Dực Đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Thuỵ Hàm trong cơn mê man từ từ tỉnh lại, giật mình khi nhìn thấy nữ nhân có đôi mắt màu xanh ở trước mặt.

Nàng đầu tiên là ngồi bật dậy, sau đó liền nhận ra đây là ai "Giang tiên bối ... đa tạ ..."

Giang Tư Nguyệt mỉm cười "Ta cũng không ngờ chúng ta sẽ có duyên như vậy"

Trịnh Thuỵ Hàm liền hỏi "Ý tiền bối ... ta không hiểu ?"

Giang Tư Nguyệt cầm tay Trịnh Thuỵ Hàm lật ngửa lại, ở cánh tay thoắt ẩn thoắt hiện một đường chỉ màu đen "Dực tộc đã nhận ngươi làm người kế nghiệp tiếp theo"

Dực đạo là một loại sức mạnh nửa chính nửa tà, người tu được đạo này phải là người được Dực tộc đánh dấu. Nói cách khác chính là đạo chọn họ chứ họ không có quyền chọn đạo.

Trịnh Thuỵ Hàm kinh ngạc "Không thể nào, ta chưa từng tiếp xúc với những gì liên quan đến Dực tộc"

Giang Tư Nguyệt gật đầu "Ngươi có, gần đây ngươi có cầm vật gì lạ hay không ?"

Trịnh Thuỵ Hàm nhớ lại nhiệm vụ đi tìm Huyết Linh Thạch, điều kì lạ mà Trịnh Thuỵ Hàm trải qua của ngày hôm đó rất khó nói "Là Huyết Linh Thạch"

Giang Tư Nguyệt khẽ mỉm cười, suy đoán của nàng không hề sai, Huyết Linh Thạch mang sức mạnh Dực tộc, nghĩa là người tạo ra nó cũng đã từng tu Dực đạo.

Tới đây, Trịnh Thuỵ Hàm tiếp tục ngạc nhiên "Không ngờ Minh Giáo phái sống khiêm nhường như vậy nhưng lại mang sức mạnh bất bại"

Giang Tư Nguyệt thú vị nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Ngươi dường như không sợ loại tà thuật này ?"

Trịnh Thuỵ Hàm lắc đầu "Tà hay chánh đều không quan trọng, quan trọng là tâm của chúng ta", sau đó lại nói "Huống chi tà thuật nên lo lắng nhất, mới chính là ma tộc"

Giang Tư Nguyệt cũng đồng suy nghĩ với Trịnh Thuỵ Hàm. Tu Dực đạo chưa bao giờ là xấu, chỉ có những kẻ tu được Dực đạo đi làm chuyện ác nên đã khiến Dực đạo mang tiếng xấu.

Giang Tư Nguyệt sau đó mới lên tiếng thắc mắc "Vì sao ngươi lại bị bọn họ truy đánh ?"

Trịnh Thuỵ Hàm thở dài, kể lại sự việc.

Giang Tư Nguyệt nhìn sự bất lực của Trịnh Thuỵ Hàm, đành lên tiếng "Còn một cách giúp ngươi tìm ra kẻ đã vu oan cho ngươi"

Giang Tư Nguyệt lại không khỏi có suy nghĩ, xem ra những người tu Dực đạo đều bởi vì không còn đường lui nên mới phải tu đạo này.

Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy liền hỏi "Là cách gì ?"

Giang Tư Nguyệt từ đôi mắt xanh, trở lại màu mắt bình thường "Người tu Dực đạo sẽ mang hai màu mắt, màu mắt xanh có thể giúp ngươi nhìn lại sự việc trong quá khứ"

Với tình cảnh này, Trịnh Thuỵ Hàm thật sự không còn biện pháp thứ hai, liền nói "Ta phải làm sao ?"

Giang Tư Nguyệt nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Nhưng nếu tu Dực đạo, bản thân ngươi sẽ rất đau đớn"

Trịnh Thuỵ Hàm cười buồn "Còn hơn là cứ trốn chạy như vậy"

Giang Tư Nguyệt đưa Trịnh Thuỵ Hàm đi sâu vào trong rừng, dừng lại ở một cái hố lớn.

Giang Tư Nguyệt chỉ vào nó "Nhảy xuống dưới, sau ba ngày nếu ngươi vẫn có thể sống sót trở lên ... ngươi đã thành công"

Ở trong Thiên Tử Lôi phải chịu đựng nỗi đau xác thịt liên tục ba ngày, cảm giác như ngàn vạn thanh đao đâm vào người, thêm gió bão, tuyết lạnh, tất cả lần lượt phải vượt qua.

--------

Suốt năm ngày nay, Lục Huyền Vũ không ngừng đi khắp nơi tìm Trịnh Thuỵ Hàm, trong lòng luôn mong là Trịnh Thuỵ Hàm đừng bị ai phát hiện.

Khúc Vân Tranh cũng đi theo Lục Huyền Vũ, đi đã nhiều ngày như vậy, vẫn thấy nên khuyên nàng trở về "Đại sư tỷ, những nơi có thể chúng ta đều đã đi, có lẽ Trịnh Thuỵ Hàm đã đi được rất xa rồi"

Lục Huyền Vũ nhíu mày nhìn Khúc Vân Tranh "Sư muội ... ngươi chưa từng gọi đầy đủ tên của Thuỵ Hàm như vậy ..?"

Khúc Vân Tranh gần đây luôn mang ác niệm đối với cái tên Trịnh Thuỵ Hàm, cho nên khi thốt ra đã bị bất cẩn như vậy "Ta ..."

"Đại sư tỷ ..."

Chợt giọng nói Trịnh Thuỵ Hàm vang lên, khiến một người vì hồi hợp mà quay lại, một người lại vì kinh ngạc mà quay đầu.

Trịnh Thuỵ Hàm chạy đến chổ Lục Huyền Vũ "Sư tỷ ... ta về rồi ..."

Lục Huyền Vũ nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, xúc động đưa tay chạm lên mặt nàng "Ngươi thật sự về rồi ?"

Khúc Vân Tranh lập tức tách hai người ra "Tam sư muội ... mọi người đều đang tìm ngươi ... ngươi những ngày qua đã đi đâu ?"

Trịnh Thuỵ Hàm lúc này mới để ý đến Khúc Vân Tranh, nàng thật sự không ngờ Khúc Vân Tranh lại vì bất hoà cá nhân mà làm liên luỵ đến môn đồ của Sơn Thuỷ phái "Ta đi rất nhiều nơi, bây giờ phải về đối mặt"

Lục Huyền Vũ nắm cánh tay Trịnh Thuỵ Hàm "Bọn họ sẽ không để ngươi yên ... hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn ... ngươi đi đâu, ta sẽ theo đó"

Nghe tới đây, Khúc Vân Tranh liền tức giận, nắm tay Lục Huyền Vũ kéo nàng về bên mình "Đại sư tỷ, nếu sư tỷ đi cùng nàng, ngươi cũng sẽ trở thành tội đồ"

Lục Huyền Vũ hất tay Khúc Vân Tranh ra "Liên can gì đến ngươi ?"

Khúc Vân Tranh đau lòng nhìn Lục Huyền Vũ "Đại sư tỷ ... nàng đã giết người, sư tỷ còn bao che cho nàng"

Lục Huyền Vũ đi đến đứng bên cạnh Trịnh Thuỵ Hàm, mười ngón đan xen "Thuỵ Hàm ở đâu ... ta sẽ ở đó ..."

Khúc Vân Tranh nhìn thấy Lục Huyền Vũ đã hoàn toàn hướng đến Trịnh Thuỵ Hàm, không kiềm được sự tức giận, lập tức rút kiếm đặt lên cổ Trịnh Thuỵ Hàm "Trịnh Thuỵ Hàm, xem ra ngươi phải thật sự chết đi thì đại sư tỷ mới quên được ngươi"

Lúc này nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là giết chết Trịnh Thuỵ Hàm rồi đưa Lục Huyền Vũ rời khỏi tu tiên giới. Ngày tháng sau này còn rất dài, nàng không tin Lục Huyền Vũ sẽ không tha thứ cho nàng.

Lục Huyền Vũ biết Khúc Vân Tranh sẽ thật sự ra tay, liền lấy tay nàng nắm chặt phần thanh kiếm, màu cũng từ đó mà rỉ xuống khiến Trịnh Thuỵ Hàm cùng Khúc Vân Tranh đều mở to mắt trong sự hoảng hốt.

Trịnh Thuỵ Hàm không nghĩ Lục Huyền Vũ sẽ vì nàng mà làm như vậy, liền nhìn Lục Huyền Vũ "Đại sư tỷ ..."

Lục Huyền Vũ nhìn Khúc Vân Tranh "Khúc Vân Tranh, nếu ngươi động đến nàng thì hãy giết luôn ta"

Khúc Vân Tranh bật cười bất mãn "Đại sư tỷ ... ta vì ngươi mà đảo lộn trắng đen ... vì ngươi mà sẵn sàng loại bỏ Trịnh Thuỵ Hàm ... vì sao sau tất cả, ngươi vẫn chọn nàng ?"

Lục Huyền Vũ thẳng thắn đáp "Bởi vì người khiến ta muốn ở cạnh, chỉ duy nhất nàng"

Lúc này, Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Khúc Vân Tranh đang mãi nhìn Lục Huyền Vũ nên đã một chưởng đánh Khúc Vân Tranh lùi lại hai bước, cầm lấy bàn tay đầy máu của Lục Huyền Vũ mà giúp nàng tạm băng bó lại.

Sau khi xong, Trịnh Thuỵ Hàm mới nhìn Khúc Vân Tranh "Nhị sư tỷ, người giết Ôn Đường Dịch là ngươi đúng không ? Từ đầu ngươi đã luôn có đố kị với ta ?"

Khúc Vân Tranh lại bật cười "Ta làm thì sao ? Cũng không ai có bằng chứng buộc tội ta ... bất quá ngày hôm nay để kết thúc êm đẹp, hay là ba chúng ta cùng nhau chết đi ..."

Mọi chuyện đến hiện tại, nàng cũng không muốn sống nữa.

Trịnh Thuỵ Hàm thật sự không tin được Khúc Vân Tranh lại có ý nghĩ này "Ngươi điên rồi"

Khúc Vân Tranh chỉa kiếm vào Trịnh Thuỵ Hàm "Còn không phải do ngươi ? Ta không còn đường quay lại, tất cả đều tại ngươi ... Trịnh Thuỵ Hàm"

Trịnh Thuỵ Hàm ngày càng thất vọng nhìn Khúc Vân Tranh "Nhị sư tỷ, ngươi thật sự đã thay đổi"

Lời nói của Trịnh Thuỵ Hàm vừa dứt, một sợi dây liền bay đến trói chặt Khúc Vân Tranh, thanh kiếm trên tay Khúc Vân Tranh liền rớt xuống, sau đó là bốn vị thượng thần cùng nhau xuất hiện.

Khúc Vân Tranh lúc này mới biết nàng đã bị tính kế, trừng mắt nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, quát "Ngươi gạt ta ?"

Trịnh Thuỵ Hàm lớn tiếng lại "Là ngươi đã gạt mọi người"

Thiên Hàn tuyệt tình nhìn Khúc Vân Tranh "Vân Tranh ... kể từ ngày hôm nay, ngươi chính thức bị đuổi khỏi tu tiên giới, từ nay về sau không thể tu tiên được nữa ..."

Sau khi tuyên bố, Thiên Hàn dùng phép lấy lại tiên đan từ cơ thể của Khúc Vân Tranh. Tất cả pháp thuật, võ công nàng đang có, hoàn toàn mất sạch.

Thiên Hàn xoay lưng lại với Khúc Vân Tranh "Đi đi"

Khúc Vân Tranh không còn gì để nói, đành yếu ớt quỳ xuống, dập đầu trước Thiên Hàn "Đa tạ gia tiên ơn nuôi dưỡng"

Khúc Vân Tranh đứng lên, lưu luyến nhìn Lục Huyền Vũ, sau đó bỏ đi.

Lục Huyền Vũ vội theo nàng, gọi "Vân Tranh ..."

Khúc Vân Tranh nghe gọi liền đứng lại, nhưng không có quay lại nhìn nàng.

Lục Huyền Vũ ở phía sau, lên tiếng "Ba chúng ta đều lớn lên cùng nhau ... dĩ nhiên ta cũng rất quan tâm ngươi. Nhưng bởi vì ngươi là một người biết chừng mực nên ta mới không lo lắng nhiều như Thuỵ Hàm. Vì vậy đừng trách Thuỵ Hàm, hãy trách ta vì đã để ngươi thấy uỷ khuất"

Khúc Vân Tranh rơi nước mắt, nàng ước gì nàng cũng là một người tuỳ tiện như Trịnh Thuỵ Hàm, có lẽ sẽ được Lục Huyền Vũ quan tâm nhiều hơn "Xin lỗi đại sư tỷ ... bảo trọng ..."

Lục Huyền Vũ nhìn Khúc Vân Tranh chạy đi, chỉ có thể đứng yên thở dài "Hy vọng ngươi sẽ sống tốt"

Trịnh Thuỵ Hàm đi đến, đứng bên cạnh Lục Huyền Vũ, cũng buồn bả nhìn theo bóng lưng của Khúc Vân Tranh. Một lúc sau mới quay sang nhìn Lục Huyền Vũ "Sư tỷ ... chúng ta về thôi"

Lục Huyền Vũ nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, gật nhẹ đầu "Ừm"

Trịnh Thuỵ Hàm trước khi rời đi, nàng lại một lần nữa quay đầu nhìn theo hướng đi của Khúc Vân Tranh, nhớ lại ngày hôm qua khi biết sự thật, nàng cũng đã rất đau khổ khi phải quyết định vạch tội nhị sư tỷ của nàng.

Song cũng chính đêm qua, Trịnh Thuỵ Hàm đã gửi hạc giấy cho Lục Huyền Vũ nói rõ mọi chuyện, hy vọng Lục Huyền Vũ sẽ tin nàng mà cùng nàng đóng một màn kịch trước mặt Khúc Vân Tranh, đồng thời gọi bốn vị gia tiên cùng đến để chứng kiến.

Buổi tối sau khi ăn cơm, Trịnh Thuỵ Hàm và Lục Huyền Vũ đi dạo cùng nhau.

Trịnh Thuỵ Hàm nhớ lại lúc sáng, thật sự cảm động "Sư tỷ ... thật không ngờ sư tỷ lại có tài diễn xuất đến vậy a ...", lừa được Khúc Vân Tranh cũng không phải đơn giản.

Lục Huyền Vũ chỉ mỉm cười rồi dừng lại, ngồi xuống cho cá ăn, không đáp lại Trịnh Thuỵ Hàm.

Nàng thật không biết phải nói gì, bởi vì những hành động và lời nói lúc sáng, đều không phải đang diễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC