Bình Lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Hoa đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ bị Thiên Hàn đến tìm rồi không nói không rằng, kéo nàng đến Chân Long phái, chỉ bảo ngắn gọn là đi đàm đạo.

Thiên Hoa vừa buồn ngủ lẫn hoang mang cực độ, mặc cho Thiên Hàn muốn đưa đi đâu thì đi.

"Đại tỷ à, không thể để ngày khác được hay sao ?"

Thiên Hàn nghiêm mặt "Không"

Thiên Hoa khẽ ớn lạnh sống lưng, lập tức ngoan ngoãn đi theo Thiên Hàn đến phòng của tỷ tỷ đáng kính này.

Trên đường đi, Thiên Hoa nhìn thấy đứa trẻ năm nào còn đòi nàng đưa đi mua cung tên, hiện tại đã biết dạy người khác bắn cung.

Thiên Hàn nhìn thấy Thiên Hoa đang nhìn Ngô Thiện, nàng liền cười nói "Kỉ thuật bắn tên của Ngô Thiện hiện tại, chưa từng có môn đồ nào có thể bắn giỏi hơn hắn"

Thiên Hoa nghe mà cảm thấy tự hào "Sư đệ của ta mà"

Thiên Hàn lại nói "Năm đó Ngô Thiện vì quá nhớ ngươi nên chạy đến núi Thánh Nữ hy vọng sẽ tìm được chút gì đó mà ngươi để lại để giữ làm kỉ niệm. Tuy nhiên trong lúc lên núi, hắn còn quá nhỏ để đối phó với yêu ma nên xuýt chút nữa thì bị lũ yêu tinh ở đó bắt về ăn thịt. May mắn Từ Nhược Tuyên đi ngang nên đã cứu hắn một mạng. Sau này còn dạy hắn bắn cung vì nghe hắn nói ngươi đã hứa sẽ dạy hắn, nhưng chưa dạy được gì thì ngươi đã bỏ hắn đi rồi"

Ngô Thiện từ nãy giờ vẫn luôn có cảm giác là có người đang nhìn hắn nên hắn liền đưa mắt tìm kím xung quanh, cuối cùng ánh mắt cũng dừng trên người Thiên Hoa, Ngô Thiện bất giác muốn khóc nhưng sau đó lại vội vàng ôm quyền "Gia tiên, thượng thần"

Thiên Hoa mỉm cười, xem ra đứa trẻ này chỉ xém nhận ra nàng thôi "Có muốn cùng ta thi bắn cung ?"

Ngô Thiện ngại ngùng đáp "Kỉ năng của ta làm sao dám đấu cùng thượng thần, xin người đừng đùa nữa"

Lúc này, Thiên Hàn cũng lên tiếng "Ngô Thiện, cứ thử đi ... chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ cho Thuỵ Hàm nhìn thấy ngày ngươi có thể bắn tên một cách chuẩn xác nhất sao ?"

Nghe như vậy, Ngô Thiện có chút hoang mang lẫn buồn bả "Nhưng mà gia tiên ... tam sư tỷ ... sư tỷ cũng không còn ở đây"

Chợt Thiên Hoa giương cung, vừa nhắm vừa nói "Ngô Thiện, nhìn nè", dứt lời, mũi tên liền bay thẳng vào tâm đỏ ở giữa vòng tròn, thay thế cho mũi tên ban nãy của Ngô Thiện.

Ngô Thiện nhìn thấy mũi tên của hắn bị bắn rơi xuống đất, có chút hồi hộp nhìn Thiên Hoa, sau đó giọng run run "Tam ... tam ... tam sư tỷ"

Thiên Hoa mỉm cười, nhìn sang Ngô Thiện, ném cung tên về phía hắn "Nếu không bắn rơi được mũi tên của ta, thì sau này phải gọi ta là sư phụ"

Ngô Thiện bật cười trong hạnh phúc, hắn không dám tin sẽ còn có ngày được gặp lại Trịnh Thuỵ Hàm "Ta sẽ cố gắng"

Ngô Thiện bắt đầu nhắm rồi bắn, nhưng mũi tên thay vì phải chiếm lấy chổ của mũi tên của Thiên Hoa, thì mũi tên của hắn chỉ nằm bên cạnh mũi tên của Thiên Hoa, nhưng cũng đã nằm trong tâm đỏ.

Thiên Hoa như mười năm trước, xoa đầu Ngô Thiện, tươi cười nói "Ngươi làm được rồi, giỏi lắm"

Ngô Thiện mỉm cười đáp lại "Thật ra nếu không nhờ thiên sư góp phần dạy dỗ, ta cũng không thể bắn tốt như vậy", sau đó hắn lại nói "Phải rồi tam sư tỷ ... người đã gặp lại thiên sư chưa ? Chiếc vòng của sư tỷ, thiên sư vẫn luôn cất giữ"

Năm đó, Từ Nhược Tuyên sau khi tỉnh lại liền đến núi Thánh Nữ để tìm thi thể của Trịnh Thuỵ Hàm nhưng lại không thấy đâu. Nàng chỉ thấy chiếc vòng gia đình của Trịnh Thuỵ Hàm nằm dưới đáy vực nên đã đem về, giữ thật kĩ.

Thiên Hàn ở bên cạnh, nghi hoặc nhìn hai người đang thầm thì to nhỏ kia "Chiếc vòng nào vậy ?"

Thiên Hoa nháy mắt với Ngô Thiện rồi lại hướng Thiên Hàn, nói "Hoàng tỷ đoán xem"

Thiên Hàn mất hứng, phất tay, rồi bỏ đi vào trong trước.

Thiên Hoa nhìn Ngô Thiện "Rảnh rỗi sẽ cùng ngươi và thiên sư đi ăn, bây giờ ta còn có việc ... ngươi cũng mau làm tròn trách nhiệm sư huynh đi", ý nói mau quay lại dạy các sư đệ và sư muội của hắn cách bắn cung.

Ngô Thiện vẫn như xưa, ngoan ngoãn gật đầu "Ân ... tam sư tỷ"

Thiên Hoa tâm tình vui vẻ đi vào phòng của Thiên Hàn, vừa vào liền nhìn thấy Từ Nhược Tuyên cũng đang ở đây.

Nàng thật sự tò mò là Từ Nhược Tuyên đến khi nào "Nhược Tuyên, ngươi đến bằng đường nào vậy ?", khi nãy vào đây, nàng có thấy ai đâu.

Từ Nhược Tuyên nhàn nhạt, đáp "Ta hoá thành phượng hoàng bay đến"

Thiên Hoa lúc này mới nhớ ra "À ... ngươi giờ đã đánh thức được phượng hoàng băng rồi ... thật ngại quá, ta quên mất"

Từ Nhược Tuyên vẫn ôn nhu đáp "Không sao"

Thiên Hàn đỡ trán, nếu muội muội của nàng không phải là bạn của Từ Nhược Tuyên, chắc Thiên Hoa đã sớm bị Từ Nhược Tuyên dùng hàn khí làm cho lạnh đến chết rồi.

Thiên Hoa thôi làm mất thời gian, ngồi xuống bên cạnh Từ Nhược Tuyên, nhìn Thiên Hàn "Đại tỷ không phải kêu ta đến để đàm đạo sao ? Sao ngươi cũng gọi luôn Nhược Tuyên vậy ?"

Thiên hàn nhìn Thiên Hoa "Chuyện của mười năm trước ... mong ngươi hãy giúp đỡ tu tiên giới ..."

Thiên Hoa cũng không có ý định cho qua chuyện này "Hai người yên tâm, ta phải khiến ả trả giá"

Nói xong liền đau lòng khi nhớ đến Lục Huyền Vũ. Nàng không ngờ sau lần lịch kiếp này, những gì đã trải qua, nàng lại không thể buông xuống được.

Thiên Hàn liền hỏi "Ngươi vì sao khi đó không cho ta biết nữ nhân đó là ai ?"

Thiên Hoa chán nản đáp "Ta nói, dù cho hoàng tỷ có tin thì những người khác cũng không có tin. Mà khi đó ta không tiện đi điều tra vì ai ai cũng muốn bắt ta, còn bây giờ thì có thể rồi"

Thiên Hàn đã hiểu vấn đề, nhìn sang Từ Nhược Tuyên "Có thể phiền thiên sư cũng cùng Thiên Hoa đi tìm hiểu chuyện này ?"

Từ Nhược Tuyên gật đầu "Ân"

Thiên Hoa nắm tay Từ Nhược Tuyên đi đến phòng của Trịnh Thuỵ Hàm lúc trước từng ở, nay vẫn sẽ là phòng của nàng.

Vừa vào phòng, Thiên Hoa liền đè Từ Nhược Tuyên vào tường, hôn nàng.

Từ Nhược Tuyên bất ngờ bị hôn nhưng cũng không có khó chịu đẩy Thiên Hoa ra, mà còn vòng tay ôm cổ Thiên Hoa, cùng người kia say mê.

Khi không còn hơi để tiếp tục, Thiên Hoa mới dừng lại, cả hai đều nhìn nhau thở gấp.

Một lúc sau, Từ Nhược Tuyên lấy trong tay áo ra chiếc vòng màu xanh lam, như năm đó Trịnh Thuỵ Hàm đã đeo vào tay nàng thì bây giờ đến nàng đeo nó vào tay cho Thiên Hoa "Không được để mất nữa"

Thiên Hoa mỉm cười "Chắc chắn rồi", sau đó lại nói "Cảm ơn ngươi đã thay ta dạy Ngô Thiện cách bắn cung"

Từ Nhược Tuyên bởi vì Ngô Thiện từng là sư đệ mà Trịnh Thuỵ Hàm yêu thương nên mới chú ý đến hắn một chút, dần dần cảm thấy hắn cũng rất có tài nên mới thay Trịnh Thuỵ Hàm dạy hắn, không ngờ bây giờ, không chỉ có môn đồ trong Chân Long, mà những môn đồ từ các môn phái khác cũng chưa có ai có thể bắn cung giỏi hơn hắn.

Từ Nhược Tuyên "Được rồi, nói chuyện chính đi"

Thiên Hoa ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Từ Nhược Tuyên, gương mặt vô cùng nghiêm túc, cầm tay nàng "Ta đói quá"

Từ Nhược Tuyên thật sự không còn gì để nói, gạt tay Thiên Hoa ra, đứng lên đi ra ngoài.

Thiên Hoa bật cười, rồi lập tức chạy theo Từ Nhược Tuyên "Nè đi đâu vậy ?"

Từ Nhược Tuyên không có nhìn Thiên Hoa "Đi ăn"

Thiên Hoa nghe vậy, liền nắm tay Từ Nhược Tuyên, đứng lại "Vậy đến quán lần trước ở thành Trường Sinh ăn đi, nơi đó đồ ăn thật sự ngon"

Từ Nhược Tuyên không có trả lời, bất quá vẫn cùng Thiên Hoa tay trong tay đi tới đó. Nàng thừa biết là rượu ở đó hợp vị Thiên Hoa chứ không phải bởi vì thức ăn ngon.

Quán ăn tuy đã được mười năm nhưng mọi thứ bên trong vẫn vậy.

Thiên Hoa nhớ lại ngày tháng đó, khi nghe Trịnh Thuỵ Hàm than đói, Từ Nhược Tuyên cũng lẳng lặng đi vào quán ăn như vậy.

Ngồi tại vị trí cũ, gọi những món ăn cũ, đặc biệt không thể thiếu Long Nhãn tửu ... chỉ là khác với mười năm trước, người gọi thức ăn và rượu là Từ Nhược Tuyên.

Thiên Hoa cười cười nhìn Từ Nhược Tuyên "Nhược Tuyên, có phải ngươi đã thích ta từ khi đi tìm Song Băng Kiếm không ? Vì sao những thứ nhỏ nhặt này cũng để ý và nhớ kĩ như vậy ?"

"Câm miệng", Từ Nhược Tuyên không nhìn Thiên Hoa, nhàn nhạt uống trà, nàng cũng không biết là bản thân khi nào đã để ý đến nữ nhân này ... có lẽ là đêm ở hồ Tràm ...

Thiên Hoa nhìn thấy Từ Nhược Tuyên có chút ngượng nên cũng không trêu chọc nữa, lấy rượu mà uống luôn cả bình.

Đang uống ngon miệng, lại nghe có âm thanh bên tai "Thượng thần, thiên sư"

Thiên Hoa đặt rượu xuống, nhìn thấy Ôn Thuỷ Kiều và Bạch Dương, vì nhìn thấy bạn cũ nên không khỏi vui mừng.

Thiên Hoa liền đứng lên nhìn Ôn Thuỷ Kiều "Ngươi thế nào, mười năm rồi nhìn trưởng thành hơn rất nhiều a"

Ôn Thuỷ Kiều mỉm cười "Ta vẫn tốt", sau đó lại nói "Thật xin lỗi, khi ngươi gặp nạn, ta lại không thể giúp gì cho ngươi"

Năm đó, Bạch Dương sợ Ôn Thuỷ Kiều giúp Trịnh Thuỵ Hàm tránh được kiếp nạn cuối cùng đó thì không biết sẽ còn kiếp nạn nào khác nguy hiểm hơn đang đợi Trịnh Thuỵ Hàm. Do đó, Bạch Dương đành nói thân phậb thật sự của Trịnh Thuỵ Hàm cho Ôn Thuỷ Kiều nghe. Phải mất rất lâu thì Ôn Thuỷ Kiều mới tin tưởng mà cho mưa dừng lại.

Một bàn bốn người, Bạch Dương nhìn Thiên Hoa "Khi đó ta thật sự khổ sở, Thuỷ Kiều giận ta suốt một năm vì không nói cho nàng biết sớm, nhưng thân phận của ngươi làm sao ta nói được"

Ôn Thuỵ Kiều nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm ức "Hại ta lo lắng muốn chết, vậy mà những năm tháng đó chỉ bằng mười mấy ngày ngươi đi lịch kiếp"

Ở dưới bàn, Thiên Hoa đưa tay sang nắm tay Từ Nhược Tuyên, thể hiện sự cảm kích lẫn biết ơn vì đã luôn tin tưởng, bảo vệ và chờ đợi nàng về.

Thiên Hoa ái ngại nhìn Ôn Thuỷ Kiều "Rồi rồi, hôm nay cho ngươi ăn những món ngươi yêu thích, được chưa ?"

Ôn Thuỷ Kiều bĩu môi "Tạm được", sau đó vô cùng vô tư mà gọi thêm đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC