Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 23

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia
__________

Sau khi đi khỏi Hoài Thành, Kỳ Uý đã gửi cho Mạnh Dữ Ca một bức ảnh phòng khách của nhà mới.

Chân trời đầy ấp núi non, mặt trời lúc hoàng hôn như quả cam khổng lồ rực sáng trên đỉnh núi.

Mạnh Dữ Ca chân thành chúc phúc Kỳ Úy.

Tuy mất mát, buồn bã nhưng cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Mạnh Dữ Ca là nhà thiết kế, sau khi nhận việc thì bận đến chân không chạm đất, thường xuyên tăng ca, hiếm được hôm về nhà sớm như hôm nay.

Cửa nhà mở ra, hương gỗ thoang thoảng đậu nơi chóp mũi.

Bức màn phòng khách đã kéo lên. Lâm Tri Dạng đang đắp chăn dày chơi game trên sofa.

Lúc Mạnh Dữ Ca đang thay giày lại nghe thấy tiếng chém giết trong trò chơi, mây đen thoáng qua mắt.

Mạnh Dữ Ca bước đến ghế sofa: "Muốn ăn gì?"

Mắt vẫn dán vào màn hình, Lâm Tri Dạng thờ ơ: "Không ăn, không đói."

"Sao không ăn? Tôi xào thịt bò với rau." Nói xong, hình như Lâm Tri Dạng chơi thắng, khoé miệng có độ cong nhè nhẹ. Mạnh Dữ Ca ngồi xuống: "Nghĩ xem giao thừa ăn như thế nào chưa?"

Còn ba ngày là hết tháng.

"Sao cũng được." Lâm Tri Dạng đắp nửa chăn lên chân Mạnh Dữ Ca. "Xem phim hay ăn tối? Tôi không muốn uống rượu hay đi chơi gì đâu. Tôi từ chối kế hoạch của Minh Tiêu Kiều rồi."

"Năm ngoái, cậu làm như thế nào?"

Lâm Tri Dạng thoáng sững người, cô phân tâm một lúc nhưng cũng không giấu Mạnh Dữ Ca: "Ở với Úc Triệt."

Đêm đó, cô cùng nhóm Minh Tiêu Kiều chơi ở bên ngoài. Vì say rượu đến khó chịu nên cô đi ra, ngồi ngoài bậc thềm hưởng gió lạnh ban đêm.

Dù bị đông đến run rẩy nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều.

Đúng lúc đó, Úc Triệt xuất hiện.

Úc Triệt nói: "Dưới đất bẩn, bên ngoài lạnh, vào thôi."

Lâm Tri Dạng mới biết cô cũng liên hoan ở đây. Lúc chuẩn bị đi Lâm Tri Dạng thừa dịp hỏi: "Em nhắn tin sao không trả lời."

Úc Triệt: "Đã trả lời."

"Đã" rất sinh động, Lâm Tri Dạng càng tủi thân: "Năm tin trả lời một câu là trả lời sao? Giáng sinh gửi cho chị lời chúc, chị đọc chứ không thèm trả lời."

Bộ đồ tuy đẹp nhưng không thực dụng, cổ áo quá rộng làm gió lạnh thổi thẳng vào trong.

Úc Triệt cố chịu việc muốn quàng khăn cho Lâm Tri Dạng. Cô cũng không muốn cãi nhau với ma men, trực tiếp gật đầu: "Xin lỗi."

"Xin lỗi có ích gì."

Sau này nghĩ lại, Lâm Tri Dạng cảm thấy xấu hổ bởi vì buổi tối hôm đó, Úc Triệt khó có đủ kiên nhẫn với cô.

"Em muốn sao?"

"Chị gửi lời chúc năm mới cho em sau 12 giờ, em cũng đọc nhưng không trả lời thì chúng ta hoà."

Sau khi đánh giá đối phương, như muốn kiểm tra tuổi thật cùng sự ấu trĩ của con ma men, Úc Triệt đồng ý: "Được."

"Em phải giám sát chị." Lâm Tri Dạng không quá say, nhưng rượu làm cô can đảm: "Em phải đi theo canh chị."

Lâm Tri Dạng ngơ ngác lên xe, đi đặt phòng và xảy ra một số việc mà người lớn sẽ làm.

Xong việc, Úc Triệt dựa đầu giường gửi tin nhắn cho cô: "Năm mới vui vẻ."

Lâm Tri Dạng làm trò, đọc nhưng không trả lời.

Mạnh Dữ Ca thấy cô ngồi ngốc, không biết tâm trạng tốt xấu kéo lấy tay cô: "Dạng Tử, cậu ổn không?"

Bỗng giống một nhà triết học, Lâm Tri Dạng bóc viên kẹo trên bàn ném vào mồm, cô nói: " Có sao đâu. Tình yêu chỉ là một phần của cuộc sống, có cũng được, không có cũng không sao."

Mạnh Dữ Ca không nói gì thêm. Lời cô nói không tồi.

Nhưng đã lâu Lâm Tri Dạng không ra ngoài, không viết sách, không chụp ảnh. Cô cũng biến mất trong vòng bạn bè và Weibo.

Với cô, có cũng được, không có cũng không sao.

Nhưng chuyện Mạnh Dữ Ca lo nhất là Lâm Tri Dạng bệnh xong lại sụt cân liên tục. Tuy Mạnh Dữ Ca cố gắng để Lâm Tri Dạng ăn thêm nhưng không hiệu quả.

Chưa đầy một tháng, đây là giai đoạn giày vò nhất. Mạnh Dữ Ca lại nghĩ trạng thái của mình lúc đó còn tệ hơn cả Lâm Tri Dạng. Ít nhất Lâm Tri Dạng vẫn bình tĩnh nói chuyện với mọi người, ăn nhậu chơi bời dời đi sự chú ý.

Giao thừa, Lâm Tri Dạng từ chối mọi lời mời và nằm trong nhà.

Mỹ nhân nói: "Tối nay tôi không quan tâm mọi người, tôi chỉ muốn cậu."

Da gà Mạnh Dữ Ca rớt lộp bộp khắp sàn, cảm giác không ổn lắm. Lúc trước, Lâm Tri Dạng chỉ lười và cũng không kháng cự việc ra khỏi nhà.

Mạnh Dữ Ca hỏi: "Cậu không đi xem phim à?"

Lâm Tri Dạng không có gì lạ, cô cười: "Xem ở nhà vẫn vui."

Cô vui vẻ chỉnh máy chiếu. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô, Mạnh Dữ Ca biết, trừ việc trói cô, nếu không sẽ không mang cô ra cửa được.

Mạnh Dữ Ca ra ngoài mua đồ nấu lẩu, vừa đi vừa gọi Minh Tiêu Kiều.

Lúc Mạnh Dữ Ca về, Lâm Tri Dạng theo vào bếp xem có giúp gì được không.

"Bé yêu, sao cậu mua nhiều đồ vậy?"

Mạnh Dữ Ca cắt rau: "Ăn nhiều chút, tôi bồi bổ cho cậu."

"Lợn nái cũng không ăn nhiều như này." Lâm Tri Dạng nói cô không ăn được nhiều thế.

Chẳng lâu sau, cô đã biết tại sao lại mua nhiều đồ như vậy. Chuông cửa bị ấn vang, cô nhìn ra từ mắt mèo.

Minh Tiêu Kiều cùng vài người bạn đang cười hì hì xách đồ trên tay.

Lâm Tri Dạng ngạc nhiên: "Sao cậu bảo có kế hoạch? Sao lại đến đây?"

Minh Tiêu Kiều giống ăn trộm ăn cướp chen vào nhà: "Lạnh quá à, không muốn ăn ngoài đường. Thế nên đến đây ké bữa cơm, xem bộ phim xong về nhà ngủ."

Chuyện này quá mới mẻ, Lâm Tri Dạng nghiêm túc: "Cái này gọi là "lãng tử quay đầu quý hơn vàng"?"

"Không." Chu Ngọc bắt đầu sến súa: "Gọi là tình yêu."

Lâm Tri Dạng che miệng như muốn ói.

Bốn vị khách không mời mà đến đang rửa tay ngồi vào bàn ăn. Rượu và đồ uống họ mang đến đã bày sẵn trên bàn, chỉ đợi Mạnh Dữ Ca bưng nồi lẩu lên.

Nồi lẩu nóng hôi hổi, Minh Tiểu Kiều nhìn Lâm Tri Dạng mông lung đối diện: "Cậu giảm cân à? Sao gầy vậy?"

"Đang giảm cân." Lâm Tri Dạng nghiêm túc: "Định hiến mình cho giới giải trí, làm minh tinh gì gì đó, kiếm nhiều tiền chút."

Minh Tiêu Kiều giơ ngón cái: "Được đó. Nếu cậu muốn tôi có thể chơi quy tắc ngầm với cậu. Cậu làm tôi hài lòng, tôi sẽ kêu mẹ tôi đầu tư cho cậu."

"Được nha, đêm nay công chúa điện hạ ở đây đi. Tiểu Lâm hứa sẽ hầu hạ ngài thoải mái."

Mạnh Dữ Ca bưng nồi đến bàn, hoảng sợ: "Nói giỡn hay thiệt đây?"

"Tôi gọi cảnh sát!"

Mấy người còn lại không biểu cảm, tốc độ gắp thịt nhanh hơn.

Sáu cô gái bằng tuổi có nhiều chủ đề để nói. Họ trò chuyện hơn hai tiếng mới đổi trận địa. Mọi người cùng nhau dọn dẹp phòng ăn, sau đó qua xem phim trên máy chiếu.

Bộ phim nổi tiếng vừa lên kệ, ngoại trừ Lâm Tri Dạng và Mạnh Dữ Ca xem lại lần hai, mấy người khác chưa xem qua.

Xem lại lần hai nhưng suy nghĩ khác lần đầu. Mạnh Dữ Ca nghĩ về tâm trạng phức tạp đêm đó, có lẽ Kỳ Uý cũng quyết tâm ra đi giống bản thân.

Khi đến cảnh tướng quân cùng công chúa sinh ly tử biệt, mọi người đều khóc.

Lâm Tri Dạng cũng không kìm được, cô rơi hết những giọt nước mắt chưa chảy trong rạp phim. Và tất nhiên, không chỉ dành cho bộ phim.

Rạp phim mờ ảo, tay trái người kia được cô nắm lấy, tay phải tự do cũng nắm tay cô.

Lạnh như băng nhưng cho cô nhiều an ủi.

Linh hồn Lâm Tri Dạng đã lang thang quá lâu. Những cảm xúc cố tình ổn định bỗng chốc sụp đổ. Cô hiểu rõ cảm giác đau lòng là như thế nào.

Cô thích một người, thích cả năm trời. Cô muốn bên cạnh người đó. Kết quả cô chịu đựng không nổi và là người buông tay.

Cô là người chủ động đến gần và cũng chính cô là người chủ động chia xa.

Thực ra, Úc Triệt vẫn vậy, vì cô cho rằng mình khác biệt, có thể làm tan chảy sông băng. Sau đó lại quá hốt hoảng khi nhận ra mọi thứ do cô tự kiêu. Và rồi tất cả biến cô trở thành kẻ đào ngũ trong tình yêu.

Loại người như cô thật ghê tởm.

Bởi vì mọi người đều lau nước mắt, nỗi buồn Lâm Tri Dạng không khác biệt, chỉ mình Mạnh Dữ Ca biết rõ bên trong. Nhưng Mạnh Dữ Ca vẫn giữ im lặng để Lâm Tri Dạng trút hết cảm xúc.

Khóc cũng tốt, nếu nhịn sẽ bệnh.

Mạnh Dữ Ca tự trách vì không hướng dẫn tốt. Nếu bản thân không ở đây, không chỉ dẫn quá nhiều, có lẽ Lâm Tri Dạng sẽ không thấy mối quan hệ của cô và Úc Triệt không ổn, vẫn có thể tiếp tục giả vờ.

Phim đã xem xong, Chu Ngọc khóc đến mệt, quay lại thảo luận cốt truyện và thấy Lâm Tri Dạng đang khóc như mưa: "Clm, tôi tưởng tôi khóc nhiều nhưng ai dè cậu khóc thấy gớm."

Lâm Tri Dạng chịu thua trước sự duyên dáng của tiếng Trung. Cô nín khóc, bụm mặt cười để che đậy nỗi khổ sở trong lòng.

Bộ phim kết thúc, mấy người nhìn đồng hồ, chuẩn bị đón giao thừa, cùng nhau đếm ngược: "3 2 1."

Mọi người: "Chúc mừng năm mới!"

Lâm Tri Dạng còn nghĩ nên bắn pháo hoa, nhưng thành phố không cho. Tuy nhiên trong lòng vẫn vui vẻ, năm mới lại đến, cô muốn cuộc sống mới.

Tiễn Minh Tiêu Kiều cùng nhóm bạn xuống tầng, tinh thần Lâm Tri Dạng cũng tốt hơn, vừa nói vừa cười.

Lúc sắp chia xa, Minh Tiểu Kiều quay lại ôm cô: "Tác giả, đừng giảm cân nữa. Cậu phải vui vẻ lớn lên."

Lâm Tri Dạng gật đầu: "Được."

Minh Tiêu Kiều nói tiếp: "Tôi nói rồi, muốn tìm đối tượng thì kiếm tôi. Người nào tôi cũng lừa đến cho cậu được."

Lời Minh Tiêu Kiều giống mấy người kinh doanh đa cấp, Lâm Tri Dạng lịch sự trả lời: "Rồi, cậu cứ chuẩn bị đi."

"Vì cậu phục vụ!"

Tiễn mọi người đi, Lâm Tri Dạng làm cái ngáp dài. Khí trắng toả ra từ miệng tản về phía thành phố được bao bọc bởi ánh trăng lạnh lẽo.

Về nhà cô vẫn chưa buồn ngủ. Cuối cùng cũng lấy lại cảm hứng và bắt đầu viết chuyện cùng những sự việc gần đây của bản thân.

Sau đó, cô mở Weibo, ba bức ảnh nồi lẩu và sáu bộ chén đũa đặt trên bàn, bóng mọi người đang xem phim trong không khí tối tăm và dòng chữ "chúc mừng năm mới" được Lâm Tri Dạng viết bằng bút lông.

Nội dung: "Năm mới vui vẻ. Tối nay tôi đón giao thừa cùng bạn bè, mọi người thì sao?"

Dù 2 giờ sáng nhưng cú đêm vẫn xuất hiện, hò hét rằng người mất tích đã trở về. Lúc Lâm Tri Dạng lướt qua, cô nhận thấy mọi người không buông tha. Họ nói mấy hôm nay rất nhớ cô, yêu cầu phát trực tiếp vào năm mới.

Lâm Tri Dạng đồng ý: "Thứ Tư nha."

Cô trả lời những câu chúc cùng lời thổ lộ trong tin nhắn riêng. Nhìn đến "Quả vải bị bạc hà" chỉ nhắn bốn chữ: Năm mới vui vẻ.

Lâm Tri Dạng trả lời "bạn cũng vậy". Tiện tay xem qua Weibo của người này. Trắng tinh không có gì, chỉ có bức ảnh được cập nhật mấy ngày trước, được chụp từ "Quyển II".

"Có người nói, rời bỏ người mình yêu giống như dùng dao cạo độc trong xương. Đau như cắt nhưng cứu được mạng người. Hừm, về sau tôi sẽ làm Quan Công!"

(Quan Công bị trúng độc nên Hoa Đà cạo xương cứu)

Lâm Tri Dạng bật cười. Hồi học cấp hai, cô bị điểm kém nên thường có mấy lời "vàng ngọc" như này.

Trò đùa lại thành hiện thực, giờ cô chỉ có thể làm Quan Công.

Cô thích bài đăng trên Weibo kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net