Phần 54: Hạnh phúc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay ai nấy đều bận rộn, nàng luôn đi sớm về khuya, Dư vì quay quảng cáo nên giờ giấc thất thường. Có thể nói dù ở nhà hay ở công ty thì hai người cũng không chạm mặt nhau một lần. Lần quau quảng cáo này là một bước đi khôn ngoan của Tịnh Hương, vừa là cơ hội lớn cho đứa nhỏ, người khác nhìn vào cũng không nghi ngờ gì mấy.

Đoạn quảng cáo vừa được đăng lên đã nhận vô số ý kiến, nhanh chóng vượt lên đứng đầu bảng xếp hạng thịnh hành. Bọn họ nhận xét rất nhiều về Vũ Uyển Dư, tích cực lẫn tiêu cực:

"Diễn viên nữ đẹp quá!!!"

"Thần thái quá các bạn ạ."

"Nghe bảo đây là diễn viên độc quyền của công ty Tịnh Hương."

"Bảo sao lại thế, công ty đó chuyên đào tạo những người chất lượng thế này cơ mà."

"Ca ca của lòng em, ngưỡng mộ anh quá."

"Hiếm lắm mới thấy đoạn quảng cáo được lên top 1, xem ra hãng này ăn may rồi các chế ạ."

"Diễn viên độc quyền của công ty lớn như thế... Chẳng phải là lại có một hợp đồng tình ái hay gì đó chăng?" Một anti khác vào bình luận.

Vũ Uyển Dư cũng đơ người, khuôn mặt không rõ biểu tình gì. Bỗng một diễn viên đã già cội bước đến, ai ủi:

"Chuyện này sớm muộn cũng phải quen, sau này còn đả kích hơn thế nữa."

"Vâng." Dư đáp lại.

"Cũng có gì lạ đâu chứ, mình thế nào thì người ta nói vậy thôi." Hoàn Thạnh đang đọc lại kịch bản, khuôn mặt vô cùng sắc sảo mà nói.

"Chuyện của cô chắc?" Tiểu Thất tình cờ đi ngang qua.

Cô ta chỉ hừ lạnh một cái rồi lại ra khỏi phòng. Dư ngạc nhiên nhìn theo, khí chất này đúng thật khác người, ngang ngược nhưng rất cuốn hút.

"Người ban nãy..." Cô kéo dài.

"Cô ta tên là Hoàn Thạnh, được Tịnh tổng hết mực cưng chiều. Thế nên cứ lộng hàng thế đấy, đừng để ý nhiều."

"Được Tịnh Hương cưng chiều?" Dư thì thầm trong họng nhưng người kia vẫn nghe được.

"Đúng đấy, hầu hết mọi dự án đều được xếp cho Hoàn Thạnh, cô ta cũng là người bước vào phòng làm việc riêng của chủ tịch lâu nhất, sau thư ký Tần."

"Vậy sao?" Dư thuận miệng nói.

"Gần đây em khá nổi tiếng, cô ta trở nên ghen tức là chuyện thường."

Còn vài tiếng nữa là đến buổi lựa chọn diễn viên cho một bộ phim điện ảnh mang tên "Phi Ngộ." Đạo diễn này mới từ nước ngoài về, danh tính vô cùng trong sạch lại rất chuyên nghiệp. Lần này nhắm đến công ty lớn đây đích thị là muốn làm nên một tuyệt tác, siêu phẩm có một không hai.

Nội dung của bộ phim này khá độc đáo: Chỉ có một diễn viên chính, cô gái ấy phát hiện mình mang một căn bệnh hiểm nghèo, không sống bao lâu được. Trước đây cô vốn ích kỷ, kiêu căng nên chẳng tích được bao nhiêu đức. Lần này ông trời cho cô cơ hội chuộc tội, đó là vạch trần bản ngã xấu xa của con người.

Vũ Uyển Dư vừa bước vào nhà vệ sinh đã chạm ngay Hoàn Thạnh đang bước ra, cô ta cố ý chắn đường đi. Hoàn Thạnh phải nói là cô gái cực kỳ gợi cảm, bộ ngực hiếm có, mông đầy đặn... Cô ta nói đôi lời:

"Cô Vũ, chào cô."

"Chào tiền bối."

"Em có biết dùng nhà vệ sinh hiện đại thế này không? Có cần chị giới thiệu?" Cô ta nói.

Dư không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu cảm ơn. Cô bước đến bồn rửa tay. Hoàn Thạnh cũng đến để dậm lại môi.

"Hôm qua Tịnh tổng cùng tôi đi dạo phố, chị ấy mua cho tôi thỏi son này, rất đẹp. Em có muốn dùng một chút không?" Hoàn Thạnh nói với tiết giọng lịch sự.

"Không...không cần."

"Vậy chị đi trước." Cô ta một mạch bước đi, cứ như vừa rồi là sự khoe khoang cho cả thiên hạ biết vậy. Nhưng nội tâm của cô ta thì thâm sâu hơn nhiều, nếu Vũ Uyển Dư mang chuyện này kể ra ngoài thì tức thành kẻ chuyên đi nói sâu lưng, còn giữ cho mình thì ý thức tránh xa Tịnh Hương.

Vũ Uyển Dư không hiểu tại sao lại mang cảm giác bần thần mà bước ra bên ngoài. Buổi diễn chọn cũng tới, tất cả các diễn viên nữ đều có mặt động đủ, bọn họ giữ im lặng, chẳng ai nói chuyện với ai. Vị đạo diễn kia đầu đã có vài chỗ điểm bạc, khuôn mặt không mấy biểu tình đang ngồi trên bục. Từ nãy đến giờ đã biết bao nhiêu người không thuận mắt, hắn ta ngáp vài lần.

Tần Lộ Lộ mở cánh cửa phòng ra, ánh sáng từ bên ngoài len lỏi vào. Vị đạo diễn tự dưng sáng mặt trở lại, đứng lên cúi chào. Tịnh Hương cũng chỉ khách sáo chào lại, nàng đối với người này luôn trung hoà, không thù cũng không thân.

"Tịnh tổng cũng đến xem?"

"Hôm nay có khách quý, tất nhiên phải đến." Nàng ngồi kế bên, giọng nói vô cùng bình thản.

Từng lớp diễn viên thấy nàng tới, ai nấy đều tái xanh mặt mày, có người mừng kẻ sợ sệt. Nàng đưa mắt nhìn những diễn viên đã bị loại, xem đa sắp đầy cả một dãy của khán phòng, nói:

"Đáp ứng được đôi mắt của ngài, xem ra rất khó."

"Tịnh tổng quá lời." Vị đạo diễn cười lại.

Hoàn Thạnh thấy nàng liền có thêm động lực, cô luôn tự tin vào tài năng diễn xuất của mình. Vừa bước ra sân khấu đã cuốn hút mọi ánh nhìn, vị đạo diễn kia cũng thấy thế. Hoàn Thạnh sắc sảo, diễn phân đoạn của nhân vật Phi Ngộ lúc kiêu căng, tính cách thất thường rất hợp. Đạo diễn cũng thích thú mà đặt ra một thử thách:

"Cô có thể diễn cảnh nhân vật chính trước lúc chết hay không?"

Hoàn Thạnh không cần suy nghĩ nhiều liền đồng ý, cô nhận thấy ánh mắt của Tịnh Hương cũng đang hướng về phía mình. Nhân vật mà Hoàn Thạnh truyền tải đến chính là một nét trầm uất, đau khổ, nghĩ đến cái chết đã thấu cả tâm can. Từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt vô cùng chân thật.

Vị đạo diễn nói nhỏ với Tịnh Hương: "Trước khi đến đây, tôi nghe mọi người đồn rằng đây là loại bông sen sắc sảo mà chủ tịch thích?"

Tịnh Hương nhếch miệng, giọng nói lãnh đạm: "Người đời làm sao biết tôi thích gì?"

Đạo diễn suy nghĩ một lúc, trong lòng có phần thiếu thốn, chấp môi nói: "Diễn xuất rất tốt nhưng vẫn còn thiếu."

"Thiếu gì cơ?" Hoàn Thạnh thắc mắc.

Đạo diễn phẩy tay cho qua, lại một người bị loại. Chuyện này khiến hầu hết người khán phòng sững sốt, đây là diễn viên hạng A được nhiều người đón rước, chuyện mời cô đóng phim không phải chuyện dễ.

Tần Lộ Lộ lo lắng, thì thầm vào tai Tịnh Hương:

"Nếu cứ loại thế này, dang tiếng công ty chúng ta..."

"Không quan trọng. Cứ xem tiếp đã." Nàng đáp lại.

Những người tiếp theo cứ bị loại nhanh chóng, rồi cũng đến lượt Dư. Khác với Hoàn Thạnh, sự xuất hiện của Tịnh Hương làm cô có phần lo lắng- Một tuần không gặp mà chị ấy vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh đó sao?- Cô khẽ rùng mình.

Đạo diễn sau một lúc đứng hình đã ra hiệu dừng lại, nhanh chóng nói với Tịnh Hương:

"Tôi thay đổi ngoại hình một chút, được không?"

Nàng không nói gì, chỉ gật đầu.

Vị đạo diễn bước lên sân khấu, tay tháo cái dây buộc tóc của Dư. Mái tóc đen dài đã chạm đến giữa lưng, một số cọng còn vươn lên cả mặt. Ông còn ra hiệu cho phục trang đưa cô vào thay lại bộ quần áo, sau đó mới tiến đến chỗ ngồi.

"Có chuyện gì?" Tịnh Hương bất giác hỏi.

"Cô ta có thứ mà tất cả mọi người đều thiếu. Ánh mắt đó nhưng đã trãi qua hết mọi chuyện đau khổ trên đời này vậy, rất hợp với hình dáng nhân vật."

Tịnh Hương chỉ im lặng, không đáp lại. Nàng biết ánh mắt đó đau khổ thế nào, nếu nhớ lại mọi chuyện thì nó còn tồi tệ hơn. Một lát sau, Vũ Uyển Dư bước ra với mái tóc thả dài, bộ đồng phục nữ sinh cùng với một chiếc cặp đen. Tịnh Hương không còn tin vào mắt mình, mọi viễn cảnh của những năm trước đều hiện ra trong mắt nàng, từng giây từng phút hai người ở bên nhau. Đến cả Tần Lộ Lộ cũng bị lây động, đây chính là Vũ Uyển Dư của trước kia còn gì.

Phân đoạn lần này cũng là biểu cảm của nhân vật chính trước lúc mất. Biểu cảm của Dư và Hoàn Thạnh là trái ngược nhau, Vũ Uyển Dư ngồi im trên ghế, vô cùng ma mị. Không giọt nước mắt, không tiếng gào thét, chỉ là ánh nhìn vô hồn về phía xa xâm. Tịnh Hương cũng mất đi bình tĩnh, đây là dáng vẻ lúc Vũ Gia lâm vào đường cùng, nàng không dám nghĩ sẽ được chứng kiến ở đây.

Đạo diễn hô dừng cũng là lúc Tịnh Hương hoàn hồn, ông ta vui mừng nói với nàng: "Rất hợp, rất hợp. Xem ra chúng ta phải làm một bản hợp đồng rồi."

Tịnh Hương gật đầu, xem như đã vừa mắt rồi cũng nhanh chóng dời đi. Chuyện này khiến cho Hoàn Thạnh rất sốc, cô ta sao có thể thua một người mới vào như Dư được. Trong thâm tâm bỗng dưng nóng ran như ngọn lửa bùng cháy. Chưa dừng ở đó, hai con người chuyên thêm dầu vào lửa như Tiểu Ly và Tiểu Thất còn cố tình nói lớn:

"Tiểu Thất, cậu nói xem có phải cô Vũ kia vừa tài năng vừa xinh đẹp rồi không?"

"Phải, đúng kiểu chủ tịch của chúng ta thích."

"Có khi lại phải lòng."

"Hẹn hò."

"Kết hôn."

"Động phòng."

"Sinh con." Nói đến đây hai người đột nhiên che miệng, nhìn Hoàn Thạnh tức tối mà vô cùng hả dạ.

Bất quá, cô ta tức tối đứng dậy rồi đi mất. Hoàn Thạnh không phải là một cô gái độc ác gì, chỉ là không tình yêu làm sao có chuyện ba người. Cô ta có tài năng, có nhan sắc, chỉ tiếc rằng đến sau Vũ Uyển Dư. Vả lại Hoàn Thạnh rất kiêu căng, đôi lúc muốn moi thứ phải theo ý của bản thân mình. Điều này Tịnh Hương cũng hiểu rõ. Nàng đối với con người này chỉ là an ủi, không vượt ranh giới, coi như một bông hoa để ngắm lúc vắng Dư. Cũng có lúc trách mình thật là tệ bạc. Nhưng nàng cũng tận dụng điều này mà thử thách Vũ Uyển Dư, ở bên nàng thật sự không khó nhưng trở thành Tịnh phu nhân mới khó.

Vũ Uyển Dư đang vui vẻ bước trên hành lang, bất chợt nhận ra bóng dáng của người quen thuộc đang đứng từ xa, đối diện còn có cả Hoàn Thạnh. Cả hai đang bàn luận chuyện gì đó rất lâu, Hoàn Thạnh bất chợt đưa tay ôm lấy cánh tay phải đang bỏ vào túi của nàng, cũng không có gì to tác lắm nhỉ:)) Khuôn mặt Tịnh Hương vẫn không có chút động tĩnh, vẫn là một người tâm lặng như mặt hồ.

-Đi hướng khác vậy.- Vũ Uyển Dư đi lối ngược lại. Đang tính về nhà, cô lạ dửng dưng ra. Quyết định đến nơi của Thục Bá.

Thục Bá thấy cô đến liền vui vẻ hẳn, chuyện Dư nổi tiếng ông đều biết hết. Chẳng qua không muốn làm phiền cô mà thôi. Bữa ăn đơn giản là cơm trắng, dưa cải muối, trứng chiên và một ít cá khô.

"Hôm nay thần sắc con không được tốt?" Thục Bá thấy khuôn mặt như cái bánh bao ướt kia liền lên tiếng.

"Không có ạ." Dư nói rồi gắp một miếng ớt vào miệng.

"Con không thấy cay sao?"

Lúc này cô mới cảm nhận được độ cay nồng nặc lên tận não, đầu lưỡi như mất hết cảm giác vậy. Cô nhanh tay lấy ly nước lọc, uống lấy uống để.

"Có chuyện gì cứ nói ta nghe đi."

Cô im lặng một lúc, hạ giọng bé rồi nói: "Tịnh Hương... có phải muốn chơi đùa với con không?"

Thục Bá khẽ thở dài, trái tim của Tịnh Hương như thế nào thì ông đều biết rõ. Trãi qua những chuyện như thế ông cũng thấu được cảm xúc của nàng. Ai lại đi nói nàng chơi đùa với Dư? Ông tuyệt nhiên không tin. Nếu có chuyện gì khiến Dư đau khổ thì chỉ là hai trường hợp: Một là cô nhớ lại quá khứ, hai là có hiểu lầm đâu đây.

"Sao con lại nghĩ thế?"

"Xung quanh chị ấy có rất nhiều nữ nhân."

Thục Bá phì cười: "Người như thế đương nhiên phải được ưa chuộng. Sau này con nổi tiếng cũng thế thôi."

"Trong công ty có một nữ diễn viên, Tịnh Hương đặc biệt quan tâm cô gái đó."

"Con đang ghen?"

Cô đỏ mặt: "Không có."

Ông phì cười, giọng nhỏ nhẹ: "Vô tình thương nhớ, cố tình bên nhau."

Phải, tình yêu không ai cưỡng ép được, trái tim cũng không có khả năng chống lại nó. Nhưng để có cơ hội giữ và ở bên thì chắc hẳn phải cố tình rồi. Trên đời này làm gì có những thứ gọi là tự nhiên mà đến, Tịnh Hương gặp Dư cũng đã là một kế hoạch dài, sau hai năm gặp lại cũng là cố tình. Tính ra trước giờ đều là nàng cố ý đến gặp người trong lòng.

"Tịnh Hương bận cỡ nào, diễn viên kia tìm cơ hội gặp mà con lại làm không được?" Thục Bá nói tiếp. Ông xoa đầu đứa trẻ trước mặt, giọng trầm lại:" Tình yêu con dành cho Tịnh Hương lớn như nào thì tình yêu cô ấy dành cho con lại gấp trăm lần."

Đây là cảm nhận của ông khi chứng kiến chuyện tình của hai người, Vũ Uyển Dư không phải là không đáng thương nhưng người thua trong chính cuộc tình này lại là Tịnh Hương. Đơn giản vì nàng yêu Dư nhiều hơn. Vũ Uyển Dư có thể mất trí nhớ, có thể quên nàng. Nhưng Tịnh Hương khi uống viên thuốc kia vào, trái tim khô cằn nhưng vẫn chọn con đường tìm lại Vũ Uyển Dư và cuối cùng lại bắt đầu trơi vào vòng tình duyên.

"Con có yêu cô ấy không?"

"Ngay từ lúc nhìn trên tivi đã có cảm xúc đặc biệt."

Một chiếc lá của cái cây ngoài cửa sổ khẽ bay vào, nó rơi vào đĩa trứng. Thục bá chỉ cười nhẹ, tâm tĩnh lại mà nói: "Có những thứ đừng nghĩ quá nhiều. Không phải đến bây giờ con mới rung động mà đã từ trước kia rồi. Con quên nhưng trái tim không quên. Con bé khi nãy mới gọi ta, hỏi con có ở đây không. Mau về đi."

Vũ Uyển Dư bồi hồi trở về, vừa bước vào đã nhận ra nàng đang đứng lặng trước cửa. Khuôn mặt đó bỗng chốc dịu trở lại, khóe miệng khẽ cong. Dư đi nhanh đến ôm lấy Tịnh Hương, tất nhiên nàng phải bất ngời rồi.

"Sao thế?" Tịnh Hương ôn nhu như đang dỗ ngọt đứa trẻ học tiểu học.

Cô không nói gì, ngắm nhìn khuôn mặt nàng một lúc rồi từ từ hôn lên đôi môi đỏ đậm kia. Tất nhiên không chuyên nghiệp bằng nàng nên nụ hôn này rất nhanh, khiến Tịnh Hương bỗng chốc nổi lên cơn thèm thuồng trong lòng. Tịnh Hương đáp lại mãnh liệt hơn, dồn cô vào cột góc tường, hai đôi môi cứ quấn lấy nhau không buông. Nàng chợt dừng lại, giọng vẫn dịu dàng như trước:

"Em tự nguyện không?" Đây là lần đầu nàng hỏi như thế.

Khuôn mặt bé nhỏ kia bỗng đỏ ửng, miệng không dám hó hé, chỉ gật nhẹ đầu.

Tịnh Hương cười mỉm, cởi hàng nút áo trên người của cô.

(Chuyện gì triền miên kế đó mọi người cũng đã rõ, tác giả xin phép lượt vì lười đánh máy -.-)

Bên ngoài cũng đã đến buổi chiều, sau khi thân mật với nhau, Vũ Uyển Dư liền say giấc. Tịnh Hương không nỡ rời khỏi giường nên chỉ khoác bộ đồ ngủ mỏng, gọi điện cho Tần Lộ Lộ hủy các cuộc hẹn chiều nay. Nàng ngắm nhìn mỹ nhân đang nằm trước mặt, mái tóc dài thả lả lơi, khuôn mặt vẫn còn điểm chút ửng đỏ của chuyện khi nãy. Vũ Uyển Dư từ từ mở mắt, trên người không có chút quần áo gì ngoài tấm chăn mỏng nên xấu hổ xoay người đi. Tịnh Hương phì cười,  giọng ấm áp bên tai:

"Đây đâu phải là lần đầu của chúng ta. Em không cần phải ngại." Vừa nói, tay vừa lân la ngay vòng eo thon thả.

"Chị...chị đừng có vô lại."

Tịnh Hương thở dài: "Em có biết phục vụ em mệt lắm không?"

"Chị...chị cũng..." Dư muốn nói chính mình cũng phục vụ nàng nhưng ngại không thốt nên lời.

"Làm sao?" Tịnh Hương muốn trêu chọc đến cùng.

"Chị ra khỏi phòng ngay."

"Ơ?"

Kết quả của việc chọc đến cùng là gì, Tịnh Hương bị đuổi ra khỏi chính căn phòng hằng ngày mình ngủ, trên tay cầm một cái gối và một cái chăn mỏng. Đúng là...trên thương trường oai phong bao nhiêu thì ở đây lại chịu cảnh "Nô bộc."

Cũng không phải do Tịnh Hương yếu thế, nàng tình nguyện như thế.

-------------------------------------------------
Nóc của nhà này chưa xác định được rồi:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net