Chương 101: Kết thúc cuộc hành trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tử chưa bao giờ bị ôm chặt như vậy.

Cô cảm thấy mình giống như một quả bóng hydro sắp bay đi, nhưng Mạnh Dĩ Lam đã dùng hết sức lực ôm chặt cô vào lòng, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa là cơ thể cô sẽ nổ tung, sau đó tan thành vô số mảnh vỡ trong phòng kính.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Bạch Tử đang mờ mịt vẫn duỗi tay còn lại ra ôm lấy Mạnh Dĩ Lam, nhẹ nhàng vuốt ve lưng đối phương, để đối phương bớt lo lắng và buồn bã.

Không lâu sau, những thanh âm nghèn nghẹn yếu ớt cuối cùng cũng dừng lại.

"Bạch Tử," Mạnh Dĩ Lam dường như đã bình tĩnh lại, giọng nói cũng không còn run rẩy, "Đừng quên những gì em đã hứa với tôi."

Bạch Tử không dám qua loa, gật đầu nói: "Sẽ không quên."

Có lẽ là vì người trong ngực quá mức nghe lời, Mạnh Dĩ Lam không khỏi cảm thấy lòng mình rung động.

Cô không nhịn được nghiêng đầu nhẹ hôn lên má Bạch Tử.

Sau đó, ánh mắt Mạnh Dĩ Lam hơi trầm xuống, cô thì thầm vào tai Bạch Tử: "Hơn nữa, cũng đừng quên đêm nay."

Dứt lời, cô nghiêng người áp Bạch Tử vào vách kính, sau đó cúi đầu hôn lên mà không cho đối phương có cơ hội từ chối.

Ai chủ động, ai bị động đều không còn quan trọng nữa, dù sao thì hiện tại, Mạnh Dĩ Lam cũng không chút nào quan tâm.

Bạch Tử còn chưa kịp phản ứng, một chiếc lưỡi mềm mại ấm áp đã vội vàng xâm nhập vào môi cô.

Sau một hồi dây dưa, cuối cùng Bạch Tử cũng hiểu được câu nói "đừng quên đêm nay" của Mạnh Dĩ Lam là có ý gì.

Dục vọng dưới đáy lòng lập tức trỗi dậy.

Bạch Tử vừa ngơ ngác đáp lại nụ hôn của đối phương, vừa cẩn thận cầm chén canh, thừa lúc hai người tách ra khoảng cách để thở, cô ngẩng đầu run giọng hỏi: "Không đi... tầng bốn sao?"

Lúc này hai gò má Mạnh Dĩ Lam ửng hồng, đôi mắt ngấn nước, dáng vẻ rõ ràng là đang khó kìm lòng nổi.

Hô hấp còn chưa ổn định lại, cô nhếch lên khóe miệng, giơ tay chạm nhẹ lên môi Bạch Tử, sau đó giọng nói khàn khàn trả lời: "Gián đoạn ở đâu... thì tiếp tục ở đó."

Nói xong, Mạnh Dĩ Lam không nói lời nào liền xoay người, kéo Bạch Tử bước nhanh về phía ghế sofa.

Tư thái ấy quá đỗi dịu dàng, uyển chuyển như dòng nước lại quyến rũ đầy mê hoặc.

Canh ấm trong tay Bạch Tử không cẩn thận bị đổ ra ngoài một chút khi đang đi, nhưng cô không còn tâm trí để ý tới nữa.

Giờ khắc này, tất cả những lo lắng cùng sợ hãi đều bị quên hết đi.

Mạnh Dĩ Lam cúi người xuống, một tay nắm chặt Bạch Tử, một tay cẩn thận mò mẫm trên lưng ghế sofa.

Đột nhiên, trong bóng tối vang lên một tiếng *cạch*, ngay sau đó, lưng ghế sofa bắt đầu chậm rãi nghiêng dần, sau khi được mở ra hoàn toàn, cuối cùng biến thành một chiếc giường lớn.

Bạch Tử vừa mới cất chén canh đi, sau một khắc, cô liền bị Mạnh Dĩ Lam kéo mạnh cùng ngã xuống giường theo đối phương.

Mạnh Dĩ Lam nằm ngửa, mái tóc đen dài xõa trên giường như chiếc quạt lông vũ, đồ ngủ rộng thùng thình do động tác vừa rồi mà hơi có vẻ lộn xộn, vô tình để lộ nửa bờ vai trắng nõn mịn màng, khiến Bạch Tử đang nằm trên người cô không thể rời mắt nổi.

"Sao lại tránh né tôi?" Mạnh Dĩ Lam níu lấy cổ áo Bạch Tử, kéo đối phương lại gần mình hơn.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, Bạch Tử nhất thời khẩn trương đến mức không biết phải đáp lại thế nào.

Mạnh Dĩ Lam tiếp tục thấp giọng hỏi: "Em không muốn gần gũi tôi sao?"

Dừng một chút, nửa câu sau của cô biến thành một âm thanh như hơi thở xuyên vào ốc tai Bạch Tử: "Không muốn cùng tôi..."

Hai chữ còn lại tuy không phát ra tiếng, nhưng Bạch Tử có thể hiểu được từ khẩu hình miệng của Mạnh Dĩ Lam.

Lời nói thẳng khiến nhịp tim Bạch Tử đập như sấm, giống như tia lửa rơi xuống bãi cỏ tươi tốt vào ngày thu, trong nháy mắt bùng lên một ngọn lửa dữ dội.

Làm sao lại không muốn?

Làm sao có thể không muốn?

Từng phút từng giây ở bên Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử muốn đến sắp phát điên rồi.

Nhưng dù là như thế, cô vẫn cố gắng hết sức để đè nén sự nôn nóng trong lòng, vụng về giải thích: "Tôi lo lắng mình sẽ... tổn thương chị."

Nói xong, đáy lòng Bạch Tử chợt nảy ra ý nghĩ muốn hoàn toàn chiếm lấy Mạnh Dĩ Lam thành của mình.

Cô lập tức nín thở, để tránh bởi vì ngửi được nhiều hơn hương thơm của người bên dưới, mà triệt để mất kiểm soát.

"Tổn thương tôi?" Mạnh Dĩ Lam không hề có ý định bỏ qua cho người trước mặt, cô nâng cằm, không chút kiêng dè cắn cắn môi Bạch Tử, dùng giọng trêu chọc hỏi: "Tổn thương thế nào vậy ah?"

Bạch Tử nhíu mày lại, có chút bất mãn với thái độ không xem nỗi lo lắng của mình dành cho Mạnh Dĩ Lam ra gì: "Lần trước ở vòng đu quay, tôi cắn chị chảy máu..."

Dường như nghe được chuyện vui rất thú vị, Mạnh Dĩ Lam lại nhịn không được cười khẽ một tiếng.

"Tôi nói thật đấy," Bạch Tử có chút rầu rĩ giải thích, "Tôi sợ..."

Mạnh Dĩ Lam giơ tay vuốt ve cổ Bạch Tử, đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng ngắt lời: "Lần trước em cắn tôi chảy máu, lần này..."

Mạnh Dĩ Lam mới nói được một nửa, tiếp theo dùng sức kéo cơ thể Bạch Tử về phía mình, sau đó dùng cả tay chân giữ chặt đối phương lại, không cho người kia lùi lại dù chỉ một chút.

Sau đó, cô lại cắn cắn chóp mũi Bạch Tử, nói ra nửa câu còn lại: "Lần này, em định ăn tôi sao?"

Câu hỏi ngắn ngủi này đã thành công khiến Bạch Tử phát điên.

Thật ra, cho dù Mạnh Dĩ Lam không nói, Bạch Tử cũng không thể chịu đựng được lâu.

Chỉ cần là ánh mắt, hay là hương thơm quyến rũ trên người đối phương, cũng có thể dễ dàng khơi dậy xúc động mãnh liệt trong lòng Bạch Tử.

Tựa như bản năng, Bạch Tử căn bản không có cách nào phản kháng.

Không còn cách nào kìm nén sự bồn chồn trong lòng được nữa, cô thở hổn hển phát ra tiếng gầm trầm thấp như thường ngày.

Giống như một con sói hoang vồ lấy con mồi trong rừng rậm, bay lên không trung rồi lập tức đè xuống, gắt gao ôm chặt lấy con mồi không còn lối thoát trong vòng tay.

Thế nhưng, trong đầu Bạch Tử vẫn còn sót lại chút lý trí đang không ngừng giãy giụa, sau một khắc bộc phát cuồng dã, cô lập tức bình tĩnh lại.

Những nẻo đường xưa, dù cho trí nhớ của Bạch Tử đã không còn tốt nữa, nhưng cô vẫn không quên những con đường đã từng đi qua.

Giờ đây lại lần nữa bắt đầu cuộc hành trình, cô so với trước đó càng hiểu được làm thế nào để dẫn dắt người bên cạnh tìm lại phong cảnh tuyệt mỹ trên đường.

Bên ngoài căn phòng kính, gió lạnh gào thét càng thêm mãnh liệt hơn.

Lần này, mặc dù không có bầu trời đầy sao đi cùng, nhưng lại có bão tuyết cùng đi và chứng kiến.

Cuộc hành trình vốn không hề yên bình ngay từ đầu đã sớm trở nên hỗn loạn, vài mảnh quần áo dần dần bị hai người đá xuống vương vãi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Từ lúc ngã xuống giường, những thôi thúc mà cả hai đè nén đã tăng lên theo cấp số nhân, lúc này, hai người thực sự trông giống như báo đốm đang chiến đấu trong rừng, không ai sẵn sàng thừa nhận thất bại, ai cũng muốn đàn áp đối phương.

Bạch Tử nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Trong bóng tối, cô cắn răng, tựa như đang giữ chặt con mồi, để Mạnh Dĩ Lam bị bắt lấy không thể động đậy.

Toàn thân Bạch Tử ấm áp như một ác thú rực lửa, trong khi Mạnh Dĩ Lam đang được ôm tựa như bị hãm sâu trong dung nham nóng bỏng.

Một chút đau đớn cũng không có, cảm giác bị tra tấn lại càng không, Mạnh Dĩ Lam cực kỳ yêu thích Bạch Tử như vậy.

Không bao lâu sau, cô liền cam tâm tình nguyện đầu hàng, và chủ động trượt dưới móng vuốt của Bạch Tử mà không chút nào oán giận.

Ngoài cửa âm thanh gió tuyết gào thét như ma quỷ, cái ôm của Bạch Tử lại càng thêm dịu dàng, để Mạnh Dĩ Lam đang cuộn mình trong đó cực hạn quyến luyến.

Cuồng bạo cùng nhẹ nhàng đồng thời ập tới, Mạnh Dĩ Lam dần dần đắm mình trong biển sâu rộn ràng.

Tuyết dày phủ kín mái vòm, gió bão dữ dội thổi vào những vách kính kiên cố.

Như để chào đón sự kết thúc của hành trình này, tiếng gầm rú bên ngoài biệt thự ngày càng dữ dội, như thể bản giao hưởng cuối cùng đã đi đến đoạn cao trào nhất.

Khoảnh khắc đi đến điểm cuối cuộc hành trình, Mạnh Dĩ Lam chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong bóng tối, một khắc cũng không đành lòng nhắm mắt lại.

Khi hơi thở của hai người càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy cơ thể mình dường như đang bị hút vào thứ ánh sáng không bao giờ tắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở đột ngột dừng lại, mọi thứ trên thế giới vào thời điểm này dường như đều tĩnh lặng.

Dù là âm thanh cuồng phong gào thét hay là tiếng thở dốc, đều trong nháy mắt rời xa Mạnh Dĩ Lam.

Một lúc sau, hàng ngàn con bướm vốn bị nhốt trong lồng bấy lâu bỗng nhiên tìm được lối thoát, chúng sốt ruột bay ra khỏi lồng - Ý thức của Mạnh Dĩ Lam tưởng chừng như rơi xuống vực thẳm cùng đàn bướm, nhưng sau đó lại như bay lên trời.

Cuối cùng khi cô nhắm mắt lại, nhịn không được rung giọng thì thầm: "Tiểu Tử..."

Mạnh Dĩ Lam hy vọng Bạch Tử có thể giống như mình, vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này.

Như thể biết được cô đang nghĩ gì, người được gọi lập tức cúi xuống.

Sự vương vấn đọng lại giữa môi và lưỡi dần làm dịu trái tim đang đập nhanh.

Trong bóng tối, động tĩnh trong phòng kính chậm rãi dừng lại, hơi thở ngày càng yếu ớt dần dần bị tiếng rít gào bên ngoài che đậy.

Mạnh Dĩ Lam kiệt sức đến mức không còn sức lực mở mắt nữa, lúc này cô không có khả năng tự vệ trước bất cứ thứ gì, yếu đuối như một đứa trẻ, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng an tâm vì bản thân được Bạch Tử ôm vào lòng.

Dường như cánh chim cô đơn phiêu bạt nhiều năm cuối cùng cũng tìm được tổ ấm, cảm giác yên tâm này khiến Mạnh Dĩ Lam cảm động muốn rơi nước mắt.

Mặc dù bão tuyết vẫn chưa ngừng, nhưng trong tiếng gió ồn ào Bạch Tử vẫn nhạy cảm nhận ra người trong ngực mình đang khẽ nghẹn ngào, cô lập tức dựa vào gần hơn, dịu dàng an ủi.

Giữa những luyến lưu kéo dài không dứt, đóm lửa lại lần nữa bùng lên.

Sau khi cuộc hành trình đi đến hồi kết, một khởi đầu mới ngay lập tức bắt đầu.

Hai người dường như không biết mỏi mệt, nồng nàn triền miên đi đi về về, khi cơn gió mạnh gào thét suốt đêm ngoài biệt thự chuẩn bị ngừng lại, Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc ôm Bạch Tử ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài biệt thự hoàn toàn không có động tĩnh gì, tất cả ồn ào náo động đều biến mất.

Mọi ngóc ngách trên hòn đảo đều được bao phủ bởi băng tuyết dày đặc, như thể nó đã hoàn toàn bước vào trạng thái ngủ đông.

Khi Mạnh Dĩ Lam tỉnh dậy, tất cả những gì cô nhìn thấy là bóng tối.

Cô cảm thấy cơ thể mình đang cuộn trong lòng ngực ấm áp, mặc dù đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nhưng cô tựa như theo bản năng đưa tay lên chạm vào eo mình, rồi cùng người kia mười ngón đan xen.

Nhưng một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy toàn thân đau nhức dẫn đến nhíu mày, đồng thời, cô rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi đi ngủ.

Đầu ngón tay của cô không khỏi run lên.

Đã hơn hai ngày trôi qua kể từ lúc Mạnh Dĩ Lam kéo Bạch Tử nằm xuống giường sofa.

Trong khoảng thời gian này, sự điên cuồng dai dẳng giữa hai người là điều mà Mạnh Dĩ Lam chưa từng trải qua, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng chưa từng.

Ngoại trừ Bạch Tử thỉnh thoảng mang đồ ăn cùng nước uống cho Mạnh Dĩ Lam, hai người cơ bản đều ở trong phòng kính.

Chưa bao giờ ra khỏi cửa, cũng chưa từng làm bất cứ điều gì khác.

Bạch Tử cảm nhận Mạnh Dĩ Lam đã tỉnh, nhẹ giọng hỏi: "Đói không? Tôi nấu gì đó cho chị ăn."

Mạnh Dĩ Lam không trả lời.

Một lúc sau, khi Bạch Tử đang định đứng dậy thì Mạnh Dĩ Lam đột nhiên kéo tay Bạch Tử qua.

Sau đó, Bạch Tử chợt cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, đối phương ấy thế mà cắn cô.

Rõ ràng là tàn nhẫn dùng sức, nhưng Bạch Tử vẫn chịu đựng đau đớn, không nói một lời.

Bởi vì biết bản thân mình đã giày vò người ta không nhẹ, cho nên không dám lên tiếng nói chuyện.

Trải qua lần ân ái thân mật nhất, mối quan hệ giữa hai người tưởng chừng như đã thay đổi, nhưng dường như cùng trước kia không có gì khác biệt.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam mới buông lỏng miệng.

Có vẻ như cuối cùng cũng phát tiết xong sự bất mãn trong lòng, cô ngáp dài một cái, giọng khàn khàn nói với Bạch Tử: "Sẵn tiện vào phòng đọc sách chọn một cuốn sổ tay mình thích mang tới, còn nữa... lấy thêm một cây bút khác."

Không cần suy nghĩ nhiều, Bạch Tử rất nhanh đã đoán được ý đồ của Mạnh Dĩ Lam, cô lên tiếng rồi vội vàng rời khỏi phòng.

Mạnh Dĩ Lam một mình nằm trên giường sofa nhắm mắt lại, vừa duỗi tay chân đau nhức ra, vừa nhịn không được hồi tưởng lại tất cả những chuyện không thể tin nổi đã xảy ra trong phòng kính hai ngày qua.

Tuy rằng không kìm được mắng Bạch Tử quá mức tự kiêu vài câu, nhưng trong lòng vẫn vô thức dâng lên tư vị ngọt ngào, cuối cùng, lại bất đắc dĩ thở dài.

Hôm nay, là ngày chú Hồng đến đón hai người rời đi, và cũng là ngày cuối cùng hai người ở trên đảo.

Trong khoảng thời gian này, những suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam cứ không ngừng dao động giữa lý trí và tình cảm.

Giờ phút này, sau khi bình tĩnh lại, Mạnh Dĩ Lam biết rất rõ cảm xúc của mình dành cho Bạch Tử đã hoàn toàn vượt xa dự đoán trước đó của cô.

Đặc biệt là tâm thái của chính cô, nó đã đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó.

Nhưng sau khi nhận ra điều này, Mạnh Dĩ Lam không còn cảm thấy hoảng sợ khó hiểu như trước nữa.

Ngược lại, cô bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện và thậm chí còn có thể lý trí phân tích mọi lý do.

Hai người cùng sống trên một hòn đảo nhỏ, xung quanh vẫn còn nhiều mối nguy hiểm không xác định rình rập, Bạch Tử kiên định bảo hộ cô, hơn nữa cả hai vốn đã có tình cảm với nhau, cho nên mối quan hệ của cả hai trở nên thân mật hơn cũng là chuyện đương nhiên.

Mạnh Dĩ Lam lý trí cho rằng sau khi rời khỏi hòn đảo, mối quan hệ giữa hai người sẽ sớm trở về như trước, chí ít cũng rất khó có thể trở lại trạng thái hoàn toàn thả lỏng như hiện tại.

Đây là bản tính của con người, không thể tránh khỏi.

Cho nên, Mạnh Dĩ Lam rất trân trọng khoảng thời gian hai người ở cùng nhau trên đảo những ngày này.

Cô chủ động chìm vào những cảm xúc điên cuồng như vậy, giống như những gì cô đã nói với Bạch Tử trước đó, khi chúng ta vẫn còn yêu thích nhau, hãy vui vẻ tận hưởng và trải nghiệm, đồng thời cố gắng vun vén tình cảm trở nên lâu dài và sâu sắc hơn.

Ít nhất, khi nhìn thấy Bạch Tử đột nhiên mất trí nhớ mà không rõ nguyên do, Mạnh Dĩ Lam không còn muốn để ý đến đủ loại so đo như "Mối quan hệ giữa hai người không lý trí, quá mù quáng" hay là "Đối phương hẳn là nên chủ động hơn".

Dù sao khi Mạnh Dĩ Lam trở về thành phố B, cô sẽ có rất nhiều việc phải xử lý, hai người chắc chắn sẽ có thời gian tương đối dài không thể như bây giờ nữa, không chút kiêng dè mà thân mật với nhau.

Nghĩ tới đây, Mạnh Dĩ Lam không nhịn được nhíu mày lại, cô thật sự không muốn rời khỏi đây chút nào.

Không giống như Mạnh Dĩ Lam, trong lòng Bạch Tử không có nhiều suy nghĩ khuôn sáo như vậy.

Lúc này cô mới vừa mở hộp thịt cho A Bạch ở trong bếp.

Sau khi dẫn A Bạch ra khỏi bếp, Bạch Tử bắt đầu cẩn thận lựa chọn thức ăn mà Mạnh Dĩ Lam thích.

Đợi lúc Bạch Tử chọn xong đồ hộp và chuẩn bị làm nóng, cô chợt nhớ lại những chuyện hai ngày qua mình và Mạnh Dĩ Lam đã làm trong phòng kính, gò má cô không khỏi bắt đầu nóng lên.

Bạch Tử của lúc đó và bây giờ, dường như là hai người khác nhau.

Bạch Tử vẫn còn nhớ rõ, ngay từ lúc bắt đầu, cảm giác khát máu chạy khắp cơ thể khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Mặc dù liều mạng cắn chặt răng, nhưng dây thần kinh căng cứng trong đầu Bạch Tử như sắp đứt gãy, cô không thể kìm nén được cảm giác thôi thúc ngày càng không kiểm soát được.

Nhưng dần dần, Bạch Tử phát hiện ra Mạnh Dĩ Lam lại chính là giả dược của mình.

Lúc nghe thấy và cảm nhận được đối phương đang thở dốc cùng run rẩy, cảm giác thú tính khát máu trong cô cũng dần dần tiêu tán, tựa như một chiếc bè nhỏ giữa sóng lớn, khiến Bạch Tử ôm chặt lấy không muốn buông ra.

Bạch Tử bình thường luôn ngoan ngoãn trước mặt Mạnh Dĩ Lam, vào lúc ấy tựa như đã thay đổi, cún con ngoan ngoãn dịu dàng ngày thường đã hóa thành sói con kiêu ngạo.

Tiếp theo đó là sự dây dưa bất tận không biết mỏi mệt, khi ấy, Mạnh Dĩ Lam rất chiều chuộng Bạch Tử, bất kể đối phương muốn làm gì cô cũng luôn thuận theo, cưng chiều đến vô hạn.

Nhưng càng không thể phủ nhận chính là, Mạnh Dĩ Lam cũng vô cùng hưởng thụ quá trình này.

Vào lúc đó, cô thích Bạch Tử đầy kiêu ngạo, cũng thích bản thân mình cưng chiều đối phương.

Lúc Bạch Tử mang theo đồ ăn và sổ tay trở lại phòng kính, đã là nửa giờ sau.

Trên giường sofa không có người, phòng tắm trong góc truyền đến tiếng nước chảy.

Bạch Tử đặt đồ ăn và sổ tay xuống, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đi tới ngoài cửa phòng tắm, nhẹ giọng nói nhỏ: "Tôi về rồi."

Người bên trong chỉ trả lời hai chữ: "Vào đi."

Sau khi Bạch Tử mở cửa phòng tắm, cô thấy Mạnh Dĩ Lam chỉ mặc một chiếc áo khoác cotton rộng thùng thình, còn lại không mặc gì khác.

Mạnh Dĩ Lam chưa kịp nói gì, Bạch Tử đã lập tức quay lại mang áo len và quần dài tới: "Mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh..."

Trái ngược với Bạch Tử đang bối rối, Mạnh Dĩ Lam không nhanh không chậm, bình tĩnh nghiêng người liếc nhìn người phía sau một chút, rồi lại tiếp tục dùng khăn tắm lau tóc, không hề dừng lại.

Nhưng động tác này vừa xảy ra, Bạch Tử bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, không còn cố thuyết phục đối phương nữa.

Bởi vì, cô nhìn thấy dưới lớp áo bông, toàn thân Mạnh Dĩ Lam đều chi chít những dấu hôn màu đỏ tím, đặc biệt là ở cổ và bờ vai, trông thực sự quá kinh khủng.

Bạch Tử không có chút kinh nghiệm nào, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, chứ đừng nói đến việc tránh những điều cấm kỵ.

Mạnh Dĩ Lam cũng là người thiếu kinh nghiệm, cũng không hề cân nhắc qua những chuyện này, chỉ để Bạch Tử muốn làm gì thì làm.

Kỳ thật, không chỉ riêng Mạnh Dĩ Lam, mà cả Bạch Tử cũng có vô số dấu hôn trên người.

Họ giống như những con mèo đầy vết thương sau một trận đánh nhau, không ai giữ được thể diện hơn ai.

"Lại đây." Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng nói chuyện.

Bạch Tử vẻ mặt áy náy đi tới, Mạnh Dĩ Lam cầm khăn ướt lau lau mặt cho cô: "Em chọn sổ tay chưa?"

"Rồi." Bị khăn mặt xoa xoa nắn nắn hai mắt, Bạch Tử mơ hồ đáp lại.

Lau mặt xong, Mạnh Dĩ Lam tiếp tục lau cổ cho Bạch Tử.

Động tác nhẹ nhàng mà khéo léo, như thể hai người đã sống với nhau thật nhiều năm.

Lúc Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy dấu hôn trên vai Bạch Tử, cô chỉ hơi giật mình, không có phản ứng xấu hổ như Bạch Tử, tựa như nhìn thấy một chuyện gì đó rất bình thường, cô quay đầu lại tiếp tục động tác.

Sau khi lau người cho Bạch Tử xong, Mạnh Dĩ Lam cất khăn đi, rồi lấy áo len và quần mặc vào.

Sau đó, cô tùy ý vén mái tóc dài ra sau, trước mặt Bạch Tử xoay người bước ra khỏi cửa.

Bạch Tử vốn đang không được tự nhiên, cũng vì vậy mà bình tĩnh lại, cô đi theo Mạnh Dĩ Lam, ngoan ngoãn dỗ đối phương ăn uống, chăm sóc đối phương rất chu đáo.

Ăn cơm xong, Mạnh Dĩ Lam cầm cuốn sổ màu đen do Bạch Tử chọn ra, rồi kéo đối phương cùng nằm trên giường sofa.

Cô mở sổ tay ra, đặt ở trước mặt Bạch Tử: "Viết lại tất cả những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua."

Nói xong, Mạnh Dĩ Lam vòng tay qua eo Bạch Tử, tựa đầu vào vai cô, như muốn khóa chặt cô lại, dường như muốn giám sát toàn bộ quá trình Bạch Tử đem mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay ghi chép lại đầy đủ.

Bạch Tử nghe lời cầm bút lên, mở trang đầu tiên của cuốn sổ ra.

Vừa định viết thì Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ngăn lại: "Giữ trang này lại, em có thể viết ở đằng sau."

Bạch Tử có chút nghi hoặc nhìn người bên cạnh, nhưng cũng không hỏi nhiều, lật sang mặt khác rồi mới đặt bút viết.

Trước khi virus biến dị bùng phát, Bạch Tử không có thói quen viết nhật ký.

Sau khi nghe Du Vu Ý gợi ý, cô không ghi lại mọi chuyện xảy ra hàng ngày dưới dạng nhật ký, mà là tóm tắt những sự kiện mình không muốn quên bằng những câu ngắn gọn, sau đó đánh dấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net