Chap 63: Nỗi lòng Nhạn Thanh Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó khi Nhạn Thanh Ca mới chỉ là thiếu nữ 13 tuổi, nàng đã nổi danh là tài nữ bậc nhất kinh thành, phụ thân làm quan lớn trong triều, mẫu thân là đương triều được tiên đế tấn phong làm trưởng công chúa, xuất thân cao quý, địa vị tôn vinh không một nam tử nào trong kinh thành là không mong muốn có được nàng. Nhạn Thanh Ca từ nhỏ chịu sự giáo dục nghiêm khắc của Nhạn gia, lại có được đức tính nhu thuần, đoan trang của Hàn Nhã Uyển, dung mạo lại xinh đẹp vạn phần, khí tức lại lan tỏa ra một cỗ phúc hậu. Cho nên có thể nhìn thấy và chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, thì chỉ có thể nói nàng nghiêng nước nghiêng thành, chứ không một kẻ nào dám nói hồng nhan họa thủy.

Khi ấy Dự vương vẫn chỉ là một thống soái trong triều đình, phủ đệ lại được xây ngay bên cạnh Nhạn gia, Lăng Thiên Tự là trưởng tử của Lăng Nguyên đại thống soái, tài hoa của hắn nghe nói chỉ có thể so sánh đứng sau Ngọc công tử của kinh thành là Tống Du Lẫm, nhưng tướng mạo của hắn lại có thể nói là kinh thành đệ nhất mỹ nam, không một nữ tử nào nhìn qua mà không si mê hắn. Nhưng ít ai biết, Lăng Thiên Tự và Nhạn Thanh Ca có thể nói là thanh mai trúc mã, khi ấy Lăng đại thống soái chinh chiến ngoài xa trường, ít khi có thời gian ở nhà dạy dỗ Lăng Thiên Tự, mẫu thân hắn sau khi sinh ra đệ đệ của hắn là Lăng Thiên Hạo liền qua đời, Ở trong phủ không ai toàn tâm chiếu cố hắn và đệ đệ. Vậy nên, từ nhỏ Lăng Thiên Tự và Lăng Thiên Hạo đã được phụ thân hắn gửi gắm cho Nhạn gia nuôi dưỡng, chăm sóc, cũng có thể nói Lăng Thiên Tự và Lăng Thiên Hạo, chính là được một tay Hàn Nhã Uyển chăm sóc, và nuôi dưỡng đến khi đủ tuổi trưởng thành.

Còn kể lý do tại sao Lăng đại thống soái lại nguyện ý gửi gắm hai nhi tử cho Nhạn gia, không phải là vì quan hệ giữa Lăng Nguyên và Nhạn Đình vô cùng tốt, mà là chính do Nhạn Đình đề xuất việc này, năm ấy hắn làm vậy đơn giản là muốn lôi kéo Lăng Nguyên mà thôi. Lăng Nguyên cũng chẳng phải kẻ ngốc, hắn một lòng tận trung với lão tiên hoàng, một lòng tận trung với triều đình, không theo bất cứ một thế lực nào, cũng không công khai đối đầu thế lực nào, cho nên đối với lòng tốt của Nhạn Đình, hắn nhận... nhưng không đồng nghĩa với việc hắn nợ Nhạn Đình ân tình.

Lăng Thiên Tự sau khi nhập Nhạn phủ, chính là luôn được cùng với huynh đệ Nhạn gia học tập, Nhạn Thanh Ca thì khác, đích thứ có phân biệt, toàn bộ quá trình học tập cùng nàng đều là ở biệt viện diễn ra, Nhạn Đình mời đến đều là những Sở quân cơ đệ nhất lão sư, tinh thông thi thư, văn hay chữ tốt, đến dạy cho Nhạn Thanh Ca. Cho nên ngay từ nhỏ Nhạn Thanh Ca đã nhận được giáo dục đặc biệt hơn huynh đệ rất nhiều, Nhạn Đình lại luôn tiêm nhiễm vào tiềm thức của nàng tư tưởng đích thứ có phân biệt, cho nên nàng đối với huynh đệ tỷ muội cùng không muốn có nhiều tiếp xúc.

Lăng Thiên Tự là một hài tử hiếu học, chính bản thân hắn thông minh hơn người cũng cảm thấy, những sư gia mà Nhạn gia mời về dạy cho hắn và huynh đệ Nhạn gia đều là không đủ tinh thông, không đủ tốt. Hắn là nghe nói trong phủ đương kim Đại tiểu thư Nhạn Thanh Ca là đích nữ của Nhạn gia, được Nhạn Đình giáo dục rất nghiêm khắc, sư phụ của Nhạn Thanh Ca, dạy nàng ngũ kinh, đều là những tiên sinh đứng đầu Sở Quân cơ, hắn khi ấy nghe vậy lòng đã nảy sinh ngưỡng mộ vô cùng. Cho nên một ngày, hắn đã rình đến khi sư gia của Nhạn Thanh Ca dến dạy học cho nàng, liền một mạch tìm cách trèo tường vào biệt viện của nàng, ngồi ngoài thư phòng của nàng nhằm nghe lén lời giảng của sư gia.

Được một lần hai lần trót lọt, cứ như vậy khi sư phụ của Nhạn Thanh Ca rời đi, hắn lại lén lút trèo tường rời khỏi biệt viện của Nhạn Thanh Ca. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, một lần hắn đen đủi bị thị nữ phát hiện, thị nữ liền hét ầm ĩ cho gia nô vào bắt được hắn. Nhạn Thanh Ca nghe thấy âm thanh huyên náo ở ngoài, cũng không tránh được tò mò liền bước ra khỏi thư phòng xem có chuyện gì. Và đấy là lần đầu tiên Nhạn Thanh Ca và Lăng Thiên Tự gặp mặt, khi ấy Nhạn Thanh Ca 7 tuổi, Lăng Thiên Tự 9 tuổi.

_Kẻ nào to gan như vậy, dám đột nhập vào biệt viện của đại tiểu thư?-Vú nuôi của Nhạn Thanh Ca lúc này đi bên cạnh liền lên tiếng.

_Thưa tiểu thư là đại công tử của Lăng đại thống soái, Lăng Thiên Tự, ngài ấy nói ngài ấy chỉ là muốn nghe Vịnh sư gia giảng bài nên mới mạo phạm trèo tường vào đây chứ không hề có ý gì khác.-Một gia nô lúc này chạy lên bẩm báo.

_Là vậy sao?-Nhạn Thanh Ca nhẹ nhàng chỉ bật ra đúng một lời này.-Dù sao cũng là trưởng tử của Lăng đại thống soái, các ngươi cũng không cần làm lớn chuyện, đuổi huynh ấy đi là được rồi, lần sau tăng cường canh gác biệt việt, đừng để kẻ thứ hai như huynh ấy vào được đây, nếu không ta cũng không bảo hộ được các ngươi đâu.

_Nhưng tiểu thư, Lăng công tử đột nhập biệt viện của người, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của người.-Vú nuôi lên tiếng.

_Có ảnh hưởng đến thanh danh của ta hay không là do miệng người mà ra cả, Đàm a di, ta nói như vậy bà hiểu rồi chứ?-Nhạn Thanh Ca nở một nụ cười nhẹ nhàng, lời này nói ra ý tứ chính là muốn Đàm a di thay nàng quản tốt miệng lưỡi của kẻ dưới.

_Tiểu thư nhỏ tuổi mà hiểu chuyện hơn người, vi sư bái phục người rồi.-Vịnh sư gia nghe lời này từ một hài tử 7 tuổi, liền không khỏi cảm khái trong lòng. Nhạn Thanh Ca từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, hiểu lẽ sự đời như vậy, đây là thừa hưởng từ trưởng công chúa sao?-Vậy tiểu thư, người còn nhớ vừa rồi, ta vừa dạy người đạo lý gì không?

_Sư phụ dạy, trong thiên hạ, trọng kẻ hiền sĩ, người cũng dạy trong thiên hạ, mọi nghề đều là thấp kém, chỉ có chăm chỉ đèn sách mới có thể thành người, Sư phụ cũng nói một bậc minh quân, hay cao nhân đều trọng nho sĩ.-Nhạn Thanh Ca nhắc lại.

_Vậy ý của ta, tiểu thư thông minh như vậy, cũng đã hiểu rồi chứ?-Vĩnh sư gia mỉm cười hài lòng, tiếu ý hỏi lại.

_...-Nhạn Thanh Ca suy nghĩ một lúc liền thở dài.-Thanh Ca đã hiểu... người đâu, lôi Lăng Thiên Tự quay trở lại đây.

Vĩnh sư gia vui vẻ vô cùng, Nhạn Thanh Ca quả thật thông minh hơn người, hắn mới chỉ nói một vài câu ám chỉ vậy mà Nhạn Thanh Ca đã nhanh như vậy hiểu ra ý tứ của hắn. Khi Lăng Thiên Tự được đưa trở lại trước mặt Nhạn Thanh Ca, Nhạn Thanh Ca thanh nhã bước về phía hắn. Hắn lúc này đang quỳ trên mặt đất, ngước đầu nhìn lên nhìn nàng.

_Huynh chính là Lăng Thiên Tự?-Nhạn Thanh Ca nhìn nam hài đang quỳ gối trước mặt nàng kia, ánh mắt xen một chút khinh thường.

_Chính là ta.-Lăng Thiên Tư không ngại thừa nhận. Nhưng hắn cũng không rời nổi mắt khỏi Nhạn Thanh Ca, nữ hài trước mắt hắn không chỉ có khí chất thanh cao, mà xen một vài phần xinh xắn, khiến hắn thích mắt không thôi.

_Sư phụ nói kẻ hơn người là kẻ biết trọng người hiền trong thiên hạ. Ta cũng không có ý định làm tiểu nhân, nếu huynh đã muốn nghe sư phụ giảng bài như vậy, vậy lần sau huynh quang minh chính đại đến đây nghe là được rồi. Đàm a di, phiền bà qua nói với phụ thân ta một tiếng, từ giờ Lăng Thiên Tự sẽ hằng ngày qua biệt viện của ta cùng ta đọc sách.-Nhạn Thanh Ca rất nhanh đưa ra quyết định, dù sao nàng từ khi sinh ra chưa từng yêu cầu phụ thân bất cứ điều gì, với điều nhỏ nhặt này, chắc Nhạn Đình nhất định sẽ không từ chối đi.

_Ta về sau thật có thể đến đây nghe sư phụ giảng bài sao?-Lăng Thiên Tự nghe vậy liền vui sướng vô cùng.

_Ta tự nhiên hy vọng không có người lạ xuất hiện trong biệt viện của ta, ta cũng tất nhiên hy vọng sau ngày hôm nay huynh nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa, nhưng có vẻ như điều đó đâu có ngăn cản được huynh đến đây, không phải sao?-Nhạn Thanh Ca cười lạnh, sau đó xoay người trở vào trong thư phòng cùng Vĩnh sư gia.

Từ ngày sau đó Lăng Thiên Tự hằng ngày đều vô cùng vui vẻ chạy đến biệt viện của Nhạn Thanh Ca cùng nàng học tập. Nhạn Thanh Ca nghe tứ thư ngũ kinh mà Vĩnh sư gia giảng, cho dù có thông minh sáng dạ bao nhiêu, cũng sớm cảm thấy nhàm chán, nàng nở rộ hơn ở kỳ nghệ, kỹ nghệ, năm nàng 10 tuổi đã cầm kỳ thi họa, tinh thông thi thư, bài thơ đầu tiên của nàng là Vịnh Xuân Phú được truyền tai khắp kinh thành. Nghe nói đệ nhất tài nữ của kinh thành khi ấy, khi đọc bài thơ của nàng, cũng còn phải trầm trồ thán phục.

Lăng Thiên Tự cùng Nhạn Thanh Ca cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, tất nhiên tình cảm cũng vô cùng tốt. Lăng Thiên Tự đối với nàng, dần phát sinh một thứ tình cảm vô cùng mãnh liệt. Nhạn Thanh Ca càng lớn càng trở nên xinh đẹp, trở thành tâm điểm của các thế gia công tử trong kinh thành, Lăng Thiên Tự ở bên cạnh nằng, đối với nàng thân cận, gần gũi, tất nhiên cũng khiến nàng có những tình cảm không nên có. Năm Lăng Thiên Tự 16 tuổi, Nhạn Thanh Ca 13 tuổi, Lăng Thiên Tự đỗ nhì bảng vàng, đứng sau Tống Du Lẫm, phụ thân của Lăng Thiên Tự, Lăng Nguyên liền vui mừng khôn xiết, ngỏ ý Nhạn gia muốn đón hài tử trở về, càng muốn thay Lăng Thiên Tự định chung thân đại sự với Nhạn gia. Nhưng Nhạn Đình khi ấy liền đã không nể mặt Lăng Nguyên mà thẳng thừng từ chối. Khi ấy Lăng Thiên Tự là nghĩ vì hắn không có công danh, nên Nhạn Đình mới không chấp nhận hắn, cho nên hắn đã cùng Nhạn Thanh Ca định lời hẹn ước, rằng một ngày hắn thành danh, lập được quân công cống hiến cho triều đình, nhất định sẽ hướng hoàng thượng ban hôn cho hắn và nàng. Nhạn Thanh Ca khi ấy mới có mười ba tuổi, lại đối với Lăng Nguyên thân thiết, liền đáp ứng cùng hắn hẹn ước. Khi Lăng Nguyên rời đi, Nhạn Thanh Ca là vô cùng buồn bã, nhiều năm cùng hắn ở bên nhau, cùng hắn lớn lên, nàng chưa từng nghĩ đến một ngày cuộc sống của nàng sẽ không có sự hiện diện của hắn. Nhưng nhân sinh thế sự chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ theo ý của mình.

Năm nàng 16 tuổi, hoàng đế ghé qua Nhạn phủ ngồi chơi, Nhạn Đình liền ép nàng hiến một khúc đàn cho Hàn Chính Lăng. Khi ấy Hàn Chính Lăng vừa nhìn thấy dung nhan tuyết sắc của nàng liền đã nổi sắc tâm, muốn nàng nhập cung hầu hạ, thậm chí còn hứa sẽ cho nàng hậu vị tôn vinh. Nhạn Đình nghe vậy liền vui mừng vô cùng, hắn rất nhanh đáp ứng Hàn Chính Lăng đưa nàng nhập cùng. Cái ngày mà nàng đội lên mũ phượng, ngồi trên xe hoa tiến vào Tử Cấm Thành, thì thứ tình cảm của nàng và Lăng Thiên Tự cũng đã vĩnh viễn bị chôn vùi ở phía sau rồi.

Ngày đại hôn của nàng và Hàn Chính Lăng, Lăng Thiên Tự cũng là có đến, nằng nhìn thấy hắn đứng đằng sau phụ thân của mình, gương mặt ngập tràn đau lòng, ngập tràn hối hận, ngập tràn tiếc nuối, hắn khóc... vì nàng mà khóc. Trái tim của Nhạn Thanh Ca khi ấy nàng biết đã triệt để bị giết chết rồi, cùng với tình càm nàng dành cho Lăng Thiên Tự mà chết đi. Tối hôm ấy ngồi trong hỉ phòng tại Khôn Ninh cung, nàng đã đưa cho Hỉ nhi miếng ngọc bội mà năm ấy Lăng Thiên Tự tặng nàng làm tín vật định tình, nàng nhờ Hỉ nhi đem đến trả lại cho Lăng Thiên Tự. Nhạn Thanh Ca không biết Lăng Thiên Tự có phản ứng như thế nào, chỉ nghe Hỉ nhi kể lại rằng hắn khi ấy nhìn thấy miếng ngọc bội, nước mắt vô thức mà rơi xuống, rồi cũng chính tay hắn ném vỡ miếng ngọc bội đó.

_Ta một đời chỉ vì nàng ấy mà sinh, vì nàng ấy mà tử, cho dù nàng ấy đã xuất giá, ta cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội lại lời thề mà ta đã dành cho nàng ấy, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì Lăng Thiên Tự xin thề với trời vĩnh viễn sẽ không lấy thê tử, ở vậy suốt quãng đời còn lại, thiên địa lúc này liền chứng giám cho lời thề của ta.-Hỉ nhi khi kể lại lời thề khi ấy của Lăng Thiên Tự, nàng cũng nước mắt giàn dụa.

Nhạn Thanh Ca nghe được mọi chuyện chỉ có thể cười khổ thở dài, là nàng phụ hắn, nàng tất nhiên không hy vọng hắn cả đời sẽ cô độc ở một mình. Chỉ là không nghĩ xuốt mấy năm không gặp, hắn quả thực chưa có lấy qua thê tử, thậm chí còn không nạp tì thiếp. Hắn đây chính là muốn Nhạn Thanh Ca nàng, tâm hoài tội lỗi sao. Lần này hắn đến kinh thành mừng thọ nàng, nàng cũng có ý định khuyên nhủ hắn đừng vì nàng... mà khổ sở chính mình nữa. Nhưng nàng quả thực không biết, chấp niệm của Lăng Thiên Tự hắn dành cho nàng, đến cuối cùng là lớn đến nhường nào.

---------------------------------------------

Lời của tác giả: Các nàng vote và cmt cho au vui nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net