42/ Lại một câu chuyện độc lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Vương Điền Hương đã cảm thấy Cầu Trang hết sức vắng vẻ, quay đầu hỏi Kim Sinh Hỏa đang nhâm nhi cà phê, "Kim trưởng phòng, sao chỉ có mỗi hai chúng ta thôi vậy?"

"Ngô đại đội trở về bộ tư lệnh rồi, tên tiểu tử Bạch Tiểu Niên kia thì ra ngoài hẹn hò từ sớm. Còn về phần mấy người Cố thượng úy ấy à, ngay cả Lý thượng giáo còn chưa rời giường nữa, Vương sở trưởng tự hiểu nhé."

"Đã hiểu đã hiểu." Ngay khi Vương Điền Hương còn đang gật gù hùa theo, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, dọa hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn, là Bạch Tiểu Niên hết sức lo lắng chạy vào, Hà Tiễn Chúc cũng vội vàng theo ngay sau lưng hắn.

"Tình huống gì đây..." Vương Điền Hương vẻ mặt khó hiểu, lại nghe được tiếng bước chân vội vã từ lầu hai truyền xuống, "Cố thượng úy?"

Bên này khi ánh mắt Hà Tiễn Chúc cùng Cố Hiểu Mộng chạm nhau, hai người đồng thanh hô to.

"Cố Hiểu Mộng!"

"Hà Tiễn Chúc!"

"Đợi đã, để tôi xem nào." Vương Điền Hương chỉ vào Cố Hiểu Mộng, "Cô nói mình là Hà Tiễn Chúc."

Hà Tiễn Chúc mặt không đổi sắc gật đầu.

"Vậy cô là Cố thượng úy." Vương Điền Hương lại nhìn về phía Hà Tiễn Chúc.

Cố Hiểu Mộng sinh vô khả luyến mà nhìn lên lầu.

"Hai người chơi ảo thuật à!"

"Ảo thuật á?" Cố Hiểu Mộng lập tức nhảy dựng lên.

"Tiễn..." Bạch Tiểu Niên miễn cưỡng sửa lời, "Cố thượng úy, cô nhớ ra gì sao?"

"Nghe nói sắp có một đoàn kịch tới, tôi đã hẹn chị Ngọc cùng đi." Cố Hiểu Mộng nhìn lại chính mình, "Như này thì đi thế nào đây..."

"Vậy thì nói thẳng với Lý thượng giáo đi, cô có việc nên không đến được."

"Không được, hai ngày nay tâm tình chị Ngọc vốn không tốt, tôi phải nói hết lời mới hẹn được chị ấy ra ngoài giải sầu đấy." Cố Hiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi, "Tiễn Chúc, cô lên lầu gọi chị Ngọc dậy, cả ba chúng ta cùng đi."

"Hả?" Nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng khó gần của Lý Ninh Ngọc, Hà Tiễn Chúc rùng mình một cái.

"Còn tôi thì sao đây?" Bạch Tiểu Niên khóc không ra nước mắt.



"Thật sự phải đi à..." Hà Tiễn Chúc cơ hồ là bị Cố Hiểu Mộng đẩy tới trước cửa phòng.

"Nhanh cái chân lên nào."

Hà Tiễn Chúc nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết can đảm chọc chọc Lý Ninh Ngọc, "Lý thượng giáo... Lý thượng giáo dậy thôi."

"Ngô... Hiểu Mộng em bảo gì cơ?" Lý Ninh Ngọc vừa mới tỉnh lại còn có chút ngây người.

"Gọi chị Ngọc chứ, đồ ngốc!" Trốn ở cửa ra vào, Cố Hiểu Mộng tức khí muốn thổ huyết.

"Không không không, em nói chị Ngọc, nên rời giường, bằng không muộn giờ xem kịch mất."

"Được." Lý Ninh Ngọc ngồi xuống duỗi lưng một cái, lại nhìn về phía Hà Tiễn Chúc.

"Sao, sao vậy?"

"Không ôm à?"

"Ôm... Không ôm, em..."

Mắt thấy Hà Tiễn Chúc sắp hỏng việc tới nơi, Cố Hiểu Mộng vội vàng gõ cửa hai cái, "Hiểu Mộng, Lý thượng giáo."

"Ai ai ai, để cho cô chờ lâu rồi." Hà Tiễn Chúc như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, chạy tới túm lấy Cố Hiểu Mộng.

"Cô ấy cũng đi cùng chúng ta?" Lý Ninh Ngọc khẽ nhíu mày.

"Sao tôi cảm giác như mình rất không được chào đón vậy." Hà Tiễn Chúc nhỏ giọng phàn nàn.

"Chứ cô nghĩ gì?" Cố Hiểu Mộng lập tức phản bác.



"Này, vì cái gì anh cũng đi theo vậy?" Nhìn Lý Ninh Ngọc cùng Hà Tiễn Chúc đi song song phía trước, lại nhìn qua Bạch Tiểu Niên đi bên cạnh, Cố Hiểu Mộng thở dài một hơi.

"Tôi cũng đâu có muốn đi, đây còn không phải để tránh cho Lý thượng giáo hoài nghi à?"

Lý Ninh Ngọc cảm thấy có cái gì đó rất không đúng. Bình thường Cố Hiểu Mộng vừa ra đường một cái thì hoặc là chạy lung tung hoặc là lôi kéo chính mình, ấy mà hôm nay không chỉ có an tĩnh lại, còn không biết vô tình hay hữu ý giữ khoảng cách với mình, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn theo hai người ở phía sau.

"Cố thượng úy."

"Vâng."

"Hôm nay không thoải mái sao?"

"Không sao, chỉ là cánh tay có hơi ê ẩm ạ." Hà Tiễn Chúc trả lời tự nhiên.

"Chuyện này khỏi nói đi."

"Chuyện này là chuyện gì... Úi." Hà Tiễn Chúc may phản ứng kịp, im lặng ngậm miệng lại.

Bốn người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì, mãi cho đến giờ xem kịch.

Hà Tiễn Chúc tâm tư căn bản không đặt trên đài, nhìn đất nhìn trời, rồi nhìn ra cửa, lại nhìn phía sau một chút, Lý Ninh Ngọc cũng không nói gì, chỉ là đến giữa buổi diễn đem cái đĩa đẩy qua phía Hà Tiễn Chúc, "Cố thượng úy."

"Hiểu Mộng, Lý thượng giáo... Ai, chị Ngọc!" Hà Tiễn Chúc liền vội vàng đổi lời đáp lại, lúc này mới chú ý tới trong đĩa trước mặt là hạt dưa và đậu phộng đã lột sẵn vỏ.

Cố Hiểu Mộng a, cô thật đúng là có phúc lớn.

Hà Tiễn Chúc trong lòng cảm thán.


Cùng lúc đó, vị Cố Hiểu Mộng có phúc lớn kia đang tranh giành miếng bánh đào cuối cùng với Bạch Tiểu Niên.

"Bạch Tiểu Niên anh buông tay ra cho tôi!"

"Cố thượng úy cô thương lấy cái thân tôi đi, vừa sáng sớm đã phải chịu kinh hãi không thôi, đến bây giờ còn chưa được hớp nước nào vào mồm!"

"Thế anh đi mà uống nước đi! Có tin tôi nói với chị Ngọc không!"

"Với bộ dáng của Tiễn Chúc, Lý thượng giáo còn lâu mới thèm để ý tới cô nhé!"

"Tôi liều mạng với anh!"

Kết quả là hai người lao vào lật cả bàn, tiếp đó bị tiểu nhị không chút lưu tình mời ra ngoài, Hà Tiễn Chúc không yên lòng cũng đi theo ra ngoài.

"Hai người làm cái gì vậy?"

"Anh ta cướp đồ ăn của tôi!" Cố Hiểu Mộng giành trước cáo trạng.

"Tiễn Chúc, sáng giờ chưa được ăn gì, anh sắp chết đói tới nơi rồi." Bạch Tiểu Niên ủy khuất ba ba.

"Chị Ngọc đâu?"

"Há, đến cửa tiệm bên cạnh lấy bánh ngọt rồi, nói là cô thích ăn."

"Biết ngay là chị Ngọc đối với tôi tốt nhất mà!" Cố Hiểu Mộng ra vẻ đắc ý, rất nhanh lại trở nên phiền muộn, "Chúng ta lúc nào mới có thể đổi lại a."

"Không biết nữa. Hiểu Mộng cô nói coi, nếu đến tối không đổi lại được, có khi nào tôi sẽ phải cùng Lý thượng giáo ngủ chung một giường, đắp chung một chăn không?"

"Phi phi phi, cô nghĩ cái gì thế!"

"Tôi chỉ đùa thôi mà, ấy, đừng động thủ a."

"Hai người đừng quậy nữa! Xe kìa! Tiễn Chúc!"

Mắt thấy chiếc ô tô chạy rất nhanh tới, Cố Hiểu Mộng vội vàng kéo Hà Tiễn Chúc lại, cả hai lảo đảo ngã ra đất.

"Hiểu Mộng!" Vừa từ trong tiệm đi ra Lý Ninh Ngọc thấy một màn này, vội quăng đồ trong tay chạy tới.

"Tiễn Chúc, em không sao chứ?"

"Hiểu Mộng, em thế nào rồi?"

Bạch Tiểu Niên và Lý Ninh Ngọc cùng đỡ Cố Hiểu Mộng dậy, để mặc Hà Tiễn Chúc ở một bên ngơ ngác nhìn, lại ý thức được cái gì, "Hiểu, Hiểu Mộng, chúng ta đổi lại rồi?"

"Đổi cái gì?" Lý Ninh Ngọc hỏi.

"Không có gì, không có gì." Cố Hiểu Mộng lắc đầu liên tục, nhìn bánh ngọt vương vãi đầy đất, đáng thương kéo kéo tay áo Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, em còn chưa được ăn miếng nào..."

"Được, em đứng dậy trước đã, chúng ta lại đi mua." Lý Ninh Ngọc dịu dàng an ủi, sau đó đập vào tay Bạch Tiểu Niên, "Thư ký Bạch, thỉnh tự trọng."

"Bạch Tiểu Niên! Còn không mau tới đỡ em!" Hà Tiễn Chúc giận dữ quát.




p/s: cuối cùng thì au bộ này cũng đã tái xuất sau một thời gian quá dài rồi lại lặn tiếp, xin các bạn thông cảm và cám ơn các bạn đã vẫn kiên nhẫn theo dõi ạ TvT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net