Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lý Dịch có thể trốn ở đâu được?" Hà Ngộ Ngộ bưng ly cà phê, từ khi tiếp nhận hai vụ án mạng này, thời gian nghỉ của cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, các anh em trong sở cũng như vậy, đều vội vàng điều tra vụ án.

Nguỵ Mai lúc ăn cơm còn dùng máy tính bảng tra thông tin.

"Có phải còn chưa hỏi quan hệ của Triệu Lộ và Tần Mạt Xá hay không?" Hà Ngộ Ngộ bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó.

Nguỵ Mai gật đầu, "Vâng, không phải nói Tần Mạt Xá được Triệu Lộ bao nuôi sao?"

Hà Ngộ Ngộ buông ly cà phê, trở về văn phòng, nhanh chóng cầm lấy tài liệu mà Tống Như Ca đã cung cấp cho cô về Triệu Lộ.

Thời gian Triệu Lộ tiếp xúc với Tần Mạt Xá, và Tần Mạt Xá thời gian tách ra khỏi Câu Chính, rất trùng khớp, nói cách khác, Tần Mạt Xá vì tiền mà chia tay với Câu Chính.

Hà Ngộ Ngộ nắm chặt hồ sơ trong tay, trong lòng khó chịu.

Không ngờ, Tần Mạt Xá lại là loại người vô tình vô nghĩa như vậy.

Cô nghĩ đến thi thể Câu Chính nằm ở trong phòng khám nghiệm lạnh lẽo, thực sự cảm thấy không đáng để anh ta làm như vậy.

Hà Ngộ Ngộ mặc xong quân phục, chuẩn bị đến hiện trường vụ án của Tần Mạt Xá điều tra lần nữa, thẩm vấn Nhiễm Lập và Lưu Đại Ngưu đều không biết được manh mối của Lý Dịch. Nếu Lý Dịch móc mắt của Tần Mạt Xá, giữa hai người này nhất định có mối liên quan tới nhau.

"Đã trễ vậy rồi, chị còn đi đâu?" Nguỵ Mai bưng một ly lẩu cay đứng ở cửa sở cảnh sát hô lớn.

"Đến hiện trường vụ án thi thể khu dân cư Nam Sơn." Hà Ngộ Ngộ hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu nhìn về phía sau đuôi xe.

Nguỵ Mai vội vàng chạy xuống bậc thang, "Chị đi có một mình, nguy hiểm lắm!"

Hà Ngộ Ngộ nhìn đồng hồ trên tay, "Nửa tiếng, nếu nửa tiếng sau tôi không liên hệ với em, em lập tức cho người đến đó."

"Vậy tại sao chị không điều động mọi người đi cùng?" Nguỵ Mai cắn một miếng thịt ba chỉ ăn vào.

Hà Ngộ Ngộ nổ máy xe, đưa người vào trong xe, "Mấy ngày nay mọi người đã vất vả lắm rồi, để bọn họ nghỉ ngơi một chút. Huống chi, tôi chỉ đến hiện trường vụ án, chưa chắc đã có manh mối."

"Được rồi, đi sớm về sớm." Nguỵ Mai lại ăn rau, miệng phát ra mấy tiếng mơ hồ.

Hiện trường vụ án mạng khu dân cư Nam Sơn vẫn còn giăng dây rào lại, Hà Ngộ Ngộ đi qua, cô đến vị trí tử vong của Tần Mạt Xá.

Theo lời Tống Như Ca báo án, là nghe thấy một tiếng động lớn mới phát hiện ra thi thể, nhưng mà Tần Mạt Xá không phải từ trên cao rơi xuống, xung quanh cũng không có dấu vết đi chuyển thi thể.

Hà Ngộ Ngộ ngồi xổm, cô nằm vào vị trí mà Tần Mạt Xá tử vong, nhắm mắt lại tưởng tượng.

Nếu Tần Mạt Xá bị Nhiễm Lập giết chết, tại sao lại có tiếng động lớn?

Trước khi chết, cô ấy đã nhìn thấy cái gì?

Xung quanh không có tầng cao lầu, duy nhất chỉ có toà nhà này cũng chính là hiện trường vụ án.

Toà nhà này chắc chắn có điều đáng nghi.

Hà Ngộ Ngộ nghe thấy tiếng gió thổi cành lá xung quanh sào sạt, nghe thấy tiếng dế mèn phát ra từ bụi cỏ, chỉ không có nghe được tín hiệu người chết.

Bỗng nhiên.

Hà Ngộ Ngộ mở mắt, đôi mắt cô nhìn thẳng lên trên.

Bầu trời đen kịt, duỗi năm ngón tay ra cũng không thấy, đèn đường xung quanh đều bị mấy con thiêu thân bu đầy.

Lúc Tần Mạt Xá chết, cô ấy nhìn thẳng về phía trên, mà lúc Nhiễm Lập đánh vào đầu cô ấy, sẽ không thể nào trực tiếp tử vong. Liệu cô ấy có từng nhìn thấy Lý Dịch?

Hà Ngộ Ngộ hít sâu, cô có một suy nghĩ lớn mật.

Tại sao không thể tìm thấy Lý Dịch, xem qua tất cả CCTV của trạm kiểm soát đều không thấy vết tích anh ta từng xuất hiện. Ngay cả Triệu Lộ mấy tháng qua cũng không liên lạc được với anh ta. Nhưng mà anh ta lại đối với động tĩnh bên ngoài nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lý Dịch, chắn chắc đang ẩn nấp xung quanh họ.

Hà Ngộ Ngộ lập tức lái xe về sở cảnh sát.

"Nguỵ Mai, lập tức điều tra các chủ sở hữu căn hộ ở khu dân cư Nam Sơn, đặc biệt là toà nhà năm tầng kia, thông tin phải đầy đủ nhất có thể." Hà Ngộ Ngộ cởi áo khoác, dọn cái bảng ra.

Cô triệu tập đoàn đội mở họp.

"Tôi vừa mới đến khu dân cư Nam Sơn, trong ảnh chụp hiện trường vụ án Tần Mạt Xá." Hà Ngộ Ngộ chỉ vào hiện trường vụ án của Tần Mạt Xá, "Trước khi chết, cô ấy đã nhìn thấy người, không chỉ có Nhiễm Lập còn có người khác nữa."

"Tại sao?" A Xương không hiểu cho lắm.

"Mọi người nghĩ kỹ lại xem, tại sao chúng ta vừa mang thi thể về đây, người nhà đã lập tức đến mang đi." Hà Ngộ Ngộ chỉ vào hình Nhiễm Thành và Cát Mai.

"Điều này chứng tỏ phía sau có người uy hiếp bọn họ."

Mọi người gật đầu.

Hà Ngộ Ngộ nhìn về phía manh mối, "Nhưng mà những chuyện phát sinh sau đó, giống như là một kế hoạch, kẻ sát nhân ở trong bóng tối, còn chúng ta ở chỗ sáng."

"Chúng ta vẫn luôn bị dắt mũi, mà lại quên mấu chốt."

"Khu dân cư Nam Sơn, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

A Bổn gật đầu, "Chẳng trách chúng ta tìm như thế nào đều không thể tìm thấy được Lý Dịch, chắc có lẽ anh ta vẫn luôn ẩn nấp ở khu dân cư Nam Sơn?"

"Cái này chỉ là suy đoán ban đầu của tôi, anh ta sống một mình, chắn chắc sẽ cần rất nhiều nhu yếu phẩm hằng ngày, đồ ăn thức uống, mấy cái đó không thể thiếu được. Mà chúng ta đã điều tra khắp nơi, đều không thể tìm ra chút dấu vết nào của anh ta. Chỉ có thể có 2 hướng một là anh ta vẫn luôn ẩn nấp, hai là đã trốn đến chỗ khác."

Hà Ngộ Ngộ ngồi xuống tiếp tục nói, "Mà khu dân cư Nam Sơn là khu dân cư cao cấp, mức độ bảo mật thông tin dân cư rất cao, lại luôn có bảo vệ tuần tra, CCTV cũng có giới hạn, nếu anh ta có thể tránh CCTV ở đó, như vậy có thể tránh được CCTV của chúng ta."

"Tìm hiểu tình huống nhập hàng hoá của siêu thị ở khu dân cư Nam Sơn gần đây đi." Ngón tay Hà Ngộ Ngộ gõ gõ trên mặt bàn.

"Dựa theo vóc dáng ảnh chụp, một người đàn ông trưởng thành, một ngày ít nhất phải ăn ba bữa cơm, thấp hơn thì hai ngày một bữa, cho nên việc anh ta dự trữ đồ ăn so với chúng ta sẽ nhiều hơn rất nhiều." Hà Ngộ Ngộ nhắm mắt suy nghĩ.

Những người ở dưới lập tức điều tra tình huống nhập hàng.

"Có khả năng, trong thời gian tới, anh ta sẽ xuất hiện. Bởi vì anh ta đã không còn gì để ăn."

Hà Ngộ Ngộ nghĩ như vậy, theo lời Triệu Lộ mấy tháng nay không liên lạc được với Lý Dịch, có lẽ là thật.

"Tiểu Ngư, đây là thông tin các chủ sở hữu của khu dân cư Nam Sơn." Hiệu suất của Nguỵ Mai rất cao, chưa tới nửa tiếng đã lấy được hết thông tin.

Hà Ngộ Ngộ nhìn thông tin, cô chỉ vào một căn hộ tầng năm của chung cư, "Chủ nhà này nửa năm không ở nhà sao?"

"Vâng, người sống trong khu dân cư Nam Sơn đều là kẻ có tiền, chỗ nào chả có nhà, cho nên không ở đây cũng rất bình thường." Nguỵ Mai ngồi trước mặt Hà Ngộ Ngộ.

"Nhà anh ta ở lầu bốn." Hà Ngộ Ngộ nhắm mắt tự hỏi, từ lầu một nhìn lên trên chỉ có thể nhìn đến lầu bốn.

Cô bổng nhiên bật người dậy, "Tập hợp khẩn cấp!"

Hà Ngộ Ngộ chưa bao giờ tin tưởng trực giác của cô như bây giờ.

Từ trong ánh mắt Tần Mạt Xá, Hà Ngộ Ngộ cảm nhận được đây là một cô gái khao khát được sống, trước khi chết cô ấy nhìn chằm vào lầu bốn, chính là muốn nói cho cảnh sát biết, người giết hại cô ta là người ở trên đó.

Hà Ngộ Ngộ và đoàn đội đến khu dân cư Nam Sơn, gặp được một người ở dưới lầu.

Lý Dịch!

Hà Ngộ Ngộ lập tức lao xuống xe, từ phía sau lưng rút súng ra chỉa vào Lý Dịch, "Không được cử động! Anh đã bị bắt!"

Trong tay Lý Dịch còn ôm một đống thức ăn, trông anh ta có chút vội vã, nhưng lại thong thả xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, gầy trơ xương.

"Xin hỏi, đồng chí cảnh sát, cô có việc gì sao?" Lý Dịch mở miệng cười, trên hàm răng trắng còn dính chút chocolate đen.

"Anh bị nghi ngờ liên quan đến vụ án giết người, mời anh đi theo chúng tôi về sở một chuyến." Giọng nói của Hà Ngộ Ngộ đầy uy quyền, hoàn toàn không nhìn ra cô là một nữ cảnh sát.

Phía sau có mười mấy khẩu súng chỉa về Lý Dịch.

Lý Dịch khom lưng, đem đồ đặt trên mặt đất, giơ đôi tay lên, "Được rồi, tôi đi cùng với các cô."

Hà Ngộ Ngộ nhìn anh ta đầy cảnh giác.

Lý Dịch kéo khoá áo khoác xuống, bên trong chính là bom.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn đồng quy vu tận.

Vừa hay, Tống Như Ca lái xe đi về nhà, thấy một màn như vậy lập tức mang giày cao gót chạy đến, cô vừa mới quay xong một bộ dân quốc, còn chưa kịp thay quần áo, một thân sườn xám rất có khí chất.

"Quý cô, mời cô tránh sang một bên." Viên cảnh sát ngăn Tống Như Ca lại, sau đó nhìn về phía Hà Ngộ Ngộ.

Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho viên cảnh sát bằng mắt, bảo anh ta mang Tống Như Ca đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net