84. Hoàng hậu trở về!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 84 - Hoàng hậu trở về! . . .

Mấy năm nay Dương Ngọc Hoàn luôn luôn không cho nàng tiến cung, không cho phép nàng tặng quà, quyết định đời này cũng không gặp lại nàng.

"Nàng căn bản chính là muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.". Dương Bảo Châu khóc lóc nói.

Nữ nhân kiên cường mà khóc lên thì sẽ làm cho người ta đau lòng vô cùng, ta xoa xoa đầu của nàng, nói: "Đừng khóc, nàng không cho ngươi thấy nàng, vậy thì chúng ta đi gặp nàng.".

Lời của ta đổi lấy sự xem thường của Dương Bảo Châu: "Ngươi còn nghĩ bây giờ mình còn là hoàng hậu sao, không nhìn lại bộ dạng của mình đi, ngươi bị đuổi ra khỏi cung, ngươi không nhớ sao?".

Sự thật trần trụi như thế, lòng ta bị nàng làm tổn thương một trăm lần: "Những lời này ngươi có thể không nói.".

"Ta còn muốn nói cho ngươi biết, bây giờ trong hoàng cung đã có hoàng hậu mới."

Giống như một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, ta bị chém thành hai nửa.

"Không có khả năng này, rõ ràng ta đang ở chỗ này, ta đi khỏi hoàng cung, vậy hoàng hậu trong hoàng cung rốt cuộc là ai! ! Ai a! !". Ta cầm lấy tay của Dương Bảo Châu liều mình lay động, cho ta một đáp án a!

Ta khó thở, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

Ta nhìn vết máu đen trên mặt đất, nói: "Ta sắp chết đúng không?"

Dương Bảo Châu lắc đầu: "Sẽ không, tiểu thuyết vẫn chưa kết thúc thì làm sao ngươi chết được!".

"Nhưng mà rõ ràng ta đang ở đây mà...". Ta chỉ vào lồng ngực của mình, lại chỉ vào hướng hoàng cung: "Vậy người trong hoàng cung rốt cuộc là ai? Là ai?".

Chẳng lẽ có người thay thế vị trí của ta, cũng thay ta ở bên cạnh thái hậu?

Ta vội vàng muốn trở lại hoàng cung, Dương Bảo Châu nói tin tức này làm ta cảm thấy vạn phần không ổn. Trong hậu cung phát sinh nhiều chuyện, nhưng chuyện này lại làm ta cảm thấy sợ hãi nhất.

Ta muốn tiến cung. Ta sẽ lấy bút lông viết xuống mấy chữ thật to trên tường 'mỗi ngày nhìn thấy, mỗi ngày khổ tu'.

Dương Bảo Châu bảo quản gia lấy những món bảo bối ra cho ta xem, Dương Quốc Trung là một tên quỷ keo kiệt, thứ gì tốt đều giấu dưới lòng đất nhà mình, nàng mất sức lực rất lớn mới đào lên được, phàm là thứ gì cất giấu cũng có thể là bảo bối, ta tìm ra một cái đỉnh lò, còn có một cây quạt.

"Đồ quý giá của nhà ngươi sao lại có thể nhiều như vậy?". Ta đã đào ba ngày ba đêm, báu vật không ngừng được đào lên, Dương Bảo Châu đem mấy thứ kia ném lên mặt đất, cũng không quản những báu vật kia giá trị bao nhiêu.

"Ai bảo anh của ta là tham ô."

"Triều đình không bắt hắn sao?". Ta sửng sốt, đầu năm nay tham ô là chuyện đáng giá kiêu ngạo như vậy sao?

Dương Bảo Châu cười lạnh: "Ai tới bắt, bắt có chỗ tốt gì, ngươi có nghe nói qua kẻ tham ăn chưa, chỉ biết ăn không biết phun ra, anh của ta chính là một kẻ tham ăn, tiên hoàng giữ hắn lại là có ý đồ khác.".

Sau lưng ta cảm giác được một trận lạnh lẽo. Mạng của Dương Quốc Trung chỉ dùng để giữ những báu vật kia, tới khi cần dùng thì sẽ mổ bụng moi những thứ ấy ra, rõ ràng một giây trước còn cảm thấy hắn là một kẻ đáng giận, một giây sau lại cảm thấy hắn thật đáng thương, mạng của hắn sớm bị tính kế, có thể nói thủ đoạn của hoàng đế quá cao thâm.

"Vậy ca ca ngươi biết không?".

"Hắn coi như cũng biết nhưng cũng không quan tâm, hiện tại hắn lấy thúng úp voi, ngay cả tiểu hoàng đế đều sợ hắn, cho nên hắn làm gì có tâm tư suy nghĩ lão hoàng đế đã gài mình.".

"Tại sao ngươi cũng biết rõ ràng như vậy?".

"Tỷ tỷ nói với ta, nàng nói lão hoàng đế thoạt nhìn háo sắc ngu đần, nhưng là một hoàng đế, là hoàng đế sẽ không hề hồ đồ được. Ta cũng dần dần suy nghĩ cẩn thận, sớm muộn gì thì tiểu hoàng đế cũng có một ngày lớn lên, đến lúc đó sẽ khai đao với Dương gia đầu tiên.".

"Vậy ngươi...".

"Ta nghĩ kỹ, đến lúc đó ta sẽ mang tỷ tỷ đi, hai chúng ta lưu lạc chân trời, ca ca của ta hắn không chết được, tiên hoàng đã thưởng hắn một khối kim bài miễn tử, xem ra cũng có tính toán.". Dương Bảo Châu vỗ vỗ tay dính đầy bụi bậm, chỉ vào đống báu vật, nói với ta: "Ngươi nhanh chóng chọn đi, thứ nào hữu dụng đều cầm đi, ta muốn chôn trong đất trước khi bị đại ca ta phát hiện.".

"Ta đã phát hiện!". Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng thét chói tai mang theo đau khổ, "Bảo bối của ta, tâm can của ta, làm sao ngươi có thể đem chúng nó đào lên hết vậy, ngươi có biết sẽ bị người ta phát hiện không, ngươi muốn bị chém đầu à."

Thân hình gầy như cái que từ đằng xa đi tới đống báu vật: "Các ngươi không có bị thương chứ, hoàn hảo hoàn hảo nếu không sẽ không đáng giá nữa!".

Dương Quốc Trung đột nhiên xuất hiện làm ta trở tay không kịp, ta trộm một cái bát mà cổ nhân dùng giấu vào trong tay áo, cái chén kia không có linh khí, ta đơn thuần cảm giác nó đẹp cho nên mới lấy thôi.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi vô liêm sỉ, ngươi phát điên, ngươi... ...". Hắn nói xong đột nhiên khóc lên, "Ngươi lại có thể trộm bảo bối của ta! Ngươi có một chút lương tâm nào không!".

Ta ngượng ngùng lấy cái chén ra, nói: "Quốc cữu, thực xin lỗi, ta trả lại cho ngươi là được."

"Còn có Nam Hải trân châu ta bện trong cái túi nhỏ!"

"Cho ngươi cho ngươi.".

"Khăn tay Hỉ Thước thêu bằng chỉ vàng!"

"Cái này không được, ta cần phải có chiếc khăn tay này.". Ta cảm giác có thứ gì đó bên trong báu vật kia.

Dương Bảo Châu nói: "Ngươi có bao nhiêu tiền đồ đó thôi sao, báu vật của ngươi nhiều tới đếm không hết, lấy một món đồ thì có làm sao? !"

Dương Quốc Trung duỗi thẳng cổ, giống một con con vịt đang điên tiết, hắn nhìn Dương Bảo Châu, Dương Bảo Châu lại chống nạnh như cọp mẹ trừng lại hắn.

Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của muội muội, Dương Quốc Trung thu hồi cổ, nói: "Ai nói ta đếm không hết, mỗi một thứ đều là bảo vật của ta, ta đều nhớ rõ ràng."

"Thần giữ của, ngươi sớm hay muộn cũng bị giết chết."

"Càn rỡ, hỗn đản, hồ nháo, nói hưu nói vượn!". Dương Quốc Trung giơ tay, ngón trỏ chỉ vào mặt Dương Bảo Châu, tức giận muốn đánh nhau với nàng.

"Đừng cho là ta sẽ không đánh ngươi, ngươi là muội muội của ta có năng lực thế nào, ta muốn đánh ngươi, ta sẽ đánh ngươi, ngươi đừng trốn... Ta... Ta...". Dương Quốc Trung vẫn là đánh không được ai, giả bộ nửa ngày, cuối cùng thu tay về, nói: "Nam nhân tốt không đánh nữ nhân, ta là ca ca, không tính toán với muội muội.". Nói xong phất tay áo mà đi.

Dương Bảo Châu bi thương nói: "Hắn là như vậy! Nhưng mà dù sao vẫn là ca ca của ta.". Vừa quay đầu lại, thì biến thành Dương Bảo Châu hung hăng, nàng nói: "Ta lệnh cho ngươi khôi phục trong thời gian nhanh nhất, sau đó nghĩ biện pháp đem ta mang vào cung, ta muốn đi gặp tỷ tỷ."

"Được.". So với nàng ta còn muốn tiến cung hơn.

Theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, ta càng nóng lòng như lửa đốt, nhiều lần tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa đem mình hại chết. Vài ngày trước trôi, ta bỗng dưng đần độn, không muốn phụ trách cũng không muốn thành gánh nặng của người khác. Khi là nữ nhi của cha mẹ ta thì ta là kẻ không có tiếng nói trong gia đình, khi trở thành hoàng hậu thì cũng chưa từng làm chuyện gì ra hồn, riêng chỉ có chuyện gặp được thái hậu thì trên vai ta mới có thêm một phần sức nặng, sinh mệnh của ta cùng sinh mệnh của nàng tương liên, không bao giờ ... muốn chia xa nữa.

Ta không muốn xa nàng, ta không thể để mình nàng trong cung.

Nhiều lần ta ở trong mộng mơ thấy nàng đang hỏi ta, ngươi ở đâu, vì sao còn chưa quay lại, không tới cứu ta...

Ý thức của ta bồi hồi, trải qua trong khoảng thời gian này khắc khổ tu luyện, kinh mạch trong người cũng nối lại hoàn chỉnh.

Đảo mắt đã vào thu, tuy nói trời thu chỉ se lạnh, nhưng ta lại lo lắng chứng sợ lạnh của thái hậu, không biết lúc này nàng phải làm sao, ai tới thay nàng làm ấm giường, còn nàng thì có tùy tiện tìm một kẻ để hút máu hay không?.

Ta vừa sợ vừa lo lắng, mỗi ngày nhìn về hướng Hoàng Thành thì ngẩn người.

Dương Bảo Châu luôn cho người tìm hiểu tin tức trong cung, ít ngày thì có người tới Dương gia, mang theo lời nhắn của Dương Ngọc Hoàn.

Chuyện đó thôi cũng làm Dương Bảo Châu cao hứng, nàng gọi người vào, chạy vào trong phòng sôi nổi gần một canh giờ, chờ phát tiết xong rồi mới đi ra.

Mọi người đều cảm thấy người tên Dương Bảo Châu này đầu óc có vấn đề nhưng không ai dám nói ra, chỉ có thể giấu trong bụng.

Khi Dương Bảo Châu đi rồi thì ta mới hỏi hắn: "Ngươi là tiểu thái giám trong cung phải không?". Thân thể mảnh mai, mặt trắng như phết bột mì, môi đỏ tươi, không có một cọng râu nào hết.

Hắn lui về sau ba bước, nói: "Thật ra, ta... Ta là nam nhân thật sự.". Hắn vỗ ngực thề, nhưng mà lúc nói chuyện thì âm thanh lanh lảnh làm lộ chân tướng.

"Nếu đúng là thái giám thì thế nào, ta cũng không cười nhạo ngươi.". Ta cười nói.

Hắn kích động bắt lấy hai tay của ta, nói: "Ngươi cũng là thái giám? Ngươi làm phẫu thuật ở đâu, sao có thể làm được bộ ngực tự nhiên như vậy?".

Có lẽ hắn tưởng ta là 'gay'. Ta mỉm cười nói: "Ta là nữ nhân, luôn luôn là nữ nhân, sau này cũng là nữ nhân.".

Hắn liền mất mát, nói: "Khó trách ta còn đang nghĩ, khi nào đi làm ngực thì phải làm lớn một chút, nhỏ như vậy, còn thua hai cái bánh bao nữa.".

Ta che ngực xấu hổ, ho khan vài tiếng, ta hỏi hắn: "Trong cung có xảy ra chuyện gì không?"

Hắn nhìn trái phải xung quanh, ta nói: "Đừng lo lắng, Dương phủ không có nhiều hạ nhân."

Hắn lại nhìn nóc nhà. Ta nói: "Dương phủ lâu năm không tu sửa, trên nóc nhà căn bản đứng không vững người. Nếu có người hiện tại hẳn là đã ngã xuống.".

Hắn nói: "Trong cung không có chuyện gì lớn, gió êm sóng lặng.".

Hắn không muốn nói cho ta biết, ta cũng không bắt buộc hắn, chỉ chờ Dương Bảo Châu đi ra.

Dương Bảo Châu đỏ bừng cả khuôn mặt chạy đến, lôi kéo tay tiểu thái giám muốn hắn nhanh chóng nói Dương Ngọc Hoàn đã nhắn lại chuyện gì.

Tiểu thái giám lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói một đoạn làm cho người ta như lọt vào trong sương mù.

Sắc mặt Dương Bảo Châu càng đóng băng, lộ ra biểu tình trầm trọng.

Nàng nặng nề khen thưởng tiểu thái giám, tiểu thái giám cầm tiền vui vẻ đi khỏi, Dương Bảo Châu nhíu mày suy ngẫm.

"Lời nhắn của Dương quý phi truyền đến có ý gì? Vì sao ta nghe không hiểu.".

"Đây là ám hiệu của tỷ muội chúng ta. Tỷ tỷ nói cho ta biết, trong hoàng cung đã xảy ra biến cố, hoàng hậu mất tích, thái hậu làm chủ lập ra hoàng hậu mới, hoàng hậu mới lên là người của thái hoàng thái hậu sai khiến, toàn thân lộ ra tà khí. Tỷ tỷ sợ tình huống có biến, hi vọng ta chú ý, nhanh chóng chuẩn bị thoát đi."

"...". Ta mở to hai mắt nhìn, căn bản là đang nói đùa, không thể nào là thật được.

Nhưng mà biểu tình của Dương Bảo Châu cũng đã làm ta hết hy vọng.

"Ngươi xác định ngươi không có nghe lầm?"

"Không có.". Nàng trịnh trọng gật đầu.

"Ta muốn vào cung.". Ta nghiến răng nghiến lợi nói. Ta muốn cướp lại vị trí hoàng hậu của ta, cũng cướp thái hậu về, mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì đi nữa thì nàng vẫn là thái hậu của ta.

Ta bắt đầu lên kế hoạch tiến cung, tiến cung có rất nhiều cách, nhưng mà cách có thể gặp thái hậu lại không nhiều.

Nhất định phải gặp được nàng, ở trước mặt nàng hỏi nàng tất cả chuyện này đều là chuyện gì xảy ra!

"Chúng ta tham gia vào đợt tuyển chọn cung nữ đi!". Dương Bảo Châu giật mình, nói ra một ý niệm trong đầu.

"Được.". Ta nghĩ cách này cũng không tệ, nhưng lại thấy Dương Bảo Châu khinh bỉ nhìn ta, "Bộ dạng của ngươi không thể làm cung nữ, vừa tới cửa thứ nhất đã bị đuổi về.".

Ta ở trong góc tường ôm bức tranh: "Người ta là thái hậu còn không chê ta, ngươi dựa vào cái gì ghét bỏ ta chứ!."

"Ngươi có thể làm thái giám.". Nàng cao hứng với chủ ý của mình, chưa kịp nghĩ ra cách khác thì đã kéo ta đi báo danh chuẩn bị tiến cung.

Cuộc thi chọn lựa cung nữ thái giám được áp dụng theo quy tắc, thông qua tầng tầng chọn lựa lựa chọn cuối cùng sẽ tuyển ra người giỏi ca múa đưa vào hậu cung.

Mà lúc này, dân chúng cũng sôi nổi hơn thường ngày. Chọn lựa cung nữ thái giám theo thời gian trôi qua, chuyện thi cử này cũng biến thành tiết mục giải trí của dân chúng, kẻ có tiền rỗi rãnh thích tán gẫu sẽ phấn khích ngồi xem diễn những tiết mục.

Chỗ ghi danh chen chúc đám đông, bên cạnh có một phóng viên của triều đình đang phỏng vấn một vị tuyển thủ, phóng viên hỏi nàng tới tham gia lần này là vì mục đích gì, vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp nói: "Ta muốn đổ mồ hôi và thanh xuân của mình vào hậu cung."

Mặt khác có một vị cô nương hoạt bát nhiệt tình nói ra lý tưởng của nàng: "Ta muốn làm cung đấu đệ nhất nhân."

Còn bên cạnh thì có một cô nương hào phóng nói: "Từ nhỏ thì ta đã nghĩ mình có mạng làm hoàng hậu, ta tiến cung chính là vì muốn hoàng thượng yêu ta, sau đó ngồi lên vị trí hoàng hậu."

Vừa nghĩ tới tiểu kê kê của hoàng đế năm tuổi đáng yêu kia thì ta lại nhịn không được cười phì, kết quả phóng viên hướng về phía của ta.

Cô nương đứng cạnh ta cuống quít vuốt vuốt tóc, thấp giọng nói: "Đây là phóng viên của tạp chí lớn nhất triều đình, chúng ta được người này phỏng vấn thì sáng mai sẽ được nổi tiếng.".

Dương Bảo Châu hừ lạnh một tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình: "Có gì đặc biệt hơn người, đó đều là ca ca của ta."

"Vậy tờ báo kia thì sao?".

"Của ca ca ta.".

"Phóng viên triều đình là của ai?"

"Của ca ca ta."

"Có cái gì không phải của ca ca ngươi không?".

"Không có." Nàng lộ mỉm cười tự tin.

Phóng viên tuần san giải trí của triều đình đi khỏi, bản thân ta lui từng bước, muốn trốn vào trong đám người giả chết, kết quả bị Dương Bảo Châu lôi kéo không chịu thả ta đi.

Phóng viên tới thì ta chỉ có thể giả vờ mỉm cười.

"Công tử có dáng người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, vì sao lại muốn tiến cung làm thái giám?". Phóng viên phỏng vấn ta.

Ta nghĩ đại một lý do rồi nói: "Kỳ thật là như vậy, ta cảm thấy làm nhân viên công vụ cho triều đình cũng rất tốt, hơn nữa tiền lương cao, có mặt mũi.".

"Nhưng mà làm thái giám thì phải bị cắt...".

Mặt ta xám như tro tàn, lúc này Dương Bảo Châu cấu, véo ta một phen, giành nói: "Kỳ thật trước giờ đệ đệ của ta vẫn muốn làm nữ nhân, hiện tại có một cơ hội miễn phí như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.".

"Ngươi là tỷ tỷ của vị công tử này sao? Ngươi đồng ý hắn làm như vậy?".

"Không đồng ý, nhưng mà ta làm tỷ tỷ của hắn, tuy không đồng ý nhưng cũng phải tôn trọng hắn!". Nàng vỗ vỗ bả vai ta, biểu cảm thuyết phục mọi người.

Còn ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, mệt a.

Cuộc thi tuyển tổ chức bên ngoài, đào thải một đám người không đứng đắn, đương nhiên ta cùng Dương Bảo Châu tuyệt đối không thuộc về dạng không đứng đắn, ta làm nữ nhân rất xấu, nhưng mà làm tiểu thái giám tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành, đệ nhất xinh đẹp thái giám. Nếu ngay từ đầu ta chính là thái giám, bộ tiểu thuyết này cũng rất nên viết.

Lúc này tới giai đoạn lựa chọn tài nghệ, thấy các vị công tử thêu hoa, nấu cơm, mọi thứ tinh thông, ta càng không có cảm giác an toàn, có lẽ đại khái ta sẽ không được.

Bên dưới truyền đến từng trận hoan hô, thì ra phía trước ta là một tuyển thủ đang giãy dụa thân hình như rắn nước, vừa múa vừa hát, ánh mắt dễ thương, thỉnh thoảng nâng đùi câu người bên dưới.

Bên dưới truyền đến tiếng thét chói tai, nam nhân nữ nhân đều có.

Ta càng không có lòng tin.

Đến phiên ta, ta cúi đầu kiên trì lên sân khấu, dưới ánh mắt của giám khảo, ta nói: "Tiểu sinh không có tài năng."

Lão nhân mắt mờ hơn năm mươi tuổi chống cằm, nói: "Thật sự một chút tài năng cũng không có? Giống vị công tử vừa rồi khiêu vũ, ít ra ngươi cũng phải biết nhảy múa?"

"Không biết.". Ta nghĩ một chút, cho tới bây giờ chuyện duy nhất ta biết làm là làm hoàng hậu.

"Đi xuống, đi xuống đi xuống!". Phía dưới hò hét ồn ào, có phóng viên vừa xem vừa viết, đây là chuyện sỉ nhục nhất trong lịch sử, tuyệt đối không để chuyện này phát sinh lần thứ hai.

Qua một chuỗi âm thanh phản đối, ta nói: "Chuyện ta làm trước giờ có thể xem như không tệ chính là viết mấy bộ tiểu thuyết.".

"Chậm, viết tiểu thuyết, đây cũng là một khả năng mới. Nói thử xem, ngươi viết tiểu thuyết là thế nào?"

"Bộ tiểu thuyết thứ nhất ta viết tên là "Cây ngô đồng cô đơn dưới trời thu". Bộ thứ hai tên là "Văn võ bá quan yêu đương", bộ thứ ba là "Nhật ký tình yêu của Phi tần hậu cung, bộ thứ tư...".

"Giang Nam tiểu sinh! Hắn là Giang Nam tiểu sinh!". Một người đột nhiên đứng lên chỉ vào người của ta, lúc sau thì bên dưới giống như nổ tung lên.

Khóe miệng của ta run rẩy, chẳng lẽ ta đây nổi danh lắm sao? Ý nghĩ thứ hai chính là mắng to mụ chủ khách điếm kia, buôn bán có lời như vậy cũng không chia tiền cho ta!.

"Quả nhiên là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử a!". Có một phu nhân làm ra bộ dạng say mê.

"Cám ơn."

"Đại nhân viết thật hay, ta rất thích, mỗi lúc trời tối đều cầm xem, tâm nhảy nhót không ngừng!".

"Đại nhân, mẹ ta không cho ta xem tiểu thuyết của ngươi, ta cũng chỉ có thể dùng Kinh Thi bọc lại giấu ở trong giá sách...".

Số phiếu tán thành làm ta kinh ngạc vạn phần, ta xuất sắc thành công trúng cử làm thái giám năm nay...

Sau khi tỉnh lại, ta dở khóc dở cười, chuyện này có gì đáng tự hào đâu chứ.

Dương Bảo Châu bên kia so với nơi này càng kịch liệt, bởi vì tiến cung làm cung nữ thì không giống làm thái giám, ở trong hậu cung còn có thể có rất nhiều cơ hội nhận thức phú nhị đại, quan to hiển quý, cho nên bọn họ không lúc nào dám lơ là.

Dương Bảo Châu lên sân khấu vung lên mấy roi chinh phục ban giám khảo, cuối cùng được trúng tuyển thủ khoa.

Dương Bảo Châu xuống sân khấu thì vẫn có người nằm úp sấp lên đùi của nàng cầu chà đạp, bị Dương Bảo Châu đá văng ra, nàng nói hiện tại nàng muốn đánh một người, người đó chính là Dương Ngọc Hoàn.

Ta nhớ đến Dương Ngọc Hoàn cũng thích bị quất như thế này, tin rằng hai người là trời đất tạo nên một đôi.

Ngày tiến cung được xác nhận, ta cùng Dương Bảo Châu đi tới khách điếm lấy tiền, bà chủ khác điếm keo kiệt bị Dương Bao Châu quất cho mấy roi thì cũng ngoan ngoãn giao ra tiền nhuận bút cho ta, số tiền kia vượt qua tưởng tượng của ta. Sau khi trả lại chi phí cho Dương Bảo Châu trong thời gian qua thì ta còn lại cũng không ít.

Ta ở dưới ánh trăng im lặng tưởng niệm, nhìn như thảnh thơi, kỳ thật giấu diếm nhiều mạo hiểm.

Càng ngày càng cảm thấy mình có lòng nhưng không đủ lực, ta chỉ có thể mạo hiểm một phen.

Xem như đây là cơ hội cuối cùng, nếu không thành công thì chỉ có thể chờ chết.

Kinh mạch bị đứt được nối lại, ta thống khổ đau đớn không thôi.

"Ngươi có khỏe không?". Có người nói bên tai ta, ta từ từ mở to mắt, thì lập tức nhìn thấy bản mặt quen thuộc.

Tiếp tục can đảm nhìn bản mặt kia tiến đến gần mình.

A! Ta một bên thét chói tai một bên lui về phía sau, con quỷ kia cũng đi theo tới: "Đừng kêu, ngươi bây giờ còn chưa chết."

"Nhưng mà ngươi đã chết rồi!". Ta chỉ vào cái mũi của nàng nói. Ta rõ ràng đã sảy thai, nàng kia là ai?

Quỷ Hồn cười khổ mà nói: "Ngươi nhất định là thật lâu không có đọc sách, trong sách có ghi ta sẽ tuyệt đối không chết."

"Nhưng mà...".

"Không có nhưng nhị gì hết. Ngươi đem hết toàn lực bảo hộ thái hậu cho nên khí lực mới khô kiệt, năng lượng của ta bị ngươi rút hết, chỉ có thể càng ngày càng teo lại...". Ngón trỏ và ngón cái của nàng chụm lại, nói: "Cứ như vậy mà teo nhỏ lại, ngươi cho là ta đã chết, nhưng mà ngươi yên tâm, ta không chết ta còn sống, chờ mấy ngày nữa trạng thái của ngươi tốt lên thì bụng của ngươi vẫn sẽ chậm rãi to lên."

"Nhưng mà tại sao bây giờ ngươi lại ở đây?". Coi như nàng không chết, nàng cũng chỉ có thể ở trong ảo cảnh chứ không thể nào đứng trước mặt ta.

"Đúng nha, sao ta lại biến thành thế này?.". Nàng đi một vòng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net