không giữ lễ tiết." Sở Phất cúi người xuống gần mặt nàng ấy, ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhưng giọng nói lại rất khẽ, "Ngày thường nên ít nghe một chút." Nói xong, nàng dùng bút vẽ từ phần đầu chân mày nối đến phía đuôi chân mày tạo thành đường nét thanh thoát mềm mại như lá liễu.

Yến Anh mỉm cười, "Ừm."

Sở Phất thoáng ngạc nhiên.

Yến Anh xích lại gần nàng hơn, Sở Phất theo phản xạ né xích ra xa.

"Thế tử ở..."

"Ồ..."

Yến Anh đáp lại đầy ẩn ý.

Sở Phất không thích nàng ấy đùa giỡn như vậy, vẽ xong nốt bên chân mày còn lại, đứng dậy né tránh ánh mắt thiêu đốt của Yến Anh, đi ra sau lưng nàng ấy.

Nàng đặt bút xuống, cầm lược lên chải gọn lại tóc của Yến Anh, sau đó đặt lược xuống giúp nàng ấy vấn tóc lại lần nữa.

Lần này, từ đầu tới cuối đều luôn cúi đầu xuống, không thèm nhìn nàng ấy lấy một lần.

"Phất nhi?" Yến Anh thử gọi nàng.

Lúc này Lục Lan ôm cát phục mới từ bên ngoài chạy vào trong, Sở Phất lui lại vài bước, cùng với Lục Lan hầu hạ Yến Anh mặc cát phục.

Yến Anh đánh giá nàng nhiều lần, nhưng Sở Phất vẫn cứ cúi đầu im lặng, làm nàng ấy không thể nắm bắt tâm trạng Sở Phất bây giờ ra sao?

Đợi Lục Lan giúp nàng ấy đeo ngọc bội xong, Sở Phất giúp Yến Anh vuốt thẳng mép y phục, lại lùi về sau thêm ba bước.

"Phất nhi, đi thôi."

Yến Anh đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay nàng, chỉ cảm thấy tay Sở Phất rất lạnh.

Sở Phất cúi đầu nói: "Dân nữ cũng phải đi sao?"

"Mẫu phi nói rồi, muốn ngươi nửa bước không rời." Yến Anh đến gần Sở Phất, giọng nói chuyển sang mềm mỏng: "Bệnh này của ta mỗi lần phát tác đều rất đột ngột, Phất nhi ngươi an tâm để ta một mình đi theo biểu ca sao?"

Sở Phất thoáng run lên, "Vâng."

Yến Anh thỏa mãn lộ ra ý cười, quay đầu nói với Lục Lan: "Lục nhi, nhớ giúp ta cho Oanh Oanh ăn."

"Vâng ạ." Lục Lan cười nhận mệnh.

"Phất nhi, đi." Yến Anh nắm tay Sở Phất đi về phía cửa, nói với Tiêu Tử Tĩnh: "Biểu ca, đi thôi."

Sở Phất vô thức muốn rụt tay về, nhưng Yến Anh nắm chặt lấy, cứ không cho nàng rút tay ra.

Tất cả đều bị Tiêu Tử Tĩnh thu vào trong mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Quy củ."

Yến Anh cười nói: "Thân thể ta không khỏe, cần Phất nhi dìu như vậy." Nói rồi, nàng ấy làm vẻ mặt đáng thương nhìn Sở Phất, "Phất nhi, ngươi phải dìu cẩn thận đấy."

Làm sao có thể tùy hứng giận dỗi nàng ấy vào lúc này?

Thiên tử có chỉ, tất nhiên muốn xem xem thân thể Yến Anh rốt cuộc có khỏe hay không?

Một y nữ như nàng bên cạnh dìu, nếu như có việc ngoài ý muốn, diễn xuất cũng có một người phối hợp.

"Vâng." Sở Phất thu lại những cảm xúc chua xót kia, rồi đi qua dìu Yến Anh, thấp giọng nói: "Quận chúa đi chậm thôi."

Yến Anh mỉm cười gật đầu, trọng tâm khẽ nghiêng, gần như dựa sát vào người Sở Phất, nàng ấy cố bày ra dáng vẻ suy nhược, khẽ ho, "Khụ khụ, Phất nhi, đi chậm một chút."

Sở Phất cau mày, đang trước mặt thế tử, đột nhiên lại giả vờ?

Không nên như thế này.

Nếu thế tử thật sự là loại người tham luyến quyền quý như nàng nghĩ, vậy từ lúc thế tử vào cửa Yến Anh đã nên bắt đầu giả vờ như lúc này.

Chẳng lẽ nàng hiểu lầm thế tử, hôm đó quận chúa ho ra máu, là có ẩn tình khác?

Nếu thế tử không phải là loại người giống như nàng nghĩ, Vân Thanh công chúa làm sao có cơ hội tổn thương Yến Anh, khiến nàng ấy ho ra máu?

Lẽ nào...

"Anh muội muội, ta đi trước." Tiêu Tử Tĩnh đột nhiên lên tiếng.

Dư quang Yến Anh thoáng nhìn qua trước cửa điện phía xa, quả nhiên, bên đó có một kẻ siêu đáng ghét đang đi đến.

Nàng ta liếc tới nỗi con mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi!

Yến Anh vờ như không nhìn thấy Vân Thanh công chúa, khẽ mỉm cười yếu ớt với Tiêu Tử Tĩnh, "Biểu ca, bệ hạ phái huynh đến đón ta đó."

Tiêu Tử Tĩnh đè thấp giọng: "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."

"Cũng phải." Yến Anh gật đầu.

Ra khỏi【Mưa Xuân Gian】nói không chừng Vân Thanh công chúa lại trở tính, khiến Phất nhi bị thương thì phải làm sao?

Tiêu Tử Tĩnh áy náy thở dài, men theo đường đá rời đi, đến ngoài cửa viện cung kính hành lễ với Vân Thanh công chúa, "Công chúa, mời."

"Vân An muội muội cũng nhanh ghê nhở." Vân Thanh công chúa lạnh lùng nhướng mày nhìn Yến Anh đang bước đi trên con đường đá mà nở nụ cười mỉa mai, lúc dời mắt nhìn Tiêu Tử Tĩnh, cả khuôn mặt đều cười tươi như hoa, nàng ta cố ý nắm tay Tiêu Tử Tĩnh, "Tiêu thế tử, mời."

Tiêu Tử Tĩnh rút tay ra, nào dám tiếp tục nhìn về phía sau, nghiêm túc nói với Vân Thanh công chúa: "Ở đây là hành cung!" Nói xong, liền tức giận bỏ đi.

Vân Thanh công chúa cười lạnh một tiếng, chẳng phải là sống lâu hơn loại bệnh tật ốm yếu như Vân An thôi sao? Chút thời gian này nàng ta vẫn đợi được.

Nàng ta khiêu khích liếc Yến Anh một cái, ngạo nghễ tự đắc rời đi.

Vân Thanh công chúa lại giống với những gì Sở Phất nghĩ, tính cách xấu xa vô cùng.

Nhưng biểu hiện của Tiêu thế tử hôm nay, quả thật không phải là như nàng đã nghĩ.

Đang lúc Sở Phất thất thần, giọng nói nhẹ nhàng của Yến Anh vang lên bên tai: "Mắt thấy không nhất định là thật, tai nghe cũng chưa chắc đã là đúng."

Đạo lý này, rất nhiều năm trước Sở Phất đã hiểu được.

Yến Anh cười dịu dàng, "Có sợ không?"

Sở Phất chưa từng sợ hãi thâm cung tranh đấu, cho dù là con kiến, cũng không thể mặc người bắt nạt, nên vì bản thân mà tranh giành một đường sống.

Thấy Sở Phất không trả lời mình, Yến Anh nhìn về phía cuối đường đá, "Ta hỏi là, ngươi có sợ ta... hay không?" Giọng nói mang theo chút lo lắng.

Sợ nàng ấy không chỉ là bệnh nhân trầm kha nhiều năm sao?

Sợ nàng ấy giống với những nữ nhân trong cung, không hề đơn thuần?

Hay là...

Sợ nàng ấy thân bất do kỷ không thể cùng nàng đi hết một kiếp?

Đây không phải là những vấn đề mà bây giờ Sở Phất có thể lý giải, nàng không thể trả lời bất cứ điều gì khác hơn ngoài im lặng.

"Có một việc ta muốn nói rõ." Giọng Yến Anh khàn đi nhiều, "Hôm nay ta không hề có ý muốn biểu ca giúp ta vẽ mày."

Cảm giác chua xót mà Sở Phất kìm nén trong lòng thoáng chốc tan biến hết, nàng thấp giọng đáp: "Ừm."

Yến Anh thở nhẹ ra một hơi, mím môi cười: "Phất nhi, ta nói lời thì sẽ giữ lời."

"Dân nữ cũng nói lời sẽ giữ lời." Sở Phất lẳng lặng nhìn Yến Anh, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, "Dân nữ am hiểu nhất, thật ra không phải y thuật."

"Đàn?" Bỗng dưng Yến Anh có chút tò mò.

"Tự bảo vệ mình." Sở Phất nở nụ cười thê lương, trong giọng nói xen lẫn chút tang thương.

Yến Anh vẫn luôn biết, Sở Phất là một người có quá khứ phức tạp, nàng ấy cũng từng có suy nghĩ, muốn biết những quá khứ tận sâu trong đáy lòng nàng. Nhưng rất nhanh Yến Anh đã từ bỏ, bởi vì Sở Phất không bằng lòng nói ra, nàng ấy cũng sẽ không hỏi đến dù chỉ một từ.

Nàng ấy là Vân An quận chúa, nhưng nàng ấy không muốn dùng thân phận này ép Sở Phất làm việc mà nàng không muốn làm.

Cũng giống thế, Sở Phất cũng biết quận chúa là người như vậy.

Nếu nàng muốn giải thích, nếu muốn nói ra, nàng nhất định sẽ nói ra, nếu như nàng không thể nói, không thể giải thích, vậy thì liền không nói ra, thậm chí cười ha ha cho qua chuyện.

Kể ra cũng lạ.

Rõ ràng vẫn xem đôi bên như "xa lạ", nhưng Sở Phất nguyện ý tin tưởng nàng ấy, Yến Anh cũng tình nguyện tin tưởng nàng, thậm chí cả nàng và nàng ấy đều kiên nhẫn chờ đợi, cùng chờ đợi đối phương sẽ có một ngày cùng nhau san sẻ.

Yến Anh cười nói: "Phất nhi, cùng ta đi hết quãng đường còn lại đi."

Sở Phất lặng thinh: "Dạ."

Yến Anh để Sở Phất dìu ra khỏi【Mưa Xuân Gian】, đi về phía đại điện hành cung.

Dẫu cho trời xanh vẫn dịu hiền, nhưng chốn thâm cung lại chưa từng ngưng nghỉ những đợt gió mưa.

Nỗi khổ riêng của Yến Anh là gì? Sở Phất đã nhìn thấu từ lâu.

Nhưng nỗi khổ riêng của Tiêu thế tử là gì? Sở Phất đoán không ra cũng nhìn không thấu.

Rõ ràng biết cùng phủ Dương Thanh Công liên hôn chỉ có hại không có lợi, vì sao không thuận theo ý trời từ hôn, cầu thân với Vân Thanh công chúa?

Vốn dĩ có thể cùng vui vẻ, để Yến Anh có thể tịnh dưỡng thật tốt.

Sao lại đặt Yến Anh vào tình cảnh mọi người đều thay nhau trông mong ngày nàng ấy rời đi, chịu đựng mưa gió chốn thâm cung?

Ngay lúc Sở Phất mãi mê chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Yến Anh âm thầm đánh giá sắc mặt Sở Phất, nhìn thấy mi tâm nàng giãn ra rồi lại nhíu chặt, ngược lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Nàng ấy hơi mỉm cười, khẽ ngâm: "Dìu nhau cười nói dưới song, thương bảo 'nét mày đậm nhạt vẽ mong hợp thời'."

Sở Phất sửng sốt, rất nhanh đã kịp phản ứng lại, nhắc nhở: "Quận chúa, đây không phải【Mưa Xuân Gian】.

"Quả thật Phất nhi giúp ta vẽ mày, cũng thật sự đang dìu ta đi mà." Yến Anh cười khanh khách nói, Sở Phất buông lỏng tay xuống, Yến Anh nhanh chóng níu lấy tay áo nàng, "Phất nhi đừng giận."

"Ngươi là quận chúa, ai dám giận ngươi?" Sở Phất nghiêm túc nói.

"Có." Yến Anh nheo mắt cười, lại là bộ dạng tiểu hồ ly như mọi ngày. Dứt lời, cố ý nhìn Sở Phất chăm chú, "Trước mắt có một người..."

Sở Phất biết nàng ấy đang làm loạn, nàng quan sát đường trúc, vẫn may không có ai đi qua, thấp giọng nhắc nhở, "Còn làm loạn nữa, thì để Lục Lan cô nương đi cùng ngươi."

"Ồ, hóa ra Phất nhi muốn ta cùng Lục nhi 'dìu nhau cười nói dưới song'?" Yến Anh tiếp tục cười đáp.

Sở Phất nhíu mày, mặt mũi đanh lại, "Ngươi..."

"Khụ khụ!" Yến Anh ngắt lời Sở Phất, cố vờ như ho vô cùng dữ dội, ôm ngực ho kịch liệt.

Sở Phất vội vàng giúp nàng ấy vỗ lưng.

Chỉ thấy một đội phủ vệ tuần tra vội vã đi đến, xuyên qua đường trúc, nhìn thấy Yến Anh đang ho dữ dội, nhanh chóng dừng lại chắp tay hành lễ, gấp gáp nhìn sang Sở Phất, "Sở đại phu, quận chúa người làm sao vậy?"

"Không sao... Khụ khụ... Không sao..." Yến Anh nhanh chóng xua tay, "Ta nghỉ một lát sẽ khỏe thôi... Các ngươi tiếp tục tuần tra... Khụ khụ... Bệ hạ truyền triệu... Không thể chậm trễ..."

"Vâng..." Phủ vệ lo lắng rời đi, nhiều lần quay đầu lại xem thử, nhìn Sở Phất dìu Yến Anh đứng thẳng dậy, mới dám đi khỏi đường trúc, tiếp tục tuần tra.

Yến Anh tươi cười vô lo mà nháy mắt, nói nhỏ: "Phất nhi đừng sợ, ta vẫn luôn nghe mà."

Sở Phất nhắc nhở lần nữa, "Đừng làm loạn."

"Kẹo đường..." Yến Anh sờ cằm hồi tưởng lại, "Thực ra chua một chút cũng tốt, dư vị càng ngọt."

Sở Phất bị nàng ấy vạch trần tâm tư, lần này vừa giận lại vừa vội, thật sự không có cách gì với Yến Anh.

Yến Anh cười nghịch ngợm ngón tay dưới áo móc lấy, khẽ kéo ba lần, "Ta làm loạn khiến Sở đại phu giận, ta nhận sai, sau này Sở đại phu nói thế nào thì là thế nấy, được không?"

Được dỗ dành một lúc, mọi giận dỗi bực tức đều tiêu tan hết bảy tám phần, Sở Phất gắng nhịn cười, trầm giọng nói: "Ta sẽ không mua loại kẹo đó nữa."

"Được." Yến Anh trả lời dứt khoát.

Sở Phất âm thầm cảm thấy nhất định Yến Anh đang gài bẫy.

"Sau này chỉ ăn ngọt."

"..."

Sở Phất quay mặt sang chỗ khác, nhịn không được bật cười, khẽ mắng một câu, "Vô lại."

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay viết chậm, cho nên ra chương cũng sẽ chậm~ mọi người đợi lâu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net