Chương 5: NPC cùng sinh hoạt hằng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5: NPC cùng sinh hoạt hằng ngày

"Buổi sáng tốt lành."

Sáng sớm dậy chính là tiếng chuông báo thức dịu dàng, cho dù là ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, Lâm Tiểu Manh bị Lưu Vân kéo dậy lúc sáu giờ rưỡi, cũng không có phát cáu một chút nào.

Lưu Vân thực sự rất đẹp, cho nên người đẹp nói cái gì cũng đúng, làm cái gì cũng đúng, nếu muốn tôi dậy sớm, vậy dậy sớm cũng được.

"Tiểu Manh, chúng ta đi chạy bộ đi."

Lưu Vân đã mặc chỉnh tề, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng tinh, nai nịt gọn gàng chờ xuất phát chỉ còn thiếu Lâm Tiểu Manh.

Mà Lâm Tiểu Manh, lại nằm lần nữa.

Là một streamer dựa vào đại ca bảng đầu phòng live kiếm sống, cũng may là căn nhà năm mươi mét vuông này là của mình, không cần tiền thuê nhà, cho nên chỉ cần ăn no, một ngày cũng không tiêu bao nhiêu tiền.

Cho nên Lâm Tiểu Manh, là trạch nữ xứng với tên thật, là kiểu trạch nữ có mì gói và cơm hộp, có thể trong một tháng không cần xuống nhà.

"Em không đi được không?" Ánh mắt mông lung, cho dù là sườn mặt xinh đẹp của Lưu Vân cũng không có làm cho nàng có một chút hứng thú, chỉ muốn nằm về ổ chăn ấm áp, ngủ tiếp một giấc.

"Tại sao?" Lưu Vân nhéo cánh tay Lâm Tiểu Manh, đương nhiên nói: "Cơ thể của em rất yếu, không thể vận động mạnh được, cho nên cần phải vận động nhiều hơn."

"Vận động mạnh?" Lâm Tiểu Manh xua tay, vùi vào trong ổ chăn giống như một con lươn: "Tại sao em phải vận động mạnh? Em cũng đã yếu như vậy rồi, chăm sóc cơ thể thật tốt không được sao?"

Lưu Vân sửng sốt, hình như có đạo lý này.

Nhưng nghĩ lại mới thấy không đúng, kéo Lâm Tiểu Manh ra khỏi ổ chăn: "Dậy đi dậy đi, mặt trời sắp chiếu tới mông rồi."

"A," Lâm Tiểu Manh xoay người đang bị đè ở dưới thân: "Vậy để cho nó phơi nắng đi, không phải ngày tận thế thì đừng có gọi em là được."

Vậy sao được?

Lưu Vân vẫn rất lo lắng cho tố chất của cơ thể Lâm Tiểu Manh, người hơn hai mươi tuổi sống phải có tinh thần phấn chấn, Lưu Vân âm thầm quyết định, nhất định phải để Lâm Tiểu Manh rèn luyện cơ thể.

Nếu kêu không dậy, vậy làm cho em không ngủ được.

Lưu Vân đảo mắt, hơi vén ổ chăn lên, trực tiếp chui vào, mà Lâm Tiểu Manh đang co rúm vì lạnh, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một cái bếp lò, mơ mơ màng màng nhích lại gần.

Ôm chặt, tiện thể xoa xoa.

Sau đó......

"Chị...... Sao chị lại ở trên giường của em!" Lâm Tiểu Manh siết chăn, co lại vào trong góc tường, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

"Hừm......" Lưu Vân nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, tươi sáng cười nói: "Chị thấy em khá là buồn ngủ, liền muốn gọi em dậy để em không ngủ được, như vậy em có thể đi tập thể dục rồi."

...... Đúng là ý kiến hay.

Trong lúc nhất thời Lâm Tiểu Manh không biết nên khen Lưu Vân là thiên tài, hay là nói Lưu Vân là đồ tồi, dù sao nếu hù dọa như vậy, đừng nói là buồn ngủ, cũng đã muốn tiểu ra quần rồi.

"Vợ còn buồn ngủ không?"

"Không...... Không buồn ngủ," Lâm Tiểu Manh lập tức bật dậy xoay người xuống, chạy thẳng vào nhà vệ sinh giống như bị chó rượt, nặn kem đánh răng bắt đầu đánh răng, trong đầu đều là suy nghĩ lung tung.

Sắc mặt Lâm Tiểu Manh đỏ bừng, một tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ: "Đừng nghĩ lung tung đừng nghĩ lung tung, nghĩ bình thường một chút, mày là cô gái nhỏ, là cô gái nhỏ."

Chỉ là cho dù có vỗ thế nào, suy nghĩ kia vẫn không thể vứt ra khỏi đầu được.

Trời biết, câu nói "Vợ còn buồn ngủ không" của Lưu Vân cực kỳ giống với mấy từ ám chỉ lúc ở trên giường.

Vợ còn buồn ngủ không? Không buồn ngủ thì chúng ta tiếp tục làm đi.

Làm cái gì?

"A a a," Lâm Tiểu Manh cảm thấy bản thân mình điên rồi, lúc này chỉ mới mấy ngày thôi? Trong đầu liền bắt đầu có ý nghĩ không bình thường này rồi?

Lưu Vân chỉ mới tới nhà ngày hôm qua đúng không? Tính đi tính lại vẫn chưa tới một ngày một đêm, cũng mới vừa cảm thấy mình là cong, mà bên kia đã nghĩ tới mấy chuyện người lớn rồi.

Có phải ba mươi thật sự như lang không? Hai mươi lăm bốn bỏ năm lên cũng là lang đi? Huống chi còn là xữ nữ già.

Lâm Tiểu Manh rửa mặt xong trên mặt đều đã đỏ bừng, Lưu Vân ngồi ở trên giường dựa vào mép giường, trên mặt mang theo ý cười sâu xa: "Vợ chào buổi sáng, rửa mặt xong rồi sao? Chúng ta đi chạy bộ đi!"

Nhìn nụ cười của Lưu Vân, Lâm Tiểu Manh lập tức hiểu được nguyên ngân Lưu Vân muốn nàng đi tập thể dục.

Dù sao cơ thể yếu ớt, lúc làm vận động mạnh...... có hơi...... bị yếu thế.

Có một số người suy nghĩ không bình thường, thí ít nhất ba ngày kế tiếp cũng không bình thường, cho nên đối với suy nghĩ vào lúc này, Lâm Tiểu Manh bắt đầu yên tâm thoải mái chấp nhận.

Mà, dù sao cũng là người rất thích, muốn cùng người mình thích làm chút chuyện xấu hổ cũng rất bình thường, không có gì phải xấu hổ.

Đúng vậy, Lâm Tiểu Manh đã bất chấp tất cả.

Thứ nhất hoàn toàn không lay chuyển Lưu Vân được, thứ hai vì tương lai lúc làm vận động mạnh không đến mức bị rơi vào thế yếu, Lâm Tiểu Manh quyết định đi ra ngoài rèn luyện thân thể.

Tràn đầy phấn khởi xuất phát, mới vừa chạy ba phút, Lâm Tiểu Manh thở dốc nằm đơ trên ghế công viên.

"Không được không được, nếu chạy nữa sẽ có người chết," Lâm Tiểu Manh phất tay, mặc cho Lưu Vân kéo như thế nào cũng không nhúc nhích nửa phần.

"Nhưng mà...... Chỉ mới có năm phút thôi." Thể lực này cũng quá yếu đi? Sau này thật sự sẽ mệt chết.

Ánh mắt Lưu Vân lóe lên, nhưng Lâm Tiểu Manh thật sự không thể nhấc nổi một chút sức lực nào.

"Nếu không...... Em đi bộ một chút," Lâm Tiểu Manh vẻ mặt cầu xin đứng dậy: "Em cố gắng đi nhanh một chút, chị tự tập thể dục một chút đi."

"Cũng được."

Ngày đầu tiên cũng không thể thúc ép quá, Lưu Vân cũng không muốn bỏ thời gian tập thể dục buổi sáng của mình, kéo mũ xuống vỗ vỗ đầu Lâm Tiểu Manh: "Chị chạy mốt chút, em nhớ rõ không được lười biếng phải đi bộ cho tốt nha."

"Haiz."

Lâm Tiểu Manh thật sự muốn lười biếng, nhưng lại nhìn cô gái dáng người cao gầy đang chạy bộ, cặp đùi thon dài chắc khỏe, bóng lưng thẳng tắp, tóc đuôi ngựa tung bay, không hiểu sao lại hiện lên tư thế hiên ngang.

Trong chốc lát, Lâm Tiểu Manh cảm thấy bản thân không thể suy sụp tinh thần như vậy, cô gái căn bản không có khuyết điểm kia, là người mà nàng cả đời này sẽ theo đuổi.

Như vậy, làm sao mà bỏ cuộc được?

Vì vậy tốc độ đi bộ của Lâm Tiểu Manh nhanh hơn.

Thời gian tập thể dục buổi sáng luôn trôi qua rất nhanh, Lưu Vân thấy chảy mồ hôi, là bình thường sau khi tiêu hao thể lực, quay đầu lại đi tìm Lâm Tiểu Manh.

Thấy nàng mặc dù đi chậm, nhưng vẫn đang nghiêm túc rèn luyện, Lưu Vân đi tới gần, nắm bàn tay nho nhỏ của nàng.

Lâm Tiểu Manh cao một mét sáu, mà Lưu Vân cao khoảng một mét bảy mươi lăm, hơn nữa cơ thể Lâm Tiểu Manh trông nhỏ bé, tay liền được nằm gọn trong lòng bàn tay Lưu Vân.

"Làm...... Gì vậy?" Lâm Tiểu Manh vẫn rất xấu hổ, nhưng cũng không giãy giụa, một tay khác khẩn trương nằm lấy góc áo người bên cạnh.

"Không có gì," Lưu Vân nói như chuyện đương nhiên: "Nắm tay của vợ, chẳng lẽ không được không?"

"Được...... Được mà,"

Không biết đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tiểu Manh đã thích ứng với xưng hô vợ này, rõ ràng ngày hôm qua cô gái này đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, hôm nay lại có thể cùng nhau chạy bộ rèn luyện.

Nếu chuyện này cũng có thể chấp nhận được, vậy còn có cái gì không thể chấp nhận đây? Lâm Tiểu Manh đột nhiên dừng bước lại, Lưu Vẫn cũng dừng lại theo.

"Sao vậy?" Giọng nói Lưu Vân có hơi khẩn trương, đè mũ xuống, hơi hơi cúi đầu.

"Em có thể hôn chị không?" Lâm Tiểu Manh cũng hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người đối diện nhau, xung quanh trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh tức mức có thể cảm nhận được tiếng hít thở của hai người.

Khóe môi ấm áp vừa chạm vào liền tản ra, tiếng hít thở có hơi dồn dập, một lúc lâu Lâm Tiểu Manh mới rầu rĩ nói: "Tốc độ hôn nhanh quá."

"Ừ hừm," Lưu Vân nhẹ giọng lên tiếng, lười biếng nhìn về phía trước như một con mèo câu trộm cá.

"Vậy muốn nụ hôn ướt át kiểu Pháp không?"

"Không cần," Lâm Tiểu Manh lẩm bẩm, nhưng cũng không có buông tay Lưu Vân.

"Sau này đi."

"Ừm."

Giống như một chút nhạc đệm trong cuộc sống bình thường này, lại giống như một đôi vợ chồng già đã nương tựa vào nhau đã lâu, giữa hai người đã rất nhanh quên đi nụ hôn nhẹ như nước kia.

Trên đường về nhà đi ngang qua tiệm ăn sáng, mua mấy cái bánh bao, lại tới siêu thị mua mấy túi gạo nhào bột mì, chuẩn bị thêm một chút rau dưa linh tinh.

Chu Linh nói không sai, Lâm Tiểu Manh vẫn phải đảm bảo thời lượng livestream trong vòng một tháng, vốn dĩ một tháng cũng đã giảm xuống còn hai tiếng một ngày, suy sụp tinh thần mấy ngày nay, bây giờ cũng phải livestream bù ít nhất là sáu tiếng.

Còn chưa tới năm ngày nữa là đến cuối tháng, trung bình mỗi ngày livestream ba tiếng trở lên, mà Lâm Tiểu Manh không muốn chia đều, nếu thiếu sáu tiếng, vậy livestream sáu tiếng là được.

9 giờ, mở nền tảng livestream lên.

Ba giây sau......

"Người mất tích quay lại rồi."

"Âu hoàng đại lão, mau nhìn xem ngày hôm nay có trứng phục sinh nào không! Tôi đặc biệt đến đây xem trứng phục sinh!" Vị đại ca này trực tiếp quăng mười cái máy bay, làm bình luận của mình biến thành màu xanh biếc chói mắt.

"Tôi tới gặp đại lão bắt cóc NPC trong truyền thuyết, nhìn bộ dạng cũng không có tốt lành gì." Mới vừa nói xong những lời này, hệ thống biểu hiện hắn đã bị cấm nói.

"Chúng tôi là fan cứng của《 Giang hồ 》, từ trang web chính thức tới đây, cho dù chúng tôi không đạp trúng trứng nào, chúng tôi cũng nhất định ở lại cho đến khi chủ bá đạp trúng!"

"Đạp trứng này...... Sao tôi cảm thấy ở dưới người lại lạnh buốt thấu xương vậy......"

"+1......"

Tất cả bình luận coi như êm dịu, bởi vì 《 Giang hồ 》, Lâm Tiểu Manh vừa livestream đã có hàng trăm ngàn người xem.

Nếu quần chúng muốn xem, vậy liền mở trò chơi.

Lâm Tiểu Manh thuận miệng cười nói: "Mấy lần trước chỉ may mắn mà thôi, vận may sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết, mấy trứng phục sinh này một mình tôi không chắc ra hết đâu, nếu như không có, các bạn cũng đừng mắng tôi nha."

"Không có đâu? Tôi tin tưởng chủ bá." Lão ca mua tài khoản đã bỏ mua tài khoản, nếu không mua được, vậy đi canh phòng livestream, nếu gặp thì coi như bản thân mình cũng đã đạp trúng.

"Đúng vậy, tôi thậm chí nghi ngờ trứng phục sinh của game này đặc biệt thiết kế cho chủ bá."

"...... Cậu vừa nói như vậy, tôi cảm thấy mình thấy được chân tướng rồi?"

Để cho bình luận trêu chọc, Lâm Tiểu Manh cũng mỉm cười đăng nhập vào trò chơi, ở trong Thôn Tân Thủ quen thuộc, lại không có nhìn thấy bóng người và cảnh tượng quen thuộc.

Không có hoa đào, không có Lưu Vân tiên tử, chỉ có người chơi mới có vẻ thất vọng, người chơi hâm mộ tiếng tăm đến muốn gặp Lưu Vân, chỉ có thể thất vọng rời đi.

"NPC cũng biến mất hơn một ngày rồi."

"Đúng vậy......"

Biến mất?

"Làm gì có," Lâm Tiểu Manh theo bản năng mở miệng nói với người xem trong phòng livestream: "Tôi cũng vào rồi, chắc chắn cô ấy cũng ở đó."

Vừa dứt lời, chỉ thấy một thanh kiếm bay vút lên trời rồi rơi xuống trước mặt Lâm Tiểu Manh, đứng trên thân kiếm chính là NPC Lưu Vân đã mất tích hơn một ngày.

Cô vẫn đang mặc phục sức cổ trang tiên khí bồng bềnh kia, vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Manh liền đưa bàn tay ra, mà Lâm Tiểu Manh cũng không hề dừng lại, được Lưu Vân ôm vào trong lòng.

Sau đó, hệ thống gửi một thông báo lên thế giới.

"NPC cùng người chơi đang làm nhiệm vụ, người chơi vui lòng không làm phiền......"

Người chơi:......

Người xem livestream......

Chúng tôi nghi ngờ, NPC này là giả, nhưng muốn cùng Lâm Tiểu Manh mập mờ là thật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net