Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Đại tiểu thư làm động tác cấm thanh, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy trầm mặc, trong lòng nhiều cảm xúc giao tạp.

Thực ra, từ góc độ tâm lý học, tình yêu là một loại thuốc tuyệt vời để chữa lành vết thương. Nếu nàng vẫn là cái Mục Hiểu Hiểu mới vào Tần gia, nàng sẽ rất vui mừng khi thấy Đại tiểu thư như vậy, thậm chí còn tích cực cổ vũ nàng.

Nhưng hôm nay, có lẽ vì danh hiệu chị chị em em, mọi thứ trở nên khác biệt.

Mục Hiểu Hiểu không ngừng nhìn về phía Trương Xảo, chuyện này cũng thật kỳ quái rồi, bạn tốt luôn khiến nàng bận tâm.

Các nàng đã ở bên nhau nhiều năm, là cặp đôi giáo hoa nổi danh trong trường, đi đâu cũng thu hút sự chú ý. Trương Xảo và nàng có phong cách khác nhau. Gia đình Trương Xảo từ nhỏ đã rất tốt, ba mẹ làm kinh doanh, không thiếu thốn gì, ra tay hào phóng. Tuy không bằng Đại tiểu thư, nhưng trong số họ, nàng chắc chắn là người xuất sắc nhất.

Trương Xảo không lo lắng về cuộc sống, ngược lại, cuộc sống đối với cô nàng là một loại hưởng thụ.

Trước đây, Mục Hiểu Hiểu thấy Trương Xảo ở đâu cũng tốt, người đẹp, lòng tốt, gia cảnh tốt. Nhưng bây giờ... nàng thật sự muốn kéo lấy mặt Trương Xảo.

Cảm giác này thật không tốt, khiến Mục Hiểu Hiểu mờ mịt. Nhìn que nướng trong tay, nàng trầm mặc một lúc: "Nếu không chúng ta uống chút bia?"

Nàng cảm thấy trong lòng rối bời, như có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, cần thời gian trầm tĩnh lại để cân nhắc. Nàng không hiểu vì sao mình lại ghen tị như vậy. Trước đây, khi Thu Thu bị các cậu trai mới lớn theo đuổi, thậm chí đến tận cửa nhà, nàng không hề bận tâm, còn hỏi em gái về đối phương. Cuối cùng, Thu Thu đen mặt yêu cầu chị gái đừng bát quái nữa.

Cùng là chị em gái, tâm thái sao lại khác biệt như vậy?

Trương Xảo hiểu rõ Mục Hiểu Hiểu, nhìn ánh mắt phức tạp của nàng, liền phối hợp: "Đồng ý, đồng ý, uống chút đi, bia nhẹ thôi, còn có thể mát mẻ."

Cô nàng hiện tại hận không thể xông lên, rót một cân rượu vào miệng Mục Hiểu Hiểu. Chạy nhanh uống đi, tổ tông, rượu say dễ làm việc mà!

Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, lông mi nhẹ nhàng chớp động.

Mục Hiểu Hiểu đang muốn nói chuyện, Trương Xảo khoát tay: "Chị Tần chị ấy không thể uống đồ có cồn."

Cả điều này cô nàng cũng biết sao?

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Trương Xảo, Trương Xảo giải thích: "Trước kia trong các chương trình tổng hợp gì đó đều thấy qua, chị Tần chưa bao giờ uống rượu bia."

Mục Hiểu Hiểu lại nhìn Đại tiểu thư. Ánh trăng mơ hồ chiếu lên gương mặt Đại tiểu thư, nàng nhìn Mục Hiểu Hiểu một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Đúng vậy, cô không thể uống rượu, vừa uống rượu liền sẽ thất thố. Dù là trước mặt công chúng hay riêng tư, Tần Di cũng không cho phép điều này xảy ra.

Bị hai người ăn ý phối hợp làm cho tâm phiền ý loạn, Mục Hiểu Hiểu rót hai ly. Đã lâu nàng không uống rượu bia, một ngụm bia rót xuống, hương vị mát lạnh kích thích khiến nàng nhíu mày.

Tần Di nhìn nàng, muốn ngăn lại nhưng lại không nghĩ muốn ngăn.

Có đôi khi, cô cũng không nhìn thấu Mục Hiểu Hiểu. Cảm giác nàng trong lòng ẩn giấu quá nhiều, có lẽ cồn cũng là một loại gây tê, một loại phát tiết, có thể cho cô xem rõ ràng sâu trong nội tâm Hiểu Hiểu.

Như vậy, dưới bầu trời đêm, có bạn tốt và Đại tiểu thư bên cạnh, em gái chuẩn bị đề nghị làm cái chương trình hội nghị gì đó, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nếp uốn trong lòng bị gió đêm thổi qua liền giãn ra. Nàng cởi áo khoác, đặt lên đùi Tần Di để sợ cô bị muỗi đốt, rồi dựa vào xe lăn, ngồi trên mặt đất cùng Trương Xảo trò chuyện.

Nàng bận rộn lâu như vậy, đã lâu không có thời gian thả lỏng như thế. Đôi khi nàng cũng cảm thấy mỏi mệt, nhưng chỉ khi dừng lại mới rõ ràng cảm nhận được.

Trương Xảo uống chút bia, thu hồi vẻ đùa giỡn, nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Thu Thu thế nào? Không có vấn đề gì chứ?"

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhìn lên Tần Di: "Nhờ có Đại tiểu thư."

Tần Di nhìn nàng, trong mắt Mục Hiểu Hiểu có ánh sáng, khóe môi nở nụ cười, làm cô không thể rời mắt.

"Lần này chờ em gái xong, cậu cũng nên thả lỏng một chút." Trương Xảo nói.

Hai người ngoài miệng đấu khẩu nhưng thực tế cảm tình rất tốt, thuộc dạng tương ái tương sát. Nhiều năm đi theo Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo biết cô nàng đã chịu đựng bao nhiêu: "Cậu nhìn xem lần này nghỉ, mọi người đều ai về nhà nấy, hoặc là đi du lịch. Mắt thấy sắp tốt nghiệp, không chơi giờ thì về sau càng không có thời gian."

Mục Hiểu Hiểu vui vẻ: "Mình ở chỗ Đại tiểu thư cũng rất thoải mái."

"Kia có thể giống nhau sao?" Trương Xảo đá nàng một cái: "Nhân sinh là để hưởng thụ, nếu tất cả đều phụng hiến, còn có gì lạc thú?"

Mục Hiểu Hiểu uống một ngụm bia, gương mặt hơi hồng, nhìn xa xăm: "Bà nội và mẹ Viện trưởng thân thể còn không phải thực khỏe mạnh, mình luôn muốn kiếm thêm chút tiền chia sẻ gánh nặng cho họ."

"Mình cảm giác các bà càng hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt bản thân." Trương Xảo nói. Khi cô nàng cùng Mục Hiểu Hiểu về cô nhi viện, nhìn thấy Bà nội và mẹ Viện trưởng tinh thần lạc quan, cô nàng mới hiểu vì sao Hiểu Hiểu có tính cách như vậy.

Ai nói trên đời này chỉ có huyết mạch là ràng buộc mạnh nhất?

Mục Hiểu Hiểu: "Ngoài các bà ấy ra, còn có những đứa nhỏ ở cô nhi viện nữa."

Nghĩ đến các em ở cô nhi viện, ánh mắt nàng trở nên nhu hòa, khóe môi nở nụ cười: "Sau này khi mẹ và bà nội không còn khả năng làm việc, ai sẽ tiếp tục chăm sóc các em ấy?"

Trương Xảo nghe xong lắp bắp kinh hãi, "Không phải chứ bà chị, cậu thực sự có ý định này sao?"

Cô nàng nhịn không được nhìn Tần Di một cái, nếu Mục Hiểu Hiểu thật sự có ý định này, cần phải sớm ngăn chặn từ trong trứng nước. Đây không phải chỉ là một ngày, nửa ngày phụng hiến, mà có thể là cả đời.

Trương Xảo nghĩ rằng Tần Di nhất định sẽ không đồng ý, nhưng khi cô nàng nhìn sang, cô nàng thấy Tần Di đang nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt như chỉ có nàng trong đó. Đôi mắt ấy, ôn nhu, tràn đầy sủng nịch và thương tiếc.

Thật giống như...

Trương Xảo cảm giác, đừng nói là Mục Hiểu Hiểu muốn tiếp quản cô nhi viện, nếu nàng muốn làm điều gì khác, Tần Di cũng sẽ không ngần ngại ủng hộ.

Cô nàng đã hâm mộ Tần Di nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy cô có ánh mắt như vậy.

Chị Tần thật sự đã rơi vào bể tình.

"Hơn nữa, cậu cứ đi và nhìn xung quanh, nguyên bản nghĩ rằng rất nhiều thứ sẽ không thể lay động cậu, nhưng khi thật sự gặp phải, cậu sẽ không thể kháng cự, trở thành ràng buộc." Lời nói của Mục Hiểu Hiểu mang đậm hơi thở nghệ thuật. Trương Xảo có thể không hiểu, nhưng Đại tiểu thư hiểu rõ.

Đây là lời từ sâu trong lòng Mục Hiểu Hiểu.

Nàng biểu hiện dương quang rộng rãi, nhưng trong thâm tâm là một tâm hồn đã bị tổn thương sâu sắc từ những người thân cận nhất.

Nàng đã nhiều lần tự nhủ rằng sẽ không để ai khác tiến vào lòng mình nữa, chỉ tập trung vào việc đối xử tốt với những người bên cạnh.

Nhưng sự thật không phải như vậy. Mục Hiểu Hiểu không nghĩ tới, vào năm hai mươi tuổi, nàng gặp Đại tiểu thư.

Đại tiểu thư trở thành ràng buộc của nàng.

Mục Hiểu Hiểu không yên lòng, thậm chí chỉ ra ngoài một ngày cũng không ngừng nghĩ về cô.

Nghĩ vậy, Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn Tần Di. Đại tiểu thư đang nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt nhu hòa, mặt mày giãn ra, không còn sắc bén và sát khí như trước.

Trong bất tri bất giác, Mục Hiểu Hiểu đã để cô chiếm vị trí trong lòng, sinh ra sự ỷ lại. Nàng tin rằng bất cứ lúc nào, Đại tiểu thư đều sẽ chờ và bảo vệ nàng.

Như vừa rồi, nàng mới vừa buồn bã, ngẩng đầu lên liền thấy Đại tiểu thư đang nhìn mình.

Mục Hiểu Hiểu cười, làm nũng dựa đầu vào đùi Tần Di, nhẹ nhàng cọ cọ: "Thật vui khi gặp được chị."

Tần Di dùng ngón tay tinh tế thon dài sờ sờ tóc nàng.

—— Uống nhiều quá sao?

Mục Hiểu Hiểu nhìn tay cô, bắt lấy, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Em không có uống nhiều, chị không biết, tửu lượng của em rất tốt."

Nàng nói với giọng mềm mại, mang theo một cổ hương vị làm nũng.

Ở bên cạnh, Trương Xảo nổi da gà, cô nàng cảm thấy thịt vừa ăn vào đều phải nhổ ra. Trời ơi trời ơi, cô Mục còn có một mặt như vậy? Ở trường học, Mục Hiểu Hiểu chính là người rất có tiếng tăm, là một tiểu danh nhân. Khi ở bên ngoài, nàng mang theo danh tiếng thần tượng. Đặc biệt là khi đối mặt với những nam sinh theo đuổi nàng, Mục Hiểu Hiểu luôn tỏ ra rất quyết đoán: "Tuổi này nên tập trung học tập, còn chuyện kia hãy suy xét sau." Nàng từ chối người khác không chút lưu tình, nếu ai tiếp tục dây dưa, nàng sẽ không ngần ngại cắt đứt quan hệ bạn bè.

Khi nào nàng lại biết làm nũng như vậy?

Mục Hiểu Hiểu mặt dán trên đùi Tần Di, cảm nhận đầu ngón tay lạnh nhẹ nhàng lướt qua mặt mình, nàng liếm môi cười: "Đại tiểu thư, hôm nay thật vui vẻ, chị cũng uống một chút đi."

Mặc dù đã nhận nhau là chị em, nhưng nàng chỉ còn nửa tháng nữa là khai giảng.

Thế gian này vạn vật không ngừng thay đổi, tương lai không ai đoán trước được.

Phương hướng tốt nhất là chân Đại tiểu thư khôi phục, có thể nói chuyện trở lại. Khi đó, cô sẽ phải đối mặt với hàng loạt khó khăn, có lẽ phải trở về Nam Dương, đối mặt với thân nhân, hoặc quay lại giới giải trí đã xa cách. Dù đi con đường nào, với cô đều không dễ dàng.

Còn nàng thì sao?

Nàng vẫn muốn theo đuổi ước mơ làm công việc yêu thích, bận rộn không ngừng. Đó là điều nàng luôn mong muốn, cuộc sống phong phú và tràn đầy năng lượng. Nhưng hôm nay, không hiểu sao lại cảm thấy hư không và tịch mịch.

Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy như vậy?

Nàng và Đại tiểu thư, một người ở trên trời, một người ở dưới đất không phải sao?

Hiện tại, nàng có thể ở bên Tần Di chính là vì Đại tiểu thư không thể nói chuyện. Một ngày nào đó, khi Đại tiểu thư khôi phục, các nàng sẽ là người của hai thế giới khác nhau.

Những đạo lý này, không cần ai khác nói, Mục Hiểu Hiểu đã trải qua đủ loại tàn nhẫn và bất đắc dĩ của hiện thực, nàng hiểu rõ.

Cảm xúc nàng đột nhiên suy sút, có lẽ là do uống rượu. Mục Hiểu Hiểu cọ cọ chân Tần Di, ngửa đầu nhìn cô: "Thật thích như hiện tại."

Nếu thời gian có thể dừng lại như vậy cũng không tồi. Giờ này khắc này, trong mắt nàng có minh nguyệt, có sao trời, còn có người nàng đặt ở đầu quả tim, Đại tiểu thư.

Tần Di với đôi mắt như mực lẳng lặng nhìn Mục Hiểu Hiểu, cô đọc hiểu sự rối rắm và phức tạp trong mắt nàng, đọc hiểu mâu thuẫn trong lòng nàng. Tay cô mơn trớn đôi lông mày nhíu chặt của Mục Hiểu Hiểu, lẳng lặng nhìn nàng.

—— Không phải sợ.

Cô vĩnh viễn sẽ luôn ở đây.

Từ nhỏ đến lớn, Đại tiểu thư chưa bao giờ khát vọng có được một người như vậy, chưa bao giờ mãnh liệt yêu một người như vậy. Có lẽ trong phương diện tình thân, cô đã đầy những vết thương chồng chất. Nhưng về tình yêu, hết thảy đều là mới mẻ với cô.

Nếu đã xác định, cho dù là lao đầu vào lửa, chỉ cần là nàng, Tần Di sẽ không do dự mà đi theo suốt cuộc hành trình.

Cô yêu Mục Hiểu Hiểu.

Yêu thì cứ yêu thôi.

Dù nàng có chưa động tâm, hoặc đã động tâm mà không tự biết, hoặc là đã động tâm nhưng vẫn dùng lý trí khắc chế, thì cũng có sao?

Cô có thể chờ đợi.

Hai tháng không được, thì nửa năm; nửa năm không được, thì một năm; một năm không được, thì tiếp tục, dù cả đời cũng không sao.

Quá trình có thể sẽ có chút chua xót, chút khó nói, nhưng với Tần Di, đây là ân huệ và sự quyến luyến mà ông trời đã ban cho cô.

Cô đã từng oán hận thế giới này.

Oán hận tất cả những gì cô đã trải qua.

Nhưng từ khoảnh khắc cô biết mình thích Mục Hiểu Hiểu,

Đại tiểu thư đã làm hòa với thế giới.

Cô hiểu rằng, có lẽ những lừa gạt, phản bội và thống khổ mà cô đã trải qua trước đây đều là để gặp được nàng.

Tần Di hiện tại đã hiểu rõ câu nói của chị họ Tần Hải Dao trước khi đi:

—— Cuộc đời này, mỗi người đều đi trên một con đường, hoặc là vui sướng hoặc là thống khổ, cuối đường đều là định mệnh.

Mục Hiểu Hiểu chính là định mệnh của cô.

Nàng nhất định sẽ xuất hiện.

Tần Di luôn dung túng Mục Hiểu Hiểu, vì thế, khi nàng cầm ly rượu tới, cười hì hì cụng ly với cô.

Tần Di biết rõ tâm tình của Mục Hiểu Hiểu.

Nàng luôn muốn thả lỏng chính mình.

Tần Di trầm mặc một lát, đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu.

—— Không hối hận?

Mục Hiểu Hiểu cười, "Có gì mà hối hận, không có việc gì đâu, em ở đây, chị cứ yên tâm mà thoải mái."

Nàng ở đây, Đại tiểu thư còn lo lắng gì nữa? Uống rượu là để thả lỏng thần kinh.

Nàng hy vọng, trong thời gian tới, nàng có thể mang theo Đại tiểu thư thả lỏng, vui vẻ, cười đùa, để cô cảm nhận được một thế giới sống động, có máu có thịt, chứ không phải trở lại Tần gia và bị giam cầm trong ngôi mộ lạnh lẽo kia.

Cứ như vậy, không uổng công nàng đã đến Tần gia một chuyến.

Dưới ánh mắt chăm chú của Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư ngửa đầu, uống cạn chén rượu. Cô khẽ cử động cổ, môi bị rượu thấm ướt thêm phần hồng nhuận.

Thật là kỳ diệu.

Người bình thường uống rượu xong đều sẽ chờ một lát để cảm nhận.

Chỉ là Đại tiểu thư vừa uống xong, gương mặt như ngọc lập tức phiếm hồng, ánh mắt trở nên mê ly.

Mục Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh, hỏi: "Thế nào? Có cảm giác nhẹ nhõm hơn không?"

Trương Xảo cũng nhìn chằm chằm Tần Di, wow, không ngờ cô nàng lại có thể thấy thần tượng của mình trong bộ dạng quyến rũ thế này.

Đại tiểu thư không chỉ là ở trong cuộc sống hàng ngày, mà ngay cả trong giới giải trí cũng luôn giữ phong cách cao lãnh cấm dục, được fan yêu mến gọi là ... Băng sơn mỹ nhân.

Nhưng hôm nay, sau khi uống rượu, ngũ quan của cô trở nên nhu hòa hơn, trong mắt mang ánh sáng lung linh, phảng phất những gợn sóng nhỏ. Cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu một lát, rồi nâng lên bàn tay bủn rủn vô lực.

—— Em đứng lên.

Mục Hiểu Hiểu lập tức buông ly rượu trong tay, vỗ vỗ mông rồi đứng dậy, "Như thế nào, Đại tiểu thư à, mới uống một chén mà đã lên men sao, chị ..."

Chưa kịp nói hết câu, eo nàng đột nhiên bị ôm lấy, rồi mùi hương gỗ đàn hương nhè nhẹ xông vào mũi. Đại tiểu thư vùi đầu vào lòng nàng, giống như mèo nhỏ cọ cọ, đôi mắt mị hoặc, thân mình mềm như bông dựa vào nàng.

Cảm nhận được sự cứng đờ của Mục Hiểu Hiểu, Đại tiểu thư bất mãn bĩu môi, tựa hồ như ủy khuất, ngửa đầu nhìn nàng.

—— Vì sao không ôm chị?

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Đây là hành động khác thường của Đại tiểu thư khi uống rượu sao?

Nếu biết trước thế này, nàng đã sớm cho cô uống rượu rồi.

Nàng muốn chết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net