Chap 15: Cải thiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vấn đề của Nhạn Thanh Ca ở đây là dung hòa được mối quan hệ của Nhạn Đình và Hàn Khuynh Vũ. Từ sau khi cùng Hàn Khuynh Vũ học về chuyện triều chính, Nhạn Thanh Ca cũng nhận ra con người của Hàn Khuynh Vũ thực sự không hề xấu, nàng ấy công tư phân mình, hiểu được thế sự, suy nghĩ sâu sa. Đối với những chính sách cải cách của triều đình nàng ấy đều có chủ kiến hợp lý. Nhiều lúc thấy Nhạn Đình chống đối Hàn Khuynh Vũ cũng cảm thấy bất bình thay nàng ấy.

Hàn Khuynh Vũ sang nay bị Nhạn Đình hùng hồn phản đối việc gia tăng thu thuế các hộ thương nhân. Điều này lại xảy ra mâu thuẫn giữa Nhạn Đình và Hàn Khuynh Vũ trên tiền triều.

_Hiện giờ Đại Thiên ta giàu có, thu hút thương nhân nhiều nơi đên giao thương buôn bán, việc tăng thuế của các hộ thương nhân có thể cải thiện ngân sách triều đình để có thêm tiền bạc cứu tế nạn dân tứ phương, thu phục lòng người, chuyện này phải càng sớm triển khai càng tốt.-Hàn Khuynh Vũ đề xuất trên triều, lúc này chính là trước mặt tiểu hoàng đế và Nhạn Thanh Ca.

_Hiện tại chính vì đại Thiên giàu có, nạn dân tứ phương mới vì vậy mà đến, nhưng dù sao chúng cũng chỉ là tiện dân ngoại tộc. Tại sao quận chúa lại có thể vì chúng mà tăng thu thuế của con dân Đại Thiên, làm thế mới chính là lòng người bất phục.-Nhạn Đình ngay lập tức phản đối.

_Tiện dân cũng là người. Mục đích của Đại Thiên là thống nhất thiên hạ, để thiên hạ này quy về một mối. Khi đó dân chúng toàn thiên hạ, cũng sẽ là con dân Đại Thiên ta. Nếu nói như tể tướng đại nhân, thì chẳng lẽ muốn biến Đại Thiên chỉ là đất nước cường bạo chỉ muốn xâm chiếm mở rộng lãnh thổ, vậy chúng ta so với thổ phỉ thì có gì khác nhau đây?-Hàn Khuynh Vũ nhếch môi.

_Tương lai như nào, ta không biết, nhưng hiện tại, chư quốc phân chia, chúng ta phải bảo vệ quyền lợi của Đại Thiên trước. Thần khẩn tâu thánh thượng, cùng thái hậu minh xét.-Nhạn Đình cậy Nhạn Thanh Ca là con gái hắn, nên hướng Thái hậu trình bày, chỉ cần thái hậu phản đổi thì mục đích của Hàn Khuynh Vũ khẳng định sẽ không thành công.

_Nhạn tể tướng, ngài suy nghĩ thiển cận ta không trách ngài. Ngài đừng quên 300 trăm năm trước, Chu gia lấy đức trị thiên hạ. Mới có thể giữ được giang sơn thống nhất, lấy cường bạo chà đạp dân chúng như Chu Trì Đế, khiến cho thiên hạ chia rẽ, chư quốc nổi dậy, muốn có được thiên hạ, trước phải có được nhân tâm.-Hàn Khuynh Vũ thực sự lúc này chán ghét Nhạn Đình, tên khốn này chính là công khai chống đối nàng.

_Hiện tại thiên hạ đại loạn, giờ phải bảo vệ lợi ích của bản thân mới được coi là tức thời. Cứ cho là Đại Thiên thống nhất được thiên hạ, nhưng nếu không thì sao? Quận chúa nghĩ... cứ cứu tế nạn dân như vậy đối với Đại Thiên về lâu về dài... có lợi sao?

_Ngươi...!-Hàn Khuynh Vũ đúng là cãi lý với kẻ cứng đầu mà. Nàng giờ tức đến muốn phát tiết.

_ĐƯỢC RỒI...-Nhạn Thanh Ca từ nãy tới giờ ngồi nghe Hàn Khuynh Vũ và Nhạn Đình tranh cãi cũng đến đau đầu. Nàng lúc này liền phải đứng ra giải quyết.-Nhạn tể tướng, Thanh Thành... đủ rồi, đây là tiền triều, không phải nơi để 2 người tranh cãi.

_Chuyện này xin Thái hậu minh xét.-Nhạn Đình nhanh chóng hướng Nhạn Thanh Ca cầu khẩn.

_Chuyện tăng thuế, ai gia cũng đã cũng Thanh Thành quận chúa bàn bạc qua. Hiện giờ thiên hạ loạn lạc, các nước chư hầu mâu thuẫn thâm sâu, không ngừng gây chiến khiến con dân thiên hạ lầm than. Đại Thiên ta là quốc gia giàu có nhất chư quốc, nhiều năm nay đãi ngộ hiền tài tứ phương, khiến nhân dân nhiều nơi kính nể, liền đến Đại Thiên ta cư ngụ. Ai gia thấy... điều này, là phúc chứ không phải họa.-Nhạn Thanh Ca giọng nói uy quyền vang khắp đại điện.

_...-Nhạn Đình đen mặt, vậy ý của Thái hậu chẳng lẽ muốn ủng hộ Hàn Khuynh Vũ sao?

_Ai gia và quận chúa cũng đã đưa ra được phương pháp giải quyết, nạn dân tứ phương đến lánh nạn. Quận chúa đã có ý định xây đồn điền, nông điền, nhà ở cho nạn dân, tạo công việc cho họ, cũng đồng nghĩa làm giàu cho Đại Thiên, nhưng kinh phí triều đình dù nhiều nhưng dư ra lại không đủ. Nên chính ai gia đã đề xuất việc tăng thuế các hộ thương nhân, thiết nghĩ 10 năm liền không tăng thuế, giúp họ làm giàu nhiều năm như vậy... giờ góp công sức cho triều đình chẳng lẽ con dân Đại Thiên lại không làm hay sao? Thanh Thành quận chúa cũng ai gia suy nghĩ nhiều ngày mới đưa ra biện pháp này. Nên chuyện tăng thuế, nhất định phải làm.-Nhạn Thanh Ca nhàn nhạt ra lệnh. Mắt không nhìn Nhạn Đình dù chỉ một khắc.

_Thái hậu... mong người...

_Ý của ai gia đã quyết, tể tướng... không cần nói thêm gì nữa.-Nhạn Thanh Ca lạnh nhìn Nhạn Đình, ánh mắt sắc tràn ngập ý cảnh cáo.

_...-Tiểu hoàng đế lúc này thấy Nhạn Thanh Ca nháy hắn, liền đứng dậy.-Nếu Thái hậu và quận chúa đã nói như thế, vậy cứ như vậy mà làm đi, trẫm cũng không có ý kiến.

_HOÀNG THƯỢNG, THÁI HẬU CÙNG QUẬN CHÚA THÁNH MINH.-Ý chỉ đã ban hành. Quần thần ngay lập tức quỳ xuống, dù đối với Nhạn Đình hắn không hề ủng hộ nhưng cũng không thể không quỳ, dù sao cũng chính là tiểu hoàng đế đã ban thánh ý.

_...-Hàn Khuynh Vũ từ lúc Nhạn Thanh Ca lên tiếng, cũng đã hơi bất ngờ rồi, nàng càng không nghĩ Nhạn Thanh Ca hiện đang đứng về phía nàng.

Sau khi bãi triều trở về đến Thọ Khang cung, Hàn Khuynh Vũ cứ như vậy tiếu ý nhìn Nhạn Thanh Ca, khiến Nhạn Ca cảm giác hơi khó chịu.

_Quận chúa muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần phải nhìn ai gia như thế.-Nhạn Thanh Ca bất mãn lên tiếng.

_Ta nhớ rằng... ta chính là vẫn chưa bàn bạc qua với thái hậu về bất cứ điều gì trọng việc tăng thuế. Vậy mà thái hậu lại vô cùng tường minh chuyện này.-Hàn Khuynh Vũ giờ mới có thể nói ra khúc mắc trong lòng.

_Chuyện tăng thuế lần này, là hợp với suy nghĩ của ai gia, ai gia ủng hộ quận chúa tăng thuế, cũng là chuyện tất nhiên. Còn về ai gia tường minh... là vì ai gia cũng đã có suy nghĩ qua chuyện này rồi đi.-Nhạn Thanh Ca nhàn nhạt trả lời.

_Nhưng dù thế tại sao thái hậu lại nói ở trên triều rằng việc tăng thuế là ý của người đây?-Hàn Khuynh Vũ cao hứng tiếp tục.

_Chẳng lẽ tiếp tục để cha ta... làm khó quận chúa sao?-Nếu không phải giải vây cho Hàn Khuynh Vũ, Nhạn Thanh Ca cũng sẽ không công khai phản đối Nhạn Đình như thế.

_...-Hàn Khuynh Vũ trong lòng vô cùng vui vẻ, khóe môi nhếch lên suốt.-Nhưng làm thế, Nhạn tể tướng sẽ giận người đấy.

_Ta không chỉ là nữ nhi của Nhạn gia, mà còn là thái hậu của Đại Thiên, muốn làm chuyện lớn, không thể để tâm tiểu tiết.-Nhạn Thanh Ca chính là không nghĩ đến việc này.

_Thái hậu hiểu đại sự, là phúc của Đại Thiên.-Hàn Khuynh Vũ ca ngợi, thực sự Nhạn Thanh Ca cũng cùng có chung 1 mục đích với nàng.

_Ta chỉ là muốn quận chúa hứa với ta một điều, rằng quận chúa sẽ thống nhất giang sơn này.-Nhạn Thanh Ca ủng hộ Hàn Doanh, tất nhiên hy vọng Hàn Doanh sẽ là thiên cổ hoàng đế. Nên mới muốn Hàn Khuynh Vũ dưới thời Hàn Doanh trị vì, có thể thống nhất giang sơn.

_Thái hậu là đang vì thiên hạ... hay vì bệ hạ đây?-Hàn Khuynh Vũ nhếch môi cười, ánh mắt đấy tiếu ý. Nàng chẳng lẽ lại không đoán ra được tâm tư này của Nhạn Thanh Ca sao.

_Vì Doanh nhi, và cùng vì thiên hạ chúng sinh.-Nhạn Thanh Ca nhẹ đáp. Hàn Khuynh Vũ thực sự có thể nhìn thấu tâm tư của nàng sao.

_Cho là ta tin lời Thái hậu đi... được, vậy ta hứa với người, trong vòng 10 năm, ta nhất định sẽ... thống nhất Trung Nguyên.-Hàn Khuynh Vũ tự tin tuyên bố.

10 năm sao, Hàn Khuynh Vũ tuyên bố lời này, khiến Nhạn Thanh Ca không khỏi kinh ngạc. Hàn Khuynh Vũ tự tin như vậy sao? Nhung suy nghĩ một hồi, thực sự nếu trong 10 năm mà Hàn Khuynh Vũ có thể thống nhất thiên hạ, thì không phải là không có khả năng, vậy nàng ta nhất định đã có chiến lược rồi. Nhạn Thanh Ca dù có thế nào thì nàng vẫn hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Hàn Khuynh Vũ, nữ nhân trẻ tuổi này từ năm 17 tuổi đã được mệnh danh là chiến thần, thì thực sự không thể xem thường.

_Hôm nay ta không có hứng phê duyệt tấu sớ, dù sao mai cũng là ngày Môc Dục.-Hàn Khuynh Vũ nhìn Nhạn Thanh Ca, phàn nàn.

_Vậy quận chúa có thể về phủ nghỉ ngơi.-Nhạn Thanh Ca tự nhiên nói.

_Thái hậu thật là không thú vị chút nào.-Hàn Khuynh Vũ cười cười lắc đầu.-Hỉ nhi... người đi chuẩn bị 2 bộ thường phục đến đây, một bộ y phục nam nhân và 1 bộ y phục nữ nhân, nhanh một chút.

_Á? Dạ, nô tì đi ngay.-Hỉ nhi dù không hiểu tại sao Hàn Khuynh Vũ lại muốn thường phục, nhưng vẫn là nhanh chóng di chuẩn bị.

Hỉ nhi đi cũng nhanh mà trở về cũng rất nhanh, trên tay là 2 bộ thường phục như Hàn khuynh Vũ dặn dò.

_Hỉ nhi, người đưa thái hậu đi thay đồ một chút đi.-Hàn Khuynh Vũ hài lòng nhìn 2 vụ thường phục, sau đó đưa bộ y phục nữ nhân cho Hỉ nhi dặn dò.

_...-Nhạn Thanh Ca khó hiểu hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Hàn Khuynh Vũ, người này rốt cuộc muốn làm gì đây.

_Hôm nay ta chính là muốn dẫn thái hậu xuất cung, đêm nay là lễ hội thả đèn, kinh thành nhất định sẽ vô cùng nhộn nhịp.-Hàn Khuynh Vũ ôn như mỉm cười đối với Nhạn Thanh Ca.

_Ta... ai gia đâu có nói là muốn đi.-Nhạn Thanh Ca bất ngờ, xuất cung sao? Đã cũng nhiều năm rồi, Nhạn Thanh Ca không hề rời khỏi hoàng cung này, nghĩ đến mình có thể xuất cung liền có cảm giác không quen thuộc.

_Thái hậu... người không nên để thần nữ đi chơi hội một mình đi.-Hàn Khuynh Vũ ngọt giọng, ý nũng nịu.

_Ai gia...-Nói Nhạn Thanh Ca không muốn đi xem thử kinh thành, là nói dối, nhưng đã lâu rồi nàng không xuất cung, chỉ sợ...

_Thái hậu yên tâm, đã có ta đi cùng người, ta nhất định sẽ không rời người nửa bước.-Hàn Khuynh Vũ như là đọc được suy nghĩ của Nhạn Thanh Ca, nàng nhanh chóng trấn an.-Hỉ nhi, còn không mau đưa thái hậu đi đổi y phục.

Sau khi Nhạn Thanh Ca cùng Hỉ nhi vào phòng trong, Hàn Khuynh Vũ cũng nhanh chóng đi thay y phục. Hàn Khuynh Vũ ở biên cương, thương cải nam trăng đi tuần hành, nên hiện tại đối với nàng thay y phục nam nhân đều không hề khó khăn, chỉ cần dùng một cuộn vải bó ngực lại là được. Hàn Khuynh Vũ thay đồ xong xuôi liền quay trở lại chính điện của Thọ Khang cung. Lúc này, Nhạn Thanh Ca vẫn là chưa thay đồ xong, Hàn Khuynh Vũ chỉ có thể đứng ngoài chờ.

Lúc Nhạn Thanh Ca cùng Hỉ nhi bước ra, chỉ thấy một nam tử đang đứng ở chính điện, dáng vẻ tiêu sái hơn người. Nhạn Thanh Ca liền có phần hơi ngạc nhiên, cho đến khi nam tử đó quay lại. Nhạn Thanh Ca mới thần người, hóa ra là Hàn Khuynh Vũ cải nam trang. Hàn Khuynh Vũ trong mắt Nhạn Thanh Ca và Hỉ nhi lúc này, anh tuấn, tiêu sái hơn người, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, xen một chút nho nhã những cũng không kém phần nghiêm nghị, tư chất không ngừng tỏa ra tràn đầy khí chất hoàng tộc. Nếu Hàn Khuynh Vũ thực sự là nam nhân, chỉ sợ không biết bao nhiêu cô gái sẽ vì nàng ấy mà siêu lòng.

Thấy Nhạn Thanh Ca thất thần, Hàn Khuynh Vũ chỉ cười cười tiến lại gần, nàng biết khi nàng cải nam trang, bộ dạng mức nào anh tuấn. Nhưng trước mặt Nhạn Thanh Ca, nàng cũng nên giả khờ một chút, tránh cho Nhạn Thanh Ca khó xử.

_Thái hậu thật sự xinh đẹp, dù mặc bất cứ dạng trang phục nào, vẫn là đều thần thái bất phàm như vậy.-Hàn Khuynh Vũ đánh giá một hồi.

_Quận chúa cũng vậy đi.-Thấy Hàn Khuynh Vũ tiến lại gần, lại khen ngợi mình như vậy. Mặt Nhạn Thanh Ca có chút đỏ, nhanh chóng lấy lại bình tình hồi đáp.-Tại sao lại cải nam trang?

_Ta sợ 2 nữ nhân mỹ mạo như hoa đi trên đường, sẽ bị nhiều người để ý. Nên cố ý cải nam trang.-Hàn Khuynh Vũ tự luyến nói, nghe qua thì là như lo nghĩ cho Nhạn Thanh Ca, nhưng thực ra chính là khen ngợi bản thân nàng ta xinh đẹp.

_Quận chúa... suy nghĩ chu toàn a.-Nhạn Thanh Ca không khỏi chán nản lắc đầu một cái.

_Thái hậu quá khen.-Hàn Khuynh Vũ thống khoái cười.

------------------------------------

Lời của tác giả: các bạn thấy truyện này như nào ạ, au up tiếp 5 chương thính chỉ để nhận được cảm nhận của các bạn thôi đọ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net