Chương 4: " Phần thưởng của em ?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa không gian im ắng của phòng học, tiếng nhạc từ cây đàn piano vang lên khiến lòng người say đắm, giai điệu du dương, trầm bổng, nhẹ nhàng như chính nữ nhân đang đàn lên khúc nhạc ấy. Khi xoay đầu nhìn lại, bóng hình của người con gái ấy, như đã khắc thật sâu trong lòng, trong mỗi giấc mơ không thể nhớ rõ nhưng lại tồn tại ở nơi sâu nhất trong linh hồn.

Nhắm mắt lại để cảm nhận rõ hơn từng nốt nhạc, giai điệu mà cả đời này cô cũng không thể quên, bài hát mà Nhược Vũ muốn dành cho nàng cũng giống như cảm xúc lần đầu gặp gỡ , "Thiên sứ của riêng tôi"

Nhược Vũ nhẹ nhàng bước từng bước đến bên Nguyệt Thiền

" 我不会怪你

Tôi sẽ không trách em

对我的伪装

vì đã ngụy trang trước mặt tôi

天使在人间是该藏好翅膀

thiên sứ đến trần gian nên giấu kỹ đôi cánh của mình

人们愚蠢鲁莽

loài người ngu dại và thô lỗ

而妳纤细善良

mà em thì lại bé nhỏ hiền lành

怎能让妳为了我被碰伤

làm sao tôi có thể để em vì tôi mà tổn thương được chứ

小小的手掌

bàn tay em bé nhỏ

厚厚的温暖

nhưng ấm áp vô cùng

妳总能平复我不安的夜晚

em luôn có thể dỗ dành tôi trong những đêm trằn trọc

不敢想的梦想

tôi không dám ước mơ

透过妳的眼光

nhưng sâu trong đôi mắt em

我才看见它原来在前方

tôi lại nhìn thấy mơ ước đang trong tầm tay mình

没有谁能把妳抢离我身旁

không một ai có thể mang em rời xa tôi

妳是我的专属天使

em chính là thiên sứ của riêng tôi

唯我独占

và chỉ thuộc về mỗi mình tôi mà thôi

没有谁能取代妳在我心上

không một ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng tôi

拥有一个专属天使

có cho riêng mình một thiên sứ

我哪里还需要别的愿望

tôi đâu còn mong muốn gì hơn nữa"

Giọng hát hơi khàn lại quá đỗi dịu dàng, mang sự quyến rũ khác biệt nhưng vẫn để người nghe cảm nhận rõ được tình cảm muốn gửi gắm, cảm xúc trong sáng, dịu nhẹ như khi ta nhớ về mối tình đầu. Ánh mắt Nhược Vũ lúc này chứa đựng vô vàn tình cảm, ôn nhu, sủng nịnh, như đang nhìn bảo vật mà mình trân quý nhất

" 妳是我的专属天使

em chính là thiên sứ của riêng tôi

唯我独占

và chỉ thuộc về mỗi mình tôi mà thôi..."

Nguyệt Thiền khi bắt gặp ánh mắt ấy cũng ngây ngẩn,  nếu lần đầu gặp gỡ, đôi mắt hổ phách âý trầm lắng như chứa đựng nỗi buồn vô tận thì bây giờ lại trong suốt, phản chiếu đều là hình ảnh  của nàng . 

" reng reng...reng reng..."

Tiếng chuông phá tan sự im lặng của cả lớp cũng kéo hai người về thực tại. Nguyệt Thiền ôn nhu cười, đứng dậy, sửa sang lại trang phục" Bạn học, giọng của em rất tuyệt , nếu có thể cô mong có thể đàn cho em thêm một khúc nữa nhưng có vẻ hết giờ mất rồi. Giọng hát của em làm cô rất mong chờ vào những tiết học sắp tới đấy".

Lúc đấy, Nhược Vũ đã có một ý niệm trong đầu

Tô lão sư, chỉ cần cô muốn, cả đời này em cũng có thể hát cho cô...

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ .Khi Nguyệt Thiền lướt qua mới giật mình, vội quay lại giữ lấy cánh tay gầy yếu của nàng, ngập ngừng hỏi, " Tô...Tô lão sư, phần thưởng của em ?"

Bất ngờ bị giữ lại, Nguyệt Thiền có chút khó chịu nhưng nhìn Nhược Vũ khẩn trương như vậy làm nàng cũng có chút buồn cười

Người này sao còn có vẻ tò mò vấn đề này hơn cả nam sinh kia vậy ? 

Nàng hướng ánh mắt lên người nó, rồi lướt qua cả lớp, hờ hững, tựa như không phải chuyện liên quan đến mình, "Cô không có người yêu"

Tựa như ảo giác, Nhược Vũ phảng phất thấy được ánh mắt nàng ánh lên sự cô đơn, lạc lõng, thâm chí là...bi thương ? 

Chẳng biết là ánh mắt hay câu trả lời khiến cô sửng sốt, thẫn thờ đứng đó mà người đã đi lúc nào cũng không hay.

" Vũ...Lam Nhược Vũ"

Giật mình bừng tỉnh, nhận ra người đã đi mất, Nhược Vũ ủ rũ đi về chỗ ngồi, nằm xuống bàn. Minh Triết nhìn theo mà nghi hoặc, chưa bao giờ cậu thấy cô như vậy. Một Nhược Vũ trước mặt người ngoài sẽ trưng ra khuôn mặt hờ hững lạnh lùng, một Nhược Vũ luôn bình tĩnh, quyết đoán xử lý mọi việc, một Nhược Vũ mạnh mẽ thậm chí là tàn nhẫn.

Vậy mà tại sao hôm nay lại luôn thất thần, ánh mắt lại mờ mịt, mất phương hướng như vậy ?Ngoài trời thời tiết vẫn đẹp nhưng dường như Nhược Vũ đã không còn cảm nhận được nữa. Tâm trí cô chỉ còn lại ánh mắt cùng nụ cười hờ hững nhưng bi thương của nàng.

Tại sao ánh mắt ấy lại cô đơn đến vậy ..?

Là nàng không có người thương ?

Hay...

nàng đã yêu một ai mà chẳng được đáp lại..?

Một Nhược Vũ tâm luôn lạnh hôm nay lại dần tan chảy vì một nụ cười.

Một Nhược Vũ tâm luôn tĩnh lặng nay cũng lại rối tung lên chỉ vì một nụ cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net