Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chùm pháo hoa lộng lẫy và lãng mạn, Mục Hiểu Hiểu nhìn ngắm một cách chăm chú, những tia sáng nhấp nháy như nở rộ trong mắt nàng, khiến nàng cảm động sâu sắc. Đây có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất mà nàng từng được chứng kiến trong đời.

Không thể ngờ được, có một ngày, nàng cũng sẽ gặp được người bảo vệ nàng như bảo vệ một đứa trẻ.

Nàng nhìn pháo hoa, trong khi Đại tiểu thư vẫn luôn nhìn nàng. Sườn mặt tinh xảo của Mục Hiểu Hiểu, nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy niềm vui và tiếng cười, lần đầu tiên nàng thể hiện sự nhẹ nhõm và hơi thở thanh xuân rực rỡ, bừng lên sức sống mãnh liệt.

Đại tiểu thư nhìn không chớp mắt, cuối cùng giống như một chú mèo say rượu, tựa vào lòng nàng.

Lúc này, không trở về thật là không được.

Mục Hiểu Hiểu đã rất thành thạo khi cõng Đại tiểu thư lên, nàng dịu dàng nói: "Về nhà nào."

Tần Di tựa vào lưng nàng, cọ cọ, ngửi mùi hương quả vải quen thuộc, ngoan ngoãn duỗi tay ôm lấy cổ nàng.

Trương Xảo đứng đó: "..."

Cô nàng nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, mình chỉ là kẻ dư thừa, kẻ thứ ba trong cuộc tình này.

Cô nàng không nên ở đây, hẳn là nên ở ngầm xe.

Cuối cùng, may mắn là Mục Hiểu Hiểu vẫn còn chút lương tâm, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Trương Xảo: "Này, thất thần cái gì vậy?"

Trương Xảo suýt khóc: cuối cùng cũng nhớ đến cô nàng sao? Cô nàng không thất thần thì làm gì đây? Hai người kia mắt cứ dính chặt vào nhau, không hề để ý đến cô nàng.

Giờ thì biết áy náy sao? Không biết xấu hổ là gì sao? Muốn bắt đầu vãn hồi rồi phải không?

Mục Hiểu Hiểu dùng cằm chỉ về hướng xe lăn của Đại tiểu thư: "Đem quần áo của mình lại đây, khoác lên người thần tượng của cậu đi."

Trương Xảo: "..."

Tên khốn này, cô nàng coi mình là công cụ sao?!

Quần áo đã khoác xong.

Mục Hiểu Hiểu cười thật tươi với cô nàng, nhưng Trương Xảo lúc này không còn ôm ảo tưởng về nàng, chỉ ôm cánh tay và nhìn lạnh lùng. Hiện giờ, bất cứ lời nói nào cũng đã muộn màng, nụ cười của Mục Hiểu Hiểu cũng không thể bù đắp cho trái tim tổn thương của cô nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "Còn phải làm phiền cô Trương đẩy xe lăn của Đại tiểu thư lên xe, cẩn thận một chút nha, rất quý giá đó."

Trương Xảo: "..."

Trời ơi!

Mục Hiểu Hiểu, cậu đi chết đi!

Nếu không phải vì Đại tiểu thư và đĩa nhạc quý giá kia, cô nàng thật sự muốn tuyệt giao!

Mục Hiểu Hiểu cõng Đại tiểu thư một đường đi ra ngoài, trong khi đó, Trương Xảo buồn bực kiểm tra xung quanh phòng, xem có bỏ sót đồ vật nào không, sau đó mới đi theo phía sau. Vốn tưởng rằng hôm nay hành vi "sát cẩu" (khiến người khác ghen tị) sẽ kết thúc, nhưng cô nàng lại xem nhẹ Mục Hiểu Hiểu.

Ngay cả khi đang cõng người, Mục Hiểu Hiểu vẫn không yên ổn, miệng hát hừ hừ bài "Trư Bát Giới bối tức phụ", cố ý trêu chọc Tần Di.

Đại tiểu thư tuy đầu óc lờ mờ vì rượu, nhưng tình yêu với âm nhạc đã khắc sâu vào tận xương tủy, cô nhận ra bài hát này ngay lập tức. Với đôi tay mềm mại như bông, cô nhéo eo Mục Hiểu Hiểu, dù không có chút sức lực nào, nhưng càng giống như trêu chọc.

Mục Hiểu Hiểu cười, tránh né, và còn đùa: "Đừng chạm vào em a, em bị nhột, sẽ làm ngã chị đó." Đại tiểu thư nửa nhắm mắt, trong mắt mê ly đầy cuốn hút, cô giơ tay lên biểu thị

——Em đáng ghét.

Trương Xảo nhìn cảnh đó mà... đau răng.

Mục Hiểu Hiểu quá hiểu tính cách của Đại tiểu thư, sáng mai khi tỉnh lại, Tần Di chắc chắn sẽ trở lại vẻ cao lãnh, quên sạch mọi thứ tối nay. Hiếm khi thấy Đại tiểu thư đáng yêu thế này, Mục Hiểu Hiểu không thể không trêu chọc thêm chút nữa.

Khi họ đến cửa, Lưu Vạn Niên, đang dựa vào xe hút thuốc, đã chờ sẵn. Thấy mọi người ra, anh ta nhanh chóng chạy tới. "Đại tiểu thư uống rượu?"

Vẻ mặt Lưu Vạn Niên lộ rõ sự kinh ngạc, Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Ừm ừm, cẩn thận một chút, đừng để chị ấy bị ngã."

Lưu Vạn Niên ngạc nhiên: "..."

Trời ơi.

Đại tiểu thư thật sự uống rượu, quả nhiên không nhìn lầm Mục Hiểu Hiểu, vợ bà chủ pháp lực vô biên nha!

Lần gần nhất anh ta thấy Đại tiểu thư uống rượu là khi nào? Lúc đó anh ta vẫn còn là một thanh niên ngây ngô.

Có lẽ vì bị phóng viên giải trí theo dõi, Lưu Vạn Niên đã lái chiếc xe bảo mẫu màu trắng đến, một chiếc xe mà Mục Hiểu Hiểu chưa từng thấy. Anh ta lên xe trước, điều chỉnh ghế, rồi quay lại chuẩn bị đón Đại tiểu thư.

Mục Hiểu Hiểu không hổ là đã rèn luyện lâu dài, nên dễ dàng cõng Tần Di lên xe: "Nằm xuống nào."

Lưu Vạn Niên ngỡ ngàng nhìn cảnh đó, cảm thấy mình như bị trao nhầm nhiệm vụ. Một gia nô như anh ta, vợ bà chủ cũng phải so đo như thế sao?

Cuối cùng, mọi người ổn định trên xe, xe vững vàng lăn bánh. Lưu Vạn Niên tập trung lái, còn Mục Hiểu Hiểu lại chuyên chú nhìn Tần Di.

Hôm nay Đại tiểu thư thực sự giống như một chú mèo con, khơi dậy cảm giác không giống nhau trong lòng nàng - ngứa ngáy, ngọt ngào, nhưng cũng mang theo một chút chua xót.

Mục Hiểu Hiểu đặt tay lên ngực, trầm mặc hồi lâu, nhìn ra ngoài cửa sổ đầy đèn neon, cố gắng khắc chế cảm xúc dâng trào.

Nhất định là nàng đã uống quá nhiều rượu nên mới như thế...

Chắc chắn là vậy.

Nếu không phải vì rượu, nàng đã không phải là người.

Nàng vừa rồi thậm chí đã nghĩ đến việc hung hăng khi dễ chà đạp Đại tiểu thư.

Đối với chị gái, đối với ân nhân, nàng có thể như vậy sao?

Không, tuyệt đối không thể, never, ever!

Về đến nhà, Mục Hiểu Hiểu đỡ Tần Di vào trong phòng. Biết Đại tiểu thư rất sạch sẽ, nàng nhẹ nhàng dỗ dành: "Tắm rửa không?"

Tần Di còn mơ màng, cứ rúc vào lòng Mục Hiểu Hiểu như thể trong đó có điều gì tốt đẹp, không còn sức để phản ứng.

Nếu là trước đây, mặc dù nhiều lần chủ động kiến nghị với Đại tiểu thư nhưng toàn bị cự tuyệt, Mục Hiểu Hiểu vẫn nhất định đòi tắm rửa cho cô, hơn nữa không chút thẹn với lương tâm, vì tin tưởng giữa chị em gái.

Nhưng hôm nay...

Không có cách nào khác.

Mục Hiểu Hiểu đỡ Đại tiểu thư lên giường, nhẹ nhàng cởi áo khoác, giúp cô ngủ thoải mái hơn. Sau một hồi do dự, nàng quyết định cởi nốt lớp áo trong của Tần Di, để cô dễ chịu hơn.

Tần Di nằm trên giường, nhíu mày, tay vẫn nắm chặt tay Mục Hiểu Hiểu.

Ý thức phòng bị không tồi, dù đã say như mèo con nhưng vẫn biết bảo vệ mình.

Mục Hiểu Hiểu liếm môi, nhìn cô: "Là em, Đại tiểu thư."

Nghe được giọng quen thuộc, Tần Di khẽ nghiêng người, bĩu môi, không nói gì. Một sợi tóc dài rơi xuống bên môi, khuôn mặt cô như ngọc bị nhiễm sắc hồng, đôi mày khẽ chau, tóc đen như lụa, cổ áo hé mở lộ ra làn da trắng ngần. Sắc đẹp này thật không dễ ai có thể cưỡng lại.

Về sau thật sự không thể dễ dàng để cô uống rượu.

Mục Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy như mình cũng uống nhiều, tay nàng run run, chần chừ mãi mới giúp Tần Di cởi hết khuy áo, nhưng vẫn không dám thay áo ngủ cho cô.

Nàng đi vào phòng tắm lấy bồn nước và khăn lông, cẩn thận lau mặt cho Tần Di. Làn da Đại tiểu thư thật mịn màng, không lãng phí chút nào những chai lọ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, sờ vào như thạch trái cây.

Lúc này, Tần Di nằm ngoan ngoãn trên giường, đôi mắt khép hờ, thân mình cuộn tròn, gương mặt gối lên đôi tay, chu môi, trông ngoan như một đứa trẻ.

Mục Hiểu Hiểu vừa lau mặt vừa ngắm nhìn Đại tiểu thư, ánh mắt không tự giác lưu luyến trên người cô. Đôi mi đẹp, chiếc mũi xinh, làn da trắng mịn, và đôi môi kia... Khi Hiểu Hiểu nhận ra mình đã bất tri bất giác dán sát vào Tần Di, nàng giật mình, lui lại và tự tát một cái.

Ai nha nha!

Mục Hiểu Hiểu, ngươi đang làm cái gì?!

Đây là chị gái ngươi!

Mục Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, xong rồi, xong rồi, cảm thấy mình thật điên rồ. Từ nay về sau, không chỉ Đại tiểu thư không thể uống rượu, mà nàng cũng không thể dễ dàng phóng túng bản thân.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đầu giường nhạt nhòa, không ai đáp lại nàng. Cảm thấy mình đã làm chuyện trái lương tâm, Mục Hiểu Hiểu trở về phòng, tắm nước lạnh đến thấu xương, không làm khô tóc, ngồi bệt trên sàn, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng xuất thần.

Trước đây, đây là hành động đặc trưng của Đại tiểu thư khi phát ngốc. Nhưng bây giờ, nàng cũng bị lây nhiễm.

Thật là thế sự khó lường.

Đã từng, khi Mục Hiểu Hiểu ngủ say, Đại tiểu thư sẽ nhìn lên bầu trời. Nhưng bây giờ, vai trò đã đổi chỗ.

Lời của tổ tiên quả thật không sai, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.

Thật đáng tiếc, Đại tiểu thư không thấy được cảnh này. Cô uống có chút quá chén, không biết mình về nhà như thế nào, đã trải qua điều gì, chỉ biết bị bao bọc bởi mùi quả vải nhàn nhạt, làm cho cô cảm thấy an tâm.

Trong đêm, Tần Di, người khó ngủ, lại có giấc mơ ngọt ngào.

Cô và Mục Hiểu Hiểu rúc vào nhau, mười ngón tay đan xen, cùng nhau ngắm pháo hoa.

Trong mộng, pháo hoa với đủ sắc màu rực rỡ nở rộ trong lòng Tần Di, từng bó, từng cụm, phảng phất như đang nở rộ ngay trong tâm hồn cô.

"Đại tiểu thư." Giữa màn pháo hoa cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu đột nhiên gọi tên Tần Di. Giọng nói nàng mang theo một tia run rẩy, khiến Tần Di cũng trở nên căng thẳng. Cô gian nan quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt Mục Hiểu Hiểu đầy tình cảm, môi nàng tiến gần hơn, gần hơn nữa. Tần Di đỏ mặt, muốn lùi lại nhưng cuối cùng bị giữ chặt, và nụ hôn ấy cũng như nguyện hạ xuống.

Lúc này, không chỉ là pháo hoa trước mắt, mà trong đầu Tần Di cũng cảm giác như đang bùng nổ. Đó là một cảm giác chưa từng có. Dù biết mình đang trong mơ, cô vẫn không thể ngừng hạnh phúc, thân mình run rẩy, khóe mắt đỏ lên. Cuối cùng, cô không thể cưỡng lại, bám chặt lấy cổ Mục Hiểu Hiểu, phóng túng bản thân.

......

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu Tần Di vẫn còn choáng váng. Cô dựa vào giường, nhìn xung quanh với biểu cảm tối tăm.

Chỉ là một giấc mơ sao?

Cô cúi đầu nhìn lại mình, cố gắng hồi tưởng lại.

Ngày hôm qua, Mục Hiểu Hiểu đã nói sẽ đưa cô đi gặp bạn bè. Gặp gỡ bạn bè, rồi cô uống rượu. Sau khi uống rượu...

Cơn tức giận bất ngờ dâng lên, Tần Di phẫn nộ đập mạnh vào nệm.

Tại sao lại ném cô ở đây như vậy?

Tại sao không thèm thay đồ cho cô?

Ở dưới lầu, Mục Hiểu Hiểu đang nấu bữa sáng, không hề biết mình đã chạm đến nghịch lân của Đại tiểu thư. Nàng vui vẻ hừ khúc nhạc nhỏ trong khi làm món trứng cuộn. Sau một đêm tự mình đấu tranh, nàng đã thuyết phục bản thân.

Một chút động tâm thì sao chứ?

Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, ai mà không thích? Ai nhìn thấy cô mà không bị hút hồn? Ngay cả Trương Xảo, người đã trải qua bao mối tình, cũng kích động đến muốn rơi lệ.

Nếu Mục Hiểu Hiểu không cảm thấy gì thì mới không phải là người bình thường. Người bình thường, ai mà không thích những điều đẹp đẽ?

Còn có, đồng dạng là chị em, tại sao nàng không động tâm với Thu Thu?

Nghĩ kỹ lại, điều đó thật khác biệt. Thu Thu từ nhỏ đã được nàng chăm sóc như một người mẹ, thay tã, nuôi lớn lên. Hơn nữa, Thu Thu đâu có đẹp như Đại tiểu thư? Dù rằng chị gái không chê em gái xấu, nhưng tiền nàng tích cóp cho Thu Thu để làm đẹp cũng không phải uổng phí.

Tự an ủi bản thân như vậy, Mục Hiểu Hiểu tạm thời trấn an được trái tim rối loạn của nàng.

Tiểu Thúy nhìn nàng cười: "Tâm trạng không tồi nhỉ?"

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ sáng sớm. Tôi yêu buổi sáng."

Tiểu Thúy: "..."

Đôi khi Hiểu Hiểu trông rất dễ gần, nhưng đôi khi, tâm phòng bị của nàng lại vô cùng mạnh mẽ.

Ở Tần gia, mọi người đều phải như đi trên băng mỏng, không thể tránh khỏi việc đứng về phe nào đó. Từ khi nào, Tiểu Thúy nhận ra rằng Mục Hiểu Hiểu đã thăm dò tình hình và bắt đầu cảnh giác với cô nàng.

Dù rất muốn tâm sự với Mục Hiểu Hiểu nhưng cô chỉ nhận được những câu trả lời ngắn gọn, không đầu không cuối. Khi bữa sáng được chuẩn bị xong, Tiểu Thúy đi trước. Những người giúp việc trong nhà đã quen với việc làm xong việc rồi rời đi vì Đại tiểu thư không thích họ ở lại.

Tuy nhiên, Mục Hiểu Hiểu lại là ngoại lệ. Nàng bưng tất cả đồ ăn đến phòng ăn và chuẩn bị lên lầu để gọi Đại tiểu thư.

Đột nhiên, "Phanh" một tiếng, cửa bật mở.

Mục Hiểu Hiểu ngỡ ngàng: "???"

Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn, khuôn mặt âm trầm, mặc chiếc váy dài màu hồng đào. Trông cô hôm nay thật rạng rỡ, làn da sáng mịn hơn thường ngày. Trên tai đeo khuyên hình thoi, tóc rối tung nhưng gọn gàng, quần áo đã thay mới. Chỉ có chiếc vòng cổ do Hiểu Hiểu tặng vẫn giữ nguyên. Nếu cô có thể đứng lên, chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn.

Mục Hiểu Hiểu cười ngượng ngập: "Chị tỉnh rồi à?"

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm, đôi mắt lạnh băng.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy ấm áp khó hiểu. Vì sao lại giận dỗi nữa?

—— Nhìn cái gì mà nhìn, chọc mù mắt em bây giờ.

Tần Di luôn bắt đầu ngày mới bằng những lời lạnh lùng. Khi Mục Hiểu Hiểu định đẩy xe lăn của cô, cô lại từ chối.

Ngồi vào bàn ăn, Tần Di vẫn giữ khuôn mặt âm trầm, nhìn Mục Hiểu Hiểu đang vui vẻ ăn bánh nướng.

Mục Hiểu Hiểu cần phải ăn nhiều một chút, vì tối qua nàng hầu như không ngủ. Hôm nay còn phải chăm sóc Đại tiểu thư, nên cần bổ sung năng lượng.

Tần Di giơ tay ra hiệu.

—— Em hôm qua làm gì?

"Khụ ..."

Một câu khiến Mục Hiểu Hiểu nghẹn bánh, ho khan liên tục, mặt đỏ tai hồng nhìn Tần Di.

Nàng làm gì?

Chẳng phải chỉ nhìn Đại tiểu thư một lát và cởi nút áo cho cô sao? Đại tiểu thư sẽ không ...

Tần Di lạnh lùng ngắt lời.

—— Chị mang một thân mùi rượu lên giường.

Mục Hiểu Hiểu ngỡ ngàng: "???"

Tần Di tiếp tục đặt câu hỏi.

—— Vì sao không giúp chị tắm rửa?

Mang mùi rượu ngủ một đêm trên giường là điều Tần Di không thể chấp nhận. Hôm nay, cần phải thay tất cả chăn gối.

Mục Hiểu Hiểu im lặng...

Tần Di vốn dĩ giận dữ vì tính sạch sẽ, nhưng hôm nay, cô cảm thấy kỳ lạ khi thấy Mục Hiểu Hiểu đỏ mặt trước mặt mình.

Tần Di không thể hiểu nổi. Cô mím môi, nhìn Mục Hiểu Hiểu với ánh mắt dò hỏi.

Cô là ảo giác sao? Trên mặt Mục Hiểu Hiểu lại có nét ngượng ngùng sao?

Mục Hiểu Hiểu thấy ánh mắt kỳ lạ của Đại tiểu thư, vội chuyển chủ đề: "Em nào dám động đến chị, chị không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Không hổ là cô giáo Mục, khi kinh nghiệm không đủ, dùng sự chuyên nghiệp để bù đắp.

Đại tiểu thư một đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt mang theo hàn khí "Khinh ta giả giết không tha."

(*)"Khinh ta giả giết không tha" câu này thường dùng để chỉ thái độ quyết liệt, không khoan nhượng đối với những ai xem thường hoặc không tôn trọng mình.

Con nai con trong tim Mục Hiểu Hiểu nhảy sắp điên lên rồi, nhưng bề ngoài vẫn duy trì bình tĩnh, thanh thanh giọng nói, mỉm cười: "Để em dùng một bài hát giúp Đại tiểu thư nhớ lại một chút nhé."

Tần Di nhíu mày, ánh mắt thoáng bế tắc.

Mục Hiểu Hiểu bắt đầu hát, lắc lư thân mình, nhắm mắt lại, tay đong đưa: "Nào, chúng ta cùng học mèo kêu, meo meo meo meo meo, ở trước mặt người rải cái kiều, ai u meo meo meo meo ~"

Tần Di: "..."

Cô giáo Mục thật sự không phải thổi, nếu về hưu không làm chuyên gia tâm lý, nàng có thể thử tìm lối tắt đi tự nghĩ ra một chút liệu pháp âm nhạc khác thường.

Trong tiếng meo meo meo của Mục Hiểu Hiểu, ký ức của Tần Di dần dần trở lại. Cô nhớ lại hình ảnh mình đang vẫy tay nhỏ nhỏ với Mục Hiểu Hiểu, miệng không tiếng động học "meo", còn nhớ câu hỏi: "Ngày mai tỉnh lại, chị sẽ nhớ bao nhiên? Vì sao không ôm chị? Đại tiểu thư, em cho chị đốt pháo hoa. Em đưa chị về nhà."

...

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy mặt Đại tiểu thư đỏ rực, nàng không dừng lại ở đó mà thừa dịp cô đang bối rối, lấy ra điện thoại của mình.

"Đến đây, Đại tiểu thư, xem em còn làm một cái biểu cảm nữa."

Mục Hiểu Hiểu tiến đến bên cạnh Tần Di, mở biểu cảm. Biểu cảm meme đáng yêu của Đại tiểu thư với hình ảnh vẫy tay nhỏ và miệng nói "meo".

Một loạt thao tác tao nhã.

Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy Đại tiểu thư lăn xe nhanh chóng chạy đi, cuối cùng còn nghe tiếng đóng cửa "rầm".

A ha ha ha!

Vui quá trời!

Mục Hiểu Hiểu lập tức nhảy lên ghế sô pha, hai chân giơ lên, tay chân loạn vũ.

Quá trời vui rồi!

Từ khi bước chân vào Tần gia, chưa bao giờ nàng có được khoảnh khắc vui vẻ như vậy, khi được trêu chọc Đại tiểu thư. A, liệu đây có phải là thành tựu đáng kể trong cuộc đời Mục Hiểu Hiểu không?

Nàng cười nửa ngày, ngửa đầu hướng tầng ba xem, Đại tiểu thư đã kéo bức rèm lại. Đây là một buổi sáng tuyệt vời.

Không tự thưởng cho mình một ly cà phê nồng đậm thì thật là có lỗi với bản thân.

Mục Hiểu Hiểu tâm tình phơi phới, nàng vừa hừ bài "Học mèo kêu" vừa đi vào bếp pha cà phê, tiện thể làm một ly trà mật ong bưởi cho Đại tiểu thư.

Nhớ lại vẻ mặt ngượng ngùng của Đại tiểu thư, nàng không khỏi bật cười, cảm thấy mình cuối cùng đã có thể sống thoải mái trong ngôi nhà này!

Xem Đại tiểu thư còn dám kiêu ngạo không!

Khi cô giáo Mục đang tận hưởng niềm vui nhỏ bé, điện thoại của nàng rung lên báo tin nhắn mới.

Nàng cúi đầu nhìn, thấy tin nhắn từ Đại tiểu thư.

Chưa kịp mở tin nhắn, Mục Hiểu Hiểu đã cười tủm tỉm, tự tin với khả năng dự đoán của mình.

Đại tiểu thư sẽ nói gì? Chắc lại là những câu như "Cút đi", "Mục Hiểu Hiểu", hoặc "em lập tức biến đi"...

Nàng đã quen rồi.

Mang theo nụ cười tất thắng, Mục Hiểu Hiểu mở tin nhắn, chỉ nhìn thoáng qua đã ngẩn ngơ.

Ôi đệch?!!!

Tin nhắn chứa một biểu cảm vượt xa sự mong đợi của nàng, còn kèm theo âm thanh từ bộ phim "Hoàn Châu cách cách" - Nhĩ Khang run rẩy tay nói với Tử Vi: "Ta cũng không thể kiểm soát được bản thân mình".

Dưới hình ảnh là cảnh Mục Hiểu Hiểu đêm qua trong phòng Đại tiểu thư, khi nàng nhịn không được muốn hôn Đại tiểu thư và tự vả một cái.

Hình ảnh rất sinh động, mở ra là thấy Mục Hiểu Hiểu liên tục tự tát, thân mình hoảng sợ lui ra.

"Ta cũng không thể kiểm soát được bản thân mình."

"Bốp" một cái tát.

"Ta cũng không thể kiểm soát được bản thân mình."

"Bốp" lại một chưởng.

Vô hạn tuần hoàn.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nàng ngửa đầu nhìn lên tầng ba, Đại tiểu thư đang ngồi trên xe lăn, cười như không cười nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Vì sao ánh mắt này làm nàng lạnh cả người?

Đại tiểu thư giơ tay.

—— Lên đây.

Mục Hiểu Hiểu lập tức buông điện thoại, tung ta tung tăng chạy lên tầng ba, nghĩ rằng Đại tiểu thư muốn phơi nắng. Aiz, phơi nắng cũng tốt, nhìn lá rơi cũng hay, vừa khéo để dẹp bỏ những tạp niệm trong lòng, quên đi ngày hôm qua, bắt đầu ngày mới.

Mắt thấy Mục Hiểu Hiểu lên lầu, Đại tiểu thư không rời mắt khỏi nàng.

Mục Hiểu Hiểu: "..."

Nhỏ yếu, hèn mọn, sợ hãi ...

Thật là nhật nguyệt luân hồi, tất cả phảng phất đảo ngược.

Từ khi nào mà người thấy Đại tiểu thư lại trừng mắt nhìn chằm chằm?

Nhưng hôm nay, tất cả đã thay đổi.

Mục Hiểu Hiểu bị ánh mắt của Tần Di làm cho trốn tránh, sợ cô hỏi về biểu cảm meme và lý do nàng tự đánh mình đêm qua.

Nhưng Đại tiểu thư là ai?

Cô sẽ không giống Mục Hiểu Hiểu.

Đại tiểu thư luôn trực tiếp, nàng giơ tay.

—— Hầu hạ tắm rửa.

Mục Hiểu Hiểu: "..." ???

Gì???

Tác giả có lời muốn nói:

*Tiểu kịch trường*.

Sau này, khi đã ở bên nhau, Mục Hiểu Hiểu từng quấn lấy Đại tiểu thư hỏi: "Lúc ấy chị biết rõ em đối với chị có cảm tình khác biệt, vì sao không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mau chóng đâm thủng lớp giấy cửa sổ đó?"

Đại tiểu thư đặt notebook xuống, ôn nhu sờ sờ mặt Mục Hiểu Hiểu: "Em đối với chính mình không đủ hiểu biết sao? Em không biết bản thân là người như thế nào sao?"

Hai câu hỏi lại làm Mục Hiểu Hiểu ngượng ngùng.

Quả thật.

Nếu Đại tiểu thư lúc ấy sốt ruột, trực tiếp chọc thủng mối quan hệ của các nàng, có thể do thời gian chưa đến, cảm tình tích lũy chưa đủ, dù có bên nhau, sau này con đường cũng chưa chắc sẽ đi vững vàng. Còn một điều khác, trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net