Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ở lại thành phố thêm một khoảng thời gian, cho đến cuối mùa hạ Trịnh Đan Ny hồi phục tương đối bình thường mới bay về nước. Trở về nhà, mọi thứ đều không có gì thay đổi, chỉ là mang vẽ ảm đạm trước giờ chưa từng có.

Sắp xếp đồ đạt một lúc lâu, cuối cùng Trịnh Đan Ny đi lên phòng, đứng trước cửa phòng cũng không biết vì điều gì nàng lại dừng bước. Trần Kha ở phía sau cuối đầu, vươn tay mở cửa, thuận thế ôm nàng bước vào phòng. Căn phòng sạch sẽ, ngăn nấp như ngày trước lần đầu tiên nàng đặc chân đến đây.

Vào trong, cô vẫn không buông nàng ra, đôi tay ôm chặt lấy Trịnh Đan Ny.

Trong trí nhớ của Trần Kha, Trịnh Đan Ny ngày trước ở trong lòng cô bất động, hơi ấm cũng dần dần tản ra chỉ còn lại một thân lãnh lẽo. Cho dù rất nhanh có người đến cứu, nhưng vào giây phút đó cô tưởng chừng đã thực sự mất đi Trịnh Đan Ny. Mà bây giờ, Ny Ny của cô đã trở về rồi, người trong lòng là ấm nóng, hết thảy đều là quen thuộc mềm mại, người cô yêu là đang ở giai đoạn đẹp nhất đời người. Hiện tại mọi chuyện dường như trở nên tốt đẹp thế nhưng những gì đã diễn ra khiến cô không cách nào quên được.

Cuối cùng, nụ hôn rơi trên môi nàng, ý vị bên trong hàm chứa một sự chiếm hữu vô hạn.

Trịnh Đan Ny trong lòng thực vui vẻ, ngày trước khi nàng tỉnh lại. Trần Kha cũng chính là bộ dạng như bây giờ, chẳng qua hiện tại đặc biết tốt hơn ngày hôm đó, sau này là một khắc cũng không rời, nàng đi đến đầu đều nằm trong tầm mắt cô.

Dịu dàng vỗ vỗ lưng Trần Kha, nhẹ thanh:" Không sao nữa rồi, chúng ta về sau đều sẽ hảo hảo như vậy, đã không còn chuyện gì nữa hết"

Trần Kha đôi mắt ôn nhu nhìn nàng, cuối đầu vùi mặt trên cổ Trịnh Đan Ny nói:" Để chị ôm em thêm chút nữa"

Trịnh Đan Ny vào thời khắc này không còn dụ hoặc hay nháo lên như một đứa trẻ, trải qua một số vấn đề, cuộc sống làm cho nàng thêm một chút thâm trầm, nhưng đổi lại là hành phúc, như vậy cũng tốt, chỉ cần mọi thứ trở về vị trí vốn có của nó nàng đều vui vẻ chấp nhận.

Sau một lúc, trong đầu như chớt lóe lên một ý nghĩ, nàng mỉm cười nói:" Em dừng hoạt động còn chị bây giơt chỉ ở nhà, chúng ta nếu cứ tiếp tục ở đây ôm ấp thế này chắc chắn sẽ chết đói"

Dứt lời Trần Kha ngẫn đầu, cười cười:" Vậy chị trở lại giới giải trí, em thấy thế nào?"

Trịnh Đan Ny nhíu mày, ngoài mặt trông rất khó nói nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ, nói trái lòng:" Như vậy có được không? Em sợ chị cực khổ... Hay em nói với chị Đồng ngày mai em quay lại"

Trần Kha trong lòng sớm đã có dự định, nhưng nhìn biểu hiện của nàng thì ý cười trên mặt hiện rõ, hơi nhếch môi:" Cũng được, vậy em đi đi"

Trịnh Đan Ny tức khắc nhăn mặt, bĩu môi:" Chị để em cực khổ ở bên ngoài sao?"

" Vừa nãy em nói muốn đi" Cô cười cười nói.

" Em nói muốn đi chị liền thản nhiên đồng ý? em chỉ vừa hồi phục. Trở lại khẳng định không còn sức về nhà" Trịnh Đan Ny giận lẫy đi đến ghế ngồi xuống.

Trần Kha biết nàng giận thế nhưng cũng không vội đi dỗ, trái lại chỉ cười cười đi rót một ly nước, thông thả uống sau đó mới đi đến trước mặt Trịnh Đan Ny.

Trịnh Đan Ny chỉ vừa nhìn phớt ngang vạt áo của cô thì hoảng hốt né tránh, nhưng chưa kịp tránh đi Trần Kha đã nhanh tay ôm nàng lên, đi xuống lầu.

Trịnh Đan Ny cũng là không nói gì chỉ im lặng đợi Trần Kha lên tiếng. Nhưng đợi rất lâu đối phương cũng không có động tĩnh, liền mất kiên nhẫn nói:" Chị rốt cuộc muốn làm gì?"

Trần Kha khẩu trang che kín mặt, đầu đội mũ che khuất tầm mắt, sau đó cầm lên khẩu trang cùng mũ, ôn nhu giúp nàng mang vào:" Đi siêu thị, trong nhà không còn gì để ăn cả"

Trịnh Đan Ny nhíu mày nhưng vẫn để cho cô tùy ý động tác:" Nhưng chúng ta chưa nói xong"

"Trở về tiếp tục nói"Giúp nàng xong, cô đưa tay sờ đầu Trịnh Đan Ny, sau đó nắm tay nàng bước ra cửa:" Đi thôi!"

Trịnh Đan Ny nghe xong cũng không tiếp tục, liền thuận theo đi ra ngoài.

Trần Kha lái vào bãi đậu xe, cô bước xuống xe trước rồi đi vòng lại mở cửa xe giúp Trịnh Đan Ny. Cô nắm tay nàng, Trịnh Đan Ny vào thời điểm hiện tại đối mấy hành động này cũng không có sự kiên dè lũ người đi săn tin, các nàng đã sớm rời khỏi giới một thời gian, từ lâu đã không còn động tĩnh, hơn hết ra ngoài cũng không phải trưng mặt ra mà đi.

Đây là lần đầu tiên các nàng cùng nhau đến siêu thị, hướng thang máy đi đến.

Vào trong, khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, thì lập tức có một cô gái thoạt nhìn rất trẻ chạy đến, phía sau còn kéo theo một tiểu cô nương khác thấp hơn một cái đầu, tướng mạo cũng được xem là xinh đẹp trong mắt người phương Đông.

Trịnh Đan Ny đứng ở bên trong nhìn thấy hai người họ gấp gáp chạy đến, liền vội ấn mở cửa.

Một cô gái cao cao, vừa vào đã vội cuối đầu, liên tục nói:" Thật ngại quá, cảm ơn!..."

Hai người các nàng nắm tay lùi lại phía sau một bước nhường chỗ cho họ, mặc dù bên trong không gian không phải hẹp.

Cánh cửa thang máy đóng lại, cô gái đưa tay bấm số tầng, nhưng cánh tay ở ngay không trung thì dừng lại, cười cười quay đầu:" Hai tỷ muốn đi đâu?"

Trần Kha từ đầu đến cuối đều im lặng, giờ phúc này mới nhìn đến họ:" Tầng 7"

Cô mỉm cười, vừa ấn số vừa nói:" Thật trùng hợp! Chúng tôi cũng là đi tầng 7"

Có vẻ như cô gái này đối với người lạ rất thoải mái, cỡi mở với các nàng rất nhiều, sau một lúc nhìn chăm chú trong lòng thoáng chút suy nghĩ, liền nói:" Hai tỷ thoạt nhìn rất quen mắt, chúng ta đã từng gặp qua phải không?"

Hai người Trần-Trịnh từ đầu đến cuối đều không để lộ mặt, nàng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn phũ nhận:" Có lẽ là người giống người"

"Vậy sao!" Vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ cũng không tiếp tục nói nữa.

Cửa thang máy vừa mở, hàng loạt âm thanh huyên náo tràn vào trong tai, tiếng nhạc không quá ồn ào, rồi mọi người trò chuyện với nhau thỉnh thoảng còn có tiếng hét chói tai của bọn nhỏ.

cô gái nắm tay tiểu cô nương kia bước ra trước, nhìn đến các nàng:" Dù không nhìn rõ mặt nhưng cảm thấy hai tỷ đặc biệt xinh đẹp a. Chúng ta hôm nay gặp mặt tức là có duyên, có muốn cùng chúng tôi đi mua sắm không?"

Trần Kha ở một bên kéo tay nàng, nhìn bọn họ ôn thanh:" Thật ngại quá, cảm ơn ý tốt nhưng chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước"

" Không sao! Vậy tạm biệt" Hai người gật đầu chào các nàng.

Trần Kha lúc này nắm tay Trịnh Đan Ny đi lướt ngang qua bọn họ. Tiểu cô nương từ đầu đến cuối không nói nữa lời bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bóng lưng các nàng, tầm mắt rất có chủ ý mà nhìn thoáng qua hai chiếc đồng hồ ẩn hiện phía bên trong ống tay áo, bất giác thốt lên:" Vị tiểu tỷ tỷ kia rất giống Trịnh Đan Ny, người còn lại cũng rất quen mắt chỉ là nhất thời không nhớ ra"

Cô gái bên cảnh cả kinh người bạn gái rồi lập tức phóng thẳng tầm mắt nhìn đến các nàng:" Không phải chứ! Dù rất giống nhưng Trịnh Đan Ny một năm trước đã dừng hoạt động do sức khỏe không tốt rồi a! Sao có thể xuất hiện ở đây, còn đi cùng với người kia" Dừng một chút trong mắt hiện lên ý cười rất sâu:" Bọn họ?"

Tiểu cô nương cười cười, nhún vai:" Không biết nữa! có thể là đúng cũng có thể là người giống người"

Trên dãy hành lang trải dài người người qua lại, đôi tay vẫn nắm chặt như cũ, Trịnh Đan Ny mỉm cười nói nhỏ:" Hình như họ nhận ra chúng ta"

" Không sao!" Cô thản nhiên kéo tay nàng đến một cửa hàng thời trang:" Họ biết hay không chúng ta cũng không làm gì được.... Vào đây trước đã, lâu rồi không có mua quần áo mới"

Trịnh Đan Ny lại nhất thời không nhịn được mà buôn chuyện:" Kha! Chị có thấy họ giống chúng ta không?"

Từ khi các nàng bước vào, nhân viên rất nhanh bước ra tiếp đón:" Hai vị có cần giúp đỡ gì không?"

" Không cần, cảm ơn"Trần Kha phất tay, rồi trả lời vấn đề trên:" Chắc là giống.... Thì sao? cũng không liên quan đến chúng ta"

" Em thử cái này đi... À không... Cả cái này, này nữa..." Trần Kha quét mắt cầm lấy mấy bộ quần áo rồi kéo tay Trịnh Đan Ny đến phòng thử đồ.

Thử rất lâu cuối cùng đứng trước quầy thanh toán, Trần Kha cầm lấy thẻ cất vào túi xách, nói:" Tất cả gửi đến địa chỉ này giúp tôi, cảm ơn!"

Tầng 5 siêu thị.

"Chị làm gì mua nhiều đồ như vậy? không thấy rất lãng phí sao" Trịnh Đan Ny chớp chớp mắt nhìn cô

"Em là đang giả ngốc phải không? đều là mua cho em, không lãng phí"

Trịnh Đan Ny nghi hoặc, nói:" Chị muốn gì ở em? Đột nhiên lại hào phóng vậy!"

Trần Kha đảo mắt, hơi mỉm cười nhìn nàng, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:" Rất lâu rồi chị không có dùng một bữa cơm gia đình"

"Cơm tối chẳng phải chúng ta cùng nhau sao?"

"Đúng vậy! Nhưng hôm nay chị muốn em làm bữa tối cho chị"

Trịnh Đan Ny tròn mắt, kêu nàng nấu cơm? Nàng nở nụ cười nhẹ như không, im lặng quẹo sang một đường khác đến khu vực bán hàng.

Trần Kha phụ trách đẩy xe, Trịnh Đan Ny đi ở bên cạnh nàng thỉnh thoảng bỏ đồ vào, hai người đi tới quầy rau củ quả, Trịnh Đan Ny dừng bước, nàng nhìn Trần Kha nói:" Chị đến lựa đi" Nói dứt lời tự động đi qua tiếp nhận xe đẩy.

Trần Kha thắc mắc, hỏi:" Tại sao là chị lựa? Cơm tối em làm mà"

Trịnh Đan Ny nghiêng đầu, biết nhưng vẫn hỏi:" Chị chẳng lẽ không biết nấu ăn?"

"Biết! Đương nhiên chị biết nấu ăn" Trần Kha không chút nghi ngờ trả lời

" Biết thì tốt rồi, chị lựa đi, cơm tối là chị nấu" Trịnh Đan Ny thu hồi ánh mắt tươi cười, làm bộ nghiêm trang nói.

"......" Trần Kha như thế nào cảm giác mình bị nàng lừa gạt, cô một bên lựa chọn rau quả, một bên không phục nói:" Hôm nay chị mua rất nhiều quần áo cho em, điều này chị không tính toán thế nhưng chọn lựa trang phục hợp với em, chị cũng rất mệt mỏi. Cho nên buổi tối em nấu đi"

" Còn dám nói nữa, chị vốn là muốn cả hai chúng ta đi mua quần áo, vừa hay em muốn để chị tự tay chọn cho em, cũng không phải chỉ mua cho mình em, đồ của chị cũng là tự tay em chọn mà" Trịnh Đan Ny nhớ đến buổi chiều liền cảm thấy choáng váng, cửa hàng các nàng bước vào không tính là lớn mà là rất lớn, bên trong nhìn giá đến hoa mắt, nếu là trước kia nàng có thể thoải mái lựa chọn, nhưng mà hiện tại đã không đi làm còn tiêu sài hoang phí, dù các nàng có giàu có đến đâu thế nhưng cứ như vậy mãi thì không ổn chút nào:" Còn nữa, em nói để em thanh toán, là do chị giành trả rồi dùng nó làm lý do bắt em làm buổi tối sao? Kha Kha! Không...thể...nào"

"....." Trần Kha im lặng một lát.

Sau đó Trịnh Đan Ny thấy cô còn muốn phản bác, lập tức thay đổi vẻ mặt, nghiêm túc ném ra mấy chữ" Em sẽ không nấu cơm" nói xong liền xem như không có việc gì, đẩy xe đi về phía trước.

Trần Kha nhìn nàng cười cười, cuối đầu sờ sờ mũi, rồi vội vàng chạy theo sau lưng nàng bất ngờ ôm chặt" Nếu không muốn nấu thì em nói sớm đi, còn im lặng đến tận bây giờ, em có thấy bản thân rất độc ác không?"

Trịnh Đan Ny đột ngột bị cô ôm lại, hơi giật mình, nói:" Không thấy ở đây còn có người khác sao?"

Trần Kha giữ tư thế như cũ, kéo xuống khẩu trang, hơi dùng lực hôn xuống cổ nàng rồi tức tốc kéo lên lại:" Họ cũng không để ý!"

"Chị!"Trịnh Đan Ny nhất thời cả kinh, mở to đôi mắt quay đầu:" Chị mới chính là đồ độc ác"

Xung quanh các nàng không có ai, chẳng qua không biết là trùng hợp hay cố ý mà từ đăng xa hai tiểu cô nương trước đó sau khi chứng kiến liền đỏ mắt quay đầu chạy đi

" Là Trần Kha!" Cô gái cả kinh nói nhỏ với bạn gái bên cạnh

" Bọn họ....Chúng ta thật may mắn a!" Người còn lại gương mặt hiện lên ý cười rất sâu.

Trần Kha liếc mắt thoáng nhìn thấy hai vị tiêu cô nương vừa nãy, chỉ cười cười nói:" Cũng chỉ như vậy với em"

Rồi bắt đầu ngoan ngõan lựa nguyên liệu cần thiết để nấu ăn, không có cách nào, trong hai người phải luôn có một người làm việc này.

Mua đầy đủ mọi thứ rồi, Trịnh Đan Ny đẩy xe đến quầy rượu, nàng chăm chú nhìn trên giá bày đủ loại thương hiệu, vựa lựa chọn vừa nói:" Kha! Chị hay uống loại nào?" Nàng lấy một chai rượu từ trên cao xuống, cẩn thận xem xét rồi đưa cho Trần Kha xem.

Trần Kha hơi ngạc nhiên nhìn nàng:" Em muốn uống?"

Trịnh Đan Ny gật gật đầu:" Phải! trong nhà hình như hết rượu rồi?.... Là chị uống hả?"

Trần Kha giống như bị nói trúng tim đen, cuối đầu làm như nhìn xem hiệu của từng chai rượu, hơi nở nụ cười:" Ừm"

Ngày trước đi tìm người ngày đêm cũng đều không ngủ được, dùng thuốc lại có tác dụng phụ nên triệt để uống rượu, có lẽ như vậy Trần Kha mới cảm thấy khá hơn, điều này Trịnh Đan Ny ngầm hiểu rõ, cũng không có tiếp tục truy xét.

" Chị nhìn xem loại nào tốt, em cũng muốn uống.... Nên mua cho nhà mình nguyên liệu thực phẩm cần thiết a, ngay cả chai rượu trong nhà cũng không có"

" Cũng được" Cô gật đầu, nhìn lướt qua một lược rồi lấy mấy chai vang nhẹ bỏ vào xe đẩy.

Hai người đẩy xe đến quầy thu ngân, Trịnh Đan Ny bắt đầu lấy ví tiền ra, Trần Kha im lặng nhịn cười ở phía sau không nói gì, cô muốn xem nàng sẽ loạn lên thế nào, cô tính âm thầm trả thù, có lẽ Trịnh Đan Ny quên là thẻ của nàng vẫn là cô giữ.

Trịnh Đan Ny tìm một lúc cũng không thấy, nhíu mày suy nghĩ một chút, sau ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Kha đang làm như không có việc gì nhìn quanh.

" Thẻ của em?" Trịnh Đan Ny trầm mặt nói.

" Chị không biết" Trần Kha chớp chớp mắt.

" Ở đây đông người, đừng giỡn nữa mà"

" Vậy em làm bữa tối cho chị đi"

"Chị!" Mặt nàng đen lại, để lộ ra ánh mắt như phóng điện, nói:" Bây giờ chị có hai lựa chọn, một là trả thẻ cho em, hai là tối nay em về nhà mẹ"

"!!!"Trần Kha giờ phút này nhìn đến trịnh Đan Ny trong lòng có chút hoảng, khẽ căn môi kéo tay nàng đứng trước quầy thu ngân, bắt đầu đem đồ ăn các loại bỏ lên quầy tính tiền, sau đó tự tay đưa thẻ của mình cho nhân viên.

Xong xuôi, Trần Kha chủ động xách hai túi thực phẩm to đi ra bãi đậu xe, ngồi trên xe, hai người không nói thêm câu nào nữa. Ngồi trên xe rõ ràng vẫn là khư khư nắm tay nàng, nhưng không khí lại rơi vào trầm mặt, Trịnh Đan Ny nghiêng đầu nhìn sang cô, tính mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.

" Như thế nào nãy giờ không nói gì?" Vào nhà, Trần Kha đem thực phẩm bỏ vào trong bếp, cô nhìn Trịnh Đan Ny đang cởi áo khoác, liền tiến lại giúp nàng.

Trịnh Đan Ny ngẩng đầu nhìn cô, ban đầu động tác vẫn là mang áo cởi ra, khi Trần Kha đến gần nàng cũng không tiếp tục động tác, cứ như vậy để cho cô tùy ý chăm sóc:" Chị cũng có chịu nói gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net