Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sức khỏe cô bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu lạ, hay có những cơn đau bất chợt ở ngực, mệt mỏi và thường xuyên mất ngủ. Cô chỉ nghĩ do làm việc quá độ nên dẫn đến cơ thể bị suy nhược và chỉ cố gắng ăn ngủ đủ giấc chứ không đến bệnh viện kiểm tra. Đến khi sức khỏe ngày càng tệ và ngực bắt đầu bị tiết dịch thì cô mới đến bệnh viện kiểm tra. Cô phát hiện ra mình bị ung thư vú giai đoạn ba chỉ trước khi tôi trở về khoảng chừng sáu tháng, nguyên nhân là cô đã từng bị ung thư nội mạc tử cung và kèm theo đó là làm việc quá nhiều trong một khoảng thời gian quá dài, nếu phát hiện sớm hơn có lẽ đã kiểm soát được căn bệnh.

Từng hỏi qua việc cắt bỏ ngực để loại bỏ khối u nhưng bác sĩ khuyên không nên vì sức khỏe cô không cho phép.

Ngày qua ngày dù đã thực hiện theo đúng hướng dẫn điều trị của bác sĩ và tuân theo chế độ ăn uống, nghỉ ngơi, hoạt động hợp lý nhưng sức khỏe cô ngày một yếu và bệnh đã chuyển sang giai đoạn cuối, việc đi lại với cô không còn dễ dàng nữa, da đã trở vàng, ngực hầu như bị sưng tấy và tiết dịch mọi lúc,...nhìn cô đau đớn từng ngày mà tôi hận bản thân mình vô dụng. Cô không còn để tôi ôm cô vào lòng ngủ nữa vì cô sợ bản thân mình làm dơ người tôi, nghe mà đau xót. Cô chỉ còn có thể nằm một chỗ và chịu đựng cơn đau, tôi chỉ biết gồng mình mạnh mẽ để cô yên tâm phần nào.

Cái đêm cuối cùng ấy cô dù rất mệt, rất đau nhưng vẫn cố nói với tôi rất nhiều và dặn dò tôi mọi thứ. Trong lòng tôi đau đớn sợ hãi nhưng vẫn phải cười và đồng ý mọi chuyện với cô. Đêm đó cô muốn tôi nằm ngủ cạnh cô, tôi thức trắng đêm ôm cô vào lòng đến khi tôi không còn cảm nhận được hơi thở nặng nề vì kiềm nén cơn đau phả vào cổ mình nữa thì tôi biết cô đã đi rồi, cô ra đi sau ba năm tôi trở về bên cạnh cô. Bình tĩnh thông báo với mọi người, ai cũng khựng mất vài giây nhưng rồi như hiểu ý nhau mỗi người một việc mà làm. Hàng rạp dài đã được dựng lên trước nhà, áo quan đã đưa đến, bàn ghế đã ngay ngắn, những người thân thiết với chúng tôi cũng đã đến từ rất sớm vì mỗi ngày họ đều ghé qua thăm hỏi, bố mẹ tôi cũng đến ở hẳn để phụ giúp từ mấy hôm trước, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị chỉ ngay sau hôm bác sĩ đến kiểm tra và dặn dò gia đình lo hậu sự. Tôi muốn cô được ra đi trong sự chu toàn. Mọi thứ diễn ra trong không khí yên bình, không kèn không trống vì cô nói với tôi cô không thích sự ồn ào náo nhiệt. Đến khi cô đã được yên tâm mồ yên mả đẹp nằm cạnh người chồng vắng số thì tôi mới dám cho phép mình ngã xuống. Con người tôi như chẳng còn một chút sức lực, mệt thể xác đau tinh thần, tôi không khóc chỉ là nước mắt tôi cứ tuôn ra, tôi đã không dám rơi một giọt nước mắt nào trong suốt ba ngày qua kể cả khi tôi đứng cạnh nhìn cô lần cuối vì câu nói cuối cùng cô nói khi nằm trong lòng tôi rằng: "đợi đến khi cô đã nằm lại với đất thì hãy khóc, đừng khóc khi cô còn quanh đây vì cô sẽ không nỡ đi". Tôi nằm viện suốt một tháng liền với tình trạng vô ý thức nhưng may mắn tôi có gia đình và đứa bạn thân bên cạnh. Tôi còn phải thay cô lo cho bố mẹ hai bên và cô con gái đang còn chơi vơi trong nỗi đau mất mẹ. Cô ra đi đã gần tròn bốn tháng, được sự đồng ý của gia đình mình tôi dọn đến ở cùng bố mẹ chồng cô để tiện việc chăm sóc ông bà, tôi thương ông bà vì phải hai lần chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh huống chi lần này lại còn ở cái tuổi gần đất xa trời, tôi thương bố mẹ cô vì mất đi đứa con gái út mà ngày nào họ nhất mực thương yêu và đặt biết bao kì vọng. Tôi xin phép được chuyển về một chi nhánh công ty ở gần nhà, tôi muốn được ở gần cô.
Mặc dù nỗi đau vẫn còn đó nhưng tôi lấy việc thực hiện lời hứa với cô làm quan trọng nhất, chăm sóc gia đình cô, nuôi dạy con gái cô, hiếu thảo với bố mẹ tôi và nếu có thể sẽ tìm cho mình một hạnh phúc mới. Những điều tôi hứa tôi đều sẽ làm được, chỉ là điều cuối cùng thì còn phải tùy duyên nhỉ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net