Chương 7 : Gặp Lại Tiện Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua vài hôm tiếp xúc với Thượng Quan Uyển , Vũ Tịch cảm thấy nàng ko hề giống như tên tiện nam chính kia diễn tả trong nguyên tác 1 chút nào , người ta là tiểu thư đc tu dưỡng như thiên tài của gia tộc , bề ngoài đẹp đẽ , tư chất tu luyện hơn hẳn người bình thường thì dù có hơi kiêu kì cũng ko quá đáng , ngược lại là nam chính , bản thân là nam nhân mà tối ngày soi mói sân si nữ nhân thì đc gì , chả mang đến cho hắn danh tiếng mà còn nhiều thêm là thứ đàn ông cả váy cũng ko xứng mặc

- Muội làm gì ngồi đó đăm chiêu vậy ? Bộ nhớ đến ai hả ? ( Thượng Quan Uyển )

Vừa bước ra hậu viện thì Thượng Quan Uyển đã thấy Vũ Tịch ngồi chống càm suy tư , nên nàng mới thuận miệng chêu chọc 1 xíu , mắc quá ko hiểu sao khi câu từ vừa dứt khỏi miệng nàng lại liền hối hận , thầm cầu mong Vũ Tịch đừng nói có mà chính bản thân cũng chẳng biết tại sao , về phần Vũ Tịch lúc bị ghẹo cũng ko nói gì , cô mỉm cười hướng Thượng Quan Uyển rồi kéo nàng ngồi đối diện mình , bên cạnh thì tất nhiên ko thiếu Vũ Điệp góp vui

- Nhớ thì cũng nhớ tỷ , muội chỉ là dự định ra phố dạo thôi ! Tỷ đi ko ? ( Vũ Tịch )

Nếu kẻ khác mời thì chắc chắn Thượng Quan Uyển sẽ khéo léo từ chối , nhưng riêng Vũ Tịch thì thật kì lạ là nàng ko thể khước từ đc , mắc quá nghĩ đến câu nói đầu của cô , nàng lại nhịn ko đc đỏ mặt , Vũ Điệp đứng 1 bên quan sát mà cũng thầm tán dương chủ nhân nhà mình , chỉ là có lẽ Vũ Điệp ở ngay thời điểm hiện tại nàng vẫn chưa thể nhận ra sự thay đổi trong nội tâm mình , 1 ngọn lửa vô hình bắt đầu nhen nhóm nơi trái tim , đang chờ thời bạo loạn

- Kia hình như là.......... ( Vũ Tịch )

Tìm mấy ngày trời cuối cùng Vũ Tịch cũng gặp đc tên nam chính thối tha , nếu ko phải vì nhiệm vụ thì cô đã bỏ quách hắn mà đi tận hưởng tu chân thế giới rồi , cơ mà ko rõ là do nam chính quá nhọ hay tại hắn ta gây nghiệp nhiều nên bị quật , chỉ biết hắn hiện giờ chật vật ko tả nổi luôn , mang danh trưởng tử Thang gia mà bộ dáng so với phá gia chi tử cũng ko kém là bao , đã phế rồi cứ thích gây sự , mới lên đấu kỳ giả , còn chưa có cái chu kì nào ở đó đánh tay đôi với đấu kỳ giả trung cấp , sỉ diện cũng vừa vừa thôi chứ

- Vị huynh đài này...chả hay có thể nể mặc tiểu nữ tha cho hắn ko ? Do chưa tỉnh rượu nên ko khống chế đc , mong huynh bỏ qua ( Vũ Tịch )

Nam tử nhìn người xin giúp tên phế vật kia là 1 tiểu mỹ nhân yêu kiều thoát tục , hắn liền có chút ngây dại , nhẹ ho khan 1 tiếng , vì ko muốn mất lòng mỹ nhân nên hắn cũng ko rảnh đánh tiếp nữa , nhưng chí ít vẫn đá gã phế vật đó 1 cú cho hả dạ mới chịu rời đi , mà Vũ Tịch khi thấy vậy cũng rất vừa ý hành động của nam tử nọ , nếu là cô chắc nhấm ngay hạ thể mà đạp rồi chứ ko sút nhẹ thế đâu , thở hắt ra 1 hơi , Vũ Tịch đỡ hắn dựa vào tường rồi lấy ra viên đan trị liệu uy hắn nuốt , tầm 30 giây sau thì cuối cùng hắn cũng tỉnh

- Cô nương...lại là nàng cứu ta , đạ tạ...Hành Dục ta nghi tạc...trong lòng...chẳng hay...cô nương tên họ là gì ? Về sau tiện bề bồi đáp
- Công tử đừng khách sáo , ta họ Vũ tên chỉ 1 chữ Tịch

Miệng thì cười nhưng lòng Vũ Tịch thì ko cười đc , gặp thêm hôm nay nữa là mới có 2 lần mà gã Hành Dục đó dám gọi cô là nàng , cô với hắn từ bao giờ thân thiết mà hắn xưng thế , cố gắng áp chế cơn phẫn nộ , Vũ Tịch đỡ hắn đứng dậy , mắc quá cô thì bỏ qua thôi chứ 2 nữ nhân phía sau thì ko đc như vậy , cả Vũ Điệp và Thượng Quan Uyển ánh mắt mơ hồ trở nên sắc bén , từng cái nghiến răng của các nàng như muốn xé toạt Hành Dục ra làm trăm mảnh

- Ko biết các vị đây là định đi đâu ? Phải chăng là đến Bàng Thế Tông ứng tuyển đệ tử ( Hành Dục )
- À...cái đó thì chưa nghĩ tới , nghe huynh nói chắc ta cũng nên đi xem 1 chút Bàng Thế Tông ( Vũ Tịch )
- Vậy cùng đi đi , sắp tới tỷ cũng định đến đó ( Thượng Quan Uyển )

Nghe các mỹ nhân nói vậy , Hành Dục lại đc 1 trận nhộn nhạo trong lòng , hắn lâu nay đơn bạc , có mỹ nhân đi chung thì cuộc đời còn gì hối tiếc , sẵn bồi dưỡng tình cảm , dù sao Vũ Tịch thì hắn đã chấm từ đầu rồi , chẳng qua lần trước là bất đắc dĩ nên hắn mới chuồn chứ hắn ko phải cố ý , bây giờ có cơ hội thì phải vận dụng để đoạt tâm mỹ nhân , còn 2 đại mỹ nhân kia thì mặc dù ko làm chính thất nhưng làm thiếp vẫn đc , hắn tự vẽ ra cho mình 1 ảo tưởng viễn vông mà ko hay biết Vũ Tịch đang nhìn hắn bằng ánh mắt giết người





_________________

Thượng Quan Uyển

Muội cứu nội tổ phụ ta 1 mạng , liền trở thành ân công của toàn bộ Thượng Quan gia ta , nhưng của cải lễ vật làm sao sánh bằng ân tình lớn như núi , nếu ko chê ta bị bệnh tiểu thư thì liền lấy ta đi , ta nguyện lấy thân báo đáp , dù sao đời này...muội chạy ko thoát ta đâu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net