Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linh Tran.

Beta: Thỏ.

...

Ngày hôm sau, Kỳ Quan Húc dâng sớ bày tỏ muốn đem toàn bộ người nhà của Hoàng Duẫn - 26 nhân khẩu còn lại ra xử quyết. Tấu chương ấy được đưa lên cho Lạc Quân Hạo, thương nghị cùng toàn bộ quan viên trong triều. Tất nhiên việc này Kỳ Quan Húc đã bàn bạc cùng Lạc Quân Hạo trước đó rồi.

"Hoàng Thượng, vụ án của hoàng quốc công vốn dĩ còn nhiều nghi vấn nhưng hiện tại ông ta cũng đã chết, vậy thì án ấy coi như không còn nhân chứng vật chứng. Như vậy làm sao có thể đem toàn bộ người nhà ông ta ra xử quyết được!" Nội các đại thần Trương Trung Ngọc năm nay đã gần 60 tuổi, ở trong triều rất có uy vọng, vốn ông đã không ưa Kỳ Quan Húc tự tung tự tác, huống chi lần này thủ pháp của hắn lại còn tàn nhẫn như vậy.

"Trương đại nhân! Nếu người nhà Hoàng Duẫn không chết, sao có thể coi là trừng phạt tội tư thông phản quốc. Trương đại nhân, người đang chỉ trích Kỳ Quan Húc ta lạm sát kẻ vô tội sao! Hoàng Duẫn lấy cái chết để tạ tội, đó là điều đương nhiên, tạ đồng ý với điều này. Nhưng như vậy thì người nhà của Hoàng Duẫn có thể tránh khỏi tội chết hay sao? Trương đại nhân có thể phản đối ta nhưng quốc pháp ngài có thể không tuân không?" Kỳ Quan Húc chẳng quan tâm đối phương là ai, dù sao thời gian một năm gần đây hắn đã đắc tội không ít người, thêm một người cũng chẳng sao. Huống hồ việc này không đơn giản như vậy.

"Hoàng Thượng, xin hãy cho thần nói một câu." Tam vương gia Lạc Thiên Ấn đứng dậy.

"Mời tam vương thúc nói." Tuy rằng, biết Lạc Thiên Ấn này muốn chiếm đoạt đế vị nhưng Lạc Quân Hạo cũng không phải kẻ ngốc. Vì vậy lúc này việc hắn cần làm là giấu tài, tọa sơn quan hổ đấu [1].

[1] Toạ sơn quan hổ đấu: ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, chỉ những người mưu sâu, kế hiểm để mặc hai kẻ khác đánh nhau đến kiệt sức tàn hơi mới nhảy vào can thiệp rồi nhân cơ hội dành chiến thắng cả hai đối phương một cách nhàn nhã.

"Tội danh tư thông phán quốc của Hoàng Duẫn là không sai, bản thân hắn cũng bị xử tử. Nhưng công tích mà 3 đời của hoàng quốc công đối với triều đình cũng không thể làm lơ, ưu khuyết điểm cần phải rõ ràng. Theo thần, hoàng thượng nên niệm tình công lao của hoàng quốc công mà đối với người nhà hắn giơ cao đánh khẽ, bày tỏ nhân tâm, thể hiện ân uy của người."

Nói xong, Lạc Thiên Ấn liền cúi đầu, những câu nói đầy chính nghĩa của hắn khiến cho đông đảo triều thần tán đồng.

Sau cùng hoàng đế hạ chỉ đem hai mươi sáu nhân khẩu nhà Hoàng Duẫn nhốt vào thiên lao. Tội chết được miễn nhưng tội sống thì khó tha.Còn hình phạt cụ thể ngày sau lại bàn. Đến đây, triều thần đều nghĩ rằng lần này Kỳ Quan Húc bị đuối lý. Họ đâu biết đâu rằng Lạc Thiên Ấn từng bước mắc vào cái bẫy của Kỳ Quan Húc, nàng đã sớm dự đoán được Lạc Thiên Ấn chắc chắn sẽ bảo vệ người nhà của Hoàng Duẫn.

Trong tam vương phủ.

"Lạc Vân, bổn vương muốn ngươi bảo vệ tốt người nhà của Hoàng Duẫn , dù phải sung quân hay bị giam cầm đi chăng nữa thì họ không được có nguy hiểm về tính mạng. Đặc biệt là cặp trai gái con của hắn, sau này bổn vương còn cần dùng đến chung. "

Ánh mắt Lạc Thiên Ấn đầy thâm sâu, tự mình ra lệnh với thuộc hạ.

"Tuân lệnh vương gia."

Lạc Vân lui ra.

"Ha ha, vương gia thật đúng là đa mưu túc trí, khiến cho người nhà Hoàng quốc công mang ơn đội nghĩa đối với ngài, ngày sau ngài có thể lợi dụng họ mượn đao giết người nha"

Từ sau bình phong, 1 vị nam tử tuấn tú chậm rãi đi ra, chỉ là giọng nói của hắn có phần trào phúng.

"Ha ha, ngươi đừng coi thường Kỳ Quan Húc, ngày đó hắn có thể trừ bỏ lão thất phu Lục Côn kia, một ngày khác cũng có thể nhổ hết vây cánh của Lạc Thiên Ấn ta. Ta không muốn đến khi chết rồi mà ta vẫn không biết bản thân mình vì sao mà chết."

Lạc Thiên Ấn đáp, cũng trào phúng y hệt cách mà kẻ thần bí kia vừa nói.

"Vậy sao, bản hầu cũng nghe nói qua về người này. Ta cũng thật muốn gặp Kỳ Quan Húc, xem hắn là thần thánh phương nào."

"Ha ha..."

Hai người đều cười to.

"Thừa tướng cảm thấy trên triều đình hôm nay có thu hoạch gì hay không? "

Lạc Quân Hạo gọi riêng Kỳ Quan Húc vào thư phòng.

"Vậy hoàng thượng cảm thấy thế nào?"

Kỳ Quan Húc không chút khách khí trả lời.

"Hừ, quả nhiên, khi nói chuyện cùng ngươi, ta không rõ bản thân mình đang lao lực hay đang uổng công phí sức nữa." Lạc Quân Hạo điềm nhiên rót một ly trà cho Kỳ Quan Húc.

"Hoàng Thượng, bây giờ ta nên làm gì ?" Kỳ Quan Húc uống một ngụm trà, hỏi 1 câu không liên quan lắm.

"Trẫm còn đang suy nghĩ đây, nếu không gọi ngươi tới làm gì." Lạc Quân Hạo nhìn Kỳ Quan Húc một cái, đôi khi kẻ trước mắt hắn làm việc cũng thật không chút để ý, khiến người khác tức điên lên để rồi cuối cùng chính bản thân hắn cũng khó giải quyết hậu quả. Dù Lạc Quân Hạo hắn là hoàng đế đi chăng nữa thì việc này hắn cũng bó tay, trong trường hợp này sao hắn có thể nghĩ ra cách đẹp cả đôi đường được.

"Hoàng thượng, công chúa cầu kiến."

Ngoài cửa, thái giám truyền lời.

"Cho công chúa vào đi!" Lạc Quân Hạo cố ý nhìn Kỳ Quan Húc, mặt hắn viết rõ mấy chữ 'Ta xem ngươi xử lí như thế nào."

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người thiếu nữ chậm rãi đi vào, nàng là vị công chúa duy nhất của Hưng quốc, cũng là 1 vị tuyệt sắc mỹ nhân hiếm gặp.

"Quân Nghiêu tham kiến hoàng huynh." Lạc Quân Nghiêu trước nay luôn chú ý lễ nghi, hơn nữa hôm nay lại có thêm người ngoài là Kỳ Quan Húc ở đây, tất nhiên sẽ không tỏ ra thân thiết nhiều.

"Quân Nghiêu miễn lễ." Lạc Quân Hạo trước giờ vẫn luôn sủng ái muội muội.

"Thần, tham kiến công chúa điện hạ."

Kỳ Quan Húc cúi đầu hành lễ...

"Thừa tướng đại nhân không cần đa lễ, bổn cung thụ sủng nhược kinh [2] nha." Lạc Quân Nghiêu không thích Kỳ Quan Húc chút nào. Ở trong mắt nàng, vốn dĩ hắn là một người chính trực, mà hiện tại hắn đã trở thành 1 tên tiểu nhân đê tiện ăn hối lộ trái pháp luật, tất nhiên nàng không thích hắn. Chẳng qua hôm nay có hoàng huynh ở đây, nàng phải cư xử đúng như 1 vị công chúa. Miễn cho ngày sau bị người ta nói người trong hoàng tộc mà không hiểu lễ nghĩa.

[2] Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

"Hoàng muội tới là có chuyện gì? " Lạc Quân Hạo trong lòng đang cân nhắc lí do khiến cho muội muội của hắn phải tới đây.

"Vì chuyện của hoàng gia." Lạc Quân Nghiêu vào thẳng vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net