4. Triệu Tuân tướng quân đích phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Lam Yên Như theo chân tiểu Âm đến Gốm phòng, một căn phòng có một bếp lò rất lớn, bước đến gần thì nghe có tiếng

- Điện hạ giờ chắc đang làm

- Làm???

- Đúng vậy phu nhân, phu nhân xem cửa phòng mở có thẻ thoải mái xem qua

Lam Yên Như tiến lại nhìn một Vương Minh Phúc hoàn toàn khác, trên mặt bàn xoay là một cái bình kiểu dáng rất đẹp mắt, đã ra được nhưng bàn xoay không dừng, có hai người đứng bên cạnh phụ việc

Bên trong theo đơn đặt hàng là một bình hoa ngàn vàng

- Điện hạ, phu nhân đến

- Điện hạ

- Đừng phân tâm, lớn lửa lên

- Dạ

Lam Yên Như mất một canh giờ nhìn tác phẩm hoàn thành, đôi mắt sáng rạng ngợi, kể cả chữ 'Minh' được viết rất quen thuộc

- Tiểu thư, đây chẳng phải đơn đặt hàng của chúng ta sao?

"Tìm tận chân trời gần như trước mặt"

- Vậy là chiếc bình ấy là phu nhân đặt sao?

- Đúng đấy tiểu Âm, những kiệt tác ấy ngàn vàng khó tìm, thiên hạ tưởng nghệ nhân lão sư dày năm kinh nghiệm không ngờ lại là Thế tử

- Điện hạ xong rồi kìa

Ba người bước vào Gốm phòng, xung quanh kiệt tác không ít nhưng chữ Minh hoàn toàn chưa đề lên

- Phu nhân, Ta thu dọn rồi rồi đến Lam phủ cùng

- Ân

Phu thê hướng Lam phu nhân mời trà

- Như nhi thật tốt đã gã cho thế tử điện hạ

- Nhạc mẫu đừng nói vậy, có được một phu nhân như vậy thật là diễm phúc của Minh Phúc, nương tử thật xinh đẹp giống nương

- Thật biết ăn nói, trưa nay ở lại dùng bữa với Ta

- Ân

Đã hơn nữa tháng sống chung với nhau ở tiểu viện, buôn bán sổ sách do Vương Minh Phúc xem xét, cách buôn bán cũng thay đổi, bài trí cũng thay đổi đơn giản rất hợp mắt, buôn bán cũng thuận tiện phát triển, trưng bày gốm sứ lão Minh gia nhiều người đến xem cũng người người muốn mua nhưng không bán

- Tiểu thư, thế tử bảo ngày mai người cùng vào cung tham dự yến tiệc

- Yến tiệc?

- Vị tướng quân hồi Kinh là học trò của Vương gia, chiến thằng nhiều trận giữ vững biên cương, năm nay 21 tuổi vẫn chưa thành thân

- Triệu Tuân tướng quân

- Đúng rồi tiểu thư, thân mai trúc mã với tiểu thư, thế tử dường như không màn chuyện đó, mấy nay cứ xem xem danh sách nam nhân trong Kinh, cũng sắp hết năm rồi

- Thì ra là vậy?

Yến tiệc về đêm thắp sáng một góc của hoàng cung, mỹ nhân có anh hùng có, lần trước nữ nhân còn chú tâm đến thế tử nhưng lần này nữ nhân bên cạnh sắc đẹp nghiên nước nghiên thành thật hổ thẹn không dám nhìn chỉ âm thầm thán phục

Vương Minh Phúc hướng Triệu Tuân chúc mừng

- Ca

- Đệ cùng đệ muội đến ...

Triệu Tuân nhận ra ái nhân nhiều năm trong lòng của hắn giờ đã là thê tử của tiểu đệ hắn yêu thương nhất, hắn mặt vui vẻ nhưng tay đã nắm thành quyền, ánh mặt lộ điểm không vui

- Ca?

- Không gì Ta có chút quen biết với đệ muội, hơi bất ngờ một chút

- Ca nếu như đã quen biết thì đệ không cần giới thiệu, ca với nàng cứ hàn huyên, đệ còn có việc

- Vẫn là chuyện các muội ấy sao?

- Đúng vậy đấy! Nếu ai đó giúp đệ mang đến đại tỷ hạnh phúc thì hay biết mấy

- Vậy để ca đi

Triệu Tuân nói ra từng chữ làm cả hai ngạc nhiên ngay cả tiểu Lâm bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên

- Ca chuyện này không đùa, nữa đời của đại tỷ nếu không yêu thương thì đệ không gả

- Ca hứa với đệ sẽ mang hạnh phúc cho muội ấy và đời Ta cũng duy nhất muội ấy

- Vậy ca có dám nói trước toàn thể nơi này yêu cầu hoàng thượng ban hôn với đại tỷ không?

- Sao lại không chứ?

- Được đệ xem ca thật sự có làm được không?

Lam Yên Như có chút không vui trong bơi từng lời Triệu Tuân nói đều nhìn khuôn mặt nàng suy xét, Vương Minh Phúc rời đi khỏi nơi đó báo cho Vương Minh Trọng

- Muội cũng đã thành thân!

- Huynh thực sự muốn lấy Nguyệt San tỷ

- Muội ấy đã một lòng đợi Ta, nay Ta đã không còn ưu phiền liền hướng nàng trả ân tình, nàng không phải mỹ nhân nhưng tâm tư tốt lại giỏi trị binh, nhiều lần chiến thắng cũng nhờ chiến lược của nàng đằng sau, một nữ nhân như vậy thật hợp với Ta

- Vậy huynh đừng nhìn muội đến thương tâm như vậy, muội giờ đã là người của thế tử, không thể trong tâm hai bên được

- Lam Yên Như, Ta hỏi muội đã bao giờ muội không coi Ta là huynh mà coi như ái nhân chưa?

- Triệu Tuân huynh đừng nói vậy nữa, đã quá muộn rồi

- Không muộn, nàng và đệ ấy chưa viên phòng, nhất định Ta còn cơ hội

- Huynh không thật sự muốn lấy Nguyệt San tỷ

- Đúng vậy, tâm Ta vẫn có nàng, Yên Như, đệ ấy là người hiền lương nếu Ta muốn liền đưa nàng trả cho Ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt