Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh Nhật

Đầu năm, công việc dày đặc, lịch kín đến không có kẻ hở. Bận bịu cả một ngày Trần Kha đặc chân được tới nhà trời cũng đã tối. Trịnh Đan Ny lịch công tác chất cao như núi, vào nam ra bắc, về đến nhà mở cửa phòng người cũng đã ngủ, trời lại khuya không tiện quấy rầy đối phương liền cũng chỉ đi đến hôn lên trán, nhìn ngấm Trần Kha một hồi lâu sau đó đi tắm chuẩn bị ngủ.

Buổi sáng Trịnh Đan Ny mệt đến không dậy nổi, lúc mở mắt ra Trần Kha cũng không còn ở nhà, Hai người đi đi về về, không có nhiều thời gian để nói chuyện, phần lớn đều là nhắn tin, hoặc hôm nào nhớ đến mức không chịu nổi cũng chỉ video call, căn bản không thể trực tiếp nhìn người. Nhưng cũng không bởi vì thời gian chênh lệch mà tình cảm phai dần đi.

Thời gian biểu của các nàng cứ lệch lạc như vậy, kẽ về đến nhà người lại đi, chỉ có buổi tối là ngủ chung một giường nhưng cũng không có nhiều cơ hội để trò chuyện. Có khi Trịnh Đan Ny công tác ở xa liền gần một tuần mới trở lại. Cứ như vậy ngày tháng liền trôi qua nhanh như từng đợt sóng biển vổ vào bờ rồi lặng lẽ rời đi.

Đã mấy ngày Trịnh Đan Ny không có về nhà, có khi rảnh rỗi đều sẽ nhắn tin hoặc video nhưng cũng không kéo dài quá lâu.

Vừa mới video call với Trần Kha, tâm tình có chút tốt. Nàng bước ra xe cùng trợ lý Đồng đến địa điểm quay.

Trợ lý Đồng vừa thấy Trịnh Đan Ny mặt mày hồng hào bước lên xe, biết nàng cùng Trần Kha hẳn đang rất hòa hảo. Xuất phát từ việc nữ nhân sẽ hiểu nữ nhân nhất, ngẫu nhiên cô cũng có thể trở thành người vô tình ăn cẩu lương, dù vậy cũng là cực kỳ hâm mộ các nàng. Trợ lý Đồng so các nàng còn lớn tuổi hơn nhưng lại chưa từng cho người khác cảm giác vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ theo thế này, cặp đôi Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny khiến cho cô vừa hâm mộ vừa cảm giác hi vọng rất nhiều.

Trịnh Đan Ny tâm tình đặc biệt tốt, nên nhìn cái gì cũng cảm thấy tốt đẹp. Nàng dựa vào ưu thế chiều cao mà khoác vai trợ lý Đồng, mỉm cười nói:" Chị Đồng, hôm nay đặc biệt xinh đẹp nha"

Trợ lý Đồng trong lòng xem thường, cười cười:" Cảm ơn! Khách khí quá.... Em cũng đẹp"

Trịnh Đan Ny:" haha ~Đi thôi"

Cho đến trưa, Trần Kha lấy danh nghĩa là bạn bè gửi đến chỗ Trịnh Đan Ny cả xe đồ ăn còn có hồng trà cho tất cả nhân viên trong đoàn.

Trong lúc nhân viên đang vui vẻ dùng bữa trưa, từ bên ngoài có một tiểu ca giao hàng tiến vào. Một nhân viên của đoàn đi ra nhận lấy, nhìn bó hoa trong tay liền cảm thán không thôi, chính là thập phần kích động, thật ngượng mộ người được nhận, bó hoa hồng trắng rất lớn, toàn bộ có 99 đóa, nhìn sơ qua liền thấy rất đắc. Người tặng đặc biệt có tâm tư a, chu đáo như vậy.

Cô nhân viên nhận hàng, tiểu ca giao hàng xác nhận là gửi cho Trịnh Đan Ny, trên bó hoa còn có tấm card. Nhân viên mang bó hoa vào trong, tâm tình cũng bị bó hoa làm cho vui vẻ lây. Rất kích động mà chạy vào, vừa vào thì nhìn thấy trợ lý của nàng, nên trực tiếp giao lại cho trợ lý Đồng.

Trợ lý Đồng nhìn bó hoa, thầm nghĩ liền đoán ra người, mỗi năm vào ngày này đều có rất nhiều người gửi quà cho Trịnh Đan Ny, phần đông đều từ fan của nàng, ngoài ra còn có rất nhiều công tử, thiếu gia trước sau để mắt đến. Mà Trịnh Đan Ny cũng không phải người trực tiếp nhận, đều là qua tay của trợ lý Đồng, bình thường quà nhiều như vậy cũng là xem không hết nên tùy ý để cho trợ lý giải quyết. Lần này thì lại khác, vừa rồi trợ lý Đồng nhận được tin Trần Kha dùng danh nghĩa bạn bè đến tiếp trợ đồ ăn cùng thức uống, sau lại một bó hoa diễm lệ được gửi đến cách đó không lâu, rõ ràng là cũng một người, càng nghĩ càng thấy hợp lý. Trợ lý Đồng lần này không dám tự ý quyết định, nếu khả nặng thật sự là của người kia, cô lại mang đi nơi khác thì thật tội đáng muôn chết. Liền như vậy mang vào trong tận tay giao cho Trịnh Đan Ny.

Trịnh Đan Ny nhìn thấy hoa, cũng là không có quá nhiều cảm xúc, nói:" Là ai tặng?"

Trợ lý Đồng tâm tình có chút kích động, nhưng ngoài mặt là siêu cấp bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:" Không biết, bên trên có tấm card chắc có để tên"

Mỗi năm ngày này Trịnh Đan Ny đều sẽ nhận được rất nhiều quà, bao gồm cả hoa. Sự việc liền quá đổi thường tình, rất thản nhiên nói:" Vậy chị để đó đi"

Trợ lý Đồng thúc giục, nhanh nói:" Em không xem liền sao?"

" Không cần thiết, em đang xem kịch bản" Trịnh Đan Ny bâng quơ trả lời, cũng không nhìn đến bó hoa.

Trợ lý Đồng không còn cách nào, ôm hoa đặc sang một bên. Nhưng không biết nghĩ cái gì, vừa chuẩn bị đặc xuống liền cảm thấy tiết hận, lập lại:" Em thật sự không nhìn xem một chút à?"

Trịnh Đan Ny vẫn không để ý đến sự tình, cười cười:" Chị hôm nay sao vậy? Hoa có thể để đó, đọc kịch bản xong rồi xem cũng được mà"

"À. Em không nghĩ đây là của người kia sao!" Trợ lý Đồng không nhanh không chậm đặc hoa xuống trên bàn, lại còn cố ý đặc trong tầm mắt của Trịnh Đan Ny, rồi đi ra ngoài.

Trịnh Đan Ny chớp chớp mắt, ngước nhìn bó hoa. Sau lại nhìn kịch bản trên tay, kịch bản toàn là chữ, nàng nhìn một lúc không hiểu vì sao không thể tiếp thu được nữa, trong đầu chỉ sót lại câu nói vừa rồi của chị trợ lý. Liền dứt khoác buông xuống kịch bản, cầm lên bó hoa.

Hoa không chỉ có hương thơm riêng biệt, trên tấm card cũng có một cỗ mùi hương ngọt ngào, khóe môi bất giác mỉm cười, trong lòng không tự chủ được mà nhớ đến Trần Kha. Nếu thật sự là cô gửi đến, quả thật niềm vui này không biết làm sao có thể diễn tả.

Bên ngoài tấm card cũng không có nhiều chữ, chỉ có hình vẽ một con pikachu nhỏ, dưới góc là chữ viết tay "Bảo Bảo". Nhìn đến liền biết chủ nhân của nó, vẻ mặt không cách nào che dấu nét mừng như điên, cũng may trong phòng không có người, nếu không thật không biết làm sao cứu vớt hình tượng.

Trên tấm card của Trần Kha viết: " Ngày trước ở Thái từng hứa trở về tặng hoa cho em, bây giờ thực hiện....Mấy ngày không gặp....rất nhớ em. Ny Ny của chị sinh nhật vui vẻ"

Trịnh Đan Ny tâm tình vô cùng tốt, nghĩ đến liền muốn gọi cho Trần Kha, muốn được nghe giọng của cô, nhưng nhìn đến giờ liền cảm thấy không thích hợp. Cứ như vậy, si ngốc mà cầm tấm card đọc đi đọc lại, yên lặng ngấm hoa đến quên mất thời gian.

Đến khi trợ ly Đồng đi vào nhắc nhỡ đến giờ quay, nàng mới bừng tĩnh, nói:" Chúng ta còn mấy ngày nữa kết thúc?"

Trợ lý Đồng nhẩm trong miệng, rồi nói:" Hai ngày"

Trịnh Đan Ny sắc mặt không đổi, lẩm bẩm:" Quá lâu"

Trợ lý Đồng có chút khó hiểu, hỏi:" Cái gì quá lâu?"

Trịnh Đan Ny không trả lời, lại hỏi tiếp:" Hai ngày này thời gian nghỉ của em dài nhất là bao lâu?"

Trợ Lý chớp chớp mắt, nghi hoặc:" Chẳng lẽ em muốn dựa vào thời gian đó chạy trốn"

Trịnh Đan Ny cười như không cười, nói:" Thì sao?"

Trợ ly Đông liền hoảng hốt, vội ngăn cản:" Không được, nếu đạo diễn cần tìm em thì phải làm sao?"

Trịnh Đan Ny:"......"

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không thỏa đáng, tựa hồ cô đoán ra được là chuyện gì, liền kịch liệt phản đối:" Không được, tuyệt đối không được. Không ổn a, dù sao cũng gần kết thúc, em chịu khó một chút, ngày cuối cùng cả đoàn mở tiệc liên hoan, em lúc đó có thể thoái thác, chị tìm lý do giúp em còn bây giờ liền không được"

Trịnh Đan Ny không phải con nít, nàng biết rõ vấn đề hơn ai hết, chỉ là vừa rồi cảm xúc nhất thời bùng nổ, nàng quả thật không phải dạng người tùy tiện bỏ dỡ công việc. Đành không nói đến nữa, trực tiếp gật đầu.

" Em biết rồi.... Được rồi đi thôi".

....

Trịnh Đan Ny tiếp tục công tác, cho đến chiều tối mới có thể trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Vừa về đến phòng, mệt mỏi mở cửa, bật đèn.

" Sinh Nhật Vui Vẻ" Trần Kha đứng trước mặt nàng, tay cầm bánh kem, cười đến mặt mày sáng lạng.

Trong một khoảnh khắc Trịnh Đan Ny như chết lặng, cảm xúc phức táp, cũng không biết dùng từ gì để biểu đạt tâm tình, hốc mắt cay đến lợi hại, rốt cuộc nhịn không được tùy ý để nước mắt lăn dài trên má.

Trần Kha nhìn nàng vừa cảm thấy buồn cười lại có chút đau lòng không nở, vội đặc bánh kem lên bàn đi khóa cửa rồi nhanh chóng ôm Trịnh Đan Ny vào lòng:" Đừng khóc... Chị xin lỗi. Không phải cố ý giấu em chạy đến đây đâu... Chỉ là muốn cho em kinh hỉ"

Trịnh Đan Ny không biết vì sao bản thân lại trở nên như vậy, càng không biết cảm xúc này là như thế nào, đây không phải lần đầu tiên được tổ chức sinh nhật. Chẳng qua lần này là năm đầu tiên đón sinh nhật cùng Trần Kha, cảm giác có chút mới mẻ, hạnh phúc, kinh hỉ, nổi nhớ nhung của mấy ngày qua, cộng lại dồn thành một khối tinh thể. Cuối cùng, đoàn một cái, khối tinh thể vỡ ra, dường như mọi thứ tốt đẹp của cả đời này từ khi gặp Trần Kha liền xuất hiện, khiến cho nàng vui đến bật khóc thành tiếng. Thật quá dọa người rồi.

Trịnh Đan Ny mặt mày đầy nước mắt, ôm cô hỏi han:" Chị đến đây khi nào, làm sao vào được đây?"

Trần Kha ánh mắt ôn nhu, thành thật trả lời:" thời gian chắc vừa đủ chuẩn bị xong mấy thứ này, còn vào phòng là nhờ trợ lý Đồng"

Trịnh Đan Ny cơ hồ đoán ra được vì sao Trần Kha có thể vào phòng, ngoài trợ lý Đồng liền không ai có thể tùy tiện bước vào chỗ của nàng, người giữ thẻ từ cũng là chị trợ lý, đương nhiên Trần Kha vào được là chuyện không khó.

Trịnh Đan Ny dụi dụi vào cổ cô, giọng ngọt đến sâu răng, nói:" Buổi trưa nhận hoa liền muốn lập tức về tìm chị, nhưng còn công tác nên quản lại"

Trần Kha vui vẻ, ý cười hiện rõ, nói:" Vậy sao? Đợi không được em trở về chị liền muốn đến gặp em"

"Công việc thế nào, làm sao còn có thời gian chạy tới đây?"

Trần Kha đối nàng sủng nịnh, ôn thanh:".... Tại chị nhớ em"

Trịnh Đan Ny giờ phút này thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành một câu hạnh phúc, càng ôm càng chặt, có hơi đỏ mặt lên tiếng:" Thân ái, em cũng rất nhớ chị"

Hai người ôm nhau rất lâu, Trần Kha mới nhớ đến điều gì đó, liền nhẹ giọng:" Chờ chút em mau cầu nguyện đi"

Trịnh Đan Ny cong cong cánh môi, Trần Kha đi tắt đèn, cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật, còn rất chu đáo đứng thẳng tấp cầm lên bánh kem trước mặt nàng, chờ đợi Trịnh Đan Ny chấp tay cầu nguyện.

Thổi nến.... Đèn được bật sáng lên, căn phòng chỉ có hai người lại được không khí ấm áp bao trùm.

Trần Kha ánh mắt nhu tình, nhìn nàng đến vui vẻ, có chút tò mò, nói:" Em cầu nguyện gì?"

Trịnh Đan Ny cực kỳ phóng khoáng, thanh âm trong trẻo:" Cầu chúng ta khỏe mạnh, mãi như vậy bên nhau"

Trần Kha cười cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, không nói gì liền trực tiếp kéo nàng hôn tới.

Trái tim Trịnh Đan Ny lúc này không khống chế nổi đập nhanh như trống trận, giơ tay ôm lấy cổ người kia.

Tay Trần Kha như một thói quen, bắt đầu len lỏi vào áo nàng, cảm nhận nhiệt độ ấp áp trên cơ thể Trịnh Đan Ny, từ hôn môi chuyển qua vành tai, rồi xuống cổ.......

Trong không khí tràn ngập tiếng thở dốc bị khắc chế. Không biết qua bao lâu thân mật mới kết thúc. Buông nàng ra, gương mặt lạnh băng dần trở nên hồng hào, Trần Kha cuối đầu sờ sờ mũi, cũng không có lên tiếng.

Trịnh Đan Ny nhìn cô bộ dạng, cảm thấy buồn cười, liền muốn trêu chọc:" Sao lúc nãy không thấy chị xấu hổ đi, vừa buông ra liền như vậy"

Trần Kha cười cười, cảm thấy cổ họng khô rát, lập tức đi tìm nước uống.

Trịnh Đan Ny:" Em đi tắm.... Chị đi không?"

Trần Kha thoáng giật mình, mém chút bị sặc, khó khăn nói:" Kh.... Không. Chị lúc nãy đến tắm rồi"

Môi Trịnh Đan Ny khẽ nhếch, tự tiện vào phòng của nàng, còn thản nhiên tắm gội. Đúng là chỉ có Trần Kha mới có thể làm.

Trịnh Đan Ny:" Vậy bánh kem chị ăn đi"

"Em không ăn cùng chị sao?"

Buổi tối, Trịnh Đan Ny đều có giờ giới nghiêm, qua khung giờ nàng bức thiết cái gì cũng không đụng, bất quá khát thì uống nước, loại bánh nhiều đường thế này, nàng một chút cũng không dám động.

"Em không ăn được, chị ăn đi"

"Ừm" Trần Kha hiểu ý tứ của nàng, đây không phải là điều quá xa lạ, người trong giới nghệ thuật đa phần đều như vậy, nhất mực tránh ăn khuya giữ dáng a.

Trịnh Đan Ny đi vào phòng tắm, ít lâu sau bước ra, mùi thơm hòa vào không khí lan tràn khắp căn phòng.

Trên người là chiếc áo ngủ không kín cũng không hở, hơi mỏng, chất liệu vãi trơn bóng, mát lạnh. Trịnh Đan Ny đi sang cầm lên bó hoa, đứng trước mặt cô.

Trần Kha một mình ăn chút bánh kem, trông thấy nàng liền không muốn ăn nữa, ánh mắt đều đặc trên người nàng. Nữ nhân của cô không chỉ thực mỹ còn rất biết câu người.

Trịnh Đan Ny tay cầm hoa, tươi cười:" Đẹp không?"

Trần Kha kịch liệt áp chế cảm xúc, mặt hơi cứng đờ trả lời:" Đẹp"

Trịnh Đan Ny không buông tha, hỏi tiếp:" Cái gì đẹp?"

"Em"

Trịnh Đan Ny nhận được câu trả lời như y, vui vẻ:" Hoa không đẹp sao?"

Trần Kha không mãi mai đến bó hoa, chỉ tập trung vào nàng. Không một cái chớp mắt:" So với hoa, người càng đẹp hơn"

Trịnh Đan Ny trong lòng mãn nguyện, môi khẽ cong:" dẽo miệng"

Trần Kha không bận tâm nhiều liền mạnh mẽ kéo Trịnh Đan Ny ngồi vào lòng mình, vòng tay ôm lại.

Không tự chủ được liền cọ cọ vào cần cổ trắng ngần, lại mang theo chút cảm giác mát lạnh, ngón tay chậm rãi đặc ở bên hông, trong mắt mang theo ý cười, bạo dạng nói:" Ny Ny, em thơm quá!!!"

Trịnh Đan Ny có chút sửng sốt, lời này mang theo tầng tầng lớp lớp ý nghĩa, nàng chính là mơ hồ đoán được, sau đó cánh môi khẽ nhếch:" Chị lại không đứng đắn"

Trần Kha cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ như vậy yên lặng ôm nàng. Mấy ngày liền không gặp, thời gian trước kẽ đi người ở đến cơ hội nói chuyện cũng là một điều xa vời. Hiện tại gặp được rồi, bao nhiêu lời muốn nói bỗng nhiên bay mất, chỉ có thể biểu đạt qua hành động thân cận thế này.

Sau một lúc, Trịnh Đan Ny như nhớ ra điều gì, liền lên tiếng:" Chị khi nào trở về?"

" Có một dự án đang tiến hành, sáng mai phải đi"

Trịnh Đan Ny gật gật đầu, không lên tiếng chỉ nhẹ mỉm cười tựa lưng vào người Trần Kha. An ổn hưởng thụ cảm giác có được ái nhân bên cạnh.

Sáng sớm Trịnh Đan Ny thức dậy, khuôn mặt vẫn còn mơ ngủ, nhẹ đưa tay sờ sờ bên cạnh, đã là một mảnh trống không. Trần Kha từ rất sớm đã lên máy bay rời đi, không đành đánh thức Trịnh Đan Ny, liền như vậy lưu luyến ngấm nhìn thật lâu, sau cùng hôn một chút lên mặt nàng rồi im lặng rời đi.

Trịnh Đan Ny sau khi rửa mặt, mở điện thoại lên kiểm tra. Lập tức có tin nhắn xuất hiện cách đó nữa tiếng.

Trong tin nhắn Trần Kha viết:" Lão bà buổi sáng tốt lành, sáng sớm chị đi rồi, không kịp cùng em nói lời tạm biệt. Công tác chú ý sức khỏe nhớ ăn đúng giờ....Đợi em về"

Trần Kha rời đi, căn phòng liền trở về dáng vẻ ban đầu, lạnh lẽo. Nhưng khi thấy tin nhắn, Trịnh Đan Ny tâm tình tốt hơn hẳn, nhắn cho cô một vài tin. Sau lại tiếp tục công tác.

*****

Ở một buổi sáng, trước giờ làm tầm ba mươi phút Trần Phong gọi Trần Kha ra quán cafe gần tập đoàn.

Hai cha con gặp mặt nhau, cũng chủ yếu là bàn công việc. Sau một hồi mới nhắc đến chuyện cơ mật.

Trần Phong cầm lên ly cafe nhẹ thổi, sau đó uống một ngụm, đặc xuống nhàn nhạt nói:" Hai tháng nữa tiến hành, ý con thế nào?"

"Đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó cũng không sai biệt lắm"

"Ừm"

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net