Hoạn Nạn Có Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi tưởng qua đi, tất cả trở vệ thực tại.

Lệ Vân Thâm cầm thanh kiếm của Lộ Song Vũ, đưa cho Từ Nhược Tuyên "Đây là kỉ vật của mẫu thân ngươi ... ngươi vẫn nên giữ nó"

Lệ Vân Thâm đã giữ thanh kiếm bên mình suốt mười sáu năm qua, những việc cần làm thì cũng đã làm xong. Nàng đã có thể yên tâm đi gặp Lộ Song Vũ.

"Đa tạ", Từ Nhược Tuyên nhận lại kiếm của Lộ Song Vũ, nhìn thanh kiếm trên tay mà không ngừng xúc động, cảm giác như nàng đang được nắm tay mẫu thân của nàng vậy.

Ở bên cạnh, Trịnh Thuỵ Hàm lau nước mắt cho Từ Nhược Tuyên "Mọi chuyện đã rõ rồi, mẫu thân ngươi chưa từng có ý định rời bỏ ngươi, nàng chỉ là bất đắc dĩ thôi"

Từ Nhược Tuyên nâng mắt nhìn Trịnh Thuỵ Hàm, bất ngờ dang tay ôm chặt người ở trước mặt. Từ Nhược Tuyên chính là lo sợ, một ngày nào đó Trịnh Thuỵ Hàm cũng sẽ rời bỏ nàng mà đi.

Trịnh Thuỵ Hàm hiện tại chỉ nghĩ là Từ Nhược Tuyên cần một điểm tựa, nên vẫn ngoan ngoãn đứng yên cho Từ Nhược Tuyên ôm nàng. Trong lòng không ngừng hy vọng Từ Nhược Tuyên sớm bình ổn trở lại.

Lệ Vân Thâm mỉm cười nhìn hai nữ nhân đang thâm tình kia rồi lẳng lặng rời đi.

Chợt Trịnh Thuỵ Hàm nhận ra sự biến mất của Lệ Vân Thâm, nàng liền buông Từ Nhược Tuyên ra "Nhược Tuyên, ta phải tìm sư tỷ"

Từ Nhược Tuyên nhìn vào mắt của Trịnh Thuỵ Hàm, hiểu nàng đang lo sợ chuyện gì, liền gật đầu.

Cả hai đi xung quanh tìm Lệ Vân Thâm, tránh để nàng nghĩ đến việc tự tử. Cuối cùng khi quay lại nơi cũ, cả hai đều thương tâm khi nhìn thấy ở bên cạnh phần mộ của Lộ Song Vũ là một nữ nhân đã nằm gục ở đó.

Trịnh Thuỵ Hàm khẽ thở dài, nàng không biết phải đến bao giờ mới thôi nhìn thấy những cảnh tang thương như vậy.

Sau khi chôn cất Lệ Vân Thâm ở bên cạnh phần mộ của Lộ Song Vũ. Từ Nhược Tuyên cùng Trịnh Thuỵ Hàm đều quỳ xuống, cùng nhau lạy họ ba lạy thay cho lời từ biệt. Sau đó tiếp tục hành trình của các nàng.

Cả hai đi đến một hang động, đây cũng là nơi trưng tượng Thánh Nữ, trước đây đã từng có hàng vạn người đến để cầu nguyện, xin ơn lộc. Hiện tại chỉ còn là một cái hang hoang tàn.

Tuy nhiên, sau khi bước vào hang, mọi thứ dường như có sự thay đổi.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn sang Từ Nhược Tuyên "Thật lạ, vì sao sau khi đi vào đây, khí tức âm tà đều không còn"

Nói đúng hơn là càng đi gần đến tượng thánh nữ, càng cảm nhận được rất rõ sự tồn tại của tiên khí.

Từ Nhược Tuyên nhìn xung quanh rồi đáp "Có lẽ nơi này từng là nơi thiêng liêng cho nên chỉ có bên ngoài là bị yêu ma vấy nhiễm"

Cũng có nghĩa nơi này đã từng là nơi mẫu thân của nàng và Lệ Vân Thâm sinh sống.

Trịnh Thuỵ Hàm nghe vậy cũng không có tò mò thêm, suy nghĩ nếu Lệ Vân Thâm không có ý định tự vẫn, có lẽ các nàng sẽ có thêm thông tin về Song Băng Kiếm. 

Một lúc sau, sau khi thăm dò hang động, không phát hiện được gì, Từ Nhược Tuyên đành lên tiếng "Thuỵ Hàm"

Trịnh Thuỵ Hàm đang nhìn ngắm xung quanh hang đá, nghe gọi liền chạy đến chổ Từ Nhược Tuyên "Ân"

Từ Nhược Tuyên nhìn nét mặt sau nhiều chuyện vẫn có thể mỉm cười của Trịnh Thuỵ Hàm, có chút lưu luyến "Ngươi về trước đi"

Trịnh Thuỵ Hàm dĩ nhiên biết Từ Nhược Tuyên muốn ở lại đây với mẫu thân nàng thêm vài ngày, nhưng Trịnh Thuỵ Hàm không yên tâm khi để Từ Nhược Tuyên ở lại một mình tại nơi xa lạ như vậy "Ta ở đây cùng ngươi ... dù sao có thêm một người cũng sẽ đông vui hơn a"

Từ Nhược Tuyên vẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Thuỵ Hàm "Ta từ nhỏ đã quen một mình, vốn không cần đông vui ..."

Trịnh Thuỵ Hàm mặc kệ Từ Nhược Tuyên như vậy cố chấp, dù sao nàng trở về cũng không có gì để làm, cảm thấy bản thân thật sự vô cùng nhàn rỗi.

"Nhược Tuyên", Trịnh Thuỵ Hàm khẽ hô một tiếng để Từ Nhược Tuyên đừng nói nữa.

"...."

"Bây giờ ngươi đã có ta, đừng nghĩ đến chuyện thích ở một mình nữa", Trịnh Thuỵ Hàm vừa nói xong câu này liền tươi cười nói câu khác "Ta ra ngoài tìm chút trái cây, trên núi cao như vậy chắc không thể đi mua thức ăn", bởi vì đi sẽ rất mất thời gian, trời cũng đã chập tối.

Từ Nhược Tuyên thấy người kia kiên quyết ở lại như vậy, chỉ có thể tuỳ ý Trịnh Thuỵ Hàm. Dù sao nàng cũng không có thói quen tranh chấp một vấn đề.

Nhìn thấy Từ Nhược Tuyên im lặng, Trịnh Thuỵ Hàm biết nàng đã đồng ý, lại cười nói "Ta sẽ về ngay", sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trịnh Thuỵ Hàm ra ngoài, khó khăn lắm mới tìm được một vài quả mận còn tươi, nhưng trên đường trở lại hang đá, lại bị người của công chúa ma tộc cản trở.

Trịnh Thuỵ Hàm vì hai tay ôm mận nên không thể rút kiếm, chỉ có thể hướng công chúa ma tộc "Đây vốn là địa phận thiên tộc, ma tộc các ngươi cư nhiên chiếm đóng, không sợ thiên tộc đánh xuống hay sao ?"

Hắc Tình bật cười, nữ nhân này xem ra thật sự không còn nhớ cái gì "Nếu ngươi đi cùng ta, ta sẽ liền cho yêu ma rút khỏi ngọn núi này"

Trịnh Thuỵ Hàm "Ta vì sao phải đi cùng các ngươi ?"

Hắc Tình không có trả lời, chỉ nói tiếp "Một là ngươi tự nguyện đi theo, hai là ta trói ngươi lại rồi đem ngươi đi"

Trịnh Thuỵ Hàm không hiểu vì sao Hắc Tình lại muốn nàng, trong lúc bất cẩn liền bị một sợi dây quấn chặt, những quả mận trên tay đều rớt xuống đất.

Trịnh Thuỵ Hàm tức giận "Thả ta ra"

Hắc Tình mặc kệ Trịnh Thuỵ Hàm có thái độ gì, chuẩn bị biến về ma tộc thì Từ Nhược Tuyên xuất hiện, một kiếm chém đứt dây trói trên người Trịnh Thuỵ Hàm, sau đó đứng chắn ở giữa Trịnh Thuỵ Hàm và Hắc Tình.

Từ Nhược Tuyên vốn đang ngồi trước mộ của Lộ Song Vũ để cùng nàng mẫu tử tâm sự, lại cảm thấy có chút kì quái.

Chính là nàng đã ngồi ở đây khá lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy người kia trở lại, Từ Nhược Tuyên đành đứng lên đi tìm Trịnh Thuỵ Hàm.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy Từ Nhược Tuyên, liền nắm cánh tay nàng "Thuộc hạ của ả đang kề kiếm sau lưng ta, ngươi mau đi đi"

Từ Nhược Tuyên không trả lời Trịnh Thuỵ Hàm, chỉ nhìn Hắc Tình "Để chúng ta đi, nơi này vẫn là đất của các ngươi"

Hắc Tình không cảm xúc, đáp "Ta muốn nàng", vừa nói vừa chỉ tay về phía Trịnh Thuỵ Hàm.

Trịnh Thuỵ Hàm nhíu mày "Ngươi vì sao luôn muốn ta ?"

Hắc Tình cũng không có trả lời Trịnh Thuỵ Hàm, lại nhìn Từ Nhược Tuyên "Thiên sư, nếu ngươi không muốn ta đánh gãy chân ngươi, thì đừng lo chuyện bao đồng"

Từ Nhược Tuyên đáp lại ánh mắt của Hắc Tình "Ta chỉ đi cùng Thuỵ Hàm"

Hắc Tình tức giận, ra lệnh cho một thuộc hạ khác đang đứng ở phía sau Trịnh Thuỵ Hàm và Từ Nhược Tuyên "Đánh gãy chân Từ Nhược Tuyên"

Lúc này, Trịnh Thuỵ Hàm vì đang bị khống chế nên không thể chạy lên đỡ đòn cho Từ Nhược Tuyên.

Mà Từ Nhược Tuyên vì lo lắng nếu nàng đánh lại bọn chúng, công chúa ma tộc sẽ biến mất cùng Trịnh Thuỵ Hàm, nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Một đòn đánh xuống bắp chân Từ Nhược Tuyên, nàng vẫn chịu được. Đòn thứ hai, Từ Nhược Tuyên khẽ nhíu mày. Đến đòn thứ ba, vì âm tà quá nặng nên đã tác động hết vào đòn này, Từ Nhược Tuyên liền khuỵ xuống.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn thấy vậy, bất chấp nguy hiểm phía sau, rút kiếm đồng thời quay người, chém chết kẻ nãy giờ vẫn luôn khống chế nàng.

Hắc Tình nhìn thấy hành động vừa rồi của Trịnh Thuỵ Hàm, nàng liền nhanh chân bay đến hất kiếm trên tay của Trịnh Thuỵ Hàm ra, vì nơi này nếu người tu tiên sử dụng kiếm pháp, sẽ thu hút rất nhiều yêu ma chạy đến.

Sau khi đánh giăng thanh kiếm của Trịnh Thuỵ Hàm, Hắc Tình chỉ đứng yên nhìn nàng.

Trịnh Thuỵ Hàm cũng không có nhúc nhích, đối mắt lại với Hắc Tình, sau đó lại có cảm giác như nàng đã gặp Hắc Tình ở đâu rồi.

Tuy nhiên, Trịnh Thuỵ Hàm lại có cảm giác Hắc Tình sẽ không hại nàng, nên mặc kệ Hắc Tình muốn làm gì hay nói gì, Trịnh Thuỵ Hàm đi đến đỡ Từ Nhược Tuyên đứng lên.

Trịnh Thuỵ Hàm nhìn vào chân đang chảy máu của Từ Nhược Tuyên, đau lòng "Xin lỗi, làm ngươi bị thương rồi"

Từ Nhược Tuyên lắc đầu, ý bảo không sao.

Hắc Tình nhìn hai người trước mặt, đành thở dài, thu kiếm của Trịnh Thuỵ Hàm về rồi đưa cho nàng "Các ngươi mau rời khỏi đây trước khi người của ta và lũ yêu tinh phát hiện"

Trịnh Thuỵ Hàm nghi ngờ nhìn Hắc Tình, sau đó chộp lấy thanh kiếm cho vào vỏ, rồi dìu Từ Nhược Tuyên rời đi.

Đường đi gồ ghề, trời lại khá tối nên Trịnh Thuỵ Hàm sợ Từ Nhược Tuyên đi không quen, mà các nàng cũng không thể đứng trên gió để bay về, nơi này đã thuộc về ma tộc, mà hai người họ tu tiên nên không thể dùng đến pháp thuật, sợ sẽ tạo ra dấu vết cho lũ yêu tinh tìm đến, vì vậy đêm nay chắc chắn phải đi bộ xuống núi.

Trịnh Thuỵ Hàm dừng lại, ôn nhu nhìn Từ Nhược Tuyên "Để cho nhanh, ta cõng ngươi"

Từ Nhược Tuyên khẽ nhíu mày "Được rồi"

Trịnh Thuỵ Hàm thật ra chỉ hỏi cho vui vậy thôi. Đợi sau khi Từ Nhược Tuyên trả lời, nàng liền kéo Từ Nhược Tuyên lên lưng mình, rồi tiếp tục bước đi.

Từ Nhược Tuyên bị như vậy, chỉ có thể ôm cổ Trịnh Thuỵ Hàm, nàng vốn không thể nói chuyện nghiêm túc với nữ nhân này.

Không gian yên ắng lại khiến Trịnh Thuỵ Hàm buồn chán, nàng lại phải lên tiếng "Nhược Tuyên, ngươi thấy lợi ích của việc hoạn nạn có nhau còn hơn cứ luôn chịu đựng một mình chưa ?"

Từ Nhược Tuyên chỉ lạnh nhạt đáp "Câm miệng"

Thật sự thì nếu không phải lúc nãy vì sợ Hắc Tình bắt Trịnh Thuỵ Hàm đi, thì Từ Nhược Tuyên nàng cũng không có hứng thú xen vào chuyện của người khác.

Trịnh Thuỵ Hàm bĩu môi, tiếp tục nói "Ta buồn ngủ quá ... hát cho ta nghe đi ... ta còn phải cõng ngươi một chặn đường dài a", đường xuống chân núi, không hề ngắn.

Trịnh Thuỵ Hàm nói xong thì im lặng chờ đợi, mặc cho khả năng biết Từ Nhược Tuyên sẽ không để tâm đến lời nàng vừa nói rất cao.

Ở trên lưng Trịnh Thuỵ Hàm, Từ Nhược Tuyên cũng im lặng ... một lúc rất lâu sau, mới có tiếng hát cất lên ...

Trịnh Thuỵ Hàm mỉm cười, đây chính là lời bài hát của điệu nhạc mà mỗi đêm nàng tìm đến rủ Từ Nhược Tuyên uống rượu, nàng đều nghe Từ Nhược Tuyên gảy khúc nhạc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net