Xuyên qua - Chu quốc Mộ Dung gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật phiền phức! Rốt cục đến trời sáng mới tìm được đường ra ngoài! Làm sao có la bàn lại còn đi lạc đây!!?".

Một thanh niên nhìn như hai mươi mấy tuổi, mặc quần áo thể thao mặt xám mày tro đi từ trong rừng cây, vẫn còn dính một ít bùn đất trên người. Vẻ mặt mờ mịt ngó quanh, bộ dáng trông như là không biết bản thân đang ở đâu.

"Nơi này sao lại kì lạ như vậy?". Nói xong lại nhìn nhìn la bàn.

"Rõ ràng là đi đúng hướng nha! Chẳng lẽ ta nhớ lầm?!". Thanh niên lấy di động ra, tức giận dậm chân: "Ở thâm sơn dã rừng này cả di động cũng khi dễ ta a! Vậy mà không có tới một vạch sóng!".

Tiếp tục đi về trước, chừng một canh giờ sau, thanh niên đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng than thở, lấy gói khoai tây ăn lót bụng. Vừa giải quyết xong miếng khoai cầm trên tay, liền có một lão nhân bước tới. Thanh niên lập tức vọt qua: "Đại thúc, đây là nơi nào? Ta nghĩ mình đã lạc đường rồi.".

"Hai mươi dặm nữa sẽ tới kinh thành. Tiểu huynh đệ chắc không phải người địa phương, quần áo của ngươi hảo kì quái". Thanh niên ngây ngốc nhìn người trước mặt, cư nhiên lại mặc cổ trang, khó trách mình cảm thấy có chỗ không thích hợp. "Đại thúc, các ngươi đang đóng phim sao?".

" Đóng phim? Là cái gì? Không biết tiểu huynh đệ từ đâu tới? Nơi này là Chu quốc." .

"Chu quốc? Chẳng lẽ là Chu triều của Cơ Phát?".

"Cơ Phát? Hoàng đế của nước ta họ là Mộ Dung".

"Mộ Dung? Theo ta biết trong lịch sử hoàng đế họ Mộ Dung chỉ có Yên quốc mà, lẽ nào ta xuyên qua triều đại không có trong lịch sử? Hoặc cái này căn bản là tiết mục tấu hài trên truyền hình.". Theo hướng lão nhân chỉ, đến giờ ngọ rốt cục cũng thấy được cửa thành.

Giữa chốn đông người, một thân quần áo hiện đại chói mắt không ngừng ngó nghiêng khiến xung quanh xôn xao bàn tán. "Thật sự xuyên không? Nếu là tiết mục tấu hài, mọi ngươi hẳn không nhìn ta quái lạ như vậy!" Vuốt vuốt cái bụng đang inh ỏi, thanh niên trưng ra bộ mặt như oán phụ mà mắng thầm: "Tấu hài thì tốt rồi, ít ra dùng được Nhân dân tệ để mua cái ăn cái mặc, hiện tại muốn làm gì đều không được! Hừ!". Có chút mỏi cổ vì mãi cúi đầu tránh những ánh nhìn dò xét, ngẩng lên thì thấy đại môn sừng sững, treo biển viết hai chữ "Đoàn phủ", xem ra là nhà rất giàu đây. Đột nhiên một người từ trong đi ra nắm lấy cánh tay thanh niên, giọng nói mang phần kích động: "Lão gia! Ngài mau nhìn! Có giống hay không?".

Nam tử được gọi là lão gia kia quay đầu nhìn thanh niên thất thần, thanh âm có chút run rẩy, trong mắt ngạc nhiên cùng bi thương hiện rõ: "Thiệu Đường?".

Người hiện đại kia hỏi: "Ngươi nhận thức ta? Biết tên của ta, không lẽ ta được lựa chọn làm người tham gia tấu hài?".

Vị lão gia một thân cẩm y cẩn thận đánh giá thanh niên: "Giống! Quá giống! Quả là giống nhau như đúc!". Quay lại nói với nam tử râu cá trê bên cạnh: "Đào quản gia, ngươi nói đây có phải cứu tinh trời phái xuống giúp chúng ta hay không?".

Thanh niên buồn bực, như thế nào lại làm như quen biết mình rồi để mình ngây ngốc một chỗ: "Uy, rốt cục các ngươi muốn gì nha?". Lão gia kia nghe thế mới chân thành hỏi: "Vị công tử này, liệu có thể đến quý phủ một chuyến?".

"Là Đoàn phủ này sao?".

"Đúng vậy!".

Thanh niên ngượng ngùng cười cười: "Có được ăn cơm không?".

Người gọi là Đào quản gia nói: "Đương nhiên có rượu cùng thức ăn ngon tiếp đón công tử!".

"Hắc hắc, vậy ta đây sẽ không khách khí!".

Cơm no rượu say một hồi, thanh niên hỏi: "Đoàn lão gia, cứ nói thẳng đi, ngài mời ta ăn bữa cơm này có ý đồ gì?".

"Quần áo công tử trông thật lạ, công tử không phải người Đại Chu?".

"Dĩ nhiên không phải".

"Thế công tử có thân nhân ở Đại Chu không?".

"Ai ta cũng không quen, tuyệt đối là cô gia quả nhân!"

Đoàn lão gia hơi hốt hoảng nhắc nhở: "Công tử, từ 'cô gia quả nhân' này không thể tuỳ tiện dùng bậy. Đây là lão gia nhà ta, Đoàn Thiên Lân, Định Quốc Công đương triều. Chẳng hay xưng hô công tử như thế nào?"

"Ta tên Thiệu Đường! Mới vừa rồi các ngươi cũng gọi tên ta còn gì! Lại mau quên như vậy! Ta là người tha hương đến từ nơi các ngươi vĩnh viễn không biết!". Thanh niên cao giọng, trong lòng nghĩ thầm: "Rườm rà, dài dòng văn tự!". Trong lúc còn đang tự nhủ đã nghe Đào quản gia nói: "Lão gia! Quả thật trùng hợp như vậy!".

"Nếu công tử đã không nơi nương tựa, hay là nhận ta làm nghĩa phụ đi?". Thiệu Đường chợt nghĩ chính mình say mà sinh ra ảo giác, lại cảm thấy bộ dáng Đoàn lão gia tràn ngập cưng chiều cùng yêu thương.

Thiệu Đường cười nói: "Dù sao ta cũng không biết khi nào có thể về nhà, bất quá nếu một ngày đều có chỗ ở thoải mái, chỗ ăn no đủ, chỗ mặc chỗ ngủ không thiếu thứ chi, ta nguyện ở lại, hắc hắc.".

Đào quản gia nghe thì cười: "Nếu là đại công tử quý phủ Định Quốc Công, tất nhiên là vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết." Đoàn Thiên Lân càng cười lớn hơn: "Vậy xem như công tử đã đáp ứng ta, từ hôm nay trở đi ngươi là nhi tử của Định Quốc Công, Đoàn Thiệu Đường".

Thiệu Đường đột nhiên ngắt lời: "Khoan đã! Sao ta có cảm giác mình đang thay thế một người? Chẳng lẽ ta không phải làm nghĩa tử của ngươi, mà là thay thế con của ngươi?".

Đoàn lão gia âm thầm lau mồ hôi: "Chuyện đã như thế, ta cũng không gạt công tử. Hiện tại ngươi chính là cây cỏ cứu mạng Đoàn gia chúng ta.".

"Cứu mạng?". Không để Thiệu Đường kịp phản ứng, Đào quản gia ôm quyền quỳ xuống nói:" Thỉnh công tử cứu lấy Đoàn gia một mạng!". Việc này làm Thiệu Đường sợ tới mức tim đập mạnh: "Ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên đi, việc này ta nhận không nổi, cứ việc nói thẳng, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp!". Đào quản gia còn chưa chịu đứng dậy, Đoàn Thiên Lân đã nói: "Công tử mời theo ta!". Thấy sắc mặt thập phần nghiêm túc của người đối diện, Thiệu Đường cũng không tiện chậm trễ.

Theo Đoàn Thiên Lân tới một phòng trống, vừa vào cửa liền thấy lạnh sống lưng, không khỏi rùng mình, nhìn kĩ càng bị doạ tới mức nhảy dựng: "Uy, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn ta chiêm ngưỡng dung nhan người đã khuất a!?".

Đoàn Thiên Lân thở dài: "Công tử chớ sợ, xem liền biết.".

Cố gắng mở hết lá gan của mình, nhìn vào bên trong quan tài, ai ngờ lại thấy chính mình nằm im lìm. "Này...không phải...ta sao?". Nói xong lại sờ mặt mình: "Không đúng, ta vẫn còn ấm nha! Vậy...người trong quan tài?". Dường như hiểu ra gì đó, mắt Thiệu Đường hơi sáng: "Đây là nhi tử của ngươi, Đoàn Thiệu Đường?".

"Không sai, đúng là ái tử của ta. Mấy ngày trước bất hạnh qua đời vì bệnh tật, nay công tử đã tận mắt chứng kiến, chỉ mong công tử có thể thay thế nhi tử của ta, Đoàn mỗ vô cùng cảm kích. Phàm là việc nằm trong khả năng, Đoàn Thiên Lân ta toàn tâm toàn ý nguyện tương trợ công tử.".

HẾT CHƯƠNG 1

Bài hát: Trân trọng (Lý Vũ Xuân/Chris Lee) - Tiểu thuyết: Mạc đạo vô tâm (Cổ đại) (Dương Quỳnh x Khang Phi).

Chú thích:
1) Cơ Phát: Chu Vũ Vương, nhật danh là Vũ Đế Nhật Đinh, là vị quân chủ sáng lập triều đại nhà Chu. Ông trị vì khoảng từ 1046TCN-1043TCN. Ông nổi tiếng vì đã lật đổ Trụ Vương tàn bạo, là hình tượng một trong những đại minh quân hiền minh của lịch sử Trung Hoa.

2) Yên quốc: Một quốc gia chư hầu ở phía Bắc của nhà Chu, tồn tại từ thời kỳ đầu Tây Chu qua Xuân Thu tới Chiến Quốc. 226TCN, Yên quốc bị nước Tần tiêu diệt.

3) Cô gia quả nhân: Chỉ người mồ côi không nhà, cô đơn (Bình thường một vị vua cũng dùng "quả nhân" để xưng hô khiêm tốn với quan lại, dân chúng nên Đào quản gia mới bảo Thiệu Đường không thể nói bậy. Vì nếu truyền ra ngoài, sẽ là tội bất kính với vua).

4) Ái tử: Đứa con mà mình yêu thương nhất, sủng nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net