Chương 20: Đồ không biết xấu hổ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ là mặt trăng hay mặt trời, đều không liên quan gì đến cô cả. Lạp Lệ Sa chỉ muốn bỏ đi ngay bây giờ, cho nên lập tức quay người, giậm chân bỏ đi, không thèm để lại một câu.

Mới đầu cũng không biết tại sao lại đi đến đây. Chỗ này thực sự có chút vắng vẻ. Mất một lúc lâu mới tìm được đường về. Lúc đó, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện với mẹ Lạp, không chú ý đến phương hướng và đường đi.

Cô nhớ lại con đường lúc đi đến đây, đi về phía có ánh sáng trước mặt. Dọc hai bên con đường nhỏ lấm tấm vài ngọn đèn đêm, miễn cưỡng có thể chiếu sáng đường đi dưới chân.

Chậm rãi đi về phía trước, ở nơi vắng vẻ vang lên hai loại tiếng bước chân có lực đạo không giống nhau.

Tiếng côn trùng kêu râm ran, tiếng hít thở, còn có tiếng đế giày giẫm lên sỏi đá phát ra âm thanh loạt xoạt, giữa đêm tối tĩnh mịch rất dễ nghe thấy.

Lạp Lệ Sa dừng bước.

"Tại sao vẫn còn đi theo tôi?" Cô hỏi như vậy.

Từ khi rời khỏi nơi vắng vẻ lúc nãy, người này vẫn luôn lén lút đi theo phía sau lưng cô. Lạp Lệ Sa còn tưởng rằng nàng sẽ bỏ đi, không ngờ lại theo đuôi suốt cả chặng đường.

"Tôi sợ tối." Nàng sợ ma.

Phác Thái Anh không phải là một kẻ biếи ŧɦái, mà do nàng lười. Trường học lớn như vậy, ai biết phim trường nằm ở đâu. Bản thân có thể tự đi tìm được, nhưng có sẵn người dẫn đường thì nàng cần gì phải tự tìm phiền phức, đi theo là được.

Nàng ẩn nấp chỉ mang tính tượng trưng thôi, bị phát hiện là việc nằm trong dự liệu, tìm cớ cũng đã nghĩ xong từ trước. Lạp Lệ Sa chắc chắn sẽ không thể từ chối một cô bé đáng yêu, ngoan ngoãn đâu, nhìn cô cũng không giống kiểu người như vậy.

Phác Thái Anh nghĩ, lại càng không kiêng kị gì, đút tay vào trong túi áo, một đường đá mấy viên sỏi, vội vàng đi theo phía sau lưng Lạp Lệ Sa, duy trì khoảng cách hơn mười mét.

Tuy chiêu này rất mất mặt, nhưng Lạp Lệ Sa lại bị dính chiêu, chấp nhận loại hành vi này, lại tiếp tục lên đường, cất bước đi về phía trước. Hai người một trước một sau, không có giao lưu dư thừa, yên lặng đi thẳng về phía phim trường.

Phác Thái Anh quyết tâm muốn đi theo đến cùng, theo Lạp Lệ Sa về tới khu nghỉ ngơi của cô. Lúc vội vàng quay về trùng hợp gặp được đạo diễn kêu người đến hối cô đi quay phim. Lạp Lệ Sa không rảnh quan tâm nàng, trực tiếp bỏ đi.

Không thể không nói tầm nhìn của khu vực này vô cùng tốt, có thể nhìn thấy hiện trường quay phim cách đó không xa. Nơi đó, Thẩm Khê đang cố gắng biểu diễn, không nhập vai được. Phác Thái Anh xem một cách vui vẻ, rất mới lạ.

Đứng nhìn quá mệt, nàng thấy sau lưng có ghế nằm, cũng mặt kệ là của người nào, trực tiếp đặt mông ngồi xuống.

Trợ lý nhỏ của Lạp Lệ Sa ở một bên nhìn thấy mà ngây người. Nhìn cách ăn mặc của nàng bình thường như vậy, có lẽ không phải là diễn viên. Nhưng mà, là nhân viên công tác chạy vặt hay trợ lý nhà nào mà lại không có mắt nhìn như vậy, vị trí của ai cũng dám ngồi?

Chắc chắn cũng không phải là bạn bè của bà chủ nhà mình, nếu không thì tại sao lại chưa bao giờ nghe cô nhắc đến.

Trợ lý nhỏ đi tới, đứng trước mặt nàng, làm tròn chức vụ, bắt đầu đuổi người: "Cô làm gì vậy? Chỗ ngồi có thể ngồi tùy tiện như vậy sao? Mau đứng dậy đi."

"Hả? Chỗ này không có ai ngồi mà." Tầm nhìn bị cản trở, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, nhìn một cách khó hiểu.

Trợ lý cảnh cáo nàng: "Biết đây là chỗ ngồi của ai không mà cô lại dám ngồi?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu: "Không phải là của Lạp Lệ Sa à? Tôi ngồi một chút thì có sao?"

Lời này nói ra quá trơ trẽn rồi. Trợ lý cảm thấy nàng thực sự không biết xấu hổ, nhưng không cãi lại người ta, đành ra tay, kéo cánh tay của nàng: "Cô có đứng dậy không thì bảo!"

"Không đứng, tôi cứ không đứng lên đó." Phác Thái Anh ngồi vững vàng. Cô gái này không cao bằng nàng, sức lực lại yếu, không kéo được nàng.

Tính cách của trợ lý nhỏ tương đối mềm yếu, chưa từng trải qua trường hợp như thế này, gấp đến sắp khóc. Đây thực sự là lần đầu tiên cô ta gặp phải một người trơ trẽn như thế này, kéo cũng kéo không nổi.

Bị người ta chiếm lấy chỗ ngồi, cho dù Lạp Lệ Sa sẽ không mắng cô ta, nhưng nói thế nào cũng là do cô ta không làm tròn nhiệm vụ. Trợ lý nhỏ thở phì phò.

Khuyên cũng khuyên không được, cô ta chỉ đành từ bỏ, tức giận ném lại một câu: "Cô là đồ không biết xấu hổ" rồi chạy đến chỗ cách đó không xa, ngồi xuống, không nhúc nhích, hung hăn trừng mắt nhìn nàng.

Phác Thái Anh xem như không nhìn thấy, bị người ta nhìn cũng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng không có chỗ ngồi thì sẽ bị mất đi điểm ngắm cảnh tốt nhất. Chân trần không sợ mang giày, nàng chính là một người từ bên ngoài đến, không sợ có người tìm nàng gây phiền phức.

Hơn nữa, ghế không phải lấy ra để ngồi sao? Không ai ngồi thì nàng ngồi một chút, có sao đâu?

Logic chặt chẽ, có lý có tình, Phác Thái Anh thuyết phục bản thân, yên tâm thoải mái tiếp tục xem khung cảnh náo nhiệt.

Kỹ năng diễn xuất của con nhóc Thẩm Khê này thực sự chẳng đâu vào đâu. Một cảnh phim mà dính NG rất nhiều lần. Bởi vì nguyên nhân của cô ấy mà đoàn phim phải dừng lại rất nhiều lần. Kỳ lạ chính là chẳng những đạo diễn không mắng cô ấy mà còn chỉ bảo rất nhẹ nhàng.

Không hổ danh là đạo diễn nổi tiếng, Thẩm Khê bị NG vài lần, sau khi nghe mấy câu, kỹ năng diễn xuất hủy hoại nhan sắc lại như gặp được kỳ tích, cuối cùng cũng hợp nhãn hơn rồi. Phác Thái Anh không kiềm lòng được vỗ tay khen hay.

Sau đó, ngồi mệt rồi, nàng thuận thế nằm xuống, còn tiện tay bật chiếc quạt điện nhỏ bên cạnh. Cánh quạt chuyển động, thổi đến từng làn gió mát. Nàng đặt hai tay sau đầu, kê đầu, thảnh thơi thong thả đảo mắt nhìn quanh bốn phía.

Trợ lý nhỏ vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng hoàn toàn không hề khách sáo, hệt như một tên thổ phỉ ngang ngược không nói đạo lý, chiếm núi làm vua, muốn làm gì thì làm nấy, lại càng tức giận không có chỗ trút ra.

Thời gian trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, Lạp Lệ Sa mới diễn xong, quay lại. Chuyện đầu tiên trợ lý nhỏ làm chính là thông báo tình hình với cô, trước khi phàn nàn còn hỏi thêm một câu hai người có quen biết nhau hay không.

Một câu "không biết" của Lạp Lệ Sa vừa nói ra, cô ta lập tức yên tâm, miệng lưỡi lưu lát, thao thao bất tuyệt liệt kê ra hành vi xấu xa của người nào đó.

Lạp Lệ Sa nghe xong lại cảm thấy vô cùng thú vị. Trợ lý nhỏ này của cô luôn rất hiền lành, có người chọc tức cô ta đến thế này đúng là một nhân tài.

Trợ lý nhỏ nói đến mức miệng khô khốc. Lạp Lệ Sa đúng lúc đưa cho cô ta một chai nước. Cô ta giơ tay nhận lấy, nói câu cảm ơn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, hoặc có thể nói là trợ lý đơn phương "nói xấu" nàng, Phác Thái Anh một câu cũng không nghe thấy, bởi vì nàng đã ngủ thϊếp đi.

Có lẽ do gió đêm quá mát mẻ, hoặc mùi hương bao quanh nàng quá thơm, nàng đã quên mất mục đích chuyến đi này của mình, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Bản thân trong mơ đang xem Lạp Lệ Sa đóng phim, còn xem một cách say mê đắm đuối.

Lạp Lệ Sa nói chuyện với trợ lý nhỏ xong thì lập tức quay về chỗ ngồi chuyên dụng của mình, nhìn thấy dáng vẻ đang say ngủ của nàng, khác hoàn toàn với bộ dạng giương nanh múa vuốt lúc nãy, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Quạt điện vẫn đang chuyển động, thổi bay vài sợi tóc lòa xòa trước trán của người đang nằm. Cô gái hít thở đều đều, l*иg ngực phập phồng, bởi vì cánh tay mở quá rộng nên lộ ra một nửa vòng eo.

Mắt thấy có con muỗi "vo vo vo" bay đến, Lạp Lệ Sa giơ tay quạt một cái, hất nó ra, để tránh cho nàng bị muỗi đốt.

Một phen động tĩnh, Phác Thái Anh tỉnh lại. Trong lúc mông lung, nàng cảm giác đã nhìn thấy Lạp Lệ Sa, nhưng lại không giống như đời thực. Không phải nàng đang nằm mơ sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ nàng vẫn chưa tỉnh dậy?

Chờ sau khi mở to mắt ra, tỉnh táo lại vài giây, Phác Thái Anh mới phản ứng kịp: Ồ, đây là hiện thực, bản thân còn đang chiếm chỗ của chị ấy.

Nhìn thấy bây giờ chính chủ đã đến, nàng lập tức vội vàng đứng lên, cọ cọ đôi chân phát run rồi mới đối mặt với cô: "Cảm ơn chỗ ngồi của chị, lúc nãy chị không có ở đây, tôi có ngồi một chút."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Không có gì." Mặc dù hơi tinh nghịch một chút, nhưng dùng xong cũng biết nói câu cảm ơn, cũng xem như là một đứa trẻ lễ phép.

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh nghe xong thì sắp tức đến hói đầu rồi. Lại còn nói không biết! Không biết sao lại dung túng cho nàng như vậy! Sao Sa Sa lại học được cách nói dối rồi.

Lạp Lệ Sa cũng không biết suy nghĩ trong lòng trợ lý. Cô hữu hảo chỉ vì đối phương là một đứa nhóc, mà bản thân cô lại không cần thiết phải so đo với con nít.

Phác Thái Anh nhìn thấy trong hiện trường dường như đang tháo gỡ thiết bị, hỏi cô: "Toàn bộ đều kết thúc rồi à?"

"Ừ, buổi quay phim hôm nay kết thúc rồi." Lạp Lệ Sa cũng không biết tại sao bản thân lại phải ngoan ngoãn trả lời nàng.

"Hôm nay rất cảm ơn chị. Vậy tôi đi trước đây." Phác Thái Anh nói, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một lon coca cola. Nàng giơ tay chỉ: "Có thể cho tôi cái này không?"

Lạp Lệ Sa nhìn sang, là lon coca Thẩm Khê đưa cho cô lúc chiều, vẫn luôn đặt trên bàn. Cô lại không uống, cho ai cũng được, thế là lên tiếng: "Có thể."

"Vậy, tạm biệt." Phác Thái Anh cầm lấy lon coca cola, vẫy vẫy tay với cô, rồi xoay người bỏ đi, bước chân nhanh nhẹn. Nàng sợ đi chậm một chút thì Thẩm Khê đã quay về nhà rồi.

Có lẽ không gặp lại đâu, nhìn theo bóng lưng của nàng, Lạp Lệ Sa nghĩ.

Phác Thái Anh tìm một lượt trong đám người, không nhìn thấy Thẩm Khê, chuyển hướng, tìm thấy nhà xe của Thẩm Khê ở ngay lối vào rừng. Nàng đi lên gõ gõ cửa sổ xe.

Đến vừa đúng lúc, xe đang chuẩn bị lái đi. Thẩm Khê nhìn thấy là nàng thì vô cùng vui mừng, vội vàng mở cửa xe để cho nàng đi vào, trong miệng còn thì thầm: "Sao cậu lại ở đây?"

Phác Thái Anh ngồi xuống, đóng cửa xe lại: "Haiz, mình đến xem cậu quay phim đó."

Thẩm Khê đột nhiên nghĩ đến trong cuộc điện thoại lúc tối, nàng có chỗ kỳ lạ, ánh mắt lóe lên, chỉ một chút đã thông suốt: "Ồ, hóa ra buổi tối cậu gạt mình. Lúc đó cậu đã ở đây rồi?"

"Không có, đang trên đường đến đây." Phác Thái Anh lắc đầu.

Ngay sau đó, nàng nhớ đến lon coca thuận tay cầm đi, đưa cho cô ấy: "Nè, đền cho cậu. Coca cola của Lạp Lệ Sa."

"Đâu ra vậy?" Lúc đó Thẩm Khê chỉ nói đùa, không trông chờ nàng đền, không ngờ nàng thực sự lấy được rồi. Nhưng mà nàng lại không biết Lạp Lệ Sa, thứ này lấy ở đâu ra?

"Trộm được ở chỗ của Lạp Lệ Sa." Cũng không thể nói nàng không có mặt mũi đi đòi của Lạp Lệ Sa?

Tạm thời Phác Thái Anh cũng không muốn Thẩm Khê biết nàng có quen biết với Lạp Lệ Sa. Chuyện hôm nay, không hiểu sao nàng cũng không muốn nói với người khác, bao gồm cả Thẩm Khê.

Họ, có lẽ có thể xem như quen biết rồi nhỉ?

Thẩm Khê nghe xong cảm thấy khó tin: "Cậu ăn trộm đồ của người ta?"

Phác Thái Anh miễn cưỡng cười ha ha: "Chỉ đùa chút thôi, mua ở cửa hàng bên đường đó, cũng là coca cola mà, cậu uống đỡ đi."

Cái này thì còn tạm được. Cô ấy nói mà, nhỏ bạn thân nhà mình sao có thể quen biết Lạp Lệ Sa được chứ! Ngay cả chính bản thân cô ấy cũng phải mặt dày mày dạn, mất rất nhiều ngày mới có thể nói chuyện được với nữ thần. Chỉ mất mấy giờ hoàn thành được sự nghiệp nửa tháng của cô ấy, không thể nào!

Nhưng mà quà nhỏ nhưng ý nghĩa nặng, lần này miễn cưỡng xem như nàng đã qua cửa. Thẩm Khê nhận món quà bồi thường nho nhỏ này.

Về phần đi bắt gian gì đó thì Phác Thái Anh đã quên mất từ lâu rồi. Bị ánh mắt hút hồn cũng không phải chỉ có một mình Thẩm Khê, nàng cũng tự nhận bản thân trúng độc rồi.

Phác Thái Anh ngồi thẳng lưng, nhớ lại hôm nay gặp được Lạp Lệ Sa, hình như vẫn chưa nhìn đủ, sau này nếu như muốn được nhìn thường xuyên hơn thì còn phải làm giấy thông hành nữa.

Nàng cũng không thể leo tường suốt ngày nhỉ? Lần sau cũng không có vận khí tốt như vậy, đυ.ng phải Lạp Lệ Sa "trùng hợp" đi đến, "trùng hợp" giải cứu nàng, vẫn khó tránh được số kiếp treo trên đầu tường.

"Có thể làm cho mình một tờ giấy thông hành không?" Phác Thái Anh nói như vậy, chắc chắn Thẩm Tiểu Khê có thể giúp được cho nàng.

Thẩm Khê nghe xong, chỉnh lại tóc mái của mình, bày ra một pose mà bản thân tự thấy rất đẹp trai, sau đó lấy một chiếc thẻ nhỏ từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt nàng.

"Tén tén ten tèn."

Dáng vẻ đắc ý kia giống như đang nói "mau khen mình đi, mau khen mình đi".

Phác Thái Anh thấy được vật này, cuối cùng cũng vui vẻ rồi, cướp lấy: "Được lắm nha Thẩm Tiểu Khê." Cuối cùng cũng thông minh được một lần.

"Còn cần cậu phải nói sao, đã sớm giữ lại cho cậu rồi." Vẫn là cô ấy thông minh, biết một ngày nào đó sẽ có đất dụng võ, cho nên đã chuẩn bị trước.

Phác Thái Anh khen cô ấy: "Goodjob!"

Thẩm Khê vỗ lên đùi nàng một cái: "Bớt nói tiếng Anh cho mình, bà đây không thích nghe."

Phác Thái Anh nghe lời, thay đổi hệ thống ngôn ngữ: "Được rồi, cậu rất đỉnh!"

"Còn không phải sao." Cô ấy tựa lên ghế dựa ở băng ghế phía sau xe, bày ra dáng vẻ đại gia.

Phác Thái Anh nghĩ đến chuyện sau này mỗi ngày đều có người đẹp để nhìn, khóe miệng sắp tét ra rồi. Nàng trịnh trọng bỏ thẻ tên vào trong túi, xếp gọn, sau khi xác nhận đi xác nhận lại sẽ không bị đánh rơi thì mới quay về phía Thẩm Khê, nói: "Ngày mai lại đến thăm cậu."

"Cậu muốn cúp tiết à?" Thẩm Khê nghi ngờ nói, sau đó tự động não suy nghĩ: "Thôi được rồi, dù sao cậu ở trong lớp cũng không nghe giảng."

"Haha, sao lại nói như vậy chứ? Mình có tệ như cậu nói sao?" Phác Thái Anh trách móc, lén nhìn cô ấy, nhưng khi nghĩ đến lời nói dối thiện ý của mình thì lại không đành lòng giận dỗi cô ấy.

Đâu ra mà đi thăm cậu, là đến thăm nữ thần của cậu, cũng là nữ thần của mình đó. Nhưng mà, cậu cũng không cần biết đâu.

Giấy thông hành nắm trong tay, thiên hạ là của ta. Hỏi thăm giờ làm việc của Thẩm Khê. Sáng hôm sau, Phác Thái Anh cầm lấy chiếc thẻ tên nhỏ nghênh ngang đi vào từ cổng chính của khu Bắc.

Dựa vào đường đi trong trí nhớ của mình, nàng lần mò tìm được vị trí tối hôm qua nằm ngủ. Lạp Lệ Sa vẫn chưa đến. Nàng đứng yên tại chỗ đợi cô, trong lúc đó còn phải trốn chui trốn nhủi để tránh bị Thẩm Khê phát hiện.

Lạp Lệ Sa và trợ lý của cô mười giờ mới đến, nhìn thấy người đang ngồi ngay ngắn ở đó, trên mặt cô hiện đầy sự kinh ngạc. Trợ lý bên cạnh giúp cô hỏi ra nghi vấn: "Sao cô vẫn còn ở chỗ này vậy?" Nhưng mà, cô là do bất ngờ, còn trợ lý là vì ghét bỏ.

Phác Thái Anh cười với cô: "Thật là trùng hợp, lại gặp mặt rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net