Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' Ông thầy gọi cậu xuống làm gì thế?' Thấy Kiều Vương vừa đặt mông xuống ghế ngồi thì Mẫn Dư liền nhanh miệng hỏi.

' Viết kiểm điểm thôi '

' Ủa? Chỉ có mặc sai đồng phục thôi mà, có cần phải viết kiểm điểm vậy không trời? '
Mẫn Dư thắc mắc, nếu vi phạm đồng phục hay giờ giấc thì chỉ bị ghi tên trừ điểm chứ không phải là bị viết bảng kiểm điểm như thế.

' Là tớ tự việc.'

' Gì chứ ? '
Mẫn Dư bất ngờ đến mức phải lớn giọng, con bạn này tự nhiên hôm nay tự giác tích cực thế ?

'Dư. Có chuyện gì sao em?'
Giáo viên trên bục đang giảng bài thì nghe giọng của ai phát ra. Và chợt thấy cô học trò ở bàn cuối đang nói chuyện riêng.

' Dạ không có gì ạ.'

' Ừ, nghiêm túc nghe giảng, không thì tôi cho lên sổ đầu bài ngồi nhé! '

' Dạ dạ em không dám nữa '
Mẫn Dư cười xoà với giáo viên rồi quay sang mắng bạn mình. Nhưng Kiều Vương vẫn với gương mặt lạnh tanh không tý cảm xúc nào làm Mẫn Dư khó hiểu, chỉ biết thở dài cho qua.
________

Trên đường đi học về. Sẵn tiện Kiều Vương đi dạo bộ cho thoải mái đầu óc một tý, hình như còn khoảng 2m nữa thì tới một cửa hàng. Nhưng có một điều khiến cô phải dừng chân lại mà quan sát. Một bà cụ khoảng 80 tuổi, đang ngồi ở ngoài nhìn vào bên trong qua tấm kính to của cửa hàng, trông bà rất bụi bặm với bộ độ cũ kỹ rách rưới đang mặc trên người.
Cô cũng tò mò nhìn theo hướng mắt của bà để muốn biết bà lão này là đang nhìn cái gì. Theo ánh nhìn ấy, là một người đàn ông mặc vest lịch lãm, đang thưởng thức bữa ăn cùng với người đàn bà đối diện, trông họ thật giàu có và "sạch sẽ" .

Kiều Vương đi tới chỗ bà cụ mà ngồi xuống cùng bà.
' Sao bà lại ngồi ở đây ạ? '

Bà cụ đang nhìn miệng người con trai mình ăn những món ngon mà bụng thầm kêu lên vài tiếng vì đói, bà xoa bụng của mình nhưng khi nghe thấy giọng nói kế bên. Bà lão giật mình mad quay sang, bà mỉm cười rồi chỉ tay về phía người đàn ông bên trong.

' Con của bà ạ ? '

' Ừ, nó bảo tôi ngồi ở đây chờ nó rồi nó mới mua tôi đồ ăn '
Nhìn bà lão nói chuyện trông thật tội nghiệp. Kiều Vương nhíu đôi chân mày mình lại mà không hài lòng với tình cảnh này. Cô đưa mắt nhìn về phía một nam một nữ đang cười đùa nói chuyện thật vui vẻ mà thấy bức bối trong người.

' Nó bắt tôi làm hết công việc ở nhà thì mới cho tôi ăn. Nó cho tôi bánh bao á, cô gái. Có muốn ăn không?'
Bà cụ lấy cái bánh bao từ trong bọc nilon ra đưa trước mặt Kiều Vương. Vốn dĩ là bà để dành không dám ăn nhưng bà cũng không phải là người háo ăn nên sẽ sẵn sàng chia sẻ cho bất cứ người nào.

Kiều Vương để ý đến tay bà, da ngăm đen, vết nhăn cứ như trông tháng năm qua rất là vất vả. Cô kéo tay áo bà lên, đập vào mắt là những lằn roi vẫn còn in rõ. Trong lòng càng lúc sôi máu hơn, cái ông này cô nhất định phải dần cho một trận mới hả dạ. Bảo cô vô lễ vô phép cũng được nhưng cuộc đời cô ghét nhất kẻ nào xem thường đàn bà và phụ nữ thì là ai quyết cũng không tha.

' Vậy bà vẫn chưa ăn gì ạ? '

' Chưa. Tôi đợi nó ăn xong thì nó mới mua đồ ăn cho tôi.'

' Vậy cái bánh bao này sao bà không ăn đi? '

' Cái này tôi định để dành cho mấy con chó con mèo nhà tôi. Chúng nó dễ thương lắm'

Hai người đang nói chuyện với nhau ở bên ngoài thì cánh cửa bỗng mở ra. Là hắn và người phụ nữ đó, hắn nắm tay người đó vào trông xe rồi đóng sầm cửa lại. Kiều Vương nhìn người đàn ông từ từ đi đến chỗ của mình mà trên tay có cầm một phần thức ăn. Kiều Vương đỡ bà cụ đứng dậy. Hắn không nói không rằng liền quăng vào người bà cụ phần thức ăn ấy, do bà yếu và chậm chạp nên không bắt kịp chỉ biết lặng lẽ nhìn thức ăn đổ đầy ra đất.

Đến mức này thì không thể tha thứ được, Kiều Vương nhìn người đàn ông trước mặt mà lên tiếng.

' Người đó là mẹ của ông mà ông lại cư xử như vậy hả ? '

' Haha, nhóc con biến đi chơi đi.. '

Kiều Vương đấm vào mặt hắn khi sự kiên nhẫn đã vượt quá giới hạn. Đối với người đàng hoàng thì sẽ có cách hành xử tử tế nhưng còn với những người vô tri vô giác thế này thì nó lại khác.

' Mày...'
Hắn ôm mặt mình mà bất ngờ nhìn cô.

Kiều Vương nhếch mép quan sát tổng thể ngoại hình của người trước mặt.
' Nhìn là biết đã ngoài 40 rồi, tóc ông cũng lại có tóc bạc luôn rồi nhưng thật tiếc không biết phân biệt được ai là cha mẹ của mình.. '
Kiều Vương không nhịn được nỗi cái cảnh bà nhặt đống thức ăn dính đầy cát lên nên đã đi đến đỡ bà cụ đứng dậy.

' Con dẫn bà đi ăn .'

Nhưng sao lại dễ dàng như thế, Kiều Vương bị kéo đến mà đánh vào mặt một phát đau điếng. Cô từ từ ngồi dậy.

' Được rồi, để tôi cho thiên hạ biết ông là người như thế nào.. '

Kiều Vương la to kể lại toàn bộ câu chuyện. Mọi người xung quanh dần kéo đến rồi bàn bạc đồng thời chỉ trích vào ông ta nên Kiều Vương có cơ hội mà dẫn bà cụ bỏ đi.
Nhìn người trước mặt ăn lấy ăn để mà cô không khỏi xót xa và thương cảm, nghĩ đến là thấy tức giận với những người vô ơn như người đàn ông đó.
Đàn ông đúng là đàn ông, người nào cũng như nhau cả thôi.

' Bà ăn từ từ thôi. Còn nhiều lắm, không hết đâu '

Thấy bà cụ ăn xong, Kiều Vương còn gọi thêm vài phần để cho bà cụ khi về dùng thêm đồng thời chia cho bầy chó mèo ở nhà ăn cùng. Trong lúc tính tiền cô chợt nảy ra một ý định nên dẫn bà cụ mua vài bộ quần áo mới sau đó sẽ để bà đưa bà đến một địa điểm mà cho rằng nó còn tốt hơn cái nơi gọi là nhà kia.

_________
Chiếc xe taxi dừng lại trước khu dưỡng lão, cho bà ở đây có lẽ bà sẽ vui vẻ hơn. Không còn ai bắt nạt, không bị bóc lột sức lao động mà còn có nhiều người để bầu bạn tâm sự tuổi già.
Còn mấy con chó con mèo kia, Kiều Vương sẽ đưa nó đến nơi bảo dưỡng thú cưng.

Làm được điều tốt xong, cảm thấy trong người nhẹ nhõm lạ thường.
' Aaa thoải mái quá!'
Kiều Vương vương vai rồi chợt nhận ra mặt mình có hơi đau, lại gương soi thì bị bầm ngay đôi má, cô bất giác lạc quan yêu đời mà bật cười.

' Không sao, chỉ vết thương nhỏ thôi mà! '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net