Chương 1. Chuyển sang máng mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Đô, giữa mùa hè.

Mặc một thân trang phục nghề nghiệp, một tay túm chặt cái vòng tay trên xe buýt, một tay che giữ túi xách, Chung Hiểu Âu đi làm vào giờ cao điểm. Cảnh trên xe buýt lúc này là ngực dán lưng, lưng dựa vào ngực. Chung Hiểu Âu vừa phải hóp bụng co ngực lại đến nỗi thở cũng sắp không nổi nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên Chung Hiểu Âu đến Kinh Điển quốc tế đi làm, cô vừa từ máng khác chuyển qua đây. Nơi này tiền lương tăng lên gấp đôi, về quy mô nếu so với công ty cũ cũng lớn hơn rất nhiều. Điều quan trọng hơn chính là ở cái công ty còn này còn có khuê mật Trì Úy của chính mình nữa, như vậy thì khi mình chuyển qua đó cũng sẽ không quá mức lúng túng bởi vì chưa thích ứng với hoàn cảnh.

Ngày đi làm đầu tiên, cũng không có việc gì nhiều. Tiến hành nhận chức, đến vị trí công tác của mình, lãnh đạo yêu cầu mình nhìn tư liệu làm quen với công ty. Chung Hiểu Âu vùi đầu vào nhìn tư liệu, bỗng cô thấy trên QQ có người đang gửi thư cho mình. Vừa nhìn đến cô cũng biết là ảnh chân dung của cô bạn thân Trì Úy: "Bồ đang làm gì vậy? Bồ có cảm thấy cảm thấy ở đây có thoải mái hay không?"

"Đang nhìn tư liệu, coi như cũng được đi. Tui cảm thấy ở đây tất cả mọi người đều có bộ dạng rất bận rộn. Hơn nữa lão đại của bọn tui bề ngoài có vẻ như rất nghiêm túc, có phải là người rất khó ở chung hay không vậy?" Vị trí công tác của Chung Hiểu Âu ở ngay giữa văn phòng làm việc, đối diện với các cô là phòng làm việc của trưởng phòng Thị trường, chỉ cách nhau một lớp thủy tinh. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của trưởng phòng mình, trong lòng Chung Hiểu Âu có chút ngần ngại.

"Ai nha, bồ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Quản lý Văn sống rất hòa đồng, so với lão yêu quái của phòng bọn tui còn tốt hơn nhiều. Bây giờ vì bồ vừa mới chuyển đến một hoàn cảnh lạ lẫm cho nên sẽ có chút căng thẳng. Cứ ngồi nghĩ không đâu như vậy không bằng bồ hãy nghĩ đến việc buổi chiều nay đi, nếu không thì đừng trách tui đã không có nhắc nhở nha. Dựa theo lệ cũ, buổi chiều nhân viên mới đang được huấn luyện ở mỗi vị trí mới đều phải tự giới thiệu về mình. Bồ nhớ là phải gây ấn tượng thật tốt đó nha, vì nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu quả thử việc của bồ đó."

"..." Sau khi Chung Hiểu Âu nhận được tin tức này thì không ở trên QQ nói chuyện phiếm nữa, cô khẩn trương mở file soạn bài tự giới thiệu vào buổi chiều nay. Chung Hiểu Âu là một người rất dễ dàng bị hồi hộp, lại đặc biệt nhát gan. Bởi thế nên suốt 26 năm qua căn bản là chưa từng có một người bạn gái chính thức. Chung Hiểu Âu cũng không nhớ được việc tự mình nhận biết ra chuyện từ lúc nào thì mình lại là người ưa thích nữ nhân cả. Cô cảm thấy dường như tự nhiên mọi việc cứ như vậy diễn ra, luôn không tự chủ được mà bị nữ nhân hấp dẫn. Cũng không phải là cô chán ghét gì nam hài tử, chỉ có điều là ưa thích không nổi. Đối với mọi nam sinh cao cao to to sạch sẽ thì cô cũng chẳng qua là "À!", "Coi như cũng được!" nhưng dáng điệu lại xem như đó hoàn toàn là việc không liên quan gì đến mình hết. Thế nhưng nếu là đối với nữ nhân thì cô lại luôn có cảm giác rung động mà không hiểu tại sao. Làm thế nào cũng không chuyển đi được sự chú ý của mình đối với bọn họ được. Chẳng qua là lá gan của cô quá nhỏ, vậy nên cô luôn gắt gao che giấu đi tính hướng của mình. Hơn nữa, cho dù là cô có thích một người nào đó bao nhiêu đi nữa thì cũng không dám theo đuổi, không dám thổ lộ, đặc biệt nếu đó lại còn là nữ thẳng. Ngoại trừ Trì Úy là một kẻ có hoả nhãn kim tinh ra, đoán chừng cả đời này cũng duy chỉ có Chung Hiểu Âu là người tự mình biết được mình chỉ ưa thích nữ nhân mà thôi.

Chung Hiểu Âu lắc đầu, nhìn vào chỗ file trống rỗng, đầu óc cũng cảm thấy trống rỗng. Làm như thế nào để cô giới thiệu được chính mình đây: "Tôi là Chung Hiểu Âu, năm nay 26 tuổi, giới tính nữ, yêu thích nữ. Hiện tại đặc biệt muốn tìm một người bạn gái. À, không phải là hiện tại, là từ khi bắt đầu biết chuyện, tôi đã luôn muốn tìm cho mình một người bạn gái..." Nếu nói như vậy thì mọi người liệu có nhìn mình như một con quái vật hay không đây? Sau đó thì công ty sẽ tống cố mình ra khỏi đây ngay từ ngày đầu tiên đi làm có phải không? Chỉ mới nghĩ đến như vậy não của Chung Hiểu Âu thoáng chốc như phình to ra.

Thẳng đến tận 3 giờ chiều, theo danh sách đã được thông báo, ngay lập tức cô đi tới phòng họp. Cho đến lúc đó cô cũng chỉ mới viết ra được mười mấy cái chữ mà thôi.

Năm nay công ty này mở rộng nghiệp vụ, vì vậy mà tất cả phòng ban, các hạng mục đều trở nên thiếu người, nhờ đó mà Chung Hiểu Âu mới có cơ hội từ chỗ làm việc cũ chuyển tới đây. Khi cô tới nơi thì phòng họp đã ngồi rất nhiều người, nhìn qua không khí này Chung Hiểu Âu cũng đã có chút lo lắng. Khi cô vừa nghĩ tới đây chính mình sẽ còn phải tự nói này nọ về bản thân liền trở nên hồi hộp hơn. Quản lý của phòng nhân sự, cũng chính là "Lão yêu quái" trong miệng Trì Úy bắt đầu công việc quen thuộc của mình bằng lời phát biểu hoan nghênh những người mới tới, tiếp đó là giới thiệu về tình hình phát triển của công ty cùng quản lý tất cả các phòng ban của công ty lúc này đều có mặt tại đây. Chung Hiểu Âu lắng nghe mà không lọt một câu vào tai, cây bút trên tay cô lúc này vẫn đang loay hoay trên tờ giấy tự giới thiệu.

"Tiếp theo đây xin mời Cố tổng của tập đoàn chúng ta lên nói chuyện cùng mọi người..."

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, nhưng Chung Hiểu Âu cũng chỉ là máy móc vỗ tay theo.

"Chào các vị đồng nghiệp, mọi người khỏe cả chứ. Tôi là Cố Minh, hoan nghênh mọi người đã tới gia nhập tập đoàn Kinh Điển quốc tế......"

Cái thanh âm này thật là dễ nghe, như là đá viên vỡ ra tạo thành thanh âm lung linh, trong vắt vậy. Chung Hiểu Âu từ trên giấy A4 đã bị cô vẽ nguệch ngoạc thành chữ như gà bới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người kia, cứ như là được vận mệnh sắp xếp cho riêng một cuộc kỳ ngộ vậy. Tóc của cô gái đứng ở trên lễ đài được cặp lại gọn gàng, làn da tuyết trắng. Sô mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo rộng mở, ngũ quan tinh xảo mê người. Rút cuộc Chung Hiểu Âu chuyển không nổi ánh mắt ra nơi khác, con tim cũng như ngừng đập, đến ánh mắt cũng như chỉ còn hoạt động nửa phần.

Tôi..... A.... A a a a a, đẹp quá!.... Xem thật kỹ..... Rất đẹp!... Chung Hiểu Âu ngoài ý muốn mà bị chảy máu mũi. Cô hoàn toàn nghe mà không hiểu được nữ nhân ở trên đài đang nói cái gì. Cô không biết đây liệu có phải cái gọi là vừa thấy đã yêu hay không. Trước kia nhớ lại thời đại học đã yên lặng ưa thích hai vị học tỷ cũng là cảm thấy lần đầu tiên có thiện cảm, sau đó là một mực yên lặng ưa thích. Thế nhưng lúc đó lại hoàn toàn không có cảm giác thấy tim của mình đập liên hồi như lúc này. Có cảm giác đần độn như khi bị điện giật là cho cả người nhúc nhích không được vậy.

Ánh mắt của Chung Hiểu Âu quá nóng rực, khiến cho cô gái trên lễ đài cũng không nhịn được mà nhìn đến cô một cái. Đến lúc này Chung Hiểu Âu mới cảm giác được nhịp tim của mình bình thường trở lại. Cô vội cúi đầu xuống, chăm chú nắm lấy góc bàn. Sự việc diễn ra trên lễ đài cô cũng không biết, thẳng đến khi giới thiệu người mới đến. Đến phiên của cô, quản lý bộ phận nhân sự tài nguyên đã phải gọi tên cô đến hai lần: "Chung Hiểu Âu... Chung Hiểu Âu..."

Người ngồi một bên phải gõ lên cái bàn cái bàn của cô, đem cái microphone đưa đến tại trước mặt Chung Hiểu Âu. Cô vội vàng đứng lên, trước hết là đưa ngắm nhìn bốn phía. Xung quanh ánh mắt mọi người đều tụ tập tại trên người cô, bao gồm cả cô gái ở trên lễ đài vừa rồi nữa. Chung Hiểu Âu là một người hướng nội, chưa bao giờ ưa thích cái kiểu tụ tập vạn ánh mắt chiếu sáng cho một người như vậy. Cô vốn chỉ thích một mình một người ở trong một góc mà yên lặng ngồi ở đó. Cho nên từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ làm ra cái loại tình huống vạn người ngưỡng mộ như thế này. Hơn nữa cô lại vừa chứng kiến một cô gái xinh đẹp như vậy, tinh thần còn chưa hề phục hồi lại, trong giây phút lặng im ngắn ngủi ấy, lòng bàn tay của Chung Hiểu Âu đã xuất hiện không ít mồ hôi. Cô cố gắng hít thở một hơi thật sâu, đến lúc đó mới mở miệng nói: "Xin chào mọi người, tôi là nhân viên mới tới của phòng kế hoạch, tên tôi là Chung Hiểu Âu, năm nay 26 tuổi, không, chưa lập gia đình.... A" Chung Hiểu Âu cắn vào đầu lưỡi, còn toàn hội trường thì cười ồ lên, chỉ có quản lý Văn Siêu của phòng kế hoạch các cô là không có cười.

Sau khi tiếp xúc với hai giờ đồng hồ huấn luyện nhân viên mới, tâm tình của Chung Hiểu Âu trở nên cực kỳ phức tạp. Bởi vì đã quá mức lúng túng mà biểu hiện của cô hôm nay rất không tốt. Thế cho nên ngay sau hội nghị, khi cô còn chưa kịp cùng Trì Úy chia sẻ kỳ ngộ hôm nay thì cô đã bị Văn Siêu gọi vào phòng làm việc của anh ta.

"Chung Hiểu Âu?"

"A?" Hai tay Chung Hiểu Âu giao vào nhau gấp lại trước người.

"Cô đã xảy ra chuyện gì vậy?" Thoạt nhìn cũng thấy được là Văn Siêu không chút nào cao hứng. "Ngươi là người đã có kinh nghiệm của 3, 4 năm công tác, vậy mà chỉ là một cái tự giới thiệu đơn giản như vậy. Không ít sinh viên vừa mới tốt nghiệp thuộc khoá này so với ngươi còn làm tốt hơn rất nhiều. Trong số hai mươi nhân viên mới hôm nay, cô đoán xem hôm nay số bị đánh giá thấp có bao nhiêu phần?"

Đầu của Chung Hiểu Âu càng ngày càng thấp.

"Chỉ vì một mình cô thôi! Tỷ, thành tích của phòng kế hoạc đều bị cô làm ảnh hưởng tới."

Mặt của Chung Hiểu Âu có chút đỏ lên.

Văn Siêu là một người đàn ông có tính tình khá thẳng thắn. Bây giờ nhìn thấy phản ứng Chung Hiểu Âu như vậy thì cũng ý thức được giọng nói của mình đã quá nghiêm trọng. Chẳng qua là anh có chút không hiểu nổi, chỉ là vài lời tự giới thiệu mà thôi. Một việc cực kỳ đơn giản như vậy, nếu dựa vào lý lịch của Chung Hiểu Âu, ít nhất thì dù không vào được ba thứ hạng đầu thì cũng không đến mức đệ nhất danh đếm ngược a: "Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, khả năng còn chưa thật thích ứng. Trong thời gian thử việc ba tháng sắp tới, cố gắng kiếm thêm điểm trên phiếu chấm điểm nhiều hơn một chút thì sẽ tốt hơn. Cô cũng không cần phải để ý quá nhiều. Con người của tôi, những lúc nóng nảy, lời nói có chút nặng." Anh đưa bàn tay mập mạp vỗ vỗ lên vai của cô an ủi.

Mới là ngày công tác đầu tiên mà tâm tình của Chung Hiểu Âu có chút sa sút, lại có chút ít hưng phấn. Vì thế cho nên vừa tan tầm, khi Trì Úy tìm đến cô để cùng nhau về nhà thì thấy tinh thần Chung Hiểu Âu dường như có chút thấp. Cô đã sớm nghe được từ chỗ "Lão yêu quái" nói lại, Chung Hiểu Âu đứng thứ nhất từ dưới lên.

"Trì Úy, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ làm cái gì, cho tới tận bây giờ tui đều không có qua được vị trí thứ nhất từ dưới lên." Chung Hiểu Âu cúi mặt, sắc mặt trầm xuống như thể sắp có nước chảy ra vậy.

"Bồ bị làm sao vậy? Lúc 'lão yêu quái' nói lại tui còn không tin đây."

Chung Hiểu Âu: "Nhìn thấy một mỹ nữ, nên bị luống cuống, đầu óc trống rỗng, nói năng trở nên thất thường."

Trì Úy: ".... Nhìn thấy mỹ nữ thì bồ khẩn trương cái gì? Chỉ là một cái tự giới thiệu, vậy mà bồ còn trình bày thất thường như vậy được."

Chung Hiểu Âu cũng không biết mình tại sao có thể trở thành như vậy: "Bị quản lý Văn mắng."

Trì Úy: "Bị chửi thôi cũng xem như là tốt rồi. Nếu rơi vào phòng bọn tui đó hả? Còn không phải sẽ bị 'Lão yêu quái' trực tiếp tháo thành tám khối đi." Trì Úy làm chủ quản tại bộ phận nhân sự tài nguyên, 'Lão yêu quái' là lãnh đạo trực tiếp của cô.

Hai người cùng đi tới một nhà hàng. Hôm nay là đi làm ngày đầu tiên của Chung Hiểu Âu ở công ty mới, cô đã nhận lời Chung Hiểu Âu mời cô đi ăn.

"Bồ có biết nữ nhân kia là ai không?" Vừa ngồi vào nhà ăn Chung Hiểu Âu đã liền thân thiết mà hỏi thăm.

"Người nào?"

"Chính là cô gái nhìn rất đẹp mắt kia. Rất đẹp, đẹp quá đi thôi! Cho tới bây giờ tui cũng không có gặp qua nữ nhân nào mặc áo sơ mi trắng mà lại đẹp như thế. Bồ có biết tên cô ấy là gì không?"

"Chỉ có bồ mới là người dễ bị mê muội đến như vậy thôi, chỉ vì một cô gái mà làm một cái tự giới thiệu cũng trở nên cà lăm đến như vậy hay sao?" Trì Úy ghét bỏ mà nhìn cô một cái, sau đó thì cầm qua menu: "Buổi chiều cùng tới họp một lúc nhiều người như vậy, tui làm sao biết được bồ nói tới người nào."

"Hình như người đó được gọi là phó tổng Cố tổng?"

"Bồ là nói tới Cố Minh?" Lúc này Trì Úy mới đặt menu xuống mà nhìn chằm chằm vào cô: "Chung Hiểu Âu! Bồ thật giỏi a, ánh mắt thật độc đáo a! Những người đàn ông đẹp trai nhất, tốt nhất của toàn bộ công ty mà biết được thì hẳn đều tức giận bồ. Khó trách! Tui thật không nghĩ đến chuyện này. Chẳng qua là bồ cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa. Thật đó!"

"Tại sao vậy?"

"Nếu có thể có khả năng thì tui sớm hạ thủ, còn phải chờ đến lượt bồ hay sao a? Bồ lại còn nhát gan như vậy, đừng nói theo đuổi, bồ mà cũng dám nhìn đến người ta hay sao? Cố tổng là thẳng nha. Còn chưa nói đến người ta lại ở địa vị cao, còn bồ thì chỉ là tam cấp chủ quản, cô ấy là phó tổng giám đốc. Giữa bồ và cô ấy còn cách đến 4, 5 cấp bậc đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net