Chương 114: Hang động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày hôm đó, mỗi người đều tiếp tục với công việc của mình.

Bà Ngô tạm thời ở trên tàu, nói đúng hơn là phần lớn thời gian đều ở tầng hầm chăm sóc Lam Nhân.

Lam Nhân vẫn trong trạng thái không tỉnh táo, bà luôn ngồi trong góc lẩm bẩm một mình, không còn vật nào có thể thu hút sự chú ý của bà như miếng ngọc của Bạch Tử nữa.

Hoa tỷ vẫn như cũ, vẫn bận rộn chạy việc giúp Mạnh Dĩ Lam, với mong muốn tích lũy thêm nhiều vốn liếng để tồn tại.

Hedy mỗi ngày đều sẽ mang theo Hồng Toàn đến chính phủ làm việc, ban đêm trở về tầng hầm và hướng dẫn hai nghiên cứu viên còn lại tiến hành trị liệu cho Bạch Tử.

Ngay cả thời tiết cũng không thay đổi, nhưng vẫn tệ như trước.

Bao gồm Mạnh Dĩ Lam, cô cũng không thay đổi thói quen sinh hoạt - buổi sáng bận rộn ở chính phủ, buổi chiều đến Hoành Á làm việc, mãi tận đêm khuya mới về tàu.

Tất cả mọi người đều đang vật lộn để sinh tồn trong thế giới đen tối này, chỉ vì để sống sót mà không ngừng làm việc.

Duy chỉ có đứa nhóc Mao Mao là nhàn rỗi nhất, lúc đầu nó rất thích cầm theo gối chạy tới chạy lui trên tàu và dưới tầng hầm, nhưng bây giờ nó luôn ngồi xổm một mình trước cửa phòng cách ly của Bạch Tử, miệng luôn ngậm lấy chuỗi hạt đầy những dấu răng, mỗi lần nó ngồi ở đấy là gần như cả ngày.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay dường như cũng giống ngày hôm qua, không ngừng lặp đi lặp lại.

Ngay cả bây giờ cũng vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn bị nhiệt độ vô cùng lạnh lẽo hệt như sáng hôm qua đánh thức.

Lúc mở mắt ra, thứ mà cô nhìn thấy chính là một vùng tăm tối.

Dường như đã rất quen thuộc, sau một khắc, Mạnh Dĩ Lam tự lẩm nhẩm trong lòng - ngày thứ hai mươi bảy.

Đây là số ngày mà Bạch Tử tiếp nhận cách ly điều trị.

Mỗi lúc thức dậy cô đều nghĩ đến chuyện này, ngày nào cũng thế.

Giống như một người bị mắc kẹt trên đảo hoang, mỗi ngày đều dùng dao khắc lên tảng đá lớn để ghi lại thời gian trôi qua.

Mặc dù đã hơn mười ngày thành phố B không có bão tuyết, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài bông tuyết nhỏ rơi xuống, khắp nơi đều bị băng tuyết bao phủ.

Mạnh Dĩ Lam quay người nhìn chiếc máy sưởi cạnh cửa, không biết nó đã ngừng hoạt động từ bao giờ.

Gần đây, trên tàu và dưới tầng hầm thường hay mất điện.

Cũng không phải do mạch điện gặp trục trặc, mà là do cách đây vài ngày, nơi chuyên cung cấp điện cho khu vực này đã bất ngờ xảy ra một vụ bạo động nhỏ, ảnh hưởng đến sự vận hành của các cơ sở cung cấp điện.

Khu vực ấy ban đầu vốn là một trong số ít nơi ở thành phố B có nguồn điện và nguồn nước còn hoạt động bình thường.

Nhưng thời gian trôi qua, tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Mặc dù vậy, với sự đề phòng của Mạnh Dĩ Lam, toàn bộ môi trường sống trên tàu và bao gồm cả tầng hầm, vẫn còn khá tốt, trong khi những người sống ở gần đó không chịu nổi thời tiết xấu và đã chuyển đi nơi khác.

Thành phố B bây giờ không chỉ thiếu lương thực, thuốc men, mà còn ngày càng thiếu nguồn nhiên liệu.

Theo chú Hồng, chỉ 1/3 diện tích thành phố B là còn có điện.

Đây chỉ là ước tính sơ bộ, tình hình thực tế có khi còn tồi tệ hơn.

Sau khi từ trên giường ngồi dậy, Mạnh Dĩ Lam khẽ run lên vì lạnh.

Cô ôm một chiếc áo khoác màu đen trong ngực, chiếc áo khoác này vốn dĩ bị thủng ở phần bụng, nhưng bây giờ đã được người nào đó cẩn thận vá lại, chỗ từng dính máu cũng đã được giặt sạch sẽ.

Ngày đầu tiên Bạch Tử vào phòng cách ly, Mạnh Dĩ Lam đã từng trở về phòng ngủ trên tàu trong hai ba hôm.

Nhưng sau đó, cũng giống như lần trước, thừa dịp không có ai để ý, cô lại chuyển về căn phòng nhỏ dưới tầng hầm.

Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không nói ra nguyên nhân, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam thay quần áo bước ra khỏi phòng, cô không đi về phía miệng hầm, mà tiến về phía sâu trong hành lang hướng bên kia.

Gần góc tường, có một cánh cửa sắt.

Mạnh Dĩ Lam đứng trước cửa vài giây, sau đó mới đưa tay mở cửa rồi bước vào phòng.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng hơi hẹp với bức tường có tấm kính trong suốt khổng lồ.

Mạnh Dĩ Lam đi tới tấm kính ấy và nhìn về phía một căn phòng lớn hơn.

Nơi đó có một chiếc giường, được đặt một mình lẻ loi ở giữa phòng.

Bạch Tử đang nằm trên giường, không nhúc nhích.

Toàn bộ quần áo trên người cô đều bị cởi bỏ, cơ thể có vô số ống dẫn được đặt vào.

Những ống dẫn này có độ dày và chiều dài khác nhau, tựa như những xúc tu quỷ dị mọc ra từ cơ thể Bạch Tử.

Ngoài ra, cơ thể cô còn đầy những vết thương mưng mủ lớn nhỏ, đó là những phản ứng vật lý do thuốc tiêm gây ra.

Trong hai mươi bảy ngày này, những vết thương ấy cứ không ngừng tái phát rồi lại từ từ lành lại.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hedy kiên quyết muốn đưa Bạch Tử vào trạng thái ngủ đông.

Nguồn điện dùng trong phòng cách ly là hoàn toàn độc lập, Mạnh Dĩ Lam đặc biệt lấy được một máy phát điện và cũng tìm được một lượng lớn nhiên liệu cung cấp, cho dù Bạch Tử có phải nằm đây hơn nửa năm, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Đột nhiên, cánh cửa lại mở ra.

Hedy bước vào, hơi giật mình: "Hôm nay cậu đến sớm thế?"

Người đứng trước tấm kính nhìn Hedy nhưng không trả lời, sau đó quay lại nhìn người trên giường.

Mạnh Dĩ Lam không có biểu cảm gì, khiến Hedy không thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Có điều, Hedy cũng đã quen với việc này.

Mấy ngày nay Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, ngay cả khi nhìn thấy cả người Bạch Tử đầy vết sẹo, cô cũng không có phản ứng gì.

Cứ như thể người nằm trên giường không liên quan gì đến cô.

Thế nhưng Hedy lại không biết, rằng đôi tay đang đút vào túi áo khoác của Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn siết chặt thành nắm đấm, chưa bao giờ buông lỏng.

Chỉ có Bạch Tử, người có trái tim và đôi mắt luôn tràn ngập Mạnh Dĩ Lam, mới có thể nhận ra cử chỉ nhỏ bộc lộ cảm xúc này của đối phương.

"Hôm nay lạnh quá nhỉ," Hedy lơ đễnh tìm đề tài nói chuyện, "Có vẻ như cậu mặc chưa đủ..."

"Hedy, tối hôm qua tôi nhận được tin," Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nói, ngắt lời đối phương, "Phần quà cho công sức cậu bỏ ra mà trước đó tôi hứa, đã được gửi đến đất nước của cậu rồi."

Lúc Mạnh Dĩ Lam thuyết phục Hedy giúp Bạch Tử điều trị, cô đã chủ động hứa hẹn sẽ báo đáp lại cho đối phương một lượng vật tư nhất định. Mặc dù lúc đó Hedy từ chối, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn thực hiện lời hứa của mình.

"Dĩ Lam, tôi đã nói là không cần rồi mà..."

"Đó là thứ cậu nên nhận, Hedy," Mạnh Dĩ Lam lại ngắt lời cô, "Cậu vẫn còn cha mẹ cần chăm sóc, đúng không?"

Hedy sững sờ, sau đó thở dài.

Không giống với Mạnh Dĩ Lam, Hedy sinh ra và lớn lên trong một gia đình rất hạnh phúc.

Trước khi cô chào đời, vì tính chất công việc nên cha mẹ cô đã chuyển đến Trung Quốc.

Dù cuộc sống bận rộn, nhưng họ vẫn luôn chăm sóc Hedy rất chu đáo.

Đến khi cô trưởng thành, gia đình lại chuyển về quê hương.

May mắn hơn nhiều gia đình khác chính là, sau khi virus đột biến bùng phát, cha mẹ của Hedy đã được bảo vệ rất tốt nhờ vào vị ví chuyên môn của cô.

Nói cách khác, một nhà ba người không chỉ chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, mà thậm chí còn sống một cuộc sống tốt hơn.

"Tối nay sẽ có báo cáo sức khỏe mới đúng không?" Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hỏi.

Hedy đứng cạnh cô gật đầu.

Mỗi tuần, họ đều sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện cơ thể Bạch Tử.

Trong hai lần kiểm tra đầu tiên, dữ liệu trình bày trong báo cáo thể chất đều rất tốt, chứng tỏ việc điều trị của Bạch Tử diễn ra rất suôn sẻ.

Tuy nhiên, vào lần kiểm tra gần nhất, tình hình bỗng trở nên tệ hơn.

Hedy thậm chí còn tạm thời xin phép chính phủ nghỉ ba ngày, cô cùng với hai nhà nghiên cứu khác làm việc cả ngày lẫn đêm trong phòng cách ly, phải đến ngày thứ tư, cô mới có thể ngăn chặn được những thay đổi trong cơ thể Bạch Tử.

Kể từ đó, Hedy vô cùng bất lực khi phát hiện ra, rằng kết quả điều trị của Bạch Tử có vẻ không được lạc quan cho lắm.

Nhưng điều khiến cô băn khoăn là, sau khi Mạnh Dĩ Lam biết chuyện này, đối phương lại không tỏ ra quá khó chịu.

Hoặc là nói, cô ấy có vẻ quá mức bình tĩnh.

Hedy có hơi không hiểu lắm.

Có lần cô đã bốc đồng nói thẳng ra: "Mạnh Dĩ Lam đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý mất đi Bạch Tử."

Nhưng trên thực tế, theo sự hiểu biết của Hedy, cô có thể cảm nhận được, rõ ràng Mạnh Dĩ Lam rất coi trọng Bạch Tử.

Không chỉ Hedy, bất kỳ ai đã từng ở cùng hai người này đều sẽ cho rằng nếu việc điều trị thất bại, chuyện này chắc chắn sẽ giáng một đòn rất lớn vào Mạnh Dĩ Lam.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại, Hedy cho rằng có thể mình đã sai lầm.

Có lẽ trong lòng Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử không thật sự quan trọng đến vậy.

Dù sao đi nữa, Mạnh Dĩ Lam cũng luôn là người đặt công việc lên hàng đầu.

Đối với kiểu người như vậy, tình yêu chưa bao giờ là sự ưu tiên.

Nhưng với một người cũng nghiện công việc như Hedy, trong chuyện tình yêu, cô lại hoàn toàn trái ngược với Mạnh Dĩ Lam.

Trong suy nghĩ của cô, tình yêu giống như một vở kịch.

Có người cho rằng kịch vui này sống động và thú vị, trong khi có người lại cảm thấy nó vô cùng nhàm chán.

Điều khiến Hedy cảm thấy buồn cười chính là, vào một ngày nọ của tám năm về trước, cô đã vô tình bước lên một sân khấu, đến tận tám năm sau đó, cô mới phát hiện ra mình là người duy nhất diễn xuất trên toàn bộ sân khấu này.

Khi cả hai gặp nhau ở nước ngoài, Mạnh Dĩ Lam đã tự giới thiệu mình với Hedy là "Lam".

Không chỉ riêng Hedy, mỗi khi gặp những người ngoại quốc khác, cô đều giới thiệu với họ bằng tên này.

Bởi cách phát âm của chữ "Lam" rất đơn giản và dễ nhớ.

Chỉ có Hedy nhất quyết gọi cô là "Dĩ Lam".

Không chỉ vì Hedy biết nói tiếng Trung, mà quan trọng hơn là, cô ấy muốn trở nên đặc biệt hơn trước mặt Mạnh Dĩ Lam.

Người bên ngoài chỉ cần chú ý từ những điều nhỏ nhặt như vậy một chút, liền có thể nhận ra Hedy cực kỳ hứng thú với "vở kịch tình yêu" này.

Cô không chỉ nhớ thương Mạnh Dĩ Lam trong suốt tám năm, thậm chí ngay cả khi toàn bộ thế giới sắp kết thúc, cô vẫn bất chấp an toàn vượt núi vượt sông đến một đất nước khác để cứu người mà đối phương yêu.

Trên thực tế, cho đến bây giờ Hedy vẫn không chịu thoát khỏi vai diễn.

Có những thứ cầm lên rất dễ dàng, nhưng để buông xuống thì lại cần rất nhiều nỗ lực.

Ngay lúc Hedy còn đang suy nghĩ lung tung, Mạnh Dĩ Lam nói: "Đi thôi."

Sau khi Hedy sững sờ một lúc, cô liền đi theo đối phương rời khỏi phòng cách ly.

Thật ra không chỉ riêng Hedy, mà bản thân Mạnh Dĩ Lam cũng cảm thấy dạo này mình bình tĩnh đến lạ thường.

Vào ngày Bạch Tử được điều trị, cô thậm chí còn không xin chính phủ hay Hoành Á cho mình nghỉ phép.

Giống như một người bạn gái tệ bạc, rõ ràng là người mình yêu đang ở thời khắc sinh tử, nhưng bản thân vẫn thản nhiên ở lại công ty làm thêm giờ.

Lúc trước, trong thời gian Bạch Tử rời đi cùng Du Vu Ý, Mạnh Dĩ Lam đã từng lo lắng đến mức không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng trong hai mươi bảy ngày qua, mỗi ngày Mạnh Dĩ Lam đều từng bước một làm xong công việc của mình.

Cô vẫn thế, vẫn đi sớm về muộn, cơm ngày ba bữa ăn đúng giờ, ngủ cũng đủ giấc.

Cô thậm chí còn có thời gian rảnh tìm người giải quyết tình trạng thiếu điện gần đây, đồng thời cũng không quên cho người đi xung quanh điều tra nguồn gốc của mùi hương kỳ lạ mà chỉ Bạch Tử mới ngửi thấy.

Nhưng thật đáng tiếc, cho đến nay vẫn không thu hoạch được gì.

Mạnh Dĩ Lam có thể cảm giác được, dường như đáy lòng mình có một cánh cửa nào đó bị chặn lại.

Cô không biết đằng sau cánh cửa đó là gì, mà tạm thời cô cũng chưa muốn khám phá nó.

Trên đường ngồi xe đến chính phủ, Hedy vẫn như thường ngày, chủ động nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam về những vấn đề công việc.

Công việc mà hai người hiện đang phụ trách trong chính phủ và Hoành Á hoàn toàn trái ngược với những gì họ đang làm với Bạch Tử.

Hai người muốn Bạch Tử giữ được lý trí, và không trở thành một con thú khát máu.

Thế nhưng đối mặt với nhóm người biến dị mới vừa bị bắt, nhiệm vụ của Hedy và Mạnh Dĩ Lam là khiến họ trở nên giống với BS59 trước đó, quên đi bản ngã của mình và hoàn toàn tuân theo sự điều khiển từ bên ngoài, trở thành một vũ khí.

Gần đây, chính phủ đã mời thêm hàng chục chuyên viên nghiên cứu tham gia công việc này.

Lúc đang đi lại trong phòng thí nghiệm rộng lớn sáng đèn, Mạnh Dĩ Lam cũng không muốn phân tích chuyện mình đang tham gia là đúng hay sai.

Theo một số chuyên gia, suy cho cùng đây cũng là một phương pháp cần phải cố gắng thử nhằm để bảo vệ nhân loại.

Mạnh Dĩ Lam tạm thời che đậy tất cả những giá trị quan mà mình đã từng tin tưởng.

Điều mà cô muốn làm nhất bây giờ, cũng chỉ có một.

Sau khi hoàn thành công việc ở chính phủ, Mạnh Dĩ Lam lên xe do Mạnh Nguyệt sắp xếp, sau đó vội vã đến tập đoàn Hoành Á.

Trong gần ba mươi ngày này, Mạnh Dĩ Lam vẫn luôn hoàn thành công việc của Hoành Á vô cùng tốt, cô cũng không làm gì khiến Mạnh Nguyệt bất mãn.

Trong khoảng thời gian này, cô từng gặp Liêu Vũ Đình cùng với Mạnh Nguyệt.

Đối phương ngồi trên xe lăn, trông rất ốm yếu.

Lúc ấy, Liêu Vũ Đình không hề nói lời nào.

Ánh mắt cô khi nhìn Mạnh Dĩ Lam tràn đầy vẻ yếu ớt khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam cũng kiên nhẫn diễn tốt vai trò thăm hỏi, và cùng hai mẹ con ấy khiển trách Bạch Tử.

Chỉ cần Bạch Tử có thể bình yên hoàn thành giai đoạn chữa trị này, thì hiện tại cho dù là chuyện gì, Mạnh Dĩ Lam cũng có thể làm được.

Công việc quá phức tạp mà thời gian lại trôi qua quá nhanh, Mạnh Dĩ Lam vừa cúi đầu xuống liền bận rộn ở văn phòng đến tận đêm khuya.

Không riêng gì chuyện ở phòng thí nghiệm, mà những công việc lớn nhỏ Mạnh Nguyệt đều giao cho Mạnh Dĩ Lam xử lý.

Nhưng hôm nay, cô cũng không làm việc đến tận đêm khuya như thường lệ, thay vào đó là tạm gác lại những việc còn dang dở sang ngày hôm sau, sau đó tan làm sớm, rồi lên xe tiến về bờ sông.

Sau khi lên xe, Mạnh Dĩ Lam lấy ra một chiếc máy nghe nhạc cầm tay kiểu dáng cũ nhưng vẫn còn mới tinh.

Trong máy có một chiếc đĩa CD, bên trong có rất nhiều bản giao hưởng, bao gồm cả bản nhạc mà Bạch Tử vẫn luôn thích nghe.

Máy nghe nhạc cỡ lòng bàn tay này là một món đồ hiếm, đừng nói là sau khi virus đột biến bùng phát, thậm chí trước khi virus đột biến bùng phát, người bình thường cũng sẽ khó tìm được thứ này.

Cho nên, món quà vốn định tặng Bạch Tử này, mãi đến hôm nay mới được giao tới tay Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam đeo tai nghe, lắng nghe giai điệu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bên ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi nhẹ, chiếc xe lần lượt vụt qua những đống đổ nát.

Môi trường lạnh lẽo tràn ngập bầu không khí khốn khổ, nhưng giai điệu phát trong tai nghe của Mạnh Dĩ Lam lại tràn ngập hơi thở thanh xuân đầy nắng và ngọt ngào.

Rất giống với Bạch Tử.

Thật ấm áp... ấm áp đến mức làm người ta cảm thấy quyến luyến.

Nghĩ đến đây, Mạnh Dĩ Lam cảnh giác mở mắt ra.

Trong hơn hai mươi ngày qua, cô luôn trong lúc lơ đãng không tự chủ được mà chìm vào ký ức về Bạch Tử, nhưng cô lập tức dừng lại, đưa mình trở về hiện thực.

Thế nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không nỡ tắt nhạc, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Bởi vì thời tiết hôm nay không tốt lắm, cho nên xe chạy rất chậm.

Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang dừng ở làn xe bên cạnh, có ba bốn người ăn mặc rách rưới đứng trước xe, hình như đang cãi nhau với tài xế.

Mạnh Dĩ Lam rất nhanh đã nhận ra ba bốn người này, bọn họ hẳn là cư dân bình thường của thành phố B.

Gần đây, sau nhiều cuộc bạo loạn quy mô lớn, những đống đổ nát và vô số sinh mạng cuối cùng cũng đã nhường chỗ cho một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi.

Hình như cũng do thời tiết mà Vĩnh Thái đã tạm thời định cư ở khu vực màu vàng, không có ý định gây chiến với thành phố B.

Trong khoảng thời gian này, cuối cùng chính quyền thành phố B đã dỡ bỏ lệnh cấm, cư dân bình thường có thể ra ngoài và tự do đi lại trong những khoảng thời gian nhất định.

Nhưng điều buồn cười là, hiện nay ở thành phố B không còn nhiều nơi mà người dân có thể tự do đi lại.

Khu giải trí ngày xưa tụ tập nhiều người nhất, nay đã trở thành đống đổ nát vì bạo loạn.

Hơn nữa, tài nguyên ở thành phố B ngày càng khan hiếm, hầu hết cư dân đang phải chịu đói chịu lạnh, chỉ một số ít người vì tính chất công việc, nên mới có thể bất chấp gió tuyết đi đến những con đường hoang vắng để hoàn thành nhiệm vụ của chính phủ —— chẳng hạn như dọn tuyết, thu thập tài nguyên.

Đột nhiên, Mạnh Dĩ Lam phát hiện ra người điều khiển chiếc xe màu đen kia hóa ra chính là Lâm Khúc Vi.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là, có một người đàn ông mập mạp hói đầu đang ngồi ở ghế phụ.

Chính là bộ trưởng Mạch.

Lúc này, sắc mặt Lâm Khúc Vi có vẻ hơi lo lắng, anh đang cãi nhau với nhóm người đứng ở phía trước xe, cũng không chú ý tới Mạnh Dĩ Lam bên này.

Bộ trưởng Mạch thì đang nhàn nhã hút thuốc lá điện tử, ông ta liếc nhìn cửa sổ xe đang hé mở của Mạnh Dĩ Lam, sau khi nhận ra đối phương, ông ta khẽ mỉm cười, ánh mắt vô cùng gian xảo.

Dạo này thật sự quá bận rộn, đã lâu rồi Mạnh Dĩ Lam không liên lạc với Lâm Khúc Vi.

Lâm Khúc Vi vốn khá nhàn hạ, dường như cũng đột nhiên trở nên bận rộn, nhưng không hiểu sao lại dính líu đến bộ trưởng Mạch.

Mạnh Dĩ Lam không điều tra đến cùng, cô chỉ lưu ý chuyện này lại.

Sau khi trở về bờ sông, cô xuống xe, tháo tai nghe ra rồi thản nhiên nhét máy nghe nhạc vào túi áo khoác.

Lúc này, có một chiếc xe tải đang đậu bên bờ sông.

Bên trong là những hàng hoá mà Mạnh Dĩ Lam đã đặt mấy ngày trước, Hoa tỷ và Hồng Toàn đang bận rộn chuyển chúng lên tàu.

Bởi vì tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng, lượng nhu yếu phẩm được đưa đến lần này ít hơn trước rất nhiều.

Gần đây, chú Hồng được cử đến huyện Bình Hóa để xử lý việc mở rộng cở sở thí nghiệm, Mạnh Dĩ Lam đã lâu không gặp ông ấy, nhưng đối phương thỉnh thoảng sẽ dùng đồng hồ gửi tin nhắn đến để trình bày về việc xây dựng căn cứ ở đó.

Trước khi Mạnh Dĩ Lam chuẩn bị bước xuống tầng hầm, Hoa tỷ đột nhiên kéo cô sang một bên: "Mấy ngày nay, hình như xung quanh đây có người lén lút theo dõi chiếc tàu này."

Hai tuần trước, cách bờ sông không xa, có một cuộc bạo loạn nhỏ đã nổ ra.

Mặc dù chính phủ đã nhanh chóng dàn xếp, nhưng kể từ đó, khu vực này đã mở cửa cho người dân tự do ra vào, không còn nhận được sự bảo vệ đặc biệt như trước nữa.

"Có phải là cô Hầu không?" Hoa tỷ nhẹ giọng hỏi.

Mạnh Dĩ Lam lắc đầu: "Có lẽ không phải."

Cách đây một thời gian, sau khi Hoa tỷ theo dõi Hầu Tắc Văn và lấy trộm đống tài liệu từ bảo tàng nghệ thuật, Hầu Tắc Văn chẳng biết vì sao mà không nói một lời đột nhiên rời khỏi chiếc tàu này.

Khi đi đối phương cũng không mang theo nhiều đồ, tựa như là vội vã "chạy trốn", trong nháy mắt chẳng biết đi đâu.

Nhưng so với Hầu Tắc Văn, Mạnh Dĩ Lam càng cảm thấy "người lén lút" mà Hoa tỷ nhắc tới, có vẻ giống như gián điệp được Mạnh Nguyệt phái đến để theo dõi cô hơn.

Cũng may trên tàu có rất nhiều báo động, Bạch Tử cũng đã đặt rất nhiều bẫy ở gần đây, tạm thời người ngoài không thể dễ dàng lẻn vào được.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn không dám phớt lờ, lại dặn dò thêm vài câu, nhắc nhở Hoa tỷ phải cảnh giác nhiều hơn.

Sau đó, dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi đã thăm dò được tin tức về người mà trước đây cô muốn tìm."

Mấy ngày trước, Hoa tỷ tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng lại nhìn xuống đồng hồ, còn ngẫu nhiên phát ra tiếng thở dài.

Sau khi Mạnh Dĩ Lam chủ động đến hỏi thăm, cô mới ấp úng nói ra điều mình đang lo lắng gần đây.

Nửa tháng trước, Hoa tỷ chợt nghe tin một người chị em thân thiết của mình, cũng là vận động viên đấu vật, gần đây đã đến thành phố B, nhưng sau khi tìm kiếm rất lâu, cô vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC